Khoảng thời gian này ta cứ ngây ngây dại dại, không biết ngày đêm, thường xuyên mất tập trung và bị nói lắp. Thái y bắt mạch lắc đầu, bảo là tâm bệnh, thuốc men không ăn thua. Ta mắc một dạng thường thấy của chứng trầm cảm, do trải qua cú sốc lớn, cảm xúc mãnh liệt mà bản thân không chống đỡ được. Người và vật xung quanh đều mơ hồ. Khi ta ngơ ngác nhìn cái tổ chim trên chạc cây thì vô tình mùa thu cũng qua, mùa đông trôi mất, đã sang năm sau. Có người ôm ta thầm thì bảo:
-Được rồi, được rồi… trẫm lại thua rồi, nàng đừng dày vò ta nữa. Chỉ cần nàng khỏe lại thì muốn gì cũng được, muốn ta trả tự do cho Trung Lương, muốn ta dâng Khương La cho kẻ khác hoặc muốn ta tự sát trước mặt nàng… gì cũng được, sao cũng được, thế nào cũng được!
Cứ như vậy, ban ngày ta không làm gì, thường ngồi đờ đẫn nhìn tổ chim. Ban đêm ta cũng chẳng làm gì, chỉ nằm đờ đẫn nhìn đỉnh màn… nhìn… nhìn… mệt thì tự động ngủ. Những tác nhân bên ngoài không ảnh hưởng nhiều nhưng ta vẫn cảm nhận được. Ví dụ như lúc chiếc cốc kề bên môi, nếu ta ngoan ngoãn uống nước thì tốt, nếu ta vẫn nín thinh không hành động thì người đó sẽ có biện pháp khác. Lâu dần, cốc cũng không cần thiết, hắn nhất mực kéo ta vào lòng mớm từng ngụm nước.
Mỗi khi cảm thấy bứt rứt muốn được giải tỏa, ta sẽ làm gì đó để mình bị đau, càng đau càng tốt. Cảm giác ấy rất dễ chịu, nó chứng minh ta là một người còn sống, có xúc giác, có đau đớn, nó khiến tâm trí ta tập trung hơn, làm mọi giác quan tỉnh táo lại. Nhưng mà cách này không dùng được nhiều. Vào ban ngày ta thường bị cột vào giường hoặc trói vào ghế, cố giãy thế nào cũng không thoát được. Ta chống cự bằng cách khóc to, mếu máo như đứa trẻ. Có lần tiếng khóc của ta khiến một cô gái cảm động.
-Nương nương, Tiểu Na cởi trói cho người nhưng mà người không được tổn thương bản thân nữa. Nếu không hoàng thượng sẽ giết nô tì mất!
Ta vội vàng gật đầu, chỉ cần được thả ra. Thực tế chứng minh ta không đáp ứng được yêu cầu của nàng, bởi vì ngày hôm sau ta khóc rất dữ nhưng nàng chỉ đứng khóc theo mà không giúp đỡ nữa… Vì thế ta mong chờ người đó, chỉ có hắn là tốt bụng nhất, luôn cởi trói cho ta. Dĩ nhiên ta không biết, người trói ta lại cũng chính là kẻ này…
Ta chỉ phân biệt được một giọng nói, âm thanh đó trầm tính, có khi như tiếng gió mát thì thầm bên tai, có lúc như bão tố giận dữ, lại có lúc tắc nghẹn thổn thức… Cho dù như thế nào, ngày qua ngày nó vẫn rót vào tai ta những lời khó hiểu, nó làm ta thấy an toàn dù không biết nguyên do. Mỗi lần cảm xúc lên xuống thất thường ta lại bị hắn ôm chặt, dùng cánh tay to bảo vệ trước ngực. Rồi sau đó ít hôm, một người quái lạ khác sẽ xuất hiện, cứ than vắn thở dài, cầu xin nài nỉ ta:
-Nương nương đại nhân, ngài có thể từ bi đức độ tha cho chủ tử của lão nô được không? Cắn vào tay thì không sao nhưng đừng cào lên mặt bệ hạ, hoàng thượng không thể dán băng keo mà lên triều đâu!!! Mọi người đã đồn ầm lên rồi, kể ra có mấy trăm phiên bản lận!
-Lão nô cầu xin ngài, có thể đánh ngày lẻ, chừa ngày chẵn được không? Phải để thời gian cho vết thương cũ lành chứ!
-Dung phi nương nương, bên ngoài nói hoàng thượng thật đáng thương, cưới nhầm “vũ thê” huhuhu…
Kẻ đó một khóc hai nháo, điệu bộ của hắn rất vui, ta liền hiểu mình làm được việc tốt, cần phải phấn đấu phát huy, cho nên người kia tiếp tục chịu tội đi… Kể ra hắn cũng là người nhẫn nại, chưa bao giờ đánh trả, cùng lắm là quát mấy tiếng, nếu ta giả vờ oan ức hắn lại quay sang xin lỗi, cứ như thế ta luôn được hời!
Nói vậy không phải lúc nào ta cũng hóa thành chó cắn người lung tung, phần lớn thời gian ta vẫn là “người điên hiền lành”. Lúc ta ngoan ngoãn hắn thích ôm ta vào ngực, tham gia trò chơi “nhìn tổ chim”. Ba con chim non đã đủ lớn, bắt đầu học bay, tuy bộ lông vũ còn thưa và ngắn nhưng bóng mượt, giống hệt chim bố mẹ. Không bao lâu nữa, chim con sẽ trưởng thành, chúng phải bay đến vùng trời của riêng mình, tìm một người bạn đời để sinh tổ trứng nhỏ. Những quả trứng ấy lại nở ra thế hệ mới, trong khi ông bà cha mẹ chúng đã già và chết đi… Cái vòng tuần hoàn đó gọi là “quy luật sinh tồn”.
-A Dung, trẫm đã suy nghĩ kĩ rồi. Bây giờ nàng khỏe lại, chúng ta cùng trốn đi được không? Trẫm từ bỏ thân phận hoàng đế, nàng cũng quên quá khứ của mình. Chúng ta trở thành không – ai – cả, làm lại từ đầu, quen lại từ đầu, yêu lại từ đầu…
Ta nhắm mắt, nghe nhịp tim của hắn đều đặn, như một giai điệu không lời, thổn thức và khát vọng. Trong âm thanh bình yên đó, ta lại ngủ quên mất. Cuộc sống của ta giống như sự lãng quên, quên áp lực, quên nỗi đau, chọn cách chui vào vỏ ốc để tự vệ. Có lẽ hắn nói đúng, ta vốn là một đứa yếu đuối cùng nhu nhược, ta chỉ biết cam chịu và thỏa hiệp. Khi hắn đối xử lạnh bạc, khi hắn ép ta bỏ con, khi hắn đem quân tàn sát quê hương, khi đầu phụ hoàng bị gói trong vải lụa… Hắn gây ra tổn thương sâu sắc, còn ta tự mình chữa lành. Chục ngày ít tháng sau đó, hắn đem sự dịu dàng như thuốc gây mê, tiêm vào chỗ rách mới kéo da non. Khi ấy, ta lại nén xuống thù hận, nhắm mắt chấp nhận. Thứ hắn muốn chẳng qua là thân thể tàn hoa bại liễu này thôi, một trăm năm sau nó là bộ xương khô, giá trị hao mòn theo năm tháng…
Ta luôn tìm nhiều lý do để biện hộ cho sự thỏa hiệp của mình. Vì tỷ tỷ, vì Lăng Quân, vì con cái. Chống đối kẻ như hắn chẳng khác gì dùng trứng chọi đá, hắn là đế vương cường quyền, ta là phi tử bé nhỏ không thanh không thế… Lý lẽ nào cũng phù hợp, lập luận nào cũng đúng đắn nhưng tất cả đều là ngụy biện!
Tỷ tỷ cần sự bảo vệ của ta sao? Nàng ấy khinh thường ta còn không kịp.
Hắn quá mạnh không thể đánh bại sao? Vậy thì ta nên tuẫn táng theo quê hương mới đúng. Sống tiếp chỉ mang danh kẻ phản bội, kẻ sợ chết mà thôi!
Con đã mất rồi, chỉ còn Lăng Quân là mối lo duy nhất. Nếu huynh ấy cũng chết thì ta không lưu luyến điều gì trên thế gian này nữa… Ta đã mất cha mẹ, mất quốc gia, mất cốt nhục, ta sống trên mảnh đất kẻ thù, ăn nằm với kẻ thù. Rồi đây người dân Trung Lương sẽ xỉ thẳng mặt ta mà mắng: công chúa bán nước.
Ta thỏa hiệp cả đời, không vì người nào khác mà vì ta yêu hắn, dù tự phủ nhận rất nhiều lần. Hắn làm ta khổ nhưng ta dễ dàng bỏ qua chỉ bằng lời hay ý đẹp. Hóa ra ta giỏi huyễn hoặc bản thân như vậy, không dám thừa nhận mình là đứa lụy tình ngu dốt. Tình cảm của ta đã biến chất khi biết được quan hệ máu mũ anh em. Còn lý do gì để lao đầu vào nữa?
Ta nên ngừng lại.
Ta phải ngừng lại.
Làm sao để ngừng lại bây giờ?
Chất xúc tác cuối cùng khiến ta chấm dứt kiếp khổ nạn này là cái chết của Lăng Quân. Sợi chỉ mong manh treo sinh mệnh ta nghìn tấn, cuối cùng nó cũng đứt.
Hôm ấy vẫn như mọi ngày, ta nhìn tổ chim bị đôi bạc trĩ bỏ lại, không biết lũ chim sẻ có muốn dọn nhà đến không? Từ khi ta phát bệnh Trúc Uyển bị giới nghiêm, thị vệ bên ngoài ít đi nhưng không ai bén mảng tới. Ta bài xích người lạ nên cung nhân vẫn như cũ không quá mười người. Hôm ấy trời nắng đẹp, ta bị trói trên ghế, ngơ ngác nhìn tán cây lấp lánh. Đột nhiên có người đàn ông cao lớn che mất tầm nhìn. Hắn sừng sững ở trước mặt, không để ta xem nắng trên cây…
-Tránh… ngươi… đừng…
Ta khó khăn nói vài tiếng không nên câu, nhíu mày nhìn kẻ phá rối. Kẻ này lạ hoắc, mặc y phục thị vệ, bộ dạng lén lút không giống người tốt.
-Cô là Dung phi phải không?
Ta há miệng, chớp chớp mắt.
-Cô có biết Lăng Quân không?
-Lăng… Lăng ca ca?
Ta hồi thần tỉnh táo lại, kẻ kia cũng không có thì giờ nghe ta xác nhận. Hắn vội vàng đưa một món đồ qua.
-Trước khi chết huynh ấy gửi cho cô cái này!
Ta nhìn con dao găm quen thuộc, cán đúc bằng thép, khắc một chữ “Quân” tinh tế. Đây là Tiểu Phi Đao mà ông nội Lăng làm cho các cháu. Lăng Kì, Lăng Thế, Lăng Quân mỗi người có một cái. Năm ta lên mười bốn Lăng Quân đã tặng nó cho ta, gọi là vật đính ước. Năm mười bảy ta trả lại cho hắn, đi theo Hạ Hầu Vĩnh Khang. Vật này quan trọng như vậy, ta không bao giờ nhìn lầm. Cây đoản đao này đích thực là Tiểu Phi Đao.
Những tháng mê muội đột nhiên bừng tỉnh, ta mở to mắt nhìn cây dao nhỏ, run run hỏi người lạ mặt:
-Ngươi vừa nói cái gì? Lăng Quân đang ở đâu? Huynh ấy có khỏe mạnh không?
-Lăng đại ca trên đường trốn chạy bị Ngự lâm quân bắt được, giam trong đại lao gần nửa năm rồi bị giết. Trước khi chết huynh ấy đã đưa vật này cho tôi, muốn tôi tìm Dung phi ở Trúc Uyển, giao nó cho bà ấy…
Trốn chạy bị bắt lại!
Giam nửa năm rồi giết!
Hạ Hầu Vĩnh Khang! Quân sát nhân, đồ dối trá!!!
Ta trừng trừng mắt nhìn nét chữ quen thuộc trên cán dao, hoàn toàn tỉnh lại từ trong ảo mộng. Hắn lừa ta rất nhiều lần, không ngờ cả chuyện thả tự do cho Lăng Quân cũng không giữ lời hứa. Tốt lắm, tốt lắm, hắn đã giúp ta hạ quyết tâm cuối cùng. Một chút yêu thương sót lại đã theo gió bay đi, nếu ta không giết được hắn thì ta cũng không cần sống nữa!!!
Tiểu Na rất ngạc nhiên khi thấy ta bình thản yêu cầu nàng cởi trói. Ta đạp con dao dưới gót giày, bảo nàng ra ngoài pha ấm trà khác. Ở trong phòng, ta giấu đoản đao vào ngách giường, một chỗ kín đáo an toàn.
Bệnh tình của ta bỗng nhiên chuyển biến, thần trí minh mẫn như người thường khiến hắn kinh ngạc vui sướng. Ta cười nhạt nhìn vào khuôn mặt ác nhân kia.
-Nàng hết bệnh rồi? Có thật không? Sẽ không cáu xé trẫm nữa chứ…? Tại sao ánh mắt nàng toàn sát khí như vậy?
Ta run run hạ hàng mi xuống, mềm mại trả lời:
-Bệ hạ lại đùa thiếp rồi…
-Ha ha…
Hắn bật cười kéo ta ngồi lên đùi, nâng mặt ta nhìn thật tỉ mỉ. Đôi mắt kia chân thành đến mức ta không đoán được là cố ý hay giả vờ.
-Em hết bệnh thật rồi… trẫm mừng quá… mừng quá…
-Thần thiếp đã khiến hoàng thượng lo lắng.
Ta dịu dàng đáp lại, tình tứ kéo tay áo. Hắn không chú ý tới biểu hiện khác lạ này, chỉ đắm chìm trong niềm vui. Ta ôm cổ hắn, khóc lóc kể mình bị bệnh, tinh thần như quỷ ám cho nên hại chết con. Ta ân hận vô cùng, ta tự trách bản thân… Vĩnh Khang thấy ta khóc thảm cũng hoảng lên, hắn không giận ta, không trách ta, hắn đổ hết tội lỗi cho Thái y viện. Nương nương có tâm bệnh từ lâu mà không phát hiện, nàng bị trầm uất trong giai đoạn mang thai, kết quả không tự chủ hại chết đứa trẻ. Khúc mắc được tháo gỡ, hắn nhẹ nhõm khi biết ta không cố ý giết con, chỉ hoài niệm đứa bé xấu số.
Ta khỏe mạnh lại nhưng thường quên mất nhiều chuyện cũ, lúc hắn tra hỏi ta giả ngu trả lời bậy bạ. Thái y đoán rằng đầu óc ta vẫn còn rối loạn, một thời gian sau sẽ tốt hơn. Vĩnh Khang nhíu mày nói nhỏ: “Cứ vậy mới tốt nhất!” Còn ta thì cười thầm độc thoại: “Từng món nợ cũ ta đều nhớ hết!”
Ta tự ngồi phân tích lợi thế của mình. Thuộc hạ trung thành chỉ có mỗi Tiểu Na, bản thân lại không biết võ công, chạy trốn khỏi hoàng cung là vô vọng. Ba mươi sáu kế chỉ dùng được kế mỹ nhân! May là gã khốn này vừa thiếu đề phòng vừa háo sắc, chờ hắn ngủ say ta sẽ ra tay. Sự thật chứng minh giết người không phải lĩnh vực ta am hiểu, giết Thiên Vĩnh đế càng khó hơn lên trời.
Sau chuyện bát thuốc phá thai, hắn kiên trì điều tra những kẻ thông đồng giúp đỡ ta. Hậu cung thật đoàn kết và nhiệt tình, chuyện gì không giúp nhưng riêng chuyện này ai cũng góp công. Hắn muốn tra ra ngọn ngành e là tốn nhiều tâm sức. Cũng từ đó mọi loại dược liệu đưa tới Trúc Uyển đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, muốn lén lút trộm thuốc mê là hoàn toàn bất khả thi.
Gã khốn này còn là tên sâu rượu nghìn chén vẫn trơ trơ, muốn chuốc say hắn e là ta đã bất tỉnh trước. Có khi nằm chờ đến nửa đêm, nghĩ rằng cơ hội đến rồi, vừa ngồi dậy thì gã đã mở mắt, mơ màng nhìn ta hỏi:
-Nàng muốn đi vệ sinh à? Trẫm bế nàng đi…
Thói quen này đã hình thành từ khi ta mang thai, mỗi đêm thức vài lần, đói bụng, khát nước, buồn nôn, khó thở, chuột rút, ác mộng, khó ngủ, muốn nghe kể chuyện, muốn nghe hát, muốn ngắm trăng, muốn chờ mặt trời mọc… Số lượng lý do ngày càng phong phú… Kết quả ai đó đã rèn được kĩ năng tốt, chỉ cần ta cử động liền tỉnh dậy.
Con đường mưu sát chồng gian nan khổ cực, mãi không thành công!
Ta cắn răng đợi mùa xuân trôi qua, thời tiết nóng lên bắt đầu vào hạ. Tháng năm trong triều có sự kiện lớn, phái đoàn Am Kê đem lễ vật đến Khương La, xin đổi lấy một cây Ngọc hồi. Là người Khương La, ai cũng từng nghe bài ca dao này:
“Quỳnh dịch” gặp nắng lặng lẽ chết
“Ngọc hồi” bách bệnh chữa đều hết
“Thái tượng” giữ đất chân không mệt
“Huyền kiếm” thô kệch rết cúi đầu.
Đây là bài thơ nói về bốn thứ quốc bảo. Chất dịch của cây Quỳnh chỉ sống ở phương Nam là một loại kịch độc. Chỉ có hoàng tộc nắm giữ bí quyết bào chế, “quỳnh dịch” gặp nắng tự nhiên kết liễu đời nạn nhân. Đây là Quốc bảo thứ nhất. Ngọc hồi là tên một loại nhân sâm ngàn năm, dân gian đồn rằng nó có thể cải tử hoàn sinh, chữa khỏi bách bệnh. Đây là Quốc bảo thứ hai. Thái tượng là bức tượng Thái Thượng lão quân, không có ai đẽo gọt mà do khối thạch trắng tạo hóa hình thành, nó hướng ra biển lớn, ngàn năm làm vị thần bảo hộ đất đai. Đây được xem là Quốc bảo thứ ba. Huyền kiếm là món vũ khí tùy thân của Thiên Vĩnh đế, có thể điều khiển Ngự lâm quân. Cờ hiệu của Ngự lâm quân thêu hình rết chúa trăm chân ôm nén bạc.
Am Kê đem châu báu và đặc sản quý giá chất đầy hai con tàu, chỉ muốn đổi lấy một cây Ngọc hồi bé bằng củ cải, vậy mà tên hoàng đế còn mặt nặng mày nhẹ, do dự không quyết. Phải biết rằng Am Kê là một quốc gia nằm ngoài đại lục, cách một biển lớn cùng bao nhiêu núi non. Bọn họ kể lại chuyến đi này bắt đầu hai năm trước, ngày thứ bảy trăm ba mươi lăm mới đến được Khương La. Hành trình nguy hiểm gặp một trăm mười sáu lần hải tặc cướp bóc, tám lần suýt đắm tàu vì bão đại dương, thủy thủ đoàn thiệt mạng hai phần ba.
Am Kê là quốc gia giàu có, ở lục địa của họ xếp hạng nhất nhì, giống như Khương La và Đại Thế vậy. Quốc vương Sã Bồ Nị Lai chỉ có một Hoàng hậu, bà sinh được một con trai nhưng thằng bé ốm nặng, thầy thuốc giỏi nhất cũng bó tay. Quốc vương thương con, sau khi thử hết mọi cách ông nghe được câu chuyện về Khương La và Ngọc hồi, quyết định vơ vét quốc khố, đưa tới lễ vật giá trị nhất, muốn đổi lấy một cây nhân sâm. Sinh mệnh của Thái tử chỉ kéo dài được ba năm rưỡi, thời gian đi là hai năm, nếu bây giờ trở về không đem theo tài sản cồng kềnh thì có thể thần tốc vừa kịp một năm rưỡi. Thái tử Am Kê vẫn còn hy vọng!
Câu chuyện từ những người ngoại quốc xa xôi khiến triều thần Khương La ai cũng đồng tình và thông cảm. Họ biết Ngọc hồi là thứ vô giá, trăm nghìn năm mới có một cây. Vì thế ai cũng do dự, không biết nên ủng hộ hay ngăn cản, mọi quyết định tùy thuộc vào bệ hạ.
Lúc đó Vĩnh Khang ngồi trên ghế rồng, mắt lim dim nghe sứ thần tưởng thuật, cuối cùng chỉ cười nhạt đáp:
-Sợ là các vị phải tay không trở về rồi! Bởi vì cây Ngọc hồi cuối cùng trẫm vừa mới dùng hết!
Tin tức như sấm giật bên tai, không chỉ sứ đoàn hết hy vọng mà triều thần cũng ngẩn ngơ. Dùng hết là dùng thế nào? Biết mọi người nghi hoặc, bệ hạ cũng thẳng thừng nói luôn:
-Chuyện là ái phi của trẫm bị sảy thai hai lần, đều nguy hiểm tính mạng. Lần đầu dùng nửa cây, lần sau dùng nốt nửa cây còn lại. Chỉ trách Thái tử quý quốc không gặp may, khó cãi lại ý trời!
Dưới sân triều ai cũng đờ đẫn, hoàng thượng đem Quốc bảo hai lần cứu ái thiếp, đây gọi là phá của hay si tình?
Ta biết được chuyện này cũng ngạc nhiên một lúc, cảm thấy có uẩn khúc. Lần đầu ta bị hãm hại, sau khi té ngã đã có dấu hiệu sẩy thai. Thượng cung đem thuốc tới ngay lúc sức khỏe ta suy yếu, uống xong bị băng huyết, quả thật sống lại là một kỳ tích. Tuy nhiên, lần thứ hai ta chủ động uống thuốc, hơn nữa cái thai đã tám tháng, chỉ sinh non mà thôi, y nữ nói mất máu không nhiều.
Khi ta hỏi chuyện này, Hạ Hầu Vĩnh Khang có tâm tư riêng, hắn xoa bàn tay ta nhẹ nhàng đáp:
-Nàng đoán không sai, thực ra vẫn còn lại nửa cây nhân sâm nhưng mà trẫm không muốn cho. Lỡ sau này nàng lại gặp chuyện, tính mạng không giữ nổi thì phải làm sao?
Ta nhìn vào mắt hắn, thiên ngôn vạn ngữ không nói thành lời. Ta đã quyết định giết chàng, sau khi chàng chết ta sẽ tự sát. Vì vậy cả hai chúng ta không ai cần tới nửa cây Ngọc hồi kia cả… Dĩ nhiên ta không dám nói thật, chỉ dùng ngữ điệu dịu dàng khuyên nhủ:
-Bệ hạ, cứu một mạng người hơn xây một tòa thành, huống chi người này là Thái tử Am Kê. Quốc vương bỏ ra nhiều tài sản như vậy, đoàn sứ giả cũng tốn rất nhiều máu và nước mắt mới tới được đây… Thần thiếp nghĩ ngài không nên khiến họ tuyệt vọng, xem như tích đức, về sau Am Kê phải nhớ ơn Khương La.
Hạ Hầu Vĩnh Khang cười nhạt lắc đầu.
-Trẫm không cần ai nhớ ơn, trẫm cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Trẫm chỉ biết, còn nửa cây Ngọc hồi thì còn một cơ hội. Không ai biết được tương lai thế nào, huống chi…
Hắn kéo ta vào lòng, nói tiếp vế sau:
-Huống chi trong cảm nhận của ta, nàng mong manh như sợi chỉ mành… Ta luôn linh cảm có ngày nàng biến mất!
Mong manh như chỉ mành…
Một ngày sẽ biến mất…
Thì ra là vậy…
Ta nhắm mắt lại, nghe nhịp tim mạnh mẽ trong lòng ngực rộng, dối lòng mà nói:
-Vậy thì thiếp hứa sẽ bảo toàn chính mình, không để rơi vào nguy hiểm, tính mạng là quan trọng nhất. Như vậy bệ hạ yên tâm chưa?
Hắn không trả lời, giơ tay xoa lên môi ta rồi bế ta vào phòng, kéo rèm giường rũ xuống…
Hôm sau phái đoàn Am Kê nhận được tin vui. Thật ra vẫn còn nửa cây Ngọc hồi khác, bệ hạ đồng ý tặng cho họ. Trước ngày trở về triều đình mở tiệc lớn, chiêu đãi sứ thần rượu thịt linh đình. Bọn họ vui vẻ tiếp nhận, còn đòi được gặp vị “ái phi” mà bệ hạ nhắc tới. Rốt cuộc là tiên nữ nào giáng trần khiến hoàng đế không tiếc thứ gì cứu nàng hai lần như vậy?
Ta biết cơ hội mình chờ nhiều tháng đã tới. Đêm đó ta mặc váy hoa sen đem từ Trung Lương qua, chiếc váy nhuộm bằng cánh sen, tẩm ướp nhụy sen, chất liệu vô giá. Nó là thứ quý nhất trong của hồi môn mẫu phi cho ta.
Lại giống câu chuyện của mười năm về trước, ta xuất hiện trong tiếng nhạc, đeo lục lạc ở cổ chân, lần nữa múa điệu Phù Dung Lưu Hương, đem “bất khả” trong truyền thuyết trình diễn hoàn mỹ. Thật lâu rồi ta mới bay nhảy, cuộc sống buồn phiền và sầu đau khiến ta quên mất mình từng là “Vũ Tiên” tài hoa bí ẩn của Trung Lương. Đôi cánh của ta vì hắn mà xếp lại, nguyện làm bồ câu sống trong lồng sắt.
Am Kê có một loại rượu quý làm từ nho tím và ô liu, kết hợp bảy vị thảo mộc. Khi còn nhỏ ta đọc được trong sách cổ hoàng gia, nếu đem rượu này uống với trà sen và ăn bánh tằm thì sẽ tổ hợp thành một loại xuân dược, đưa người ta lên thiên đàng, hoàn toàn không biết gì nữa. Cho dù tửu lượng của Hạ Hầu Vĩnh Khang là ngàn chén không say thì cũng gục ngã trước thứ xuân dược phức tạp này. Trà sen trong yến tiệc chắn chắn có, bánh tằm ta đã sai Tiểu Na là sẵn, lát nữa lôi kéo hắn về Trúc Uyển. Những gì ta phải làm lúc này là mê hoặc bệ hạ!
Hạ Hầu Vĩnh Khang thì dễ quyến rũ lắm, hắn vốn háo sắc mà. Ta uốn éo cơ thể theo tiếng trống, mắt đưa tình tràn đầy câu dẫn rồi hài lòng nhìn kẻ đó đánh rơi cái cốc lần thứ ba. Hôm nay ngồi cạnh hắn có Lâm Trang Phương – Lâm quý phi, tiếp đó là tứ phi, ngũ tần, Sở Tâm Huệ cũng có mặt. Có lẽ đây là lần cuối ta gặp chị ấy.
Khúc nhạc kết thúc, điệu Phù dùng tàn khép lại, cả sảnh vẫn còn mê man. Ta ở giữa đám vũ công đứng dậy, yểu điệu bước lên đài cao, đi tới ghế rồng, xô Lâm quý phi qua một bên, hiên ngang chiếm chỗ cạnh hắn. Hạ Hầu Vĩnh Khang nhìn ta không chớp mắt, linh hồn còn dạo chơi chưa về. Lúc này sự táo bạo của ta khiến mọi người tỉnh lại, trước tiên là vỗ tay ầm lên, sau đó là nhao nhao bàn tán. Mỹ nhân này là ai, rốt cuộc nàng là ai? Dung phi nương nương sao? Ai mà tin chứ!
-Hoàng thượng
thần thiếp vô lễ, chàng không trách phạt chứ?
Giọng điệu của ta đủ gọi là yêu phi rồi, nhất định cả hậu cung đang nguyền rủa trong lòng. Hoàng thượng không để ý chuyện ta lớn mật, hắn còn táo tợn hơn:
-Ngồi ở đây làm gì? Nơi này không phải chỗ của em…
Lâm quý phi còn chưa kịp mừng thì đã thấy bệ hạ bế ta lên, giống như bình thường ta ngồi trong lòng hắn. Hoàng đế đã trắng trợn, triều thần cũng hùa theo. Những bình rượu lăn lốc dưới bàn, vũ cơ chia nhau ngồi cùng các vị quan gia, ma men xui khiến làm bọn họ phóng túng mạo muội hơn bình thường. Chỉ có hai chữ để mô tả khung cảnh này: sa đọa!
Ta rất hài lòng nhìn xanh xanh đỏ đỏ bên dưới, tiếng nói cười, tiếng đàn hát, một đêm này đủ làm ra tên tuổi Sở Phù Dung ta rồi!
-Hoàng thượng
thần thiếp không thích rượu, muốn uống trà sen!
-Người tới! Lấy trà sen cho nương nương.
-Hoàng thượng
uống một mình không vui, chàng uống với thiếp đi
Thiếp nửa chèn, chàng nửa chén…
-Được, được… đây là cái gì? Dấu son môi à?
Hắn chọn đúng vết son uống cạn, ta nhìn hắn ngửa cổ, yết hầu động đậy, cảm thấy kế hoạch đã xong một nửa.
-Hoàng thượng~~ đám người này thật phá hại phong cảnh. Chàng với ta trở về Trúc Uyển đi, được không?
Hạ Hầu Vĩnh Khang híp mắt:
-Về đó làm gì?
Ta đánh vào ngực hắn, nũng nịu đáp:
-Biết mà còn hỏi!
Hạ Hầu Vĩnh Khang phát rồ lên thật, hắn như con ngựa đứt cương, ôm ta chạy vội ra khỏi điện, bay lên mái nhà, hướng về Trúc Uyển. Trước khi rời đi ta nhìn thấy ánh mắt hai người. Lâm Trang Phương kinh ngạc ngỡ ngàng, Sở Tâm Huệ mơ hồ vỡ lẽ…
Trở về cái viện nhỏ nằm sau rừng trúc, nơi này yên tĩnh không một tiếng động, khác hoàn toàn đại sảnh náo nhiệt ầm ĩ ngoài kia. Gió đêm khiến Hạ Hầu Vĩnh Khang tỉnh táo một chút, hắn chậm bước lại, nhìn ta thì thầm:
-Nàng cố ý phải không?
-Phải.
-Mục đích của nàng là gì?
-Khiến ngài yêu ta sống chết.
-Ha ha, chỉ có vậy thôi? Thế thì nàng tính sai rồi, ta vốn đã yêu nàng sống chết…
Trong phòng đốt sẵn nến long phụng, mùi sáp thơm ngọt ngào, chăn đệm trải ngay ngắn, đĩa bánh tằm đặt giữa bàn.
-Hoàng thượng, bánh này là món quê ở Trung Lương, ngày bé thiếp rất thích ăn, chàng nếm thử đi.
-Uhm…
-Ngon không?
-Không ngon bằng nàng.
-Đáng ghét!
-Haha…
-Hoàng thượng, nếu thiếp muốn làm hoàng hậu, muốn chàng phế bỏ hậu cung, muốn độc chiếm quân chủ, vậy có được không?
-Được, nàng muốn gì cũng được…
-Xạo quá!
-Trẫm nói thật, muốn mạng ta cũng được…
-Hả? Mạng chàng? Mạng chàng đáng giá mấy đồng? Có thể đem ra cho thiếp chơi chút không?
-Có thể…
-Lại xạo rồi…
-Có thể mà… trẫm đã nghĩ… chờ khi hoàng nhi của chúng ta sinh ra, trẫm nuôi nó lớn, truyền dạy cho nó tất cả những gì một quân vương cần có… sau đó…
-Sau đó thế nào?
-Sau đó ta tự sát, chết trước mặt nàng…
-Thật không? Vì sao?
-Vì… ta yêu em, em hận ta, chỉ khi ta chết đi thì tình yêu của em mới trở về nguyên vẹn. Em sẽ thương xót, sẽ mong nhớ, sẽ quên hết những việc xấu ta làm…
-Chàng đã làm việc xấu gì? Này, này… đừng cởi áo thiếp, khai ra trước đi, chàng làm việc xấu gì?
-Ta… ta là…
-Là cái gì?
-Là anh trai của em.
-…
Hắn dần mất bình tĩnh, xuân dược này rất nặng. Ta bị ném lên giường, chiếc váy đẹp cứ vậy rơi xuống đất. Nụ hôn vẫn thế nhưng say đắm nồng nàn hơn. Gã này vừa thừa nhận hắn là anh trai ta, nói xong liền lên giường với ta, thật là cầm thú hết sức!
-Ca ca…
Ta cũng bệnh hoạn theo, tự nhiên lại gọi như vậy. Động tác của Vĩnh Khang ngừng lại, nghi hoặc mở mắt nhìn:
-Nàng vừa nói cái gì?
-Ca ca… anh trai…
-…
Lý trí của hắn dằn co cùng cảm xúc, sau đó bại trận, lại vùi đầu vào ngực ta hôn hít. Người ta bị nâng lên, cong thành một đường mỹ lệ, uốn sát theo cơ thể nóng hừng hực của hắn. Hắn đem ta xoay qua trở lại như rán cá, làm hết tất cả tư thế chúng ta từng làm. Khi cao trào run rẩy bắn ra, hắn dễ nói những lời thật lòng.
-Anh yêu em, yêu em, yêu em…
-Khi em còn bé xíu nằm trong nôi, anh từng muốn giết em một lần, may mà anh chưa thực hiện được…
-Anh sẽ đem bí mật này chôn xuống mồ, mọi tội lỗi tự mình gánh chịu…
-Không phải… không đúng… em gái gì chứ? Em là vợ của tôi, vợ của tôi kia mà…
Đầu hắn ướt đẫm mồ hôi, bị mê dược khống chế đến ngốc, không thể ngừng lại được, giống như đem hết kích tình một đời sử dụng cho đêm này. Ta cũng bị dày vò đến thảm, bàn tay nhỏ run run lau giọt nước bên khóe mắt.
-Lớn rồi mà khóc, không sợ thần tử của chàng cười cho à? Mình làm hoàng đế đấy!
Hắn ôm ta trong lòng, tiếng khóc của rồng là một âm thanh khẽ khàng tĩnh lặng, thổn thức trong bóng tối, nghẹn ngào tư vị yêu thương, cuối cùng làm ướt chiếc gối, ướt tâm hồn ta…
Tiểu Phi Đao nắm ở trong tay, sau khi rút vỏ là một lá thép phát sáng mờ ảo, lưỡi dao không tiếng động kề ngang cổ hắn. Hắn thở đều, say trong giấc nồng. Cổ, đầu, ngực, bụng,… tất cả điểm yếu đều trần trụi phơi bày, chỉ cần ta đâm xuống thì không bao giờ tỉnh lại… Nắm cán dao bằng hai tay, gồng hết sức lực mà chỉ chạm vào yết hầu, không thể xuống thêm được nữa. Ta nín thở, cả người run rẩy… giết…. giết… phải giết…
Mười năm ấm lạnh như một đoạn hí kịch trình diễn liên tục trong đầu óc ta. Đôi mắt hắn chăm chú, mơ màng, giận dữ, buồn bã… cho dù là sắc thái nào thì hình bóng in hằn trong nhãn cầu chỉ có một mình ta. Linh hồn ta từ lâu bị ám mùi hơi thở của kẻ này, quen thuộc từng tấc da cho tới kẽ tóc. Hắn là người đàn ông đầu tiên và duy nhất, thân mật hơn bất cứ ai, gần gũi hơn bất cứ ai, dù là thân xác hay huyết mạch…
Cố gắng năm lần bảy lượt, cuối cùng ta từ bỏ, thực sự từ bỏ, cơ hội được trả thù cuối cùng…
Ta không cách nào cắt đứt tình yêu của mình bằng chiếc dao này…
Ta không còn mặt mũi nhìn cha mẹ nơi suối vàng nữa…
Ném con dao vào ngăn tủ, ta trèo qua cửa sổ, trong đêm không trăng không sao vô thức đi tới bờ hồ.
Phù Dung Trì, một ngày ta chết đi cũng chỉ có hoa sen làm bạn. Ta lên thuyền nhỏ, chèo ra giữa đầm, trên đường tiện tay hái mấy búp hoa còn động tầng hơi nước. Hoa rất đẹp, màu hồng ta yêu nhất. Cái bớt trên trán mơ hồ phát đau, không biết là thật hay ảo giác. Mẹ từng nói ta mang cốt sen, có lẽ tiền kiếp là một tiên đồng hầu hạ Hoa Thần. Ta mắc lỗi lầm gì đó nên Thiên giới đầy xuống trần gian, phải nếm đủ chín kiếp đau khổ thì mới rửa hết tội…
Ta đứng trên chiếc thuyền neo ở giữa hồ. Gió thổi tà váy phất phơ… thổi lên nước mắt đông cứng, thổi cho hồn ta mát lạnh, rồi thổi cả người ta rơi xuống đáy hồ… Ta thấy mình chìm dần, xung quanh đen như mực, lóng lánh mặt nước trên đầu.
Vào thời khác đó, ta chỉ nghĩ đến hai chữ: giải thoát!
“Là tự nàng rơi vào tay ta… cả đời này… không thoát được!”
“Tại sao? Bởi vì trẫm vừa gặp đã thích nàng, cảm thấy không thể sống mà không có nàng!”
“Hai ngày nữa là lễ đề thân của Ngũ công chúa, ta sẽ chờ nàng ở đó, xem như câu trả lời cuối cùng!”
“Đừng khóc, muội đừng khóc… trẫm xin lỗi, là trẫm khốn nạn đến trời đất không dung, nếu có hình phạt nào dành cho chúng ta thì cứ để ca ca gánh chịu…”
“Không lừa nàng, liệu nàng có đồng ý đi theo trẫm không?”
“Chờ xem, sau khi hoàng nhi ra đời ta sẽ trả thù nàng thế nào…”
“Mối quan tâm lúc này của trẫm không phải Đại Thế hay thiên hạ… Mối quan tâm của trẫm bây giờ là nàng và hoàng nhi. Trẫm không muốn gây chiến tranh chết chóc lúc này, trước khi con chào đời cũng phải tích đức cho nó chứ!”
“Khi em còn bé xíu nằm trong nôi, anh từng muốn giết em một lần, may mà anh chưa thực hiện được…”
“Không phải… không đúng… em gái gì chứ? Em là vợ của tôi, vợ của tôi kia mà…”
“Anh yêu em,
yêu em,
yêu em,
yêu em,
yêu em,
yêu em…”