Tuy ở quen trên Sa Đà nhiều năm nhưng bản tính của Nha Nha vẫn thích thời tiết lạnh, mùa đông là lúc nó hiếu động nhất. Khi vào hè, nó thường nằm ườn cả ngày dưới bóng râm, lười biếng thọc mõm vào vại nước hoặc lim dim phơi bụng cho Tiểu Mai chải lông. Mùa hè Nha Nha rụng lông rất nhiều, mỗi ngày chải ra hai nắm, Tư Tư vỗ đầu nó hỏi:
-Sau này gọi mày là Cừu Cừu nha?
Tiểu Mai ngồi bên cạnh híp mắt bổ sung:
-Quận chúa, lông này chưa nhiều bằng lông cừu đâu, để nô tì lấy kéo, cắt hết mới đủ may áo!
Hôm sau Nha Nha ngậm cây lược đi tìm Khanh Ca, từ đấy Tiểu Mai thất nghiệp. Nó là một con chó nhớ dai và ghi thù. Mùa đông năm nay vui quá, Nha Nha đến một nơi rất lớn, rất đẹp, gọi là hoàng cung. Xuất phát từ tập tính tổ tiên loài Samoyed truyền lại, việc đầu tiên nó làm khi đến nơi ở mới chính là xác định vị trí nhà bếp. Nó cực kì hài lòng khi thấy kệ bếp không cao lắm, chỉ cần đứng hai chân sau là chồm lên được. Tiếp theo Nha Nha thám hiểm địa hình, ghi nhớ lối đi, để lại nước tiểu đánh dấu lãnh thổ rồi thăm hỏi các hàng xóm loài vật khác. Hoàng cung này chỗ nào cũng bằng phẳng, lát đá hoặc tráng vữa, tuy con người đi lại dễ dàng nhưng loài chó không vui. Nha Nha thích cát ở Sa Đà bởi vì cảm giác mềm lún hơi giống với tuyết nơi nó sinh ra.
Thăm dò nhiều ngày, cuối cùng Nha Nha đã tìm được thiên đường trong chốn nhân gian – Ngự Hoa Viên. Khu vườn này có rất nhiều cây cối, khắp nơi là đất ẩm, đạp lên rất dễ chịu, còn có bướm bay lờn vờn, sóc chạy từng đàn, chim làm tổ ríu rít. Tiếng gọi thiên nhiên kích thích nó, bản tính hoang dã lại bộc phát, suốt ngày điên khùng trong Ngự Hoa Viên.
Khi Nha Nha còn nhỏ Nhị công tử mua về một cái còi, dạy nó nghe theo hiệu lệnh. Còi này chế tác rất đặc biệt, cho nên âm thanh không giống còi gọi ngựa bình thường. Mỗi ngày cứ đến giờ ăn cơm là Tư Tư lại đi khắp hoàng cung thổi “oét oét”, Nha Nha sẽ từ xó xỉnh nào đó chạy ra với bộ lông xen bùn và lá cây khô.
Ca Dương nhíu mày nhìn ra cửa sổ, một người một chó tung ta tung tăng. Hắn thấy Nha Nha chồm lên liếm mặt Tư Tư liền quay sang hỏi Ninh công công với giọng khó chịu:
-Con vật kia ở đâu ra thế?
-Bẩm, nó là chó Quận chúa nuôi, tên Nha Nha, mười hai tuổi, chủng loại Tát Ma Da Khuyển, nặng ba mươi tư kí, cao sáu tấc, do Tứ công tử mua từ tay lái buôn phương Bắc với giá hai trăm lượng!
Khóe miệng Ca Dương hơi co giật:
-Hừ, ngươi cũng biết rõ quá nhỉ?
Lão Ninh gãi đầu khó hiểu. Xưa nay hoàng thượng ghét nhất là “không thể”, “không được”, “không biết” và “không rõ”, cho nên Ninh công công bao giờ cũng phải chuẩn bị đầy đủ thông tin chờ ngài hỏi tới. Lẽ ra bệ hạ nên khen hắn mới đúng! Ca Dương lại chơi hai viên lam thạch, mắt nheo nheo nhìn Tư Tư cười đùa với con chó bẩn bẩn kia…
-Trưa nay ăn cơm ở Tương Đông Hiên!
Khi Tư Tư dẫn Nha Nha trở về thì Tiểu Mai là người đầu tiên gào rú lên:
-Mày vừa từ đống rác nào ra thế hả???
Con chó biết rằng mình sắp phải đi tắm, hoảng sợ chui vào váy của cô chủ, tiếc rằng thân hình nó quá to, chỉ giấu được cái đầu, mông chổng ra, đuôi cuộn cúp lại. Tiểu Mai hoài nghi gần đây nó kết bạn với đà điểu. Tư Tư bị hành động đáng yêu của Nha Nha chọc cười, khúc khích tránh đi, con chó quyết tâm núp dưới váy nàng, đu theo chân nàng. Tiểu Mai nhìn không vừa mắt, đành xoắn tay áo nắm hai chi sau của Nha Nha lôi đi.
-Đi tắm nhanh lên, đi tắm!
Con chó tru tréo, móng cào xuống sàn nhà nhưng vẫn bị kéo đi xếnh xệch, hệt như xác chết chuẩn bị phi tang. Mọi người mím môi nén cười, ai cũng thấy Nha Nha quá thú vị. Tư Tư thở dài lắc đầu, Tiểu Mai tỷ quả nhiên có phương pháp!
Bữa trưa đã trễ, cung nhân vội dọn bàn tròn ở giữa phòng. Tư Tư vừa cầm đũa thì nghe nô tài thông báo bệ hạ tới. Nàng vẫn chưa quên chuyện mấy hôm trước trong Dụ Kiến cung, nét cười nặng nề thu lại, mặt khó đăm đăm nghênh địch.
-Ồ, khéo thật đấy, trẫm còn chưa ăn cơm!
Ca Dương vén rèm bước vào, nói câu đầu tiên, không hề có dáng vẻ làm khách mà trực tiếp ngồi xuống, sai người dọn thêm một bộ bát đũa. Tư Tư nheo mắt, nhìn thức ăn trên bàn lần lượt rơi vào miệng hoàng thượng, kế hoạch tác chiến ban đầu thất bại, đành phải chuyển sang chiến lược B. Nàng buông xuống bộ mặt lạnh lùng, vội vã nhào vô tranh cướp! Món củ cải muối nàng rất thích, còn có bánh tôm sắp hết tới nơi rồi!!!
Ca Dương cúi đầu ăn nhanh, khóe miệng cong cong tiếu ý. Bàn ăn vèo một cái hết nhẵn, Tư Tư ôm bụng ợ một tiếng, mắt ai oán nhìn bệ hạ. Cơm no rượu say rồi, có sức chiến đấu!
-Thánh thượng hôm nay nhàn tản, ngọn gió nào đưa ngài đến chỗ tiểu muội ăn cơm thế này? Chẳng lẽ đầu bếp ở Trúc Uyển cung tay nghề non quá?
Ca Dương đang uống trà, động tác nâng tách bị khựng lại. Hắn nhìn thoáng qua sườn mặt kiêu kì của nàng, xem ra lửa giận này cháy rất to, nhiều ngày vẫn còn âm ỉ. Mắt đảo qua chỗ nào đó trong góc phòng, hắn nhàn nhạt cất tiếng:
-Trẫm đến lấy cái bàn kia về! Chắc là muội không biết… cái bàn đó đẽo bằng gỗ Ngọc Am vô cùng quý giá, chân bàn đúc vàng rồng, mặt bàn tráng men sứ Tây Cảnh, phù điêu khảm xà cừ do những nghệ nhân giỏi nhất Khương La làm ra… Thứ này là tài sản của Dụ Kiến cung, chẳng qua trẫm không muốn làm muội mất mặt trước Dung phi nên hôm trước mới để thị vệ khuân đi…
Tư Tư trợn mắt, quay đầu nhìn cái bàn nằm trong góc phòng. Ninh công công đứng hầu ngoài rèm len lén lấy tay che mặt. Hoàng thượng mở miệng đòi quyền sở hữu một cái bàn, người ngoài sẽ nghĩ Khương La sắp xong rồi, vua nghèo tới mức cái bàn cũng phải đi tranh!
Mặt Ca Dương tỏ ra hiển nhiên có lý, Tư Tư nóng giận xốc váy đứng dậy, nàng mang cả giày nhảy lên mặt bàn, giậm giậm giậm… Này thì gỗ quý gốm đẹp, này thì vàng rồng với xà cừ! Người hầu tròn mắt nhìn Quận chúa không có chút phong phạm hoàng gia, hệt như con bé điên đang trút giận lên cái bàn. Ca Dương nhíu nhíu mày, mở miệng rồi không biết nói sao, hắn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn điệu độ quái gở của nàng. Ngay lúc đó chợt có tiếng nện chân huỳnh huỵch, mấy tiếng sủa kích động rồi một cục lông trắng ướt nhèm lao vào phòng. Nó nhảy bổ lên bàn, xoay vòng vòng cắn đuôi, tưởng rằng cô chủ có trò chơi mới, Nha Nha góp công in lên mấy chục vết chân chó. Tiểu Mai cầm khăn bông chạy đến muộn, nhìn thấy hoàng thượng cũng ở đây liền nén tiếng mắng lại. Nàng liếc sang con chó dở hơi đang nhảy nhảy trên bàn, nó còn giơ hai chân trước cho Quận chúa nắm, hai người “khiêu vũ” trong bài hát gâu gâu… ờ, sủa cũng vần điệu lắm!
-ĐỦ! Bước xuống hết cho trẫm!!!
Một tiếng quát cắt ngang bài ca vui vẻ. Hoàng đế có uy nghiêm của hoàng đế, dù ngày thường ôn hòa tới đâu, lúc nổi giận thì ai mà không sợ? Tư Tư phản xạ có điều kiện, lập tức bước xuống, một chiếc giày rớt lại trên bàn. Nha Nha là con vật nhạy cảm, hiểu được quy luật “chó lớn nuốt chó bé”, ngửi thấy mùi nguy hiểm phát ra từ người đàn ông này. Nó cũng ăng ẳng chạy xuống, chui vào váy cô chủ ẩn nấp, mông vẫn vểnh ra như cũ.
Ca Dương trừng mắt nhìn con chó không – ra – chó kia, lại xám mặt quát một tiếng:
-Sắc cẩu!!! Mày đang làm cái gì trong đó? Cút ra ngoài ngay!
Tiểu Mai bình thường rất thân thiết với Nha Nha, tuy hay “cãi nhau” với nó nhưng nàng cũng không mong nó bị phạt. Tiểu Mai run run chạy vào, nắm chân sau kéo, đem Nha Nha ra khỏi tà váy của Quận chúa. Nha Nha bị lộ nguyên hình, đáng thương rên rỉ, hai lổ tai quặp lại. Tư Tư lấm lét nhìn Ca Dương, vỗ vỗ đầu dạy Nha Nha trang nghiêm ngồi thẳng. Hoàng đế nổi giận thì Hao Thiên Khuyển Nhị Lang Thần cũng chết chứ nói gì Samoyed nhà mày!
Ca Dương híp mắt, nhìn một người một chó ở trước mặt, cả hai có bộ dạng thật giống nhau, đang đứng im cúi đầu. Hắn cảm tưởng Tư Tư cũng mọc ra đôi tai đầy lông. Ca Dương nhìn kĩ Nha Nha, so với bộ dạng bẩn bẩn lúc nãy thì hiện tại chẳng khá hơn bao nhiêu. Nha Nha vừa tắm xong, lông chưa kịp lau khô, dính bếch lại, trông như con chuột từ ống cống chui lên. Hắn đập tay xuống bàn, người và chó giật thót một cái.
-Ninh công công, gần đây ngự thiện phòng có món gì ngon?
Ai không hiểu ý đồ của bệ hạ chứ lão Ninh đã đi guốc trong bụng ngài nhiều năm, hắn ôm phất trần, nghiêm túc đáp:
-Tâu, gần đây có Sườn chó áp chảo, Chân chó hầm thuốc bắc, Chả chó ướp lá dâu, Chó nấu nhựa mận, Tiết canh chó ăn với đậu phộng rang cũng rất ngon!
Tư Tư mếu máo nhìn xuống Nha Nha. Nha Nha tru tréo nhìn lên cô chủ. Tiểu Mai đứng sau bắt đầu tụng kinh cầu siêu. Mọi người có mặt trong phòng đang nghĩ tới nồi lẩu chó bốc khói thơm phức…
Giây phút quyết định sống chết của Nha Nha kéo dài trong căng thẳng, cuối cùng Ca Dương từ bi lên tiếng:
-Thôi được rồi, mấy món này trẫm chưa có tâm trạng ăn, đợi ngày nào đó có hứng thú thì sẽ dùng tới. Vừa khéo trong cung có sẵn lương thực dự phòng…
Hắn tà tà nhìn xuống con chó ướt, hài lòng khi thấy nó co rúm lại, cố nép sát về phía cô chủ. Qủa thật Nha Nha là con chó thông minh, thông minh một cách không bình thường! Ca Dương phủi áo đứng dậy, ngón tay chỉ về góc phòng nhàn nhạt nói:
-Đem cái bàn đó trở lại thư phòng! Tối nay trẫm sẽ đến ăn cơm.
Câu đầu là nói với thị vệ, câu sau nói với Tư Tư. Ninh công công theo chân hoàng thượng rời đi, thị vệ khiêng cái bàn đầy dấu chân chó đi sau. Một đám người vừa rời khỏi phòng thì nghe thấy sau lưng có tiếng hô hào nhẹ nhõm, tiếng Quận chúa cuống quít gọi Nha Nha, tiếng chó sủa đáp lại vui mừng… thật náo nhiệt! Ca Dương vừa đi vừa ôm trán, hắn đến không phải để giành cái bàn, cũng không phải rảnh chuyện đi bắt nạt một con chó… trời ạ! Vốn định ở lại Tương Đông Hiên trò chuyện với Tư Tư, rất lâu rồi hắn không gặp nàng, thế mà mọi chuyện đã ngoài vòng kiểm soát. Ca Dương chỉ biết thở dài, lệnh cho Ninh công công:
-Ngày mai ngươi thu gom tất cả cống phẩm từ đầu năm tới giờ mang qua cho Quận chúa chọn, còn dư bao nhiêu đem đến Trúc Uyển cung và chỗ Hoàng hậu.
-Nô tài đã rõ!
Ca Dương ngập ngừng một lúc lại nói:
-Con chó Nha Nha này đúng là thông minh không bình thường, trẫm không tin súc sinh có thể hiểu tiếng người. Ý ngươi thế nào? Liệu có gì mờ ám ở đây không?
Ninh công công gãi đầu, nuốt nuốt nước miếng rồi mới đáp:
-Bẩm hoàng thượng, nô tài không phải mê tín dị đoan nhưng mà… có lẽ Nha Nha là một vật hộ mệnh linh thiêng. Tiểu Mai cô nương thường tắm cho nó, nàng nói rằng đệm thịt dưới bốn chân Nha Nha đều có vết sẹo hình mặt trăng, giống nhau về kích cỡ và vị trí. Chó Samoyed bình thường không như vậy…
Ca Dương đi chậm lại, tự lẩm bẩm:
-Mặt trăng? Haha… lẽ nào là Cực Quang Khuyển?
-Dạ?
-Cực Quang Khuyển, ngươi không biết câu chuyện này sao?
Lão Ninh ngơ ngác lắc đầu.
-Cực Quang Khuyển là thần vật sống ở Bắc Cực, nó có hình dạng chó tuyết một sừng, rất hung hăng. Bắc Đẩu tinh quân nhiều năm muốn thu phục con vật này mà không thành công. Mãi về sau đồ đệ của ông ta bẻ gãy chiếc sừng của Cực Quang Khuyển, từ đó được nó quy phục.
Ninh công công chớp mắt, hắn đọc không ít sách nhưng lại không biết có con chó như vậy trong truyền thuyết. Hoàng thượng nhíu mày cố nhớ lại:
-Uhm… hình như người đệ tử sống dưới biển, Cực Quang Khuyển không thể xuống nước nên hắn đi nhờ Quảng Hằng tinh quân làm cho bốn mặt trăng nhỏ dưới chân, Cực Quang Khuyển có thể mượn sức mạnh mặt trăng vào lúc thủy triều để xuống Long cung. Đáng tiếc là con chó đó không có tiền đồ, nhiều năm vẫn sợ nước!
Ninh công công gãi đầu tò mò hỏi:
-Bệ hạ nghe chuyện này ở đâu vậy ạ?
-Trẫm không nhớ, có lẽ đọc trong sách. Sách gì thì quên rồi, hình như xem đã quá lâu…
Đề tài chấm dứt ở đây. Phần sau cùng của câu chuyện Ca Dương không còn nhớ, Cực Quang Khuyển được Long thái tử tặng cho vợ sau khi họ cưới nhau.
Mấy ngày tiếp đó hoàng thượng vẫn hay đến Tương Đông Hiên ăn cơm, khiến cho Nha Nha gầy đi một cân. Tư Tư không gặp lại Triệu Phi Liên nữa nhưng người hầu vẫn hay thông báo với nàng tin tức gần đây. Bệ hạ thực sự yêu thích cô nàng kia, tuy đãi ngộ chưa vượt mặt Quận chúa nhưng đã cao hơn hoàng hậu rồi. “Đệ nhất sủng phi” không phải tùy tiện đặt ra.
Một buổi sáng nọ trời nắng đẹp, Tiểu Mai gọi Nha Nha từ trong ổ chó thức dậy. Nha Nha gần đây tinh thần uể oải, miệng ăn không ngon, hễ thấy bóng dáng hoàng thượng hay những người đi cùng hoàng thượng là lập tức chui xuống gầm giường. Bản năng của nó mách bảo Ca Dương rất đáng sợ nhưng nếu hắn gọi thì bốn cái chân chó lại răm rắp nghe theo.
Sáng nay Tiểu Mai có trò chơi mới. Nàng bôi thứ gì đó có mùi rất thơm và dinh dính vào móng vuốt của Nha Nha. Nó ngoẹo đầu muốn nếm thử thì bị vỗ cái bốp.
-Đừng liếm! Mày muốn biến thành mèo Samoyed thì cứ việc ăn!
Nha Nha rầu rĩ bị Tiểu Mai dẫn đi hoa viên. Bọn họ vờn qua vờn lại không có mục đích. Một lúc lâu sau, có đoàn người từ xa đi tới, Tiểu Mai kéo Nha Nha núp vào bụi cây, đầu chó và đầu người len lén thò ra.
-Mày nhìn thấy không? Chính là nữ nhân đi ở giữa! Chờ họ đi đến chỗ rẽ, mày chạy thật nhanh tới, phóng lên cào vào cổ ả ta một phát! Nhớ là phải cào cho chảy máu có biết không?
Nha Nha gừ gừ kêu, thụt đầu vào bụi cây nằm sấp xuống. Trò này không vui, nó không muốn chơi! Tiểu Mai cười hì hì móc ra cái đùi gà làm của hối lộ.
-Ngoan ngoan nào, đi đi rồi chị sẽ ột mâm thịt gà ráng với mỡ hành!
Nha Nha khịt mũi khinh thường, đứng lên quay mông về phía Tiểu Mai rồi lại nằm sấp xuống. Gì chứ đồ ăn nó dư sức trộm, không cần người ta đưa tới. Tiểu Mai bực bội vỗ lên cái mông đầy lông, cuối cùng đành phải đầu hàng:
-Được rồi, được rồi, tuần này và tuần sau không cần tắm nữa!
Nàng nói xong, Nha Nha giống như trái banh lông vừa lên dây cốt, nó phóng ra khỏi bụi cây, chạy nước rút về phía Triệu Phi Liên. Trước khi nô tài cung nữ phát hiện, con chó đã làm một cú nhảy ngoạn ngục, thành công tặng ba vết máu dài trên cổ Dung phi. Những động tác điêu luyện này mang phong cách của chó sói săn đuổi con mồi. Mọi thứ diễn ra cực nhanh, chỉ thấy Triệu Phi Liên kêu ré lên, Nha Nha lập tức bỏ chạy, một đám người ồn ào đuổi theo.
Ca Dương đang ở trên điện thượng triều, vài quan thần cúi đầu báo cáo, cũng có người nhỏ tiếng tranh luận. Cả điện chìm trong không khí trang nghiêm cẩn mật. Thương bộ Thượng thư Ngô Hà Huy đang nói đến vấn đề muối thô mất giá, rất nhiều cánh đồng muối bị diêm dân bỏ hoang, cuộc sống của người vùng biển lao đao. Xa xa ngoài cửa điện chợt có một con chó trắng điên cuồng phi qua, tiếp theo là một đoàn thái giám cầm gậy gộc rượt đánh… Chân mày hoàng đế không nhúc nhích.
Thương bộ thượng thư trình bày xong, đến lượt Binh bộ Tả thị lang nói về vấn đề cắt giảm lục quân, bổ sung vào thủy quân. Xa xa ngoài cửa điện, một đám thái giám ôm quần áo rách chạy hướng ngược lại, đuổi theo sau là con chó trắng đang phóng như điên… Chân mày hoàng đế không nhúc nhích.
Buổi chầu vẫn diễn ra bình thường, mặc dù đám người và con chó chạy qua chạy lại đã vài lần…