Trời hãy còn chưa sáng, một đội kị mã như xé gió mà đi. Vó ngựa gấp gáp, gào thét xuyên qua con đường u ám, kinh động đến cả đám quạ trên ngọn cây, khiến bọn chúng đồng loạt cất tiếng kêu như than như khóc, xông thẳng đến tận trời.
Từ Nam Kinh đến Đức Châu, đi đường bộ còn nhanh hơn đường thủy nhiều, nếu như thúc ngựa ngày đêm, ước chừng chỉ sáu bảy ngày là có thể đuổi kịp. Bảo thuyền Tây Xưởng rời đi rồi, mọi chuyện trong Đông Xưởng vẫn diễn ra như thường. Mấy ngày nay Tiêu Đạc còn muốn đích thân xuống nông thôn kiểm tra thực hư chuyện thu tằm, đây vốn là việc của hắn, không ai dám nghi ngờ, ra khỏi thành hướng về phía nam, một đường tiến thẳng về Ô Khê mà đi.
Chuyện thu tằm vẫn phải xem xét, nhưng cũng chỉ là ngụy trang, dừng lại một ngày, ngày kết tiếp lặng lẽ tiến về phía Bắc.
Xa Thất Lang từng khuyên nhủ hắn, “Chuyện đón nương nương xin hãy giao cho chúng thuộc hạ, Đốc chủ ở lại tọa trấn, chẳng may châu phủ muốn xin chỉ thị cũng tiện ứng phó.”
Hắn hiểu rõ, nhưng ánh mắt trước khi đi của nàng khiến hắn không thể yên lòng, chỉ cần đặt lưng xuống sẽ lại mơ thấy nàng đứng cách tầng cửa sổ, nhẹ giọng hỏi hắn “chàng có nhớ ta không”. Còn có những thứ khác nữa, hắn không thể nhớ được, mơ hồ là gian nan nắm chặt tay hắn, lẩm bẩm nói, “Không ở bên ta cũng không sao, quan trọng là chàng bình an”.
Không biết có phải là do ban ngày hắn suy nghĩ quá nhiều, hay thực sự giữa những người yêu nhau có một thứ tâm linh tương thông, hắn bắt đầu sợ hãi, cảm thấy thời gian chưa bao giờ trôi chậm đến vậy. Hắn không phải người không biết kiên nhẫn, nhưng một khi dính dáng đến nàng, trong lòng hắn liền rối loạn. Nàng dường như có chút tuyệt vọng, nếu vừa xuống bảo thuyền đã nhìn thấy hắn, có lẽ lo lắng hãi hùng mấy ngày nay của nàng sẽ được hóa giải hết chăng! Cho nên hắn phải đi, đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng mà hắn hoang đường.
Hắn cố chấp như vậy, người xung quanh đều bị làm khó đến hỏng rồi. Đều là người mà ngày thường hắn tin cậy nhất, mỗi một lời hắn nói ra đều được suy xét kỹ lưỡng, nhưng lần này không giống, như thể chém đinh chặt sắt, tự mình nắm cương mà đi, mọi người hết cách, chỉ đành chạy theo đuôi như điên.
Suốt đoạn đường cũng không hề ghé vào trạm dịch, chỉ tìm một tiệm cơm nhỏ tạt vào, lấp đầy bụng lại lên đường, chạy gần bốn ngày, đến kênh đào nơi địa giới Liêu Thành thì quẹo vào, khi đó sẽ đuổi kịp bảo thuyền. Hắn ghì cương đứng trên bờ đê nhìn về phía xa, đội tàu thong thả rẽ nước đi tới, mấy cái trạm thuyền hộ tống trước sau, hai bên thuyền cắm đầy cờ Tây Xưởng.
Hắn ném cái lưới trên mũ xuống, thúc ngựa chạy thẳng đến Đức Châu. Lúc trước đã dặn dò nàng rất kỹ, không cần biết là ngày nào, đến bến tàu Lão Quân Đường phải nghĩ cách cho dừng thuyền, nói dối muốn mua thêm đồ, lên bờ vào lúc chạng vạng, thừa dịp bến đò đông người, chạy thoát cũng dễ dàng. Chỉ cần nàng làm theo lời hắn, để hắn chạm được vào tay nàng, cả đời này hắn sẽ không bao giờ buông ra. Cướp người giữa đường ít ra vẫn có một nửa phần thành công. Đây có thể là lần mạo hiểm không nắm nhiều phần thắng nhất của hắn, nhưng hắn vẫn nguyện ý thử một lần. Cho dù không thể toàn thân mà lui, ít ra vẫn có thể cho nàng tự do, cho dù tương lai hắn không còn, nàng vẫn có thể nguyên vẹn sống tiếp.
Quả thực là yêu đến điên cuồng, hắn cũng không ngờ được mình sẽ vì một nữ nhân mà chặt đứt đạo hạnh tích góp bao năm nay. Con người vẫn luôn muốn nổi điên một lần, nếu không thì sao còn gọi là sống!
Hắn đến Lão Quân Đường trước, bảo thuyền còn chừng nửa ngày nữa mới đến nơi, đoàn người tìm một trạm dịch ở tạm, sai phiên tử ra ngoài dò xét, chỉ chờ thời điểm đến sẽ lập tức động thủ.
Vân Úy tiến vào dâng trà bánh, thấy hắn đang ngồi trong bóng tối, trên mặt không rõ hỉ nộ, đành gác khay xuống, thấp giọng nói: “Bôn ba mấy ngày liền, Đốc chủ cũng mệt mỏi rồi, ăn một chút trước đã, chúng ta vẫn còn nửa ngày nghỉ ngơi.”
Hắn gật đầu, “Chẳng mấy chốc là tới, chúng ta chia binh làm hai đường, ngươi hộ tống nương nương đi về phía Đông, ta về Nam Kinh.”
Vân Úy nhìn hắn một cái, chần chờ nói: “Liệu Đốc chủ đã từng nghĩ đến tiếp theo sẽ là một hồi biến cố thế nào? Đại Nghiệp rộng lớn, muốn giấu một người không khó, nhưng Tây Xưởng và Hoàng Thượng sẽ chịu để yên sao?”
Hắn trầm mặc không nói, đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nơi này cách bến đò không xa, đứng trên lầu có thể thấy toàn cảnh khúc sông. Thời gian còn sớm, chỉ có thuyền con lui tới, hắn xoa trán, “Nước đến núi dâng, chỉ cần lần này suôn sẻ, ta đều có cách ứng phó. Vụ hồ yêu kia có vẻ đã bị Tây Xưởng gác xuống, truyền lệnh Thái Xuân Dương, bảo hắn giăng bẫy bốn phía. Làm cho lực chú ý của bọn chúng bị phân tán một chút, đối với chúng ta càng có lợi. Hoàng Thượng không cậy ngờ được Tây Xưởng, cuối cùng lại phải dựa vào Đông Xưởng mà thôi.”
Vân Úy tuân mệnh, “Lần trước Đốc chủ phân phó tra rõ gia sản ruộng đất của Khương Thủ Trị, quả thực rất khó lường. Vừa rồi có mật hàm Diêm thiếu giám gửi đến, còn chờ Đốc chủ ra chỉ thị xem nên bắt người luôn hay là chờ hai ngày nữa?”
Hắn cắn môi nghĩ ngợi, “Luôn hôm nay đi, làm cho mọi thứ càng hỗn độn càng tốt. Chờ nương nương yên ổn rồi, ta về Nam Kinh lo liệu vài ngày rồi lập tức hồi kinh. Dù sao Hoàng Thượng mới lên ngôi, căn cơ còn yếu, lúc này tùy vương bạn giá, có lẽ còn vớt được chút ích lợi.” Đầu óc hắn rối tung, trong lòng thấp thỏm, cũng không nghĩ được gì nhiều, vẫy tay nói, “Cứ để đó đã, đợi chuyện này xong xuôi rồi nói.”
Vân Uý thấy hắn nhấp nhổm không yên, cũng không nói thêm gì nữa, khom người lui ra ngoài.
Đi tới hành lang thì gặp được Xa Thất Lang, Vân Úy truyền lời lại, đưa mắt nhìn lên trên lầu, “Bộ dạng thất hồn lạc phách này thật khiến người ta lo lắng. Một nữ nhân mà thôi, có đáng phải như vậy không?”
Xa Thất Lang nhớ đến những ngày mình lén chui qua cửa sổ, tỏ vẻ rất thấu hiểu, “Ngươi thì biết cái đinh gì! Mau chóng tìm nữ nhân đi, đến khi ngày nào chưa cưới vào cửa thì đêm chưa ngủ ngon ngươi sẽ hiểu.”
Trời tối hơn một chút, đèn gió chạy dài dọc hai bên bến đò, nan đèn làm bằng trúc rồi dán giấy đỏ lên, trên mặt giấy viết ba chữ “Lão Quân Đường” thật to.
Tam phục(*) sắp đến, thuyền quan đều chọn cập bờ vào buổi tối, cho nên bến đò càng vào đêm lại càng náo nhiệt. Sạp hàng la liệt khắp nơi, đậu phụ thối, trứng gà, rượu trắng, cá khô…đủ mọi loại món ăn. Người bán rong đang cất tiếng mời chào thì có bảy tám nam nhân vóc người cao lớn đi đến, không nói nhiều lời, đặt mông ngồi trên ghế dài, ngẩng cổ gọi một tiếng, “Mỗi người một bát bánh canh”, tiếng nói rất to, dọa người bán hàng giật thót.
(*) Ngày Tam phục: 3 ngày nóng nhất trong mùa hè.
Trên người lính Đông Xưởng đều mang theo vũ khi, mặc áo ngắn vào, ống quần xắn lên, trên đầu lại đội khăn lưới, nhìn qua trông giống một đám cướp đường. Dù sao cũng là muốn cải trang cường đạo, khi nói chuyện với nhau còn rất ý thức mà dùng tiếng lóng, cái gì mà phiến tử (đao), đĩnh tử (dao găm), sóc bao (cướp tiền), cho dù quan phủ có tra ra được nơi này cũng đừng hòng bắt được.
Tiêu Đạc lớn lên trắng nõn, trên mặt bôi đầy nhọ nồi, trông hệt như châu ngọc phủ bụi trần, xen lẫn trong đám người cũng không gây chú ý. Tìm một nơi thuận tiện quan sát ngồi xuống, chốc lát lại đưa mặt nhìn ra bến đò một lần, tàu thuyền tới lui không ít, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng bảo thuyền Tây Xưởng đâu.
Có chỗ nào không đúng sao? Đều đã điều tra kỹ lưỡng, không thể có chuyện trốn đi ngay trong tầm mắt. Hắn đang nôn nóng, lại nghe tiếng phiên tử bên dưới đè thấp giọng thông báo: “Một dặm đằng trước đã thấy có bóng dáng thuyền gác, khoảng chừng một nén nhang nữa là đến.” Mọi người trao đổi ánh mắt, vận sức chờ hành động.
Hắn ngồi đó, trong lòng nhảy loạn từng trận, huyết triều cuộn trào như đang đánh trống reo hò bên tai. Hắn dùng sức siết nắm tay lại, càng gấp gáp lại càng phải bình tĩnh, thành bại đều dựa hết vào lần này, một khi đã lỡ là không còn cơ hội.
Hắn kiên nhẫn ngồi chờ, những ồn ào xung quanh dường như đã trôi đi rất xa rất xa. Mấy con thuyền gác dần dần tiến đến, nhưng lại đi hiên ngang ngay giữa lòng sông, không hề có ý định cập bờ. Hắn nhíu mắt lại nhìn, cái đầu hổ khổng lồ chạm trổ phía trước phúc thuyền như ẩn như hiện trong bóng đêm, mười hai cột buồm căng phồng đón gió, chỉ chớp mắt đã đi qua.
Không hề dừng lại! Hắn ngỡ ngàng đứng lên, Xa Thất Lang thấy thế thì đã sớm đuổi theo, đuổi tới tận trên bờ đê, chỉ thấy ánh đèn màu đỏ treo trên đuôi phúc thuyền càng đi càng xa, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt.
Xa Thất Lang không nói lời nào, chầm chậm lắc đầu. Tiêu Đạc nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy một cơn chếnh choáng xưa nay chưa từng có đang dâng trào lên. Thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn đã đi mất rồi, hắn lại trở về tình cảnh cô độc, không có người thân, không có người yêu, cái gì cũng không có.
Trong đầu loạn như tơ vò, chẳng nhẽ nàng bị Vu Tôn khống chế, lão không đồng ý yêu cầu ngừng thuyền của nàng sao? Khả năng này không lớn lắm, nàng là người mà Hoàng Đế đã chỉ đích danh, Vu Tôn chuyên gia nịnh hót, chắc chắn sẽ không dám trái lời nàng. Vậy thì vì cái gì? Vì tốt cho hắn, không muốn liên lụy đến hắn? Nếu quả thực như vậy thì hắn càng hận đến nghiến răng, ai cần nàng phải lấy đại cục làm trọng? Nếu đã dám hạ quyết tâm, đương nhiên hắn sẽ có cách ứng phó!
Chẳng lẽ là nàng sợ sao? Suốt mười ngày tách ra khỏi hắn nàng đã nghĩ thông suốt rồi, muốn nhân dịp thoát ra khỏi trò khôi hài hoang đường này?
Hắn đột nhiên có một loại phẫn nộ bị lừa gạt, tự mình đuổi theo mấy ngàn dặm đường không quản ngày đêm tới đón nàng, kết quả chỉ để nhìn bảo thuyền lướt qua trong một cái búng tay? Nếu nàng đã hối hận thì sao không nói rõ với hắn, còn muốn chơi đùa hắn xoay mòng mòng? Tự mình mơ một giấc xuân thu đại mộng, náo loạn đến nỗi thuộc hạ chê cười. Tình yêu của hắn chỉ là một mình hắn tình nguyện, người khác sẽ thấy hắn thế nào? Một tên thái giám lại vọng tưởng bắt quàng làm họ, kết quả ra sao? Cũng chỉ là đũa mốc mà chòi mâm son thôi!
Nhìn lại một thân cải trang nực cười này, nhìn cái mặt đã bôi đen thui này, hắn chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống! Đường đường một Đề đốc Đông Xưởng lại bị một Thái phi nho nhỏ đùa giỡn trong lòng bàn tay, mệt hắn còn nguyện ý liều mình đi bảo vệ tình yêu, hóa ra cũng chỉ là lừa mình dối người! Xem ra lúc trước không đồng ý đưa nàng đi bỏ trốn là đúng, nàng còn quá trẻ, có thể hưởng chung phú quý, không thể gánh cùng hoạn nạn.
Yên lặng ngồi một lúc, mấy Thiên hộ đưa mắt nhìn nhau như thoi đưa, Vân Úy thử nói: “Chúng ta lại đuổi lên trước vài ngày, hai mươi dặm nữa vẫn còn một bến đò.”
Hắn lạnh lùng cười, bên đò sau vẫn không dừng lại thì phải làm sao? Lại đuổi theo tiếp ư? Đuổi đến tận Trực Lệ, đuổi một hơi đến bến tàu Thông Châu?
“Đi dẫn ngựa, về Nam Kinh!” Giọng hắn không cao, đứng lên xoay người, dường như mọi thứ lại trở về quỹ đạo cũ, hắn vẫn cứ là Đề đốc sát phạt quyết đoán.
Nàng không nghe được tiếng vó ngựa, bên tai chỉ có tiếng thuyền rẽ nước sàn sạt khuấy động.
Ngọn đèn dầu tù mù, Âm Lâu ngồi trước cái bàn trăng non, ánh mắt dại đi, gương mặt trắng bệnh, cũng không hề khóc, chỉ là nhìn chằm chằm ánh đèn yếu ớt kia.
Đồng Vân có chút lo lắng, “Chủ tử, nếu chủ tử khổ sở thì cứ khóc ra đi, em đã đóng hết cửa, bọn họ không nghe thấy đâu.”
Nàng không đáp, qua thật lâu mới hỏi: “Miếu Lão Quân…qua rồi sao?”
Đồng Vân gật đầu, “Sớm đã qua rồi, hẳn là người trên bờ đã bố trí xong hết, lúc đó chỉ cần chủ tử mở miệng, có lẽ bây giờ chúng ta đã đang ngồi trong xe ngựa Đông Xưởng.” Đồng Vân buồn bã nhìn nàng, “Nhưng mà em biết, chủ tử làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Tiêu chưởng ấn. Nếu quả thực bỏ đi cũng chỉ được vui sướng nhất thời, nào ai biết được sẽ gặp phải những hiểm trở gì cư chứ! Em cảm thấy chủ tử làm rất đúng, thích một người hẳn là luôn trông mong cho hắn tốt đẹp, tựa như là đóa hoa trong chậu, chủ tử trồng nó, bón phân tưới nước mỗi ngày cho nó, chắc chắn nó sẽ ra hoa càng rực rỡ; nhưng nếu chủ tử ngứa ngáy hái nó xuống, nhiều lắm cũng chỉ nửa ngày rồi nó sẽ chết thôi, tội gì đâu! Tiêu chưởng ấn cũng giống như đóa hoa kia, chủ tử ngắm từ xa vậy! Trước kia chúng ta ở trong cung chảy dãi ba thước cũng chẳng với đến được, chỉ sau một chuyến Nam hạ hắn thành người của chủ tử rồi, chủ tử nên vui lên mới phải.”
Rõ ràng là lời khuyên nhủ, nàng nghe xong lại càng khóc không thành tiếng. Nàng vịn vào bàn ngồi thụp xuống, ngực đau đến nỗi không tài nào hít thở. Hắn nhất định sẽ rất hận nàng, hận nàng đã lỡ hẹn. Hẳn là nàng nên nói rõ cho hắn trước khi lên thuyền, hắn sẽ chẳng cần nhọc công lăn lộn đến vậy. Nhưng khi ấy nàng không thể nói, xung quanh có quá nhiều người, chẳng may xảy ra sơ suất thì chẳng phải là đại họa ụp xuống sao! Nàng cũng muốn để lại lời nhắn, nhưng mà viết cái gì được đây! Chỉ sợ sẽ càng khiến hắn quyến luyến không buông, làm hắn càng rơi vào thống khổ to lớn hơn nữa.
Nàng hồi cung, không để lại bất cứ thứ gì dính líu đến hắn. Thay vì để lộ dấu vết khắp nơi, chi bằng để cho hắn hận, coi như không còn gì với nàng. Không phải Vũ Văn Lương Thời lấy nàng ra để uy hiếp hắn sao? Chỉ cần không có nàng, Nam Uyển còn có thể làm gì được hắn. Nàng biết hắn không sai, nàng chỉ tiếc cho mảnh tình này! Mọi điều tốt đẹp nhất của nàng đều dành cho hắn, số phận đã định sẵn nàng phải trắng tay.
Đồng Vân dìu nàng, giúp nàng lau nước mắt, “Rồi sẽ tốt lên mà, dần dần chủ tử cũng sẽ quên đi, chúng ta lại quay về như khi vừa mới tiến cung vậy”
“Không tốt lên nổi…” Nàng run rẩy nói, “Cả đời này ta không tốt lên nổi nữa. Người khác lưỡng tình tương duyệt đều có thể ở bên nhau, vậy mà vì sao ta lại không thể!”
Đồng Vân nhìn cái bóng đen đế đèn đổ xuống, thở dài, “Không phải đâu mà, từ người yêu trở thành người nhà chỉ có trong xướng kịch mà thôi. Chỉ là chủ tử chưa nhìn thấy, trên đời này ai ai cũng có nỗi thương tâm, ai ai cũng có điều khó xử.”
Nàng không biết người khác thế nào, dù sao chính nàng đã sắp không kiên trì nổi nữa. Nàng ngồi trở lại ghế, trong cái rổ con trên bàn có một cái khung thêu, là nửa đóa mẫu đơn nàng đang thêu dở. Nàng cầm lấy cái khung, một cây kim vẫn còn ghim trên cánh hoa, nàng tháo kim xuống, đâm thật mạnh vào ngón tay mình. Ngón tay đau đến lợi hại, trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng nhìn máu đang trào ra, một giọt, hai giọt, nhau chóng nhuốm đỏ nhụy hoa.
Đồng Vân sơ sẩy không để mắt nàng một chút, đột nhiên phát hiện nàng tự dày vò chính mình, cuống quít nhào lên lấy khăn tay cuộn chặt ngón tay nàng lại. Nàng thổn thức giãy giụa, nói: “Em mặc kệ ta, ta nhớ hắn, nhớ đến không chịu nổi. Nhưng ta biết nhớ hắn cũng là không thể, chỉ đành phải như vậy, nhớ hắn thì lấy kim đâm chính mình, không sợ bị ai phát hiện ra nữa.”
“Tự mình hành hạ mình, tạo nghiệp nhiều biết bao!” Đồng Vân cũng khóc theo, khụt khịt nói, “Sớm biết sẽ như vậy, chúng ta tình nguyện đợi ở thái lăng, nếu không vào Tiêu phủ thì sẽ chẳng có chuyện gì. Chủ tử tìm được đường sống trong chỗ chết mấy lần, lại thiếu một phần nợ tình như vậy, đáng thương!” Đồng Vân vừa dỗ vừa ôm lấy nàng, “Chủ tử đừng sợ, hắn không còn thì vẫn còn em, sau này chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, em nhất định sẽ bảo vệ chủ tử bằng mọi giá, không để ai bắt nạt chủ tử…Đừng sợ mà!”
Nàng ôm chặt Đồng vân, không ngờ người cuối cùng ở bên mình vẫn là nàng. Các nàng vẫn luôn sống trong một vòng tròn, chạy tới chạy lui nửa ngày, rốt cuộc lại trở về nơi xuất phát. Hoàng Đế ra lệnh một tiếng, nàng chỉ có thể chờ đợi an bài. Dù sao nàng vốn dĩ là một hạt bụi trong Tử Cấm Thành, có bay xa đến mấy rồi vẫn rơi xuống, cuối cùng cũng chỉ góp một viên gạch cho tòa thành mục nát này.