Phù Dung Trì

Chương 12: Chương 12: Hoàng Đế Rất Nhân Từ




-Trống lệnh hồi một, bước lên Tế đàn, cúi lạy tứ phương.

-Trống lệnh hồi hai, giũ phong trần, cởi áo vải.

-Trống lệnh hồi ba, khoác long bào, mang hài đỏ, thêm thanh tao.

-Trống lệnh hồi tư, đội long miện, nhận ngọc ấn.

-Trống lệnh hồi năm, ba lạy hướng cha, hai lạy hướng mẹ, trọn đạo hiếu lành.

-Trống lệnh hồi sáu, khai ấn điểm chỉ, ghi tên Đế phả.

-Trống lệnh hồi bảy, nhận lạy quần thần, long thể an khang, sống đến vạn tuế!

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tiếng hô rung động cả vùng trời, báo hiệu một thời đại mới lại đến, hoàng đế Chu Lạc đời thứ tư đã xuất hiện. Ca Dương đứng trên Tế đàn, nhìn xuống quần thần qua mười hai sợi long châu lòng thòng trên mũ miện. Hắn nhẹ nhàng miễn lễ, giọng điệu chả có tí hào hứng nào. Mọi người hít sâu, bắt đầu không kiềm nổi tò mò mà len lén nhìn lên. Trời ạ, vị này từng là Tam hoàng tử đó sao? Năm sau hắn mới tròn mười tám, theo quy cũ thì phải có Nhiếp chính mới đúng. Tam hoàng tử… không không… là bệ hạ, ngài trông như thể đã trưởng thành sau một đêm… toàn thân đậm đặc chính khí, là loại uy nghiêm của chủ nhân thiên hạ. Sự đời thiệt là khó đoán, Thái tử quá cố vốn dĩ là một người rất xuất sắc, ai cũng biết rõ ngài sẽ là hoàng đế tương lai. Một hồi tai biến, người đứng trên Tế đàn hôm nay không phải Nhị hoàng tử, cũng không phải Ôn Chính vương, mà lại là cái “Tam hoàng tử” hồn nhiên, vô tư nọ. Suýt nữa thì người đời cũng quên mất mặt mũi vị Tam hoàng tử ra sao. Một kẻ lâu nay sống đời hưởng thụ, chính trị không màng, quốc sự không lo… sống như bảo bối giấu trong rương kín. Vậy mà đùng một cái xoay chuyển càn khôn, là do hắn giấu tài quá tốt hay mắt nhìn người của triều thần quá kém đây?

Thái Minh đế đi dưới đôi lộng đỏ, nhẹ nhàng hướng Khương La điện, hoàn tất nghi lễ cuối cùng. Phía sau hắn là hai hàng dài quan nhân triều phục chỉnh tề. Mắt thờ ơ liếc nhìn một cái, hắn lập tức phát hiện bóng dáng nho nhỏ lấp ló ở góc tường. Nàng vẫn y như ngày đầu tiên gặp gỡ, tóc dài xõa ngang lưng, điểm xuyến mấy nụ sen be bé. Một thân váy hồng đơn điệu mà thanh tao, màu sen nồng nàn, cảm giác làm mắt hắn mờ đi. Bước chân dừng lại, đôi dòng người phía sau cũng thình lình dừng lại, đội ngũ ùn tắc có chút lố nhố. Tiểu Ninh Tử nuốt nước bọt, run run gọi:

-Tam điện… hoàng thượng?

Ca Dương không đáp, tầm mắt không chuyển. Nàng một mình đứng ở đó, sắc mặt nhợt nhạt, cầm chiếc lá sen làm ô che. Cứ mỗi lần nàng rời khỏi hồ đều phải trú dưới lá sen như vậy, nhìn đáng yêu như một chú ếch trốn mưa. Ca Dương khẽ cười, rất muốn chạy lại tranh cái ô với nàng.

Không ai biết hoàng đế đang nhìn gì, bộ dạng bị điểm huyệt đứng đơ một chỗ. Tiểu Ninh Tử lau mồ hôi trên trán, cố gọi lần nữa. Ca Dương hoàn tỉnh, bóng dáng nàng cũng xoay người rời đi, tịch mịch đến lạ lùng. Hắn đọc được khẩu ngữ trên đầu môi: “Vậy là chàng vẫn làm vua… vẫn làm vua…”

Khương La điện vẫn giống mọi khi nhưng người ngồi trên ghế rồng nay đã khác. Một triều đại mới bắt đầu, cái gì thay đổi trước tiên? Đó chính là nhân sự!

-Theo hoàng lịch, lễ động quan và hạ huyệt cho tiên đế sẽ là ngày mốt. Trẫm chuẩn cho Thái tử và Ôn Chính vương được mai táng cùng ngày.

-Bệ hạ anh minh!

Triều thần theo thói quen đồng loạt vuốt đuôi ngựa.

-Thiết kị quân làm loạn ở kinh thành phải gấp rút hồi biên ải, khiển trách khoan hồng, binh phù sẽ giao cho học sĩ Ngô Hà Huy hộ tống đưa tận tay phó tướng, Vương gia phạm Quốc pháp nhưng xét thấy công trạng tích lũy một đời, trẫm cho phép hưởng lễ tang như một Hoàng thân.

-Bệ hạ nhân từ!

Triều thần vẫn tiếp tục vuốt

-Ồn ào! Trong lúc quả nhân nói thì ngậm mồm hết lại!

Cả bọn mặt mày tái mét, mấy chục năm nay phải qua rèn luyện mới có năng lực vuốt ăn ý và đồng loạt như vậy. Không ngờ hoàng để chả khen mà còn quát to đến thế… oan uổng quá aaaa.

-Từ giờ về sau dẹp quách cái thói a dua đi! Bớt to mồm, làm việc nhiều một chút cho khỏi phí cơm gạo trẫm nuôi các người!

-Bệ hạ sáng s….!!!

Thói quen thật ra rất khó sửa. Triều thần thấy mình lại nói sai, hớt hãi tự vả mồm. Tiếng chan chát vang lên, nghe rất vui tai!

-Được rồi được rồi! Bây giờ nói tới công và tội của các người. Đem Binh bộ thượng thư lên!

Có ai đó bên dưới kêu một tiếng sợ hãi. Hóa ra không phải Ôn Chính vương bắt cóc Cao Từ, mà đích thị là Tam điện hạ làm. Lão già họ Cao cả đời làm quan, tới chức Thượng thư quyền cao chức trọng. Sau khi con gái trở thành Thục phi lại càng được uy danh. Lúc này lão chỉ mặt trung y, áo trắng đã cấu bẩn lem máu me, trông như vừa trải qua tra tấn.

-Cao Thượng thư đã khai nhận tội mưu sát Thái tử, quá trình cụ thể đã viết ra giấy. Nay đem công bố trước toàn thần. Dẫn đồng phạm của hắn vào!

Mọi người ồ lên khi thấy Thái tử phi. Nàng vẫn mặc xiêm y thượng phẩm, một thân cao quý mang khí chất mẫu nghi thiên hạ, hoàn toàn đối lập với sợi xích sắt đeo trên cổ tay. Giọng nói của Ca Dương vô cùng lạnh lẽo:

-Đóng giả Thái tử phi gần năm năm, ngươi cũng thật tài!

Cái gì? Nàng ta là đồ giả?? “Thái tử phi” không sợ không lo, còn dám ngẩng đầu đối chất với hoàng đế:

-Dựa vào đâu nói bổn cung là giả mạo?

Ca Dương cười, cũng không thèm phản bác

-Ngươi đừng ình là giỏi. Hoành huynh tuy có lơ mơ một chút nhưng cũng không phải đần. Sống với ngươi 5 năm, huynh ấy không nhìn ra chút manh mối thì thật hổ thẹn. Tiểu Ninh Tử, đem cái đó cho nàng ta xem!

Ninh thái giám liền giao ra một cái hộp gấm. Khi “Thái tử phi” mở hộp mặt nàng trắng bệch, không còn bộ dáng kiêu ngạo kia nữa

-Nhận ra không? Ca Thần đem cây trâm của ngươi đi dát vàng, đính cả ngọc bích và chim phụng lên. Ý của huynh ấy là đem ngươi từ giả biến thành thật. Thái tử phi, phải chi ngươi đừng đi sai một nước cờ thì bây giờ người ngồi đây đã là phu quân của ngươi, ngai phượng này cũng là của ngươi! Nhìn cho rõ đi, ai mới là người yêu mình, ai là người lợi dụng mình. Ngu ngốc!

Ca Dương dứt lời đã thấy “thái tử phi” vô lực ngã xuống, khuôn mặt đẹp hoen vết lệ. Nàng chợt nhớ mỗi lần mình khóc luôn có một người thay nàng lau nước mắt, mà người đó bây giờ đã lạnh, nằm im trong cổ quan tài.

-Thấy hoành huynh yêu thích ngươi như vậy, trẫm để ngươi làm bạn với hắn đi xuống suối vàng. Người đâu? Chuẩn bị một cổ quan tài đôi sang trọng, tinh xảo, trải chăn đệm tân hôn, để Thái tử phi và Thái tử dệt hết mộng uyên ương!

Lời của Ca Dương nghe qua thì cảm thấy tốt đẹp nhưng ngẫm kĩ thì sẽ lạnh sống lưng. Ý của hắn là đem người sống chôn cùng với người chết, nằm trong bóng tối ngộp ngạt, cạnh một khối thi thể mục rữa, dần dần cạn khí mà đi đời. Trước lúc chết sẽ phải trải qua một giai đoạn tra tấn về tinh thần, đây mới là cái cốt yếu. Xưa nay chỉ nghe nói tứ mã phanh thây, lăng trì xử tử, Ca Dương vừa sáng tạo ra một kiểu giết người khác, nhẹ nhàng mà thật đáng sợ.

Cả điện im phăng phắc, đầu óc đều nghĩ về chuyện của Thái tử phi, mỗi người cảm thán một kiểu. Thái tử phi không kháng chỉ, không chống đối, ngoan như con mèo bị kéo ra ngoài. Sự việc tưởng đã xong ai ngờ lại nghe truyền gọi Nhị hoàng tử và Thục phi. Xem ra hôm nay Ca Dương quyết thanh toán hết nợ cũ nợ mới.

-Nhị hoàng tử, theo lẽ thường thì trẫm sẽ phong ngươi làm Tấn Bình vương, cấp hai châu giàu có làm đất phong, được quyền nuôi năm trăm binh, hàng năm có thể hồi kinh ba lần…

Ca Dương chầm chậm kể hết những đặt ân, quả thật làm người ta thèm khát. Các Vương gia xưa nay thường chỉ nuôi tối đa ba trăm quân, cũng chỉ được hồi kinh hai lần. Chức Tấn Bình vương này thật là danh cao vọng trọng. Cao Thục phi và Chu Lạc Kha Viêm càng nghe càng trắng bệch, chẳng có tí hào hứng nào. Giống như ném cho con heo một khối thịt thật to, để nó hít mùi thỏa thích rồi đem đi cắt tiết.

-À, trẫm còn tính lưu Vương vị qua ba đời, sẵn tiện đưa cả Thục phi về đất phong dưỡng lão, không phải tịch mịch trong hậu cung này nữa… Thành ý của trẫm như vậy không ngờ…

Ca Dương từ ghế rồng đứng lên. Thục phi nhát gan run mạnh một cái, bà ta phải bám vào con trai mới không ngã xuống. Ca Dương chầm chậm bước trên bậc thang, miệng vẫn nhàn nhạt kể chuyện:

-Thái y phòng sau khi tra sổ sách phát hiện lượng An Tâm Hoàn và Huệ Tinh Hương được sử dụng nhiều hơn mọi năm. Hai thứ này, một cái là dược an thần ngủ ngon, một cái là hương khử côn trùng và muỗi, nghe qua thì rất có ích. Thái tử phi hàng tháng vẫn đem tới Tân Kiến cung một ít “thuốc quý gia truyền” để phụ hoàng dùng sau bữa cơm, thực chất là An Tâm Hoàn chỉ đổi lớp vỏ đi thôi. Uống thứ này đúng là tinh thần thoải mái, giấc ngủ an lành. Đồng thời cũng đốt Huệ Tinh Hương không ngày nào gián đoạn. Thái y có thể không biết nhưng trẫm thì biết, hai thứ này dùng chung không vấn đề gì, chỉ là dùng thành quen thì sẽ phụ thuộc lẫn nhau. Cách đây một tháng, Thái tử phi không dâng thuốc nữa nhưng hương vẫn đốn. Nói cho dễ hiểu thì gây ra một sự mất cân bằng trong cơ thể, làm suy tim suy phổi trong thời gian ngắn. Cộng thêm cú sốc vì sự ra đi của Thái tử. Tất cả kiến tạo một cái chết không dấu vết, không tìm ra độc tố, không tìm ra nguyên nhân… Hahaha, là ai bày vẽ cho các người phương thức này? Trẫm cũng muốn gặp thỉnh giáo một chút!

Ca Dương kể hết quá trình, cũng vừa kéo đứng trước mặt mẹ con họ. Sự việc bại lộ giống như nhìn thấy cái vực sâu ngay gang tấc. Chu Lạc Kha Viêm cố nhìn lên, chống lại đôi mắt tĩnh lặng của Ca Dương. Người em trai này, hắn chưa từng nhìn thấu, cả đời hơn thua với Thái tử, cuối cùng lại bại dưới tay một kẻ mình bỏ quên.

-Ta là Nhị hoàng tử, cho dù thế nào cũng phải được an táng bằng nghi thức Hoàng thân!

Đây chính là sự cố gắng cuối cùng của chú cá nằm trên lưới, nó chỉ muốn chết nhẹ nhàng và tôn nghiêm. Ca Dương nở nụ cười, khuôn mặt non trẻ toát lên chút nghịch ngợm.

-Không đâu! Trẫm đã hứa với Thái hậu, kẻ nào hại chết phụ hoàng và thái tử sẽ sống không bằng chết!

Tay Ca Dương thình lình giơ lên, trong không khí kéo mạnh cái gì đó. Kha Viêm hét một tiếng, ôm chân ngã xuống. Thục phi hãi quá cũng gào lên, ôm lấy con trai. Máu đỏ thấm qua ống quần, cũng không biết vết thương do đâu. Ca Dương lại làm mấy hành động quái lạ, tiếng thét của Kha Viêm thành nấc nghẹn, máu tiếp tục loan tới thân trên, hai tay,…

-DỪNG LẠI! Dừng lại! Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng!

Cái đầu của Thục phi xưa nay quen hất lên trời bây giờ phải đập binh binh xuống đất, trán bầm to một mảng. Những người đứng gần đó cũng phát lạnh run, họ chỉ thấy mơ hồ có thứ gì giống như sợi chỉ, rất mảnh, từ năm ngón tay của hoàng đế chui ra, cắt đứt gân mạch của Kha Viêm. Thứ này gọi là ám khí, chỉ có tà ma ngoại đạo mới dùng thủ đoạn dã man như thế. Ý nghĩ để trong lòng, không ai dám nói ra.

-Yên tâm đi, chỉ là chút trầy da, nay mai sẽ lành! Trẫm cho các ngươi ân huệ không phải chết, chỉ cần sống hết đời này với tấm thân tàn phế, lăn lê bò lếch mà kiếm ăn…

Hình phạt này thật ra đã bị nói rút gọn. Không chỉ “lăn lê bò lếch” mà còn đau thấu tim gan. Những mạch bị cắt đều là dây thần kinh chủ, nó sẽ khiến người ta cảm giác như tay chân đã bị chặt dù thực chất chúng vẫn đầy đủ trên cơ thể. Ngày đêm bị hành hạ với cơn đau, loại sống này ai muốn hả? Đó là chưa kể có một ngày nào tâm trạng hắn không vui, nhất định có cách để bọn họ sống thêm đày đọa… Loại sống này, ai muốn hả?

Ca Dương nhẹ nhàng thu lại ngân chỉ, nghiêng đầu tươi cười, hàm răng trắng đều kia nhất định sẽ đi vào cơn ác mộng của Kha Viêm cho tới ngày chết. Hắn đứng đó, một thân long bào sạch sẽ, khuôn mặt thanh thoát hiền lành, đâu có vẻ gì là vừa phế tứ chi Nhị hoàng tử

Nhiều năm sau đó, sử sách có viết lại: “Thái Minh đế cười một lần sẽ có một người chết, chau mày một cái sẽ có rất nhiều người chết và khi ngài không biểu cảm, nghĩa là chỉ chết thôi vẫn chưa hài lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.