Phù Dung Trì

Chương 63: Chương 63: Chó Đào Hoa




Trời vào đông, kinh thành ngày một lạnh, bắt đầu có tuyết rơi. Mùa đông ở Đế Đô không rét buốt như Hà Khổ, cũng không khô lạnh như Sa Đà. Nha Nha rất thích tuyết, nhiều năm rồi nó không được thấy tuyết. Sa Đà vào đông lạnh hơn kinh thành nhưng vì độ ẩm thấp nên tuyết không rơi nổi, chỉ có cái rét căm căm làm da thịt nứt nẻ.

Nha Nha trải qua một tháng gông xiềng, buồn đến mức bạc trắng lông, nỗi khổ này không ai nhìn thấy! Nó vừa được thả ra thì tuyết bắt đầu rơi lất phất đem theo cái lạnh dịu nhẹ phủ lên mỗi cành cây ngọn cỏ. Nha Nha lè lưỡi, phi song song hai chi, chạy điên một vòng trong hoàng cung. Bông tuyết dính trên bộ lông trắng xóa, không biết đâu là lông đâu là tuyết. Nó lăn lộn trên mặt cỏ, cào tróc vỏ cây, phá nát mấy bụi hoa, đào hố từ đông sang tây, từ tây qua đông. Nếu Nha Nha là mèo thì người ta sẽ nghĩ nó đang đào hố dự trữ cho những lần đại tiện về sau!

Ca Dương nhìn con chó điên sắp quậy hỏng cung điện của hắn, lắc đầu hỏi Ninh công công:

-Thực sự không cần gọi thái y đến khám cho nó sao?

Ninh công công híp mắt cười, hì hì đưa ra đề nghị:

-Bệ hạ, Nha Nha mười hai tuổi rồi, cũng nên tìm một cô vợ thôi, biểu hiện này có thể do âm dương không cân bằng!

Hoàng đế nghe vậy xụ mặt xuống, tự lẩm bẩm:

-Trẫm còn đang phòng không gối chiếc, ở đâu tới phiên nó cưới vợ?

Ca Dương ngẫm nghĩ thấy không đúng, nói thế chẳng khác nào hắn đang ganh tị với con chó! Hoàng thượng buồn bực, liếc xuống bụng Nha Nha phán một câu:

-Tinh lực dư thừa thì cứ đem thiến! Như vậy có phải đơn giản không?

Nha Nha thính tai, nghe rõ rành rành mấy lời này, nó chụm bốn chân lại cảnh giác nhìn Ca Dương. Vì sĩ diện của chó, cũng vì tương lai con em nhà chó, từ đấy Nha Nha càng trốn chui trốn nhủi, quyết tâm không tới gần hoàng thượng nữa. Lâu lâu trên đường nó đụng phải Ninh công công, lão ấy eo éo gọi nó một tiếng “Tiểu Nha Tử”, thế là Nha Nha kinh hồn bạc vía, liệt cả Ninh công công vào danh sách đen.

Một tháng bị cấm túc đã thành ác mộng, Nha Nha không muốn ở Tương Đông Hiên nữa, hầu hết thời gian nó lêu lổng bên ngoài, ngủ bờ ngủ bụi, muốn làm chó cái bang. Có hôm nọ Nha Nha tình cờ nhìn thấy Tiểu Mai gặp gỡ một nam nhân xa lạ, óc chó cũng hiểu ít chuyện phong tình, len lén nấp vào rình xem.

Tiểu Mai hạ thấp giọng, đứng dưới mái hiên nói với người mặc áo đen:

-Con đoán không sai, Triệu Phi Liên thực sự có tố chất cơ thể đặc biệt. Hôm đó con đã bôi “Sát Mỹ Kế” vào móng vuốt Nha Nha. Người bình thường khi bị thương mà trúng loại độc dược này sẽ lưu lại vết sẹo ghê gớm. Thế nhưng Dung phi bình phục rất nhanh, một chút dấu tích cũng không có.

Phong đeo mặt nạ ngang sống mũi, hai mắt sắc như ưng có phần đăm chiêu.

-Nói thế… có khả năng Triệu Phi Liên được dịch dung bằng phương thức dao kéo, nhờ có cơ thể đặc biệt cùng y thuật cao nên giữ được khuôn mặt hoàn hảo như hiện tại…

Tiểu Mai gật đầu, dè dặt nắm một góc áo của Phong.

-Sư phụ… gần đây người lại có nhiệm vụ gì sao? Thân thế Triệu Phi Liên phức tạp, kẻ đứng sau bỏ nhiều công sức bồi dưỡng một quân cờ như thế, con có linh cảm đây là âm mưu lớn! Sư phụ, người làm việc gì cũng phải khoan dung bản thân, đừng để mình bị thương, cũng đừng hiếu thắng liều lĩnh…

Phong bình tĩnh nhìn vào ánh mắt bất an của nàng, cách lớp găng tay đen sờ lên khuôn mặt xinh đẹp.

-Ta biết, làm ám vệ bao nhiêu năm rồi, còn cần con chỉ dạy sao?

Tiểu Mai bĩu môi, cọ bên má vào lớp vải thô lạnh. Phong cười nhạt, nhéo mũi nàng một cái sau đó lấy ra chiếc túi nhỏ từ trong vạt áo.

-Cái này… ta đi lại nhiều, không tiện giữ bên mình. Sau này Mai Mai bảo quản đi!

Hắn đưa túi gấm màu trắng cho nàng. Tiểu Mai tò mò mở ra xem, nhìn thấy bên trong là một sợi dây đỏ kì quái.

-Sư phụ, nó là cái gì thế?

-Chỉ là một sợi dây bình an mà thôi. Khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì trên cổ đã đeo sợi dây này. Nó là manh mối duy nhất để ta tìm thân thế của mình mấy chục năm qua…

Tiểu Mai ngạc nhiên, nàng cột túi gấm, đưa trả lại hắn.

-Thứ ý nghĩa vậy sư phụ nên cất giữ, đưa cho con làm gì chứ?

Phong không nhận, lại đẩy về phía nàng.

-Ta sợ mất, Mai Mai cứ cầm đi… Sau này ta cần sẽ trở về lấy!

Tiểu Mai do dự, thấy hắn quả quyết như thế đành phải cẩn thận nắm cái túi trong tay. Nàng đảo mắt suy nghĩ mênh mang, cái này… cái này… có thể xem là vật đính ước không nhỉ? Tiểu Mai cắn cắn môi nhìn sư phụ, mình có nên lấy thân hồi đáp luôn không? Nàng lơ đãng liếc qua hai vai vững chắc, vóc dáng cao to, đôi chân cơ bắp trong bộ đồ ám dạ… cha mẹ ơi, cường tráng quá đi mất!!!

Phong cảm giác sống lưng phát lạnh, biểu cảm của đệ tử cứ dâm dâm thế nào ấy… Hắn thầm nghĩ môi trường Mật Bảo Các thật không phù hợp với nữ đệ tử, con gái lớn lên bạo dạn quá mức, suy nghĩ phóng khoáng, hành động càng lớn mật hơn. Nhớ tới vụ ầm ĩ gần đây, A Mị lại bắt được gã thư sinh nào đó về làm áp trại phu quân rồi. Phong thầm mừng, ít ra Tiểu Mai khá ngoan, không để hắn bị đau đầu như lão Trì.

-Được rồi, ta còn có việc, không ở lại lâu được. Con cẩn thận hầu hạ bên cạnh Quận chúa, rảnh rỗi phải tập luyện thêm, không được lười biếng!

Hắn nói nhanh, quay đi cũng nhanh, ai ngờ Tiểu Mai vẫn chưa buông góc áo ra. Phong cúi đầu khó hiểu nhìn bàn tay nàng.

-Còn chuyện gì nữa?

Tiểu Mai phồng má, giọng nói vừa dè dặt lại vừa oán trách:

-Sư phụ… cứ vậy mà đi? Không có hôn tạm biệt hay là ôm tạm biệt sao?

Phong nhướng mày, nhìn hai vệt đỏ đáng ngờ ửng lên trên khuôn mặt nàng, cảm giác có cơn gió xuân nhẹ thổi qua đây. Hắn tiến một bước, kéo Tiểu Mai vào lòng, bàn tay có lực đỡ sau cổ, buộc nàng ngửa đầu lên. Mặt nạ dát bạc bị đẩy xuống, hắn nhắm mắt chuẩn xác áp môi, hai cánh môi một ấm một lạnh chạm nhau trong tích tắc.

Lúc này Nha Nha đang núp sau vại nước, gừ gừ kêu khẽ, giơ chân gác lên mõm, cúi đầu đếm kiến bò dưới đất. Cảnh tượng không thích hợp cho chó dưới mười ba tuổi… Tuy nó lịch sự không nhìn bậy nhưng mà tai cẩu quá thính, âm thanh sột soạt môi lưỡi gì đó vẫn rõ mồn một.

Bên kia Tiểu Mai từ trong mộng tỉnh dậy, liếm liếm môi ngập ngừng hỏi:

-Sư phụ… một lần nữa được không ạ?

Nha Nha khịt mũi, bắt đầu nghi ngờ động cơ của nàng mỗi khi bắt nó đi tắm rồi. Đúng là háo sắc, đến chó cũng không tha! Nha Nha gần đây gặp số “đào hoa”, đào hoa này không phải được nhiều em cún theo đuổi mà là toàn gặp cảnh phong tình hạn chế độ tuổi. Đầu tiên là Tiểu Mai, sau đó là cô chủ… cuối cùng nó đã hiểu tầm quan trọng của chung thân đại sự, con gái trưởng thành phải gả đi gấp, chó trưởng thành cũng phải tìm bạn đời gấp, thời buổi này có lắm kẻ biến thái hăm he thiến chó!

Nha Nha canh đúng giờ ăn cơm mới trở về Tương Đông Hiên, từ xa nó đã đánh hơi được mùi lạ. Bình thường Nha Nha rất nhạy với mùi long đỉnh và trầm hương – mùi của kẻ thù, nó ngửi thấy sẽ lập tức tránh đi. Hôm nay mùi hương này rất khác, có mùi cỏ, mùi giấy mực, pha chút mùi mồ hôi. Nha Nha đủng đỉnh chạy vào phòng, nhìn thấy một chàng trai áo lam nho nhã, nụ cười hiền lành đang trò chuyện với cô chủ. Xưa nay cô chủ rất ít tiếp khách nam, không biết vị này có lai lịch gì? Nha Nha đóng vai thú cưng ngoan ngoãn, chạy qua cuộn tròn dưới chân cô chủ, dạo này thói bà tám của nó phát triển mạnh mẽ!

Tư Tư mặc váy hoa ba tầng, đường kim mũi chỉ rất cầu kì. Nàng không đeo nhiều trang sức nhưng mỗi cái đều tinh xảo quý giá. Chuyến này lên kinh Tư Tư đem theo toàn bộ tư trang, chăm chút ăn mặc, ai cũng nhận ra đương kim Quận chúa đã trưởng thành.

Sử Hựu Trát năm nay là một chàng trai hai mươi ba tuổi, vẫn chưa thành gia lập thất, Sử đại nhân không thôi phiền lòng vì hắn. Tính ra Tư Tư quen biết hắn đã bốn năm, trò chuyện thì ít mà trao thư thì nhiều. Nàng vẫn luôn tán thưởng trí tuệ và tài hoa, con người và nhân cách của Sử đại ca. Ở Sa Đà quanh năm nhàm chán, Tư Tư lấy việc thư từ qua lại của hắn làm vui, nghe hắn kể nhiều chuyện thú vị mà bình thường bệ hạ ngồi ở chỗ cao sẽ không thấy được.

Sử Hựu Trát hiện tại đã làm quan, ba năm trước hắn thi đỗ Bảng Nhãn, được trọng dụng vào Hàn Lâm Viện, năm ngoái chuyển công tác đến vị trí tốt ở Thương bộ. Việc này kể ra thì dài, Sử Hựu Trát không thôi tiếc nuối vì cái ghế Trạng Nguyên. Hắn hận bản thân học hành không đến nơi đến chốn, rốt cuộc thua người ta một bậc, đối với Tư Tư càng cảm thấy xa vời. Năm nay nàng mười bảy tuổi, sắp gả ra ngoài mà hắn thì công danh chưa cao, không được làm Trạng Nguyên nên thỉnh cầu duy nhất đã bị vuột mất. Khoa cử ở Khương La hai đến bốn năm một lần tùy theo tình trạng nhân lực trong triều. Ba vị trí đỗ đầu gồm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đều giữ chức vụ quan trọng, thăng tiến rất nhanh. Đặc biệt Khương La có lệ, mỗi tân khoa Trạng Nguyên sau khi đỗ đạt được diện kiến thánh thượng và cầu xin một đặc ân. Thông thường hoàng đế các đời đều xem trọng hiền tài, chỉ cần thỉnh cầu không quá đáng đều được đáp ứng. Sử Hựu Trát muốn làm Trạng Nguyên, cũng vì phải lòng đương kim Quận chúa, không có cách nào trèo cao, chỉ mong bệ hạ ban hôn. Kết quả thi đỗ hạng hai, Sử Hựu Trát vẫn trách mình bất tài, thật ra hắn không hề biết khoa cử năm ấy có điều mờ ám…

Tất cả cũng do cha con nhà họ Ngô lẻo mép lắm lời! Ngô Hà Huy có ba con trai một con gái, đều do Lý Minh Nguyệt sinh ra. Trưởng nam Ngô Hà Vận, thứ nam Ngô Hà Nguyên, tam nam Ngô Hà Minh, gần đây lại thêm con gái út Ngô Ái Lý. Mối tình giữa hắn với vợ là nhờ Ca Dương se duyên, năm xưa Tam hoàng tử kéo hắn ra khỏi vũng lầy thân phận, tìm được con đường quang minh lỗi lạc mà đi. Ngô Hà Huy từ đứa con trai dòng thứ xuất không có mẹ ruột, không được cha thương, từng bước trưởng thành dưới đôi cánh của hoàng thượng, hiện tại là trọng thần, sau khi Thương bộ thành lập thì giữ chức Thượng thư.

Hắn thầm yêu Lý Minh Nguyệt từ thuở thiếu niên nhưng ngại thân phận kém người ta nên mãi không bày tỏ. Thời đó Lý lão gia là Hình bộ thượng thư dưới triều vua Sùng Nghi. Một lần uống say, Ngô Hà Huy tiết lộ cho Ca Dương biết, Tam hoàng tử xưa nay theo phái hành động, tiền trảm hậu tấu. Một buổi sáng, Hà Huy thức dậy trên giường Lý tiểu thư, bị cha mẹ hai nhà bắt gian tại trận. Vậy là gạo nấu thành cơm, cơm nhừ thành cháo, một năm sau Ngô Hà Vận ra đời. Sự nghiệp của hắn thăng tiến từ từ, Ca Dương lên ngôi, hắn ở trong Hàn Lâm Viện nhiều năm, giúp bệ hạ đào tạo nhân tài, Đô Thư Doanh và Chu Lạc Tịch Tề là hai trong số đó. Ba năm trước triều đình có thêm Thương bộ, vị trí Thượng thư tất nhiên thuộc về Hà Huy, người nắm giữ phần lớn huyết mạch kinh tế Khương La. Cuộc đời hắn là những trang vàng son mà bệ hạ là người viết phần mở đầu.

Về sau những triều thần kì cựu ngồi ngẫm lại, cảm thấy hoàng đế với Ngô thượng thư có nhiều cái trùng hợp thú vị. Hoàng hậu nương nương và Lý Minh Nguyệt xuýt tí nữa đã thành Tề vương phi. Năm ấy Triệu Tiếu Vy đến hòa thân, Tứ hoàng tử đùn đẩy không ưng, Ca Dương liền cưới nàng về. Chu Lạc Huyên Kim nhắm trúng Lý gia, đã đưa sính lễ cầu hôn Lý Minh Nguyệt, ai dè bị Ngô Hà Huy phỗng tay trên cướp đi mất. Quân thần bọn họ cứ như mang thù với Tề vương không bằng!

Dù sao đây cũng là chuyện cũ, không ai để bụng làm gì. Hoàng hậu nương nương ở điện Phượng Nghi vẫn cao quý trinh bạch như hoa huệ, Lý Minh Nguyệt gả cho người chồng tốt, con cái đầy đàn. Họ là hai mảnh đời khác nhau nhưng đều tốt hơn Tề vương phi hiện tại!

Lại nói tới mấy công tử nhà họ Ngô. Ngô Hà Vận theo nghiệp binh, sớm đã bị hoàng thượng chú ý, từ khi mười chín tự đi xây dựng sự nghiệp, đến nay ít về nhà. Ngô Hà Nguyên đồng trang lứa với Sử Hựu Trát, quen nhau từ sách vở, là đôi bạn chí thân. Ngô Hà Minh nhỏ hơn Tư Tư hai tuổi, có lần suýt bị Ca Dương đem đào tạo thành phò mã, may là thằng bé thoát nạn, sau này cả đời không gặp tai ương.

Sử Hựu Trát bộc bạch không ít tâm sự với Ngô Hà Nguyên, ngay cả chuyện đi thi vì ngôi Trạng Nguyên cũng nói ra hết. Ngô nhị công tử lại vô tình nói cho cha hắn biết, thế là Ngô Hà Huy tí tởn chạy lên mách hoàng thượng. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời Sử Hựu Trát là có một thằng bạn miệng cái loa. Hoàng đế nhìn anh minh thần võ, chí công vô tư như thế nhưng lại giở trò trong bài thi của sĩ tử. Chữ quẹt thêm một nét liền sai nghĩa, từ vị trí đầu tuột xuống Bảng Nhãn. Bệ hạ nhà ta làm chuyện ác mặt không đổi sắc, chỉ tội mấy lão sư phó trong ban chủ khảo, bất bình mà không nói được, ôm uất nghẹn cáo lão hồi hương! Cứ thế, ba năm lại trôi qua, Sử Hựu Trát vẫn không có cơ hội cưới Minh Châu quận chúa…

Ngô Hà Nguyên nào biết mình đã làm chuyện hại đời thằng bạn, còn ra vẻ người hiểu tình trường, gọi hắn đi uống rượu khuyên bảo một phen:

-Tiểu Trát, ta nói này! Làm nam nhi thì phải quyết đoán, không có do dự cảm tính như đàn bà được! Hoặc là cậu dứt khoát buông tay, quên nàng ấy đi; hoặc là bây giờ thừa dịp chưa tỉnh rượu, dũng cảm chạy thẳng lên đại điện, quỳ xin thánh thượng ban hôn! Đường nào cũng chết, chết sớm còn đầu thai!

Sử Hựu Trát vẫn tỉnh táo, hắn không muốn làm chuyện ngu ngốc chuốc họa vào thân. Huồng hồ phía sau còn có cha đang giữ chức vụ, mẹ và em gái tương lai phải nương nhờ nơi hắn. Thế nhưng buông tay thì hắn không đành, trên đời này làm gì tìm ra người thứ hai tốt như Tương Tư nữa.

Mùa đông năm nay Sử Hựu Trát tự hứa với lòng, hắn phải can đảm tranh đấu một lần, dù thành hay bại cũng cố hết sức, để lúc về già không ngồi ôm hận. Đưa danh bài đến cầu kiến Minh Châu quận chúa, Hựu Trát phập phồng chờ đợi hai ngày, cuối cùng cũng được cho vào gặp. Tương Đông Hiên thuộc khuôn viên Dụ Kiến cung, đi tới đâu cũng thấy long khí đè người. Mặc dù chỉ là tiểu viện nhỏ nhưng trang bài xa hoa, tinh tế đến từng tiểu tiết. Sử Hựu Trát đi theo thái giám dẫn đường, mắt không dám nhìn lung tung, đáy lòng càng trĩu nặng… Nàng tôn quý xa vời, được hoàng ân soi chiếu, làm sao hắn có thể với tới?

Xuyên qua mấy lớp rèm, hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặt hoa mày ngọc, váy tím dịu dàng. Nàng tựa trên ghế quý phi, bàn tay đẹp nhất thiên hạ đang chơi đùa một lọn tóc mây. Sử Hựu Trát kiềm nén quả tim sắp nhảy ra khỏi ngực, hắn nho nhã đúng mực, trước tiên quỳ xuống thỉnh an. Nàng là Quận chúa, hắn là thần, trước khi có danh phận với nhau phải luôn giữ phép tắc.

-Vi thần Sử Hựu Trát tham kiến Quận chúa. Điện hạ vạn phúc kim an!

Tư Tư thấy hắn như vậy liền cười khúc khích, tự mình đứng lên tiếp đón.

-Sử đại ca, bình thường huynh khảng khái không câu nệ lễ tiết mà. Sao hôm nay lại bày vẻ như thế?

Sử Hựu Trát kích động nhìn nàng nắm cánh tay mình nâng lên, không kiềm được cười tươi đáp lại.

-Quận chúa, thư từ có nhiều điều không thể hiện hết, nếu vi thần lỡ viết sai cái gì xin người thứ tội cho…

Tư Tư xua tay, mời hắn ngồi xuống ghế, chủ động rót trà.

-Thôi, cứ gọi muội như bình thường đi. Hôm nay chúng ta là bằng hữu, không phải Quận chúa với thần tử gì hết!

Sử Hựu Trát nhận tách trà, đưa lên môi nhấp một ngụm. Vị ngọt nhẹ thanh tao lưu luyến trên đầu lưỡi. Thời gian hắn tiếp xúc với Tương Tư không nhiều, gộp bốn năm lại không đủ một ngày, có cảm xúc như yêu xa. Ái tình là một thứ độc dược mãn tính, chỉ vài giọt đắng cũng đủ làm người ta tê liệt trường kì. Tiểu cô nương mười ba tuổi xinh xắn năm xưa và thiếu nữ kiều diễm bây giờ, mỗi sự thay đổi của nàng đều khiến Hựu Trát vui sướng trong khổ sở. Nàng trưởng thành, ngày càng đẹp trong khi hắn vẫn chưa có công danh, chưa làm ra sự nghiệp chói lọi để xứng đáng với nàng.

Sử Hựu Trát cười buồn, chăm chú nghe Tương Tư liến thoắng bên tai. Từ Sa Đà về kinh, mỗi lá thư mất mười bữa nửa tháng, không bằng lúc này người và người đối diện, chỉ cần một bên nói, bên kia lập tức nghe. Chủ đề nhiều không đếm hết, đặc biệt với hai khối óc lớn thì càng nảy nở những tinh hoa.

-“Sầu Cầm”? Đó là khúc nhạc nào, vì sao muội chưa từng nghe?

-Là bài mở đầu trong vở hí kịch “Mai Hoa nương tử ở Châu Kinh”, có một thời nó rất nổi tiếng nhưng mà về sau bị cấm trình diễn.

-Cấm? Tại sao bị cấm?

-À, đây là câu chuyện cũ, kể ra thì mắc tội khi quân…

Tư Tư rất thích những thứ bí mật. Nàng híp mắt cười, khoanh tay trên bàn chồm người qua, nói bằng tiếng gió thì thầm:

-Vậy huynh nói nhỏ thôi, muội sẽ không báo quan phủ đâu!

Sử Hựu Trát bị áp sát đột ngột, tim đập thình thịnh, mặt hơi đỏ lên. Hắn ho khan mấy tiếng, cũng nghiêng người về phía trước, trán suýt đụng nhau. Khoảng cách lúc này bé bằng gang tay, chỉ có một chiếc bàn vuông ngăn giữa. Gần như thế, đây là lần đầu!

-Vở hí kịch này là một câu chuyện tình buồn. Mai Hoa nương tử và Thủy Sinh tú tài gặp nhau ở Châu Kinh, hai người cảm mến nhan sắc và tài mạo của nhau rồi yêu nhau. Nàng làm nghề dệt lụa, tích góp tiền bạc nuôi hắn ăn học. Thủy Sinh thi đỗ tiến sĩ vào triều làm quan, cưới Mai Hoa nương tử. Cứ tưởng câu chuyện tình đẹp này có cái kết mỹ mãn, ai ngờ nhiều năm lăn lộn trong chốn quan trường, Thủy Sinh không còn là chàng sĩ tử nghèo chất phác ngày trước. Hắn muốn mở rộng đường công danh nên giao thiệp với nhà quyền quý, quen biết với quan viên ngoại là Mã Đố. Mã Đố bị mê hoặc bởi nhan sắc Mai Hoa nương tử, gạ gẫm bảo Thủy Sinh nhường vợ ình. Thủy Sinh lúc đầu do dự, suy nghĩ nhiều ngày cảm thấy trên đời này đàn bà con gái không thiếu, Mai Hoa tuy đẹp nhưng quá hiền lành, chỉ ru rú trong nhà không giúp hắn được việc gì. Thế là Thủy Sinh bày kế khiến Mai Hoa lên giường Mã Đố, thuận nước đẩy thuyền dâng nàng làm tiểu thiếp cho người ta. Mai Hoa chịu không nổi tủi nhục cuối cùng nhảy giếng tự sát. Thủy Sinh cưới vợ khác, sinh con đẻ cái, sau này làm tới chức Tri châu, đường công danh sáng sủa…

Tư Tư nghe rất nhập tâm, thấy Sử Hựu Trát không nói nữa mới biết đây là cái kết. Nàng tròn mắt, tức giận đập bàn:

-Trời ạ! Ai sáng tác ra câu truyện dở tệ như vậy? Người tốt thì chết, kẻ ác thì sống dai như đỉa. Nhân quả ở đâu???

Sử Hựu Trát thấy nàng phùng mang trợn má rất thú vị, say mê ngắm nhìn thật lâu.

-Muội nói đúng, câu chuyện này không hề giống triết lý nhân sinh nhưng trớ trêu thay nó chính là bức tranh chân thật của cuộc sống. Thực sự có nhiều trường hợp ác giả nhưng không bị ác báo, biết bao mảnh đời đã chịu cảnh bất công như vậy, cường hào ác bá khắp nơi, dưới chân thiên tử vẫn còn chỗ không được chiếu sáng. Lần đầu xem vở này nhiều người rất bức xúc nhưng sau khi ngẫm lại họ phải bùi ngùi thừa nhận, nó là sự thật!

Tương Tư ngơ ngác nghe Hựu Trát nói, thanh âm của hắn đều đều, từ tốn mà mạnh mẽ, lập luận rõ ràng, lý lẽ sắc bén. Quả không hổ là “Trạng Nguyên hụt” của Khương La. Từ trước đến nay số người được Tư Tư ngưỡng mộ không nhiều, Sử đại ca là một trong số đó, nàng bị chinh phục bởi kiến thức và cách ăn nói của hắn.

-Vậy tại sao “Mai Hoa nương tử ở Châu Kinh” bị nghiêm cấm?

-Vở kịch này ra đời dưới thời Sùng Nghi đế, hí phường nổi tiếng nhất kinh thành vào cung biểu diễn nhân dịp Tết Đoan Ngọ. Sau khi vở diễn kết thúc, đêm hôm ấy sủng phi của tiên đế nhảy giếng tự tử. Tiên đế đau buồn ban sắc lệnh cấm dân chúng trình diễn và xem vở kịch này…

Tương Tư lại trợn tròn mắt, thì ra là hoàng bá bá, nàng phải tìm bệ hạ hỏi thăm một chút mới được!

-Thật đáng tiếc, những ca khúc trong vở kịch này cũng bị cấm luôn, “Sầu Cầm” là một trong số đó, nếu có dịp ta sẽ lén đàn uội nghe, đây là một thiên khúc!

Tư Tư gật gù, cười như hoa đẩy đĩa trái cây về phía Hựu Trát.

-Huynh ăn đi, uống nước rồi lại nói tiếp. Muội còn nghe chưa đủ!

Sử Hựu Trát khẽ mím môi, lấy một quả quýt lột vỏ, chia hai phần một nửa đưa cho Tương Tư. Mắc bệnh công chúa lâu năm, thức ăn dâng lên tới miệng quen rồi, nàng không nghĩ ngợi gì trực tiếp ăn luôn. Nha Nha cuộn tròn dưới chân ghế nãy giờ, chảy nước dãi nhìn lên. Tư Tư ném một trái nho, nó táp chuẩn xác, tiếc là nuốt chửng quên nhai, kết quả không nghe mùi vị gì. Con chó ư ử khều chân cô chủ, lại được một trái nho khác. Lần này nó cẩn thận ăn chậm, uhm… rất ngọt!

Sử Hựu Trát lại đem những thứ trái cây có vỏ lột ra đưa cho Tương Tư, nhìn nàng ăn mà hắn thấy hạnh phúc quá chừng! Nhân lúc bầu không khí ấm áp hài hòa, Hựu Trát làm như vô tình hỏi:

-Năm nay bệ hạ đã chuẩn bị chuyện hôn sự uội chưa?

-Hôn sự? Hôn sự cái gì? Muội còn chưa muốn lấy chồng đâu!

-Con gái lớn phải gả đi chứ! Muội là Minh Châu, chuyện chung thân sẽ do hoàng tộc quyết định…

Tương Tư ăn trái vải, nhăn mặt lắc đầu.

-Không đâu, anh họ thương muội lắm, ngài sẽ không ép muội lấy người muội không thích. Chuyện chung thân muội sẽ tự quyết định!

Sử Hựu Trát ngẩng đầu lên, ánh mắt le lói tia hân hoan khó thấy.

-Thật sao? Bệ hạ sẽ đồng ý sao?

-Tất nhiên… trước nay muội muốn cái gì huynh ấy đều cho!

Tương Tư nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi lại nói tiếp:

-Nhưng mà ít nhất vẫn phải thông qua ý kiến phụ vương và các ca ca nữa…

Sử Hựu Trát trầm mặc nhìn quả cam lột dở trên tay, trong lòng thầm tính toán, hắn từ từ liệt kê những vị công tử và thế tử Hòa An vương. Vừa khéo Chu Lạc Tịch Tề là Hữu thị lang trong Thương bộ, rất dễ gặp mặt! Hựu Trát cảm thấy con đường này đã có tia hy vọng.

Tư Tư không biết vì sao Sử đại ca lại nhắc tới chuyện vô vị này, nàng uống trà, đặt mạnh tách xuống bàn rồi hùng hổ nói:

-Dù sao hiện tại muội vẫn chưa nghĩ tới chuyện hôn sự, cứ đợi mấy năm đi… Sử đại ca, chúng ta lại nói tới “thiên văn” gì đó mà lần trước huynh viết trong thư ấy. Nhìn ngôi sao có thể biết vận mệnh à?

Sử Hựu Trát hoàn hồn nhìn vào ánh mắt long lanh của nàng, không kiềm được cảm xúc yêu thương. Hắn lại bắt đầu nói về thiên văn…

Hựu Trát muốn hỏi những chòm sao, người con gái tuyệt trần này, liệu có thuộc về mình hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.