Phù Dung Giang Hồ

Chương 9: Chương 9: Bị bắt cóc




Khi tiểu nguyệt và dương tử phong về đến trang viện thì trời đã tối, đáng ra là có thể về sớm hơn, nhưng do tiểu nguyệt cứ muốn đi dạo phố, nên dương tử phong chiều nàng, hai người đi chơi suốt cả buổi chiều, nên mới về trễ.

“tiểu thư, người rốt cuộc đã về rồi, người có biết ta lo cho người lắm không…ô…ô…, hắn có làm gì người không” – phán quan vừa nhìn thấy tiểu nguyệt về vội chạy ra cửa, ôm chầm tiểu nguyệt khóc bù lu bù loa, nói đoạn còn chỉ tay, bắn ánh mắt hình viên đạn sang dương tử phong.

Ánh mắt của ông ta dương tử phong không để tâm, cái mà hắn để tâm chính là hành vi đang ôm chầm tiểu nguyệt của phán quan, nguyệt nhi là của hắn, hắn không muốn bất cứ nam nhân nào ôm nàng, cho dù là người thân cũng vậy, huống hồ ông ta là nô tài.

(TT : ca ăn dấm chua rồi nhưng mà ca cũng to gan dám bảo phán quan là nô tài của nguyệt tỷ, không biết phán quan mà biết thì sẽ có biểu hiện gì nhỉ nhưng mà yên tâm đã có nguyệt tỷ bảo kê, đừng nói là phán quan, cho dù là diêm vương ca cũng không cần để tâm)

“lão phán, ta không sao, ông không cần phải lo”- tiểu nguyệt nhìn thấy ánh mắt của dương tử phong cứ dán chặt vào cánh tay phán quan đang đặt trên vai mình, thì biết ngay hắn đang không vui vì hành động này, nam nhân này đang ghen đây, nên dùng tay gạt tay phán quan ra nhẹ giọng nói.

“thật sự hả tiểu thư, nếu hắn có làm gì người, thì người cứ nói cho lão biết, lão sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng” – phán quan vẫn không bỏ cuộc.

“ngươi nghĩ ta sẽ làm gì nàng” chưa đợi tiểu nguyệt trả lời dương tử phong đã lên tiếng trước.

“ai mà biết được, nhìn bộ dạng của ngươi lúc dẫn tiểu thư nhà ta đi, giống như là muốn ăn thịt tiểu thư nhà ta vậy, ta làm sao mà biết ngươi có làm gì tiểu thư nhà ta không”

“lão phán Tử Phong không có làm gì ta cả “ – bắt đầu từ lúc hắn thổ lộ với nàng tiểu nguyệt đã chuyển sang gọi tên hắn.

“àh, không làm gì thì tốt,……. mà tiểu thư người vừa gọi hắn là gì vậy”- đáng lý ra phán quan đang vui mừng vì tiểu nguyệt không sao, nhưng khi nghe tiểu nguyệt gọi tên dương tử phong một cách thân mật, thì khiến cho lão há hốc mồm.

Mọi người ở đây cũng ngạc nhiên không kém vì cách gọi này của nàng, từ trước đến giờ ngoại trừ sư phụ của chủ tử và mạc tiên sinh là gọi chủ tử bằng phong nhi ra thì chưa từng có ai dám gọi chủ tử thân mật như vậy, cô nương này thật lớn gan mà, xem ra lần này cô ấy chết chắc rồi.

( TT :lại lầm lớn rồi cưng ơi, thật là ngốc mà )

“tử phong ah, có vấn đề gì sao”

“tiểu thư tại sao người lại gọi hắn thân mật như vậy” – chẳng phải chỉ ra ngoài một lát sao, tại sao bây giờ cách xưng hô thay đổi nhanh như vậy, từ trước giờ tiểu thư toàn gọi hắn là dương tử phong, tại sao bây giờ lại thành tử phong vậy.

“bộ có vấn đề gì sao……., tử phong bộ ta gọi như vậy không được hả “- tiểu nguyệt khó hiểu nhìn phán quan, sau đó thì quay sang dương tử phong, bộ ta gọi sai sao.

“nàng không gọi sai” – hắn mừng còn không kịp nữa là, làm sao lại nói nàng sai.

Lại thêm một câu khiến cho toàn thể mọi người ở đây miệng chữ O, mắt chữ A, đây có phải chủ tử của bọn họ không vậy trời, duy chỉ có xích long là hiểu được ‘ chủ tử và cô nương ấy xem ra đã nói rõ với nhau rồi, chẳng bao lâu nữa thất tinh kỳ sẽ có phu nhân thôi ‘ .

“thấy chưa, ta đâu có gọi sai” – tiểu nguyệt quay sang phán quan phản bác

“tiểu thư, hai người chỉ có ra ngoài nửa ngày thôi, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy chứ” – phán quan thật sự khó hiểu mà.

“ta cảm thấy không có gì cả, lão phán ngươi có ý kiến sao” –tiểu nguyệt chưa kịp trả lời thì dương tử phong đã lạnh lùng lên tiếng trước.

“ tại sao ta cứ cảm thấy hai người thay đổi khác hẳn ban sáng vậy” – lão phán nhà ta vẫn cứ như cũ, bộ dạng không biết sợ là gì, nghênh ngang nói chuyện với dương tử phong.

“không có gì thay đổi cả, lão phán, ngươi không cần phải lo” –tiểu nguyệt thấy chuyện có vẻ không ổn, nên lên tiếng, nếu không chỉ sợ hai người này nói một hồi sẽ đánh nhau mất thôi.

“nhưng mà tiểu thư….”

“ta đã nói không sao mà” –chưa để ông ta nói hết câu tiểu nguyệt đã chặn họng ông ta trước.

“bắt đầu từ hôm nay, nàng ấy chính là nữ nhân của Dương Tử Phong ta, câu trả lời này ngươi vừa lòng chưa lão phán” – dương tử phong thấy phán quan cứ lãi nhãi hoài, mà nguyệt nhi của hắn thì lại khó xử nên nói trắng ra luôn, sẵn tiện công khai quan hệ của hai người luôn.

“cái gì, ngươi nói ngươi và tiểu thư nhà ta,…. tiểu thư hắn nói có thật không vậy” – phán quan thật sự không còn tin vào tai của mình nữa rồi.

“có gì là không thể” – dương tử phong lại một lần nữa thay tiểu nguyệt giải vây. Rồi quay sang mọi người lạnh giọng tuyên bố:

“bắt đầu từ hôm nay trở đi Nguyệt nhi chính là nữ chủ nhân của thất tinh kỳ, lời nói của nàng chính là lời của ta, các ngươi chỉ việc phụng tùng là được, có hiểu không”

“vâng thưa chủ tử” – mặc dù có kẻ ngạc nhiên, có kẻ không hiểu, nhưng mà lời của chủ tử chính là mệnh lệnh, xưa nay quy định của thất tinh kỳ là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ tử nên họ không nói gì thêm.

Giờ phút này thanh ngọc mới hiểu được tại sao xích long có biểu hiện như vậy, nhưng mà nếu như cô nương này có thể khiến cho chủ tử mở lòng thì chẳng phải rất tốt sao, nếu như vậy thanh ngọc nhất định sẽ hết lòng trung thành với nữ chủ nhân này, xích long cũng cùng một tâm trạng với thanh ngọc, tuy nhiên vẫn có một kẻ không biết sống chết, mà oán hận, mà phẫn nộ ‘nữ nhân kia dựa vào cái gì mà có được lòng chủ tử, bản thân ta mặc dù tiếp xúc với chủ tử không nhiều, nhưng mà ít ra cũng lâu hơn cô ta, cô ta dựa vào cái gì chứ, ngươi chờ đó, chủ tử nhất định là của ta, ngươi vui vẻ không được bao lâu đâu.” .

(TT : a, ai đây; Bo : con ngọc phụng chứ ai; TT: ta kháo, con này mắc bệnh tự tin quá đáng luôn cấp cứu, cấp cứu).

“Nguyệt nhi nàng đã chơi cả ngày rồi, cũng mệt rồi, tối nay chúng ta ở lại đây, ngày mai hãy quay về quán trọ” – sau khi lạnh giọng tuyên bố, dương tử Phong liền quay sang tiểu nguyệt ân cần nói, nhưng giọng điệu lại đầy ôn nhu, đầy sủng nịnh, làm cho mọi người ở đây lại thêm một phen trố mắt ngạc nhiên.

“chủ tử, tại sao người lại gọi phiên phiên cô nương là Nguyệt nhi” – thanh ngọc tò mò lên tiếng hỏi, chẳng phải cô ấy tên phiên phiên sao, tại sao chủ tử lại gọi cô ấy là Nguyệt nhi.

“tên của ta là Lãnh Tâm Nguyệt, còn phiên phiên là biệt hiệu người giang hồ đặt thôi, chứ không phải tên thật của ta” –tiểu nguyệt lên tiếng giải thích.

“àh, thì ra là vậy, vậy từ hôm nay ta gọi cô nương là lãnh cô nương nha” – thanh ngọc gật đầu hiểu.

“cái gì mà lãnh cô nương, gọi ta là tiểu Nguyệt đi, bạn bè bằng hữu đều gọi ta như vậy”

“được tiểu nguyệt” – đối với thái độ được sủng nhưng không kiêu của tiểu nguyệt khiến cho thanh ngọc, xích long và rất nhiều người ở đây rất thích, xem ra vị nữ chủ nhân này cũng là một người hòa đồng đấy chứ nhỉ.

Do đám người dương tử phong quyết định ở lại, nên cha của ngọc phụng liền sai người chuẩn bị phòng, sau khi ăn tối xong thì mỗi người tự về phòng của mình,đáng lẽ dương tử phong còn muốn tìm tiểu nguyệt tâm sự, nhưng nghĩ lại cả ngày nay nàng đi chơi nhiều nơi chắc mệt rồi nên thôi, khi tiểu nguyệt vừa bước vào phòng của mình thì cảm thấy có điểm không đúng mê hồn hương hả, muốn giở trò này với ta sao, các người còn non tay lắm.

Tiểu nguyệt tương kế tựu kế giở vờ bị trúng thuốc mê man, chẳng bao lâu hai tên hắc y đột nhập vào, bế phốc tiểu nguyệt rồi phi thân rời đi.

_____________________________

Sáng hôm sau, tại đại sảnh trang viên, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, mọi người đều có mặt đông đủ chì còn thiếu tiểu nguyệt và phán quan, nên thanh ngọc và xích long chia nhau ra đến phòng hai người gọi họ

“chủ nhân tiểu nguyệt không có trong phòng”

“chủ nhân lão phán cũng vậy”

“có khi nào hai chủ tớ họ đã bỏ đi rồi không” –ngọc phụng thấy thời cơ, không quên châm dầu vào lửa.

“ngọc phụng, không được nói nhảm “ – mẫu thân ngọc phụng thấy khi chủ tử nghe nói tiểu nguyệt không có trong phòng thì sắc mặt đã khó coi,vậy mà nữ nhi của mình lại còn nhiều chuyện, lở như chọc giận chủ nhân, thì hậu quả thật khó lường, ngọc phụng thấy mẫu thân lớn tiếng, sắc mặt chủ tử lại cực kỳ khó coi, nên cũng không dám lên tiếng, nhất thời cả đại sảnh chỉ là một mảnh im lặng, cho đến khi một giọng nói phá vỡ sự im lặng đó

“uy, bữa sáng đã chuẩn bị rồi hả, ta đói sắp chết rồi đây”

Mọi người cùng nhìn ra cửa thì thấy phán quan ung dung bước vào, thanh ngọc vui mừng khôn xiết, nếu như lão phán còn ở đây thì chắc tiểu nguyệt không như lời ngọc phụng nói đã bỏ đi, nếu không chỉ sợ chủ nhân nổi điên mất thôi, liền hớn hở chạy lại hỏi phán quan.

“lão phán tiểu thư nhà ông đâu”

“tiểu thư chẳng phải ở trong phòng sao”

“không có, lúc nãy ta đến phòng, định gọi cô ấy ăn sáng nhưng trong phòng không có ai”

“không thể nào ah”

“lạo phán nãy giờ ông đi đâu vậy “- xích long bên cạnh cũng lên tiếng hỏi.

“àh ta đi ra ngoài chạy bộ, buổi sáng mà chạy bộ rất tốt cho sức khỏe, hai tháng nay ngày nào các người cũng thức sớm lên đường, hại ta bỏ hết mấy bài tập buổi sáng của ta, khó khăn lắm mới có cơ hội này, đương nhiên phải tận dụng rồi”

“thế có phải tiểu thư nhà ông đi cùng ông không “ –thanh ngọc lại hỏi tiếp, chỉ hy vọng là như vậy thôi.

“đâu có đâu, tiểu thư làm gì có thói quen này chứ”

“vậy chắc là cô ta bỏ đi rồi, mà cô ta cũng vô lương tâm thật, bỏ cả nô tài của mình ở lại”- ngọc phụng lại tiếp tục mỉa mai.

“nè ngươi nói ai bỏ đi hả, tiểu thư nhà ta không phải hạng người như vậy, nếu có đi cũng sẽ nói một tiếng, hoặc là dẫn ta theo” –phán quan phẫn nộ quát.

“cô ta không đi cùng ông, cũng không có trong phòng, không bỏ đi thì chứ gì nữa”

“không thể nào, ta đi xem thử “- nói xong phán quan một mạch chạy theo hướng phòng tiểu nguyệt. Đám người dương tử phong nhận thấy sự tình có điểm không đúng nên cũng đuổi theo sau.

Khi vào phòng tiểu nguyệt, phán quan quả thật không thấy tiểu nguyệt đâu, nhưng ông không tin, cho nên vẫn cứ tìm, hy vọng tìm được một chút manh mối. Đột nhiên một thứ ánh lên thu hút sự chú ý của ông ta, ông ta vội vàng nhặt nó lên, miệng lắp bắp nói

“đây……đây là vòng tay của ngọc nhi tiểu thư tặng cho tiểu thư mà, tại sao lại rớt ở đây”

“vòng tay…ngọc nhi… ông nói gì thế hả “- dương tử phong nhìn thấy thái độ của phán quan có chút không đúng nên lên tiếng hỏi.

“Ngọc nhi tiểu thư là bạn thân của tiểu thư, tiểu thư từng nói vòng tay này là quà Ngọc nhi tiểu thư tặng cho người, tiểu thư rất quý nó, lúc nào cũng đeo nó, không bao giờ bỏ ra, lần trước sơ ý đánh rơi, tiểu thư đã cuống lên, cũng may tìm lại được, nhưng tại sao nó lại ở đây, còn tiểu thư đâu”

“có thể lúc cô ta bỏ đi , đã sơ ý đánh rơi lại” – ngọc phụng lại lên tiếng.

“không thể nào, tiểu thư đã từng nói, chiếc vòng này đại diện cho tình bạn của tiểu thư và ngọc nhi tiểu thư, cho nên tiểu thư tuyệt không vứt nó như vậy đâu, ….có khi nào tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi không, …chắc chắn như vậy rồi, nếu không tiểu thư sẽ không vô cớ mất tích như vậy”

Dương tử Phong nghe phán quan phân tích xong thì lòng của hắn như lửa đốt, nếu như thật nguyệt nhi xảy ra chuyện gì thì hắn thà rằng là tự nàng bỏ đi còn hơn, đang miên man thì một tên người hầu hớt hãi chạy vào

“chủ nhân người của huyết ảnh đường vừa đưa một lá thư đến đây, bảo giao tận tay cho chủ nhân”

Dương tử Phong không nói lời nào giựt lấy lá thư đọc, càng đọc sắc mặt hắn càng tệ, càng ngày càng đen, sau khi đọc xong , thì bóp nát thư trong lòng bàn tay, khi mở tay ra lá thư chỉ còn là tro bụi, miệng thì nghiến lại, giọng đầy sát khí, lãnh băng : “ Lưu Phương “.

“Chủ nhân tên lưu phương đó nói gì vậy” – xích long thấy biểu hiện của chủ nhân không tốt nên lên tiếng hỏi.

“Nguyệt nhi là do lưu phương bắt đi” – dương tử phong giọng băng lãnh trả lời, sát khí càng ngày càng tràn ngập căn phòng, không ai là không cảm nhận được.

“tại sao hắn lại bắt tiểu thư nhà ta đi chứ, tiểu thư có quen biết hắn đâu” –phán quan khó hiểu hỏi.

“hắn là nhầm vào ta” –dương tử phong trả lời.

“nhằm vào ngươi là sao”

“Lưu phương là đường chủ huyết ảnh đường, hắn từ trước đến giờ luôn đối đầu với chủ nhân nhà ta, nếu hắn phái người theo dõi chúng ta, thì sẽ phát hiện quan hệ của chủ nhân và tiểu nguyệt, nên mới bắt tiểu nguyệt đi để uy hiếp chủ nhân nhà ta” – thanh ngọc một bên giải thích.

“nói cả buổi thì ra chuyện này do ngươi mà ra cả, ngươi mau trả tiểu thư lại cho ta”- phán quan sau khi nghe xong, thì phẫn nộ quay sang quát dương tử phong.

“ta nhất định sẽ cứu nàng, ta không để Nguyệt nhi có chuyện gì đâu” –dương tử phong giọng nói đầy khẳng định, đồng thời cũng nghĩ thầm trong bụng “ Lưu phương, nếu ngươi dám làm tổn thương dù chỉ là một sợi tóc của nguyệt nhi, Dương tử phong ta thề sẽ san bằng huyết ảnh đường của ngươi, lấy mạng của ngươi”

Phán quan vốn định nói nữa nhưng nhìn thái độ kiên quyết, cùng với vẻ mặt đau lòng, lo lắng của hắn thì biết hắn cũng rất quan tâm tiểu thư nên cũng không nói nữa.

“chủ nhân, thế lưu phương có yêu cầu gì” –thanh ngọc lên tiếng hỏi.

“hắn muốn ta ba ngày sau, một mình đến Đoạn vô nhai ngoại thành 50 dặm gặp hắn, còn nói không được dẫn theo người, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác của Nguyệt nhi”

“chủ nhân, không được đây chắc chắn là cái bẫy mà lưu phương giăng sẵn, chỉ chờ người nhảy vào” – cha ngọc phụng lên tiếng khuyên ngăn.

“ta đã quyết định rồi, ta sẽ làm theo lời hắn, ta nhất định phải cứu Nguyệt nhi”- dương tử phong kiên quyết trả lời.

“chủ nhân, nữ nhân đó lai lịch bất minh, biết đâu chừng cô ta là đồng đảng của lưu phương, hai người họ cấu kết lừa người thì sao, người nên….”- ngọc phụng thấy chủ nhân u mê, vì nữ nhân đó mà cả tính mạng cũng không cần nên lên tiếng, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã ăn ngay một cái tát, và người tát chính là dương tử phong.

“CHÁT”

“lương ngọc phụng, ta niệm tình cha ngươi có công với thất tinh kỳ, nên lần trước mới tha cho ngươi, nhưng ngươi đừng có được nước thì làm tới, nếu như ta còn nghe bất kỳ lời nói xúc phạm Nguyệt nhi nào từ miệng của ngươi, ta sẽ lập tức lấy mạng của ngươi”

Trong lòng của dương tử phong, Nguyệt nhi của hắn bản chất thiện lương, như một tiểu cô nương thích vui đùa, thích quậy phá đôi chút, chứ tuyệt đối không phải hạng người như vậy, cho nên hắn không cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm nàng.

“vâng chủ nhân” –ngọc phụng ôm mặt, nuốt lệ, cúi đầu tuân lệnh, nhưng trong lòng thì không ngừng nguyền rủa ‘ Lãnh tâm nguyệt, ngươi đi chết đi, ngươi dám quyến rũ người đàn ông của ta, ta nguyền rủa ngươi chết đi”.

( TT : a, con này điên rồi, phong ca của nó hồi nào vậy, còn nguyền rủa nguyệt tỷ nửa, lầm rồi cưng ơi, diêm vương cũng không dám đòi mạng nguyệt tỷ đâu, cưng đừng có mơ )

Mọi người không nói gì , tất cả bây giờ liền tập trung ra đại sảnh bàn bạc đối sách cứu tiểu nguyệt, cha mẹ của ngọc phụng cũng không biết nói thế nào, họ có thể hiểu được tình cảm của ngọc phụng, nhưng mà chủ nhân đã nhận định cô nương kia một cách sâu sắc , thì xem ra con gái họ hết hy vọng rồi, chỉ là nó lại cố chấp, họ cũng không biết khuyên nhủ làm sao.

“đáng đời ai bảo dám nói xấu tiểu thư nhà ta” –phán quan nhìn thấy bộ dạng của ngọc phụng thì hả hê vô cùng, khi đi ngang qua cô ta, thì bồi thêm cho cô ta một ánh mắt khinh miệt và một câu .

“ngươi….” – ngọc phụng tức giận định mắng lại phán quan, nhưng ông ta đã đi xa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.