Phù Đồ Tháp

Chương 8: Chương 8: Lan lộ trọng




Nàng đang nằm bò trên giường, chỉ mặc mỗi trung y, hắn thình lình tiến vào làm nàng hoảng hốt một trận. Hắn lại chẳng chút ngại ngùng, chắp tay hành lễ: “Thần thỉnh an nương nương.”

Âm Lâu vội khoác thêm áo ngoài, muốn xuống giường, lại cảm thấy không tiện lắm, chỉ đành ngồi im ở đó tiến lui không được. Tiêu Đạc là hoạn quan quyền thế, thái giám có phẩm cấp thậm chí còn không cần phải xưng nô tài trước mặt Đế Hậu, tất nhiên đối với một hạt cát như nàng càng chẳng việc gì phải nịnh bợ khúm núm, không thèm thông báo đã xông thẳng vào, vẫn thong dong ngẩng cao đầu, nói nói cười cười.

Nàng có chút khó chịu, nhưng dù sao người ta cũng vừa cứu nàng một mạng, hơn nữa hắn vốn là thái giám, ra vào nội đình không cần phải kiêng kỵ, nếu cứ so đo với hắn thì thật không hay. Nàng cúi người, nói: “Tiêu hán thần không cần đa lễ, đêm khuya rồi vẫn tới tìm ta, có chuyện gì sao?”

Hắn nghe giọng nàng như khàn như vịt đực, làm ra một biểu cảm như bị ê răng: “Nương nương có thể nói chuyện rồi, nghỉ ngơi thêm một ngày nữa rồi lên Cẩn Thân Điện túc trực linh cữu đi. Nội các đề bạt phong hào của nương nương, thần đưa Hoàng Hậu xem qua, Hoàng Hậu cũng đã đồng ý, từ bây giờ nương nương đừng xưng ‘ta’ nữa, không phù hợp.” Hắn liếc một vòng đánh giá xung quanh, “Hai ngày nữa Nhị Sở Điện này sẽ đổi tên thành Trọng Hoa Cung, nương nương là chủ một cung, phải xưng là ‘bổn cung’ mới xứng.”

Âm Lâu vì động tác nhíu mày kia của hắn mà đỏ mặt, thầm nghĩ hắn nửa đêm nửa hôm chạy tới đây thuyết giáo, không biết rốt cuộc là muốn làm gì. Tiếng xấu của hắn vang xa, trong lòng nàng cũng có chút kiêng kỵ, liền đổi thành giọng điệu xu nịnh: “Ta nhớ rồi, nhưng mà Hán thần không giống những người khác, ngài đối với ta có ân cứu mạng, ở trước mặt ngài ta không dám vô lễ.”

Tiêu Đạc nghe vậy thì mỉm cười: “Thần đã nói rồi, thần là được người ta phó thác, nương nương không cần bận tâm.” Rồi lại quay đầu liếc nhìn Đồng Vân: “Ngươi tạm thời tránh đi, ta có chuyện muốn nói với nương nương.”

Đồng Vân sửng sốt, lại nhìn Âm Lâu, nàng cũng là bộ dạng nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn đành gật đầu: “Em cứ đi đi, có gì ta lại gọi.”

Đồng Vân lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ. Kỳ thật người xấu hổ chỉ có một mình Âm Lâu. Thấy nàng có chút run run, hắn lại càng bước tới gần: “Thần hầu hạ nương nương thay y phục, một chút nữa vị quý nhân kia sẽ tới thăm nương nương, thần là tới để thông báo. Thần đã hỏi thăm đôi chút, nương nương xuất thân danh môn, lệnh tôn (cha) từng là Thái phó của Thái Tử, từ quan năm Long Hóa thứ 7. Nếu cứ ngồi trong chăn tiếp khách thì có vẻ không hay lắm.”

Âm Lâu nuốt nước bọt: “Tiêu hán thần nói đúng.” Hắn đã nói thế thì ai dám trái lời! Nàng rụt người, cố làm ra vẻ mặt tươi cười: “Không dám để ngài động tay, ta tự làm là được.”

Hắn không thèm để ý, vẫn tiến tới đỡ nàng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Phụng dưỡng chủ tử là trách nhiệm của thần…” Hắn nhìn nàng, cười nói: “Nương nương sợ thần sao?”

Nụ cười kia của hắn êm dịu tựa gió trăng, đặc biệt là đôi mắt, khi không thì giống như hồ sâu lặng sóng, cười lên rồi mới đẹp làm sao, quả thực hút mất hồn người ta. Hắn ghé lại gần, tiếng nói ôn hòa cất lên bên tai nàng. Trong đầu Âm Lâu nổ uỳnh như sấm rền, trước kia nàng chưa từng nghĩ từ ‘xinh đẹp’ lại có thể dùng cho nam nhân, giờ mới được mở mang tầm mắt. Kể ra cũng thật kỳ lạ, tại sao lại chỉ có ác danh của hắn được đồn thổi, theo lý mà nói thì vẻ đẹp của hắn phải càng bay xa mới đúng.

“Ngài thật thích nói đùa, mạng của ta là do ngài cứu, ta cảm kích ngài còn không hết, nào có chuyện sợ hãi đâu!” Nàng né người ra, “Hán thần là người tốt mà!”

“Người tốt?” Tiêu Đạc hơi ngây người, phiền muộn vô hạn mà lắc đầu, “Trước nay không một ai nói thần là người tốt, thần trong mắt các đại quan văn võ là một khối u ác tính, người người đều muốn cắt bỏ.”

Âm Lâu không hiểu chuyện triều chính, nhưng có thể khiến tất cả mọi người đều ghi hận, con người này hẳn là chẳng ra gì. Nàng cũng biết thế nào là lưỡng diện tam đao(*), người ta đã cứu nàng, cảm kích là một chuyện, đề phòng lại là chuyện khác. Trong hậu cung mênh mông này, không có ai vô duyên vô cớ yêu, cũng không có ai vô duyên vô cớ hận. Trên đời nào có ai không mưu lợi vì mình, nếu hắn đã chịu ra tay cứu nàng, hiển nhiên là có nguyên nhân.

(*) Lưỡng diện tam đao: Hai mặt, hai lòng.

Khi nàng còn đang mải mê suy nghĩ, hắn thuận tay phủ thêm cho nàng một lớp áo. Đương lúc vào xuân, nàng không mặc nhiều lắm, trung y bên trong đã sớm đổi thành lụa trắng hoa văn lá trúc. Hoa văn mảnh mai mà tinh tế, mặc lên người nàng thật thích hợp. Nhưng dưới cằm nàng lại có một vết hằn tím xanh rất ghê người, khi hắn buộc nút thắt cho nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua như có như không: “Xem ra ngày mai thần phải sai người đem thêm thuốc tan máu bầm cho nương nương mới được.”

Âm Lâu là khuê nữ mới lớn, bị hắn trêu ghẹo chỉ một chạm đã khiến nàng hốt hoảng. Hắn kinh ngạc, thấy nàng đỏ mặt tía tai, thanh âm lại càng thêm nhỏ nhẹ: “Nương nương làm sao thế? Là thần hầu hạ không tốt sao?”

Ngoài cửa là bóng đen mịt mù, đã tới nửa đêm, nàng chẳng còn còn sức mà cảnh giác nữa, cả người mệt mỏi chỉ muốn lười biếng. Khuôn mặt hắn nhìn qua ẩn chút uể oải, đôi mắt sâu thẳm mênh mông chỉ chực chờ lúc nàng không đề phòng mà soi vào tâm khảm. Âm Lâu kiên quyết dằn lòng, trấn định đáp: “Không không, rất thoải mái…tất cả đều tốt, chỉ là thân phận Tiêu hán thần tôn quý. Ngài cũng biết mà, ta không phải là chủ tử đường đường chính chính, ngài hậu đãi như vậy, chỉ sợ đêm nay ta không ngủ yên được.”

Hắn nhếch miệng: “Không ngủ yên được? Nào đến nỗi ấy! Thần tuy nay là Đề đốc Đông Xưởng, kỳ thật ở trong mắt các quý nhân vẫn là một tên nô tài. Nếu dám cậy hoàng ân mà kiêu, há chẳng phải làm trò cười sao! Còn việc có đường đường chính chính hay không, sau này nương nương ngàn vạn lần không được tự coi nhẹ mình như vậy. Ai dám không gọi nương nương một tiếng ‘Thái phi’, lễ pháp sẽ không tha cho hắn.”

Hắn vẫn làm theo ý mình, xốc chăn lên định hầu hạ nàng xỏ giày. Âm Lâu sợ hãi không thôi, bàn chân của nữ nhân không thể tùy tiện để nam nhân thấy, cho dù hắn chỉ là một nửa nam nhân đi chăng nữa, nàng cũng không quen để cho người khác động tay.

“Đa tạ ý tốt của Hán thần, cứ để ta tự làm đi.” Nàng cuốn váy lăn xuống giường, nhanh nhanh chóng chóng nhét chân vào giày. Tay đang bận rộn sửa soạn, miệng cũng chẳng nhàn rỗi, hỏi hắn: “Lúc trước ta quên hỏi, vị quý nhân ngài nói rốt cuộc là ai? Khi trở về ta đã suy nghĩ rất lâu, ta mới dự tuyển tháng trước, trong cung trời xa đất lạ, không có giao hảo với ai, thực sự không thể nghĩ ra được.”

Vốn chỉ muốn đổi đề tài, không ngờ Tiêu Đạc lại trả lời thẳng đuột: “Là huynh đệ khác mẹ của Đại Hành Hoàng Đế, Phúc Vương điện hạ.”

Nàng đang khom lưng sửa giày, làn váy hơi kéo lên để lộ bàn chân không đi tất, mắt cá chân tinh tế trắng nõn như viên ngọc mỡ dê, trên cổ chân còn đeo một sợi chỉ đỏ.

Hắn nheo nheo mắt, quả nhiên là một bức họa cảnh đẹp ý vui. Người Hán bó chân, ba tấc kim liên bé nhỏ chỉ một tay là có thể bao trọn, nhưng Bộ Âm Lâu này thì không. Họ cũ của Bộ thị là Bộ Lộc Căn, sau này tùy long nhập quan mới đổi thành một chữ ‘Bộ’ duy nhất. Người Tiên Bi không thịnh hành bó chân, vậy nên nữ tử trong tôn thất Mộ Dung đều có đôi chân no đủ bình thường. Chân to là tốt, chân to thì mới gánh vác được giang sơn. So với vẻ đẹp dị dạng yếu ớt kia, đôi chân không chịu trói buộc lại càng mê người.

Âm Lâu vắt óc lục lọi hồi ức, thực sự không thể nghĩ ra mình đã qua lại với Phúc Vương khi nào. Nàng ngước nhìn Tiêu Đạc, vừa đúng lúc thấy hắn đang thầm đánh giá chân nàng, liền vội vàng buông tà váy xuống. Nàng ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Ta không quen biết Phúc Vương điện hạ, đừng nói là cứu nhầm người rồi nhé!”

“Không nhầm được, nương nương không cần quen Phúc Vương, Phúc Vương quen nương nương là đủ rồi.” Hắn chắp tay sau lưng nhìn về cửa sổ, cửa cung khép hờ, then cửa nghiêng nghiêng dựng một bên, hai ngọn cung đăng(*) mảnh dẻ chiếu sáng một khoảng nhỏ dưới chân cổng.

Hắn quay lại nhìn nàng: “Cho dù không qua lại, hẳn nương nương cũng từng nghe nói về Điện hạ. Đại Tông Hoàng Đế ít con nối dõi, dưới gối chỉ có hai vị Đại Hành Hoàng Đế và Phúc Vương. Bây giờ Hoàng Thượng tân thiên, người tiếp theo có khả năng ngồi lên ngai vàng không còn ai ngoài Điện hạ và Vinh Vương.” Nói xong lại cười lên, “Vốn không nên nói những lời này với nương nương, nhưng sau chuyện hôm nay, chúng ta gần như đã ngồi trên cùng một con thuyền, thần liền không khách khí với nương nương nữa. Lát nữa Phúc Vương điện hạ tới gặp nương nương, nương nương sẽ biết được duyên cớ bên trong thôi. Ý của thần là, đã có vinh hạnh được kết duyên cùng nương nương, ngày sau thần sẽ dùng toàn lực nâng đỡ nương nương, cũng mong nương nương thay thần chu toàn trước mặt Điện hạ. Xưa nay hậu cung cũng như triều đình, đồng tâm hiệp lực cùng vinh cùng nhục mới là phương án lâu dài.”

Âm Lâu bị hắn nói cho rối mù chẳng hiểu ra sao, nàng được nhận thụy hào tấn lên Thái phi, được miễn tội chết, lại còn được tới thái lăng thủ lăng. Chuyện hậu cung lừa gạt rối rắm cũng chẳng liên quan đến nàng cho lắm. Lại còn vị Phúc Vương kia, nàng đến gặp còn chưa gặp, nào có chuyện quen biết cho được!

Nàng cảm thấy vị Tiêu hán thần này quá coi trọng nàng rồi, đang lúc muốn tìm đường lui thì có tiếng tiểu thái giám ngoài cửa vọng vào: “Bẩm Đốc chủ, Điện hạ đã qua Bách Tử Môn, đang theo hướng Nhị Sở Điện mà tới rồi.”

Tiêu Đạc vái chào với vị Đoan thái phi mặt mày hoảng hốt: “Điện hạ dạ phỏng (chuyến thăm ban đêm), thỉnh nương nương nghênh giá.”

Âm Lâu quả thực sợ hãi, hiện tại đã qua giờ tý, có chuyện gì sao không để ngày mai, nào có chuyện nửa đêm còn tới thăm người! Tiêu Đạc kia thì không nói, còn vị Phúc Vương chẳng phải là nam nhân hàng thật giá thật sao? Nàng là cung quyến của Đại Hành Hoàng Đế, cung quyến gặp nam nhân bên ngoài không hợp quy củ. Đúng là cung đình bây giờ chẳng khác gì rắn mất đầu, chẳng ai coi lệnh cấm ra gì.

Hắn lui ra bên ngoài, Âm Lâu đuổi theo hai bước, “Tiêu hán thần, đã trễ thế này, Phúc Vương điện hạ đến…”

Hắn cười cười: “Đến thì đến thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp. Nương nương yên tâm, Điện hạ rất hiền hòa, hầu hạ cho tốt, tương lai tất sẽ không bạc đãi nương nương.”

Nàng thấp thỏm bất an, chạy ra cửa ngó trái ngó phải, định lên tiếng gọi Đồng Vân, hắn giơ tay ngăn cản: “Nương nương chớ lên tiếng, Điện hạ chỉ đến thăm nương nương một lát, có chút chuyện riêng muốn nói. Nếu xung quanh có người không liên quan, Điện hạ có điều cố kỵ, trong lòng không thoải mái, đối với người bên cạnh nương nương càng thêm bất lợi.”

Âm Lâu bị hắn dọa, thật sự không dám lên tiếng nữa, chỉ là đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: “Tiêu hán thần, ngài sẽ không đi xa phải không? Ngài sẽ chờ ở ngoài tiễn Điện hạ về Cẩn Thân Điện phải không?”

Tiêu Đạc nhìn ra được, bây giờ trong mắt nàng hắn chính là cọng rơm cứu mạng, bởi vì hắn là một tên thái giám, nào có thể làm gì nàng. Đúng là chuyện lạ, người người muốn tránh hắn còn chẳng kịp, không ngờ lại có một ngày được người ta giữ lại. Hắn cười nhạt, chút hiếm lạ cũng chẳng làm hắn dao động. Hắn thoáng nhìn về phía đầu hiên, thấy hai cung nhân đang chậm rãi dẫn Phúc Vương điện hạ đến, không thèm đáp lại lời nàng, phất áo bước xuống bậc thang nghênh đón.

Người tới cũng phải tới, da đầu nàng muốn căng lên. Vốn tưởng được đặc xá nghỉ ngơi một ngày, giờ lại chẳng khác gì những người không được chợp mắt ở Cẩn Thân Điện, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, cửa cung không khoá, ra vào thông suốt không bị ngăn trở, dù đêm hay ngày cũng chẳng khác nhau là bao.

Phúc Vương là một vị quân tử nhẹ nhàng, đầu đội bạch ngọc quan(*) phục tang, vừa mang vẻ trọng hiếu lại vừa có phong độ lỗi lạc. Hắn vẫy tay với Tiêu Đạc xua tùy tùng lui xuống, mắt nhìn thẳng vào trong điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.