Phù Đồ Tháp

Chương 40: Chương 40: Nhất chẩm xuân




Đối với Bộ gia thì đây là chuyện tốt cầu mà không được, còn Âm Lâu lại cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng vốn dĩ cũng là nhất thời phẫn uất nên mới đáp ứng, sau đó nghĩ lại liền thấy hối hận. Sở dĩ Hoàng Đế cho phép nàng Nam hạ là vì có Tiêu Đạc theo hầu. Nếu nàng cứ thế mà gả vào Nam Uyển, Tiêu Đạc sẽ không thoát khỏi tội thất trách, một hành động cảm tính của nàng liền đẩy hắn vào một mớ rắc rối. Cảnh cáo Bộ gia đã xong, nàng chắc chắn tám phần bây giờ trong lòng hắn đang thầm trách nàng làm việc không có đầu óc.

Nàng cho rằng hắn sẽ nghĩ cách cứu vãn, không ngờ hắn thế mà lại đáp ứng. Nàng vừa ai oán vừa buồn bã, hắn nhất định là đang tức giận, sau này sẽ không thèm dính dáng đến nàng nữa. Nàng không có cha mẹ chống lưng, bây giờ lại đắc tội hắn, quả thực lúc này đúng là lâm vào đường cùng.

Lại còn muốn tiễn nàng xuất giá? Nàng hiếm lạ cái tiễn của hắn lắm sao? Nàng rầu rĩ đứng dậy, hành lễ với Bộ Ngự Lỗ: “Con hơi mệt rồi, về phòng trước sửa soạn đồ đạc. Phụ thân và Hán thần cứ nói chuyện, con không làm phiền nữa.”

Bộ thái phó yếu ớt gật đầu, Tiêu Đạc lại lười nhác lên tiếng: “Nương nương dừng bước, thần và Thái phó đại nhân nói chuyện xong rồi, đã đến lúc phải về hành dinh. Nương nương vẫn là về cùng thần đi, chờ đến ngày xuất giá rồi về Bộ phủ cũng như nhau.”

Hắn an bài như vậy khiến Bộ thái phó khó hiểu, con gái đã về nhà sao còn phải đưa đi? Ông ta chần chờ chắp tay, “Tiểu nữ tuy xa nhà ba tháng, nhưng chi phí ăn mặc trong phủ vẫn có đủ. Hành dinh của Hán công tốt thì có tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không thuận tiện như ở nhà. Cả một hành trình đã làm phiền Hán công, còn quấy rầy nữa thì quá là không biết xấu hổ!”

“Chẳng nhẽ Thái phó sợ nhà ta ăn mấy lệnh ái hay sao?” Hắn cười rộ lên, ánh mắt rực rỡ hướng về nàng, “Để nương nương đi cùng thần cũng đều là có đạo lý cả.”

Mấy đạo lý hàm hồ của hắn, nào có ai dám hỏi đâu! Nếu hắn đã nhất quyết, Bộ thái phó cũng không còn cách nào, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Hắn đứng lên, ưu nhã kéo tà duệ táp, phân phó Vân Úy: “Ngươi mang theo vài người, chờ Thái phó đại nhân chuẩn bị xong xuôi thì lại về Lộc Minh Kiêm Gia. Ta ra ngoài nửa ngày cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi một lát.” Rồi hắn lại ôm quyền nói với Bộ thái phó, “Vậy nhà ta xin cáo từ, lâu rồi không ra ngoài ban sai, động một tí đã mệt mỏi, thất lễ, thất lễ. Thái phó cùng Vương phủ bàn bạc chọn ngày xong thì sai người tới báo cho nhà ta, đến lúc đó nhà ta còn phải tới uống ly rượu mừng.”

Vị Phật tôn này còn khó chơi hơn nhiều so với tiểu quỷ. Hắn tính kế ngươi, ngươi lại không thể thốt ra dù chỉ một câu oán hận. Trong lòng Bộ thái phó đắng ngắt như ăn phải hoàng liên nhưng vẫn phải tươi cười, cong eo cúi lưng tiễn người ra cửa. Người vừa đi, hai vợ chồng liếc nhau, khóe miệng vặn vẹo, lại ngại bên cạnh vẫn còn vài vị Thiên hộ đang chờ lấy tiền, chỉ đành thở dài……Đây rõ ràng là kề dao vào cổ đòi tiền người ta mà, số người ở lại không phải chỉ một hai người, phải dâng cho hắn bao nhiêu mới đủ đây? Quả nhiên Tiêu Đạc không hiền lành, thái giám đều là lũ vô nhân tính, dẫu người ta chỉ còn lại xương cũng róc ra moi tủy mới thôi. Phải làm sao mới được, chỉ đành nhanh chóng đem bán khế đất khế nhà lấy tiền thì may ra còn kịp.

Khi ra khỏi Bộ phủ, Âm Lâu còn chẳng buồn quay đầu lại nhìn lấy một lần, trực tiếp chui vào trong kiệu. Nàng khổ trở trong lòng, nhìn bầu trời cũng thấy như đang trĩu xuống, cuộc sống này đâu còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng khi trước chết đi thì đã thanh thản. Chết đi rồi đi tìm mẹ, còn hơn là không nơi nương tựa như bây giờ.

Đầu óc nàng rối như tơ vò, gỡ cũng không gỡ nổi. Nhớ tới sự tàn nhẫn của phụ thân, nhớ tới chính mình mỗi khi thương nhớ quay quắt, tựa hồ chẳng còn gì an ủi được nàng nữa.

Giang Nam vào tháng sáu rất nóng, gió thổi vào qua kẽ hở kiệu nhỏ bằng tre vẫn không thể làm dịu đi cơn oi bức. Ngoài kiệu là tiếng bước chân nhẹ nhàng dứt khoát mà lưu loát. Đoạn đường dần trở nên râm mát, tiếng chim ríu rít vui tai, nàng vẫn không thể vực dậy nổi tinh thần, trên lưng túa ra một tầng mồ hôi, trong lòng nặng trịch. Nàng xoay người, tựa đầu lên thành kiệu thầm nức nở, dần dần cảm thấy hoảng hốt, không biết đoạn đường sau này sẽ phải bước đi thế nào, trong mắt phụ thân nàng chẳng bằng Âm Các, còn trong mắt Tiêu Đạc thì sao? Có lẽ cũng chẳng là gì hết!

Khi về còn nhanh hơn cả khi đi, chẳng mấy chốc đã về tới trạch viện bên hồ. Kiệu được hạ xuống, người tới vén mành không phải Đồng Vân, một bàn tay trắng trẻo len vào, hắn liền xuất hiện ở ngay trước mắt.

Nàng cụp mắt xuống kiệu, đứng lên quá nhanh làm nàng có chút choáng váng, hắn tới đỡ nàng, lại bị nàng tránh đi, cuối cùng nàng kéo tay Đồng Vân cùng bước vào cửa.

Hắn có chút ủ rũ, chẳng có gì làm khó được hắn, chỉ có nhất cử nhất động của nàng làm hắn bồn chồn tâm can. Hắn đi theo phía sau nàng, nhẹ nhàng thở dài, nàng không thèm để ý đến hắn, điều này làm hắn rất không vui. Hắn suy tính mọi thứ vì nàng, nàng còn không chịu cảm kích, nữ nhân sao mà khó hầu hạ!

Nàng bước vào phòng ngủ, bảo Đồng Vân đi múc nước rửa mặt, hắn đứng một bên nhìn nàng bận tới bận lui, không biết phải mở miệng thế nào. Rốt cuộc nàng cũng không còn việc gì để làm nữa, không thể không quay người lại, thờ ơ nói: “Không phải Hán thần mệt mỏi sao? Còn không quay về nghỉ ngơi?”

Hắn hơi nghẹn lời, nhìn nàng đăm đăm, “Ngươi còn ổn không? Trong lòng buồn bã thì nói với ta…”

Nàng lại quay người đi, rút trâm muốn tháo búi tóc địch, nhưng giằng co mấy lần mà vẫn không tháo nổi, hận đến nỗi vứt cây trâm xuống đất giẫm một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói gì đó bằng giọng Giang Chiết, không biết là nói cái gì, hắn nghe không hiểu lấy một chữ. Đồng Vân thấy nàng tức sắp hộc máu đến nơi thì bước tới giúp, lại bị một ánh mắt của hắn ngăn lại. Hắn cho Đồng Vân lui xuống, đi tới đỡ nàng ngồi xuống ghế bành.

“Tuy ta tới hơi muộn, nhưng chẳng phải vẫn giúp ngươi xả giận sao!” Bắn cung cưỡi ngựa hắn không dám nhận là thành thạo, nhưng cũng coi như có chút hiểu biết với mấy thứ trang sức này. Hắn giúp nàng tháo cái lược bạc xuống, rũ mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Phụ thân ngươi đối đãi ngươi như vậy, ngươi đã thấy rõ chưa? Về sau đừng chỉ mãi hướng về trong nhà nữa, bảo toàn chính mình mới là đúng đắn nhất. Không ngờ vòng tới vòng lui, vận mệnh chúng ta vẫn giống nhau, cho nên đồng bệnh tương liên, sau này ta sẽ càng che chở cho ngươi.”

Lời này lại chạm vào nỗi thương tâm của nàng, hắn là cha mẹ đều chết, còn nàng rõ ràng còn có phụ thân mà cũng như không. Nàng ôm mặt, khóc nức nở nghẹn ngào trong lòng bàn tay: “Trách ta ngu muội, kỳ thực ta không nên trở về, trở về chỉ tổ làm mình thương tâm…Nhìn ta dễ bắt nạt lắm sao, lại một lần nữa muốn gả ta đi thay Âm Các, ta là con rối của Âm Các sao? Ta sống chỉ là để thành toàn cho nàng ta?”

“Cho nên ngươi không muốn gả vào Nam Uyển, phải không?” Hắn đặt tay lên vai nàng, “Vậy thì vì lẽ gì mà lại đồng ý với cha ngươi?”

Nàng trầm mặc một hồi: “Bởi vì ta hận, dù ta có nặn bằng đất thì cũng có ba phần tính tình. Khi còn nhỏ thì nuôi ta như heo, ăn thừa của Âm Các, mặc thừa của Âm Các, thế cũng đành thôi, tại sao đã gả thay một lần vẫn chưa đủ, lại còn muốn gả thay lần hai? Ông ấy không thích mẹ ta, mẹ ta chết bệnh cũng mặc kệ, tùy ý cho vào quan tài liền đuổi đi…Mỗi năm ta đều xem lịch, tới ngày giỗ mẹ đều nóng lòng ngóng trông, đáng tiếc trong phủ chẳng có ai buồn nhớ tới. Sau này ta lớn hơn, hiểu chuyện hơn, chỉ có thể tự mình tích cóp nhờ người ra ngoài mua chút nến hương tiền giấy….Ta nghe nói người chết hoàn toàn dựa đồ đạc mang từ dương thế đi, có nhiều tiền thì đỡ chịu khổ, không có tiền thì sẽ bị treo lên đánh…” Nàng nói tới đây liền khóc to, “Không biết mẹ ta ở dưới đó phải chịu bao nhiêu cực khổ. Không có tiền mua mạng, đến đầu thai cũng chẳng đầu nổi!”

Một cô nương còn trẻ măng mà luôn lo chuyện quỷ thần như người già, nếu là ngày thường hắn sẽ lập tức nhân cơ hội trêu chọc nàng, nhưng hiện tại hắn chỉ thấy nàng thật đáng thương. Bả vai nàng run rẩy dưới tay hắn, hắn thương hại nhìn nàng, nàng khóc thê lương xót xa dị thường, dẫu là khi tuẫn táng cũng không thấy nàng khổ sở như vậy. Hắn luôn cảm thấy chính mình bất hạnh, nhưng mà nàng so với hắn còn bất hạnh hơn gấp mười, ít nhất khi cha mẹ hắn còn sống vẫn luôn toàn tâm toàn ý che chở huynh đệ hắn. Còn nàng? Rõ ràng là sống cùng phụ thân mà chẳng được mấy ngày dễ chịu. Trái tim nàng phải cường đại bao nhiêu mới không bị biến thành thứ nữ nhân âm u hẹp hòi, cũng coi như là sự tồn tại thần kỳ.

Nhưng trong lòng hắn vẫn nhói đau, chậm rãi mở tay ra, đem cả người bao phủ lên. Hắn xoay nàng tới trước mặt, để nàng dựa vào lồng ngực, thở dài vỗ nhẹ lên lưng nàng, “Khóc cái gì? Hả? Bởi vì hận bọn họ mà phải tra tấn chính mình sao? Bọn họ không cho ngươi sống tốt, ngươi cứ đáp trả lại gấp trăm lần là được. Ngươi không làm được cũng không sao, còn có ta mà. Ngươi hay nói mạng ngươi là do ta cứu, ta đơn giản là giúp người tới cùng, ta sẽ không đứng im nhìn ngươi bị bọn họ khi dễ. Trước kia ngươi lẻ loi một mình, nhưng từ nay đã có ta đứng đằng sau, ngươi không phải sợ gì hết. Kẻ khác ta còn đối phó được nữa là bọn họ. Chỉ cần ngươi muốn, ta lập tức có thể khiến bọn họ đầu một nơi thân một nơi chứ không nói chơi.”

Cảm ơn hắn đã cho nàng một chỗ dựa, nàng khóc một trận thống khoái, tích tụ trong lòng cũng giảm bớt đôi chút. Chỉ là khi buông ra lại thấy ngượng ngùng, khóc đến nỗi hành mãng trên ngực hắn đều ướt tèm lem. Áo lụa xanh thẫm dính nước chuyển thành màu đen, nàng xấu hổ lấy khăn lau, hắn giơ tay lên áp nhẹ xuống cổ tay nàng, tựa hồ cũng không quá mức để ý.

Hắn chờ nàng đáp lời, nàng cũng nghiêm túc suy xét, rốt cuộc vẫn là không đồng ý, “Giết cha phá nhà, ta biến thành cái thứ gì? Nếu là người không liên quan, làm thịt được ta cũng liền làm thịt, nhưng đó là cha ta…..”

Cũng đúng thôi, những kẻ dám giết cha ruột đều không phải người bình thường. Hắn cân nhắc một lát, thay đổi ý nghĩ, “Vậy cũng được, giống như Đông Xưởng có một hình phạt tên là tích xà, đun chảy thiếc rồi đổ vào miệng phạm nhân, cách núi đánh trâu vẫn có thể khiến người ta đau đớn muốn chết.” Hắn lại cười cười, “Những thứ Vân thiên hộ mang về ta sẽ không lấy một xu, ngươi cứ giữ lấy cho mình. Con gái rất cần có tiền phòng thân, ngươi không giống Âm Các, chuyện gương lược nàng ta cũng chẳng cần nhọc lòng, còn ngươi mọi thứ đều phải dựa vào chính mình.”

Lời tuy nói thế, khi thực sự xuống tay lại không khỏi băn khoăn. Nàng lí nhí hỏi: “Ta như vậy là coi như thông đồng với người ngoài mưu đồ gia sản sao?”

“Tiền đều về ngươi, nếu bị bêu xấu thì ta sẽ gánh, dù sao thanh danh ta sớm đã hỏng rồi, nhiều thêm một tội cũng không sao.” Hắn xoay người, nhàn nhã ngồi dựa lên giường la hán, điều chỉnh mấy lần vẫn không vừa ý, dần dần trượt người xuống, tựa đầu vào gối, cất giọng mị hoặc: “Mượn giường của nương nương, cho ta nằm một chút. Cả một đêm ăn uống chơi bời, thật khiến người ta mệt đến chết.”

Âm Lâu liếc hắn một cái, “Thế ngươi không biết từ chối sao?”

Hắn ừ hử, nhắm mắt lại: “Có mấy khi được vui vẻ đâu! Ngươi đoán đêm hôm qua ta đã đi đâu?”

Thấy nàng lắc đầu, hắn nhướng mày nói: “Ta đi Mính Đinh Lâu, còn điểm tên Liên Thành công tử.”

Âm Lâu nhớ tới lời Đồng Vân từng nói, sợ hãi hỏi hắn: “Sau đó thì sao? Rồi ngươi làm gì?”

Hắn đoan chính đặt tay lên bụng, nhếch miệng cười khẽ, dào dạt đắc ý, “Không làm gì cả, chỉ cách mành bảo hắn đánh đàn một đêm, không lên tiếng thì không được dừng. Chắc chắn hôm nay hắn không thể tiếp khách, chân tay cũng sưng hết lên rồi, để xem hắn mua bán kiểu gì!”

Âm Lâu không hiểu nổi hành động của hắn, người ta chẳng đắc tội gì hắn, vì sao lại muốn làm khó người ta! Đại khái là do tự ti, thái giám thấy những người thân thể đầy đủ không tránh khỏi khó chịu trong lòng. Người đứng đắn đều bị hắn coi là hôi hám, thế thì tiểu quan ở tửu phường càng không cần phải nói. Người hôi thì chẳng thiếu thứ gì, chính mình thơm ngào ngạt thì lại thiếu mất một khối, cho nên hắn tìm cách hành hạ người ta, thấy người ta khó chịu hắn liền vui sướng.

Âm Lâu không biết phải nói sao, đành uyển chuyển nói: “Thực ra ngươi có thể bảo hắn xướng vài khúc, giọng Liên Thành công tử rất hay.”

Mặt hắn lập tức đầy vẻ khinh thường: “Xướng khúc? Ý này cũng không tồi, lần tới sẽ cho hắn xướng nguyên một đêm.”

Nàng bị hắn làm cho nghẹn họng: “Không xướng khúc thì gọi tới hầu rượu cũng được!”

“Hầu rượu? Gọi người như vậy tới trước mặt, mắt to mắt nhỏ ngồi nhìn nhau?” Hắn khinh thường bĩu môi một cái: “Hắn mà cũng xứng!”

Tật xấu kiêu ngạo của hắn một khi đã phát tác liền không thèm nể nang ai, thích phá ai thế nào thì mặc kệ hắn vậy, nàng càng giúp đỡ vị công tử kia, hắn càng cố ý gây hấn. Chẳng lẽ là ghen sao? Nàng lén lút nghĩ, bởi vì nàng từng nhắc tới người ta với hắn vài lần, hắn liền thấy không thoải mái trong lòng? Đây chính là đang đầy một bụng chua xót lại được nếm chút ngòn ngọt, Âm Lâu hoảng hốt, sợ bị hắn nhìn ra, vội đừng dậy mở cửa sổ làm bộ ngắm nghía, nghĩ ngợi một lúc rồi quay lại hỏi hắn, “Tại sao ngươi không cho ta ở lại nhà? Ngươi nói là có đạo lý, rốt cuộc là đạo lý gì?”

Hắn nói: “Chẳng có đạo lý gì, chỉ là ta không muốn để ngươi lại cái ổ thối nát kia, ta vừa quay lưng bọn họ liền đem gả ngươi đi thì sao, vậy mà còn không hiểu!”

Nàng nghe xong thì vui vẻ, vậy có nghĩa là hắn đã tính toán hết rồi! Nàng đứng ở cuối giường khe khẽ hỏi: “Vậy ngươi thực sự định tiễn ta một đoạn sao?”

Hắn trợn mắt nhìn nàng, sau đó lại khép mắt lại, lẩm bẩm: “Một Thái phi đang yên đang lành, bỗng dưng bị đưa đến phủ Nam Uyển Vương làm thiếp, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Những tội tình ngươi phải chịu, đến cuối cùng ai mới là kẻ được lợi? Vị Đại tiểu thư Bộ gia kia không lộ mặt, đầy đủ thiên thời địa lợi. Cha ngươi không phải là rất cưng nàng ta sao, ta phải làm cho mặt mũi của nàng ta đều đem đi quét rác, cho ngươi xả được cơn giận… Cả cái ổ đó trừ ngươi ra đều chẳng có ai tốt đẹp, chờ ta từng bước từng bước thu thập sạch sẽ Bộ gia, nếu ngươi chưa hết hết giận, chỉ cần nâng chân lên cũng có thể đạp hết bọn họ xuống bùn.”

Lúc trước Âm Lâu buồn khổ nẫu người, bây giờ nghe hắn nói vậy cũng vơi bớt một nửa. Nàng thấy hắn buồn ngủ rồi, hoàn toàn chẳng còn vẻ gian xảo ở Bộ gia, biết hắn thực sự mệt mỏi, liền nói: “Ta nhất thời nóng đầu mới đồng ý với bọn họ, bây giờ nghĩ lại mới thấy liên lụy quá nhiều, có chút hối hận. Rắc rối là do ta gây ra, tiếp theo phải làm sao mới được, e là đành nhờ đến ngươi… Thôi ngươi cứ ngủ đi, ta đi ra ngoài một chút, để sau rồi nói cũng không muộn.”

Nàng bước đến trước bàn trang điểm tùy tay buộc một búi tóc lưu vân, vơ lấy cái quạt định ra ngoài gọi Đồng Vân đến bên Tây Hồ tán chuyện. Mới đi được vài bước liền phát hiện vạt váy bị túm lấy, quay lại nhìn thì thấy một đầu dây lụa nằm trong tay hắn, hắn tựa vào gối cười khẽ, “Gây họa một trận rồi ném lại cho ta, ta là gì của nương nương, còn phải ngại ngùng sao!” Hắn vừa nói vừa kéo dải lụa kia về, ngân nga nói, “Nương nương bây giờ cũng coi như vô ưu vô lo… Đầu giờ chiều yên tĩnh, ngủ một giấc no say chẳng phải là thích hơn ra ngoài phơi nắng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.