Phù Dung Trì

Chương 16: Chương 16: Hận, Rất Hận!




Lần đầu tiên ta oán hận sâu sắc một người chính là khi ngồi bơ vơ ngoài phòng, nhìn những thau nước đỏ ngầu lần lượt được bưng ra. Tiếng kêu đau đớn của mẫu phi, thái độ vô cảm của cung nữ, còn cả sự tàn nhẫn của ngựa già phụ hoàng,… Ta ngồi ngoài phòng cả đêm, không ai ngó ngàng tới, mãi đến khi Hà cô cô mặt mũi trắng bệch từ bên trong bước ra.

-Bát hoàng tử?

Nàng lau mồ hôi trên trán, ngồi xổm xuống xoa đầu ta

-Sao con lại ở đâu?

Ta kiên cường không tỏ ra yếu ớt, hồn nhiên hỏi nàng:

-Mẫu phi tốt chứ ạ?

-Nương nương vừa ngủ… ta dẫn hoàng tử vào nhưng nhớ phải im lặng nhé?

Ta gật đầu, còn để ngón tay lên môi, xuỵt một tiếng. Hà cô cô bị động tác của ta chọc cười, nàng lại xoa đầu. Ta theo Hà cô cô vào thăm mẫu phi, lúc này các mama đang dọn dẹp phòng. Trên bàn có một cái khay gỗ phủ lụa đỏ, tuy Hà cô cô nhanh trí che mắt ta lại nhưng ta vẫn nhìn rất rõ: đấy là đệ đệ! Hắn là một sinh linh chưa kịp thành hình, chỉ như một cục thịt máu me nhầy nhụa. Ta nhớ vài hôm trước còn áp tai vào bụng mẫu phi để nói chuyện với hắn. Lẽ ra hắn có thể khỏe mạnh chào đời, lẽ ra hắn nên được sống như bao đứa trẻ khác, lẽ ra…

Phòng dọn dẹp xong, bào thai cũng đem đi, ta nhẹ bước đứng bên giường mẫu phi, nhìn nàng ngủ không yên, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt xám trắng, cơn ác mộng chập chờn. Ta ở bên chăm sóc mẹ rất nhiều ngày. Khi mẹ tỉnh lại cũng không nói chuyện, chỉ thích ôm lấy ta lặng lẽ khóc. Tên hoàng đế ngựa đực không tới thăm, hoàn toàn quên mất một phi tần đã bị lão cưỡng ép bỏ đi cốt nhục. Mẹ ngày càng héo hon, thường xuyên ho ra máu. Nghe Hà cô cô nói “một lần sẩy bằng bảy lần sinh”, huống chi mẫu phi là bị người ta ép thuốc phá thai.

Ta sinh ra vào lúc mẫu phi được lão hoàng đế sủng ái, nhưng cũng rất nhanh bị lão lạnh nhạt. Hết người này tới người khác vào hậu cung, người sau trẻ đẹp hơn người trước… mẹ ta sớm thành vô hình. Ơn trời khiến một lần hoàng đế say rượu đi nhầm phòng mà mẫu phi mang thai đệ đệ. Cùng lúc đó Hoàng hậu có thai Thập tam công chúa. Nàng ta bị ốm nghén rất nặng, thái y viện cũng không tìm ra nguyên nhân. Hoàng hậu ngày càng gầy, ăn không được, uống không trôi. Rồi chẳng biết bà ta tìm đâu ra gã đạo sĩ, nói rằng hiện có một ác thai khác đang quấy rối âm dương, hại hoàng hậu và đứa con trong bụng. Lúc này chỉ có duy nhất mẫu phi đang bụng mang dạ chửa. Ngựa đực hoàng đế không thèm tra đúng sai, lão có nhiều con cái, bớt một đứa cũng chẳng thấy tiếc. Mẫu phi liền bị ban thuốc độc, ép uổng bỏ đi đệ đệ. Chuyện hoang đường như vậy mà cũng xảy ra. Bọn họ xem mạng người không bằng cỏ rác, con của Hoàng hậu là công chúa, không lẽ con của mẹ ta không phải hoàng tử???

Mỗi ngày ta vẫn giả làm đứa trẻ hồn nhiên, nói nói cười cười. Bị các ca ca đánh thì phối hợp khóc thật to, nhìn thấy vị nương nương nào cũng cười ngọt lấy lòng, ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu. Bọn họ rất thích ta bởi vì ta là một hài tử xinh đẹp. Lợi dụng điểm này, ta lại thường xuyên quay quanh các nàng, phát biểu những câu ngây ngô. Sau mỗi lần phải nói, phải cười đến cứng quai hàm, ta lại quay về với mẫu phi, làm cái gối im lặng để nàng ôm khóc. Ta hận mẹ yếu đuối nhu nhược, lại càng hận những kẻ thông minh xảo quyệt, tóm lại ta chẳng vừa mắt ai.

Mùa đông năm ấy, Hoàng hậu nương nương sinh thập tam công chúa, lão hoàng đế đặt tên nàng là Hạ Hầu Bảo Ngọc, như bảo bối, như châu ngọc, đệ nhất công chúa! Ngày đầy tháng của nó, hoàng cung mở tiệc linh đình, mẹ ta lại khóc nhiều hơn mọi ngày. Lẽ ra ngày này đệ đệ cũng sẽ tròn một tháng, hắn phải chết, để đứa trẻ kia sinh ra.

Ta mặc y phục hoàng tử trang trọng, mặt cười roi rói theo sau các ca ca. Hoa phi khen công chúa mắt phượng, mày liễu, thập phần xinh đẹp. Lan phi khen ngũ quan sắc sảo, là một tài nữ. Hiền phi khen cái bớt hoa sen là hiện thân của phù dung tiên nữ, nhất định là thần tiên chuyển thế. Ta mỉm cười tít mắt nhìn cái bọc đỏ chuyền qua tay từng người, có hai mama mặt lạnh như sắt, mắt tinh như chim ưng, trông nom từng khắc từng giây. Đứa trẻ bị ồn ào không ngủ được, nó khóc hức hức như con mèo, hai mama bế nó về cung nghỉ ngơi trước. Ta lặng lẽ bám theo họ, dáng người nhỏ bé dễ dàng ẩn nấp trong các góc khuất.

Bảo Ngọc công chúa được đặt vào nôi, bình an đi ngủ. Ta nhìn lén từ khe cửa, đầu óc tính toán. Thò tay vào ngực áo lấy ra một ít bột phấn, ta ném nó vào phòng, rất nhanh khiến hai mama ngủ gà ngủ gật. Trời sinh ta không có nhiều ưu điểm nhưng ưu điểm lớn nhất là dược học. Ta đọc sách y, tự mình bào chế, cũng tự mình tìm thấy đường sống sau mỗi lần bị đầu độc. Mem theo bóng đêm lẻn vào phòng, ta đứng trước cái nôi, nhìn đứa trẻ kia. Hóa ra Lan phi, Hiền phi, Hoa phi không nói điêu. Nó là một cô bé rất đẹp, giữa trán có cái bớt hồng, nhìn qua giống đóa sen. Ta cũng mê muội nhìn nó một lúc lâu, đến khi chiếc ngôi ngừng đưa, đứa trẻ tỉnh giấc mới hoàn hồn lại. Ta nghĩ cái tên “Bảo Ngọc” này cũng hợp lắm, bởi vì đôi mắt của nó giống hệt một viên huyền ngọc, ngân ngấn nước, long lanh đáng yêu. Qủa là vưu vật!

Ta nén lại lòng yêu thích bất chợt nảy sinh, nghĩ đến tương lai khi nó lớn lên, chắc chắn sẽ được ăn sung mặc sướng, nâng niu như châu báu. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì đệ đệ ta không được sống mà nó thì lại sung sướng như thế???

Bàn tay đưa ra, không do dự, không bâng khuâng. Ta bóp lấy cổ đứa trẻ, trong mắt lóe lên tia hung ác. Sẽ có một ngày nào đó ta giết sạch những kẻ đáng ghét, bao gồm cả lão hoàng đế ngựa đực, trước cứ giết đứa trẻ này, xem như rèn luyện!

Cái cổ mềm mại không xương, mạch máu đập yếu ớt, hai gò má của nó bị nghẹn khí mà đỏ ửng, tiếng nấc khe khẽ như con vật nhỏ bị bắt nạt. Nhìn thật xốn mắt!

-Bát hoàng tử ám sát Thập tam công chúa!!!

Một tiếng thét, rồi ta đấy đất trời tối mịt. Ta bị đánh rất mạnh vào đầu, bay ra đập vào chân giường rồi không dậy nổi nữa. Tiếng la ó, tiếng bước chân, tiếng chửi rủa,… mọi thứ cứ như vậy đi vào bất tận… Ta bị giam giữ trong phòng tối, cơm ba bữa không đủ no, không ai trò chuyện, chỉ có gián và chuột thỉnh thoảng lui tới. Cũng chẳng biết đã sống như vậy qua bao ngày, một hôm cánh cửa sắt kia mở ra. Một thái giám đi vào, khinh miệt nói:

-Ra ngoài! Mẹ của ngươi đã dùng cái chết để xin bệ hạ tha tội cho ngươi. Từ giờ thành thật một chút, sau này không có ai chết thay ngươi nữa đâu!

Ta được thả nhưng mẫu phi đã tự vẫn lìa đời, nàng bị chôn ở nơi hẻo lánh, chốn yên nghỉ cũng không đàng hoàng. Thì ra mẹ không nhu nhược, cũng không nhát gan. Bà ấy có thể tìm chết để cứu ta, chỉ như vậy cũng đủ thấy lòng can đảm của người làm mẹ. Ta bứt ngọn cỏ dại, đứng trước mộ mà thề

-Con sẽ giết hết những kẻ làm khổ mẹ, bọn chúng từng người, từng người một đừng mong sống tốt!

Sau ngày đó, ta lại trở về làm Bát hoàng tử, tiếp tục con đường đóng kịch, diễn trò, càng đọc nhiều sách y, càng chăm luyện kiếm pháp, càng lúc càng mưu mô toan tính. Ngũ hoàng tử ngã xuống hồ chết đuối, Lan phi tư thông với thị vệ bị phát giác, Hoa phi đầu độc Hoàng hậu bị đưa năm tấc lụa trắng, Hoàng đế tuổi cao ngã bệnh, Thái y không chữa trị được. Chỉ vỏn vẹn ba năm, ta đã biến bọn họ thành những con rối, dựng những vở tuồng ta hại người, người hại ta, kết quả các ngươi đều chết. Phe cánh ngầm của ta cũng thầm lặng hình thành, ngày càng lớn, ngày càng rộng,… Duy có một người ta không hại được: Bảo Ngọc công chúa. Nàng được trông chừng rất kĩ, không bao giờ ở một mình, ta không có cơ hội ra tay.

Thật ra cơ hội thì cũng có một, tiếc là ta do dự bỏ lỡ. Lần đó nàng lon ton trốn ra khỏi phòng, hài tử vừa biết đi rất hiếu động, muốn tìm hiểu thế giới xung quanh. Không có ai nhìn thấy, ta rất nhanh bắt nó bỏ vào nhà củi sau phòng bếp. Đứa trẻ không khóc không kêu, chỉ đưa đôi mắt huyền ngọc chăm chú nhìn ta, nhìn tới nỗi ta cũng thấy ngượng.

-Ca ca?

Nàng phát âm ngọng nghịu, nghe rất buồn cười. Bàn tay bé nhỏ nắm được một hòn than, lập tức cho vào miệng. Ta theo bản năng giơ tay cản lại, nhín mày cảnh cáo

-Bẩn!

-Ca ca?

-Than bẩn!

-Ca ca…

-…

Ta chịu thua, đứa trẻ này ngốc như vậy, chỉ nói được một chữ ca ca. Nó béo múp như viên xíu mại, bò bò lại gần ta, bạo dạng giơ tay giơ chân leo lên, muốn được ta bế

-Ca ca…

-Tránh ra!

-Ư… ca ca…

Cơ thể nó thơm mùi sữa, trộn với mùi phấn lài nhàn nhạt, là một hương vị ngọt ngào khó cưỡng lại. Ta buộc lòng bế nó lên, đầu đứa trẻ ngoẻo trên vai ta, nó cười khúc khích, lấy ngón tay dính than đen vẽ một cái râu mèo lên mặt ta. Vậy mà ta cũng không tức giận. Ta nhìn nó, có một thứ động lực thôi thúc muốn hôn lên gò má bầu bĩnh. Rốt cuộc thì ta mềm lòng, không giết được nó, lại phải đem trả về… Ta thầm nhủ dù gì nó cũng còn nhỏ, chết sớm quá không hiểu vì sao mình chết, trả thù như vậy đâu có thú vị!

Thời cơ tới, ta tiến hành kế hoạch đã định ra rất nhiều năm. Lão hoàng đế bệnh chết đúng ngày, Thái tử bị ám sát đúng ngày, phe phái ngũ vương tạo phản đúng ngày, cung hoàng hậu cháy không sai ngày. Tất cả thật hoàn mỹ, một chương trình trả thù rất ưu việt! Ta thuận thế mà lên ngôi vua, gây nên một điều bất ngờ không tưởng được. Mọi chuyện rất tốt đẹp cho tới khi hay tin không tìm thấy xác của Hoàng hậu và Thập tam công chúa! Chết tiệt, ả yêu bà đó lại trốn thoát!

Tìm kiếm nhiều năm, truy sát nhiều năm vẫn không giết được hai mẹ con nó. Ta ngồi trên ngai vàng không ngày nào yên tâm. Các vương gia, hoàng tử, công chúa đều chết dần chết mòn, hậu cung cho ban rượu độc không còn một mống. Người ta chỉ trích quả nhân là “hôn quân”, “quỷ La Sát” nhưng ta chính là sản phẩm tạo thành của một lão hoàng đế ôn dịch cùng với đàn kỹ nữ lăng loàn của lão, nhân tính ta vặn vẹo cũng nhờ họ uốn nắn, thật lòng phải cảm ơn không hết!

Giữ mãi một cái gai trong bụng, không ngờ ta tìm thấy con mồi vào một chuyến công du đến Trung Lương. Thiếu nữ váy hồng có bớt hoa sen giữa trán, ta vừa nhìn liền biết chính là nàng. Dung mạo rất giống Hoàng hậu, chỉ không biết làm cách nào mà nàng ve sầu thoát xác, trở thành Thập nhị công chúa Sở Phù Dung!

.

.

Ca Dương xuất thần ngồi cửa sổ một lúc lâu, mãi đến khi Tiểu Ninh Tử thông báo đã quá giờ Hợi, phải đi nghỉ ngơi. Hắn quay đầu lại, ánh mắt mông lung. Tiểu Ninh Tử lo lắng hỏi hắn có khỏe không, Ca Dương im lặng lúc lâu rồi ngoắt ngón tay trỏ, ý bảo Tiểu Ninh Tử tới gần.

-Bệ hạ?

Ca Dương ừ một tiếng, tay nâng cây bút lông rồi “xoẹt” một phát. Tiểu Ninh Tử chớp chớp mắt, trên mặt là một vệt mực dài dài, giống như râu mèo. Hắn cả kinh nhìn hoàng thượng, sau đó mếu máo muốn khóc. Hôm nay bệ hạ lại làm sao thế? Ngài càng lúc càng biến thái, có bệnh gì khó nói cũng phải để Thái y biết chứ, nghẹn thế này hỏng người mất!

-Thế nào? Bất mãn với trẫm?

Ninh thái giám sợ hãi lắc đầu, tiện thể đưa má bên kia ra, bộ dạng liều chết hy sinh.

-Còn bên này, hoàng thượng thích thì vẽ luôn đi!

Ca Dương phì cười, không để hắn thất vọng liền xoẹt thêm hai đường, cái mặt bột của Tiểu Ninh Tử liền xuất hiện một dấu chéo to tướng. Ca Dương cảm thấy rất sảng khoái, hắn đặt bút xuống bàn, vươn vai đứng dậy.

-Chuẩn bị nước tắm.

-Vâng!

Ninh thái giám đáng thương không dám chậm trễ, cũng không dám lau “tác phẩm” mà bệ hạ tặng cho hắn. Hậu quả là lúc sai cung nữ pha nước đã bị bọn họ nhìn như quái vật…

Đêm đã khuya, Ca Dương vẫn còn ngâm mình trong hồ. Hắn nghĩ rất nhiều, nhớ rất nhiều, cảm giác như mọi chuyện vừa mới hôm qua. Tiểu Ninh Tử từ tấm rèm lụa ló đầu vào, bâng khuâng hỏi:

-Hoàng thượng… dạo này ngài nhiều tâm sự ghê. Có muốn thổ lộ với nô tài không?

Ca Dương liếc mắt, giọng nói nhừa nhựa

-Cút ra ngoài, thân thể của quả nhân là để ngươi ngắm không trả tiền sao???

Tiểu Ninh Tử rất ủy khuất, hắn là thái giám, bởi vì không phải nam, không phải nữ nên có quyền “thụ thụ thân”. Bệ hạ là chúa keo kiệt, nhìn một chút cũng không cho, lớn ngần này mà vẫn làm xử nam, thật đáng thương

Tiểu Ninh Tử lại càng khẳng định hoàng thượng có bệnh khó nói!

-Bọn Phong Trì đã hoàn thành nhiệm vụ trẫm giao chưa?

-Khởi bẩm hoàng thượng, đã tìm ra một ít manh mối. Nước ở U Trì nhiễm một loại thuốc diệt cỏ, chất này không chỉ giết thực vật mà còn đầu độc cá chép sống ở đó. Trong ngày xảy ra sự việc, có bốn nghi phạm đặt chân đến U Trì. Hai cung nữ ở chỗ Hoàng hậu nương nương. Một thị vệ đốt đèn và một nô tài ở Phiêu Di cung… Hiện tại còn đang tiếp tục điều tra.

Ca Dương nhắm mắt giống như đã ngủ, nửa người chìm dưới nước, hơi nóng trong hồ bốc lên thành tấm màng sương mờ, nhè nhẹ vuốt ve đôi vai rộng màu lúa mạch. Thái hậu cảm thấy con trai bà đã chịu khổ, ngày xưa béo tròn trắng mút, sau vài tháng đi xa đã biến thành cục đất nâu.

-Đức phi gần đây thế nào?

Không nhắc thì thôi, hễ nhắc tới vị Đức phi này, Tiểu Ninh Tử phải tố khổ với bệ hạ

-Ây da, cái bà phi đó thật là phiền phức. Ngày nào nàng ta cũng đến tìm bệ hạ, nô tài phải nói hết nước miếng mới chịu trở về. Không biết có phải ăn đỉa xào giòn mà lớn không? Sao lại bám dai như thế? Còn nữa, nàng ta hại nô tài bị viêm mũi nặng, làm như đổ cả chậu nước hoa lên người hay sao ấy. Đi xa mấy mét đã nghe thấy mùi, hệt như giống cẩu muốn đánh dấu lãnh địa nên phải để “hương vị” của nó trên mấy gốc cây…

Ca Dương nghe Tiểu Ninh Tử nói, quên luôn cơn buồn ngủ. Hắn nhếch mép cười

-Tiến bộ!

Ninh thái giám hiếm khi được khen, hăm hở ra mặt

-A, tiến bộ? Tiểu nhân tiến bộ chỗ nào ạ?

-Khả năng mắng người! Tốt lắm, cứ thế mà phát huy!

-Ak?

Ca Dương với khăn choàng, từ trong hồ bước lên. Tóc hắn ướt sũng, giọt nước trong suốt chảy dọc theo sườn mặt cương nghị. Hắn quấn khăn ngang hông, thân trần đi về tẩm phòng. Tiểu Ninh Tử lon ton chạy theo, thừa cơ háo sắc nhìn lén một chút.

Ca Dương tóc ướt lăn đùng lên long sàn, dụi dụi vào chăn ấm, vẫn là mấy hành động trẻ con đó từ bé đến giờ không đổi. Hắn bừa bãi lăn lộn. Tiểu Ninh Tử muốn nhắc nhở bệ hạ lau khô tóc rồi đi ngủ thì lại nghe phân phó:

-Ngươi đi tìm hiểu trong Khương La và các quốc gia lân bang, có vị đạo sĩ nào tài giỏi, biết nhìn thấy kiếp số thì mời về đây cho trẫm!

Trời đất quỷ thần ơi, bệ hạ từ khi nào mê tín vậy kìa? Không phải ngài từng chê cười bọn thầy bói ăn ốc đoán mò, pháp sư giả thần giả quỷ, đạo sĩ nói dối lừa tiền hay sao? Tiểu Ninh Tử cân nhắc thận kĩ rồi trịnh trọng nói:

-Khởi bầm hoàng thượng, nô tài cho rằng người nên đi tìm Thái y. Mấy vấn đề này Thái y vẫn đúng chuyên môn hơn, không nên gửi gắm hy vọng xa vời vào mấy tên đạo sĩ đạo lẻ gì đó. Khó khăn của bệ hạ nô tài rất thông cảm, xin ngài hãy cân nhắc kĩ, vì hạnh phúc tương lai, cũng vì hương khói Chu Lạc gia… ÁAAAA!

Tiếng thét kinh hoàng giữa đêm khuya, Tiểu Ninh Tử đã bị đá bay ra ngoài, đáp đất không hề êm ái! Có lẽ cách nói của hắn chưa đủ tế nhị, chạm vào lòng tự ái đàn ông của hoàng thượng rồi, oan uổng, oan uổng quá!!!

Còn Ca Dương, sau khi hắn tống khứ được tên thái giám lắm mồm kia, chung quanh yên tĩnh lại, hắn vẫn không tài nào ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, hắn lại mơ thấy những chuyện đã qua, kí ức vụn vỡ, không liền mạch, không rõ ràng. Thế nhưng, bất cứ điều gì liên quan đến nàng thì vẫn tinh khôi trong tâm khảm. Giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại tự vẫn trong cái đầm sen kia, vì sao ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn mãi mãi một mảnh thê lương tuyệt vọng?

Ca Dương thở dài, chầm chậm khép hàng mi. Giờ phút này, không biết nàng đã đến phương nào, chỉ có những giấc mộng mới đem nàng trở lại. Nếu mộng cũng là một không gian có thực, hắn nguyện được ngủ không cần tỉnh nửa.

Tất cả bắt đầu từ điểm đã ngừng chân. Hạ Hầu Vĩnh Khang nhìn thấy Sở Phù Dung trong hoàng thành Trung Lương. Một ánh mắt, đủ khiến vận mệnh xoay chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.