Nửa đêm canh ba, Hành Cung im phăng phắc, chỉ nghe tiếng sùng sục từ những hồ nước không ngừng sôi. Khói mù bốc lên, xua bớt cái lạnh của sương khuya. Trên hành lang khúc khuỷu, cách mười bước chân treo một chiếc đèn lồng, cách năm phút có thị vệ tuần tra. Gác đêm là công việc cực nhọc, đặc biệt trong thời tiết mùa đông, ai cũng thích quấn chăn bông đánh giấc. Thị vệ nọ vừa đi vừa ngáp, tuy đã mặc hai lớp áo dày nhưng vẫn lạnh. Hắn lề mề tuần tra một vòng, từ Tả viện đến Chính viện, qua Hữu viện. Thời buổi thái bình, công việc của thị vệ không nhiều áp lực, bọn họ chỉ phụ trách tuần tra và canh gác, không khác lính nha môn bao nhiêu. Ước mơ của chúng thị vệ là trúng tuyển vào Ngự lâm quân, lực lượng nòng cốt bảo vệ Quốc chủ và kinh thành.
Viên thị vệ này có thâm niên sáu năm, từ khi Ôn Chi Sơn xây dựng xong, hắn được điều động đến đây công tác. Bổng lộc của thị vệ không nhiều nhưng trợ cấp lại béo bở. Nếu làm ở kinh thành, một năm ít nhất có thêm mấy trăm lượng bạc, thưởng tết hậu hĩnh, có tiền thương tật, triều đình còn phụ cấp nuôi cha mẹ già. Thị vệ ở Hành cung lại không sung sướng như vậy, tiền trợ cấp ít mà cơ hội thăng tiến càng không có.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì các Hành cung thường bỏ trống, thỉnh thoảng mới có hoàng thân tới đây nghỉ dưỡng. Hoàng thượng bận rộn quanh năm, chẳng mấy khi đi du lịch xa. Thời Sùng Nghi cả nước có sáu hành cung xây trên địa thế đẹp, là những nơi phong cảnh hữu tình. Ca Dương lên ngôi đã cắt giảm phân nửa, tiết kiệm một khoản tiền vô bổ để duy trì những tiểu cung điện này. Các hành cung tháo bảng hiệu trở thành phủ đệ cấp cho thân vương hoặc công hầu. Triều thần ca ngợi chính sách tiết kiệm chưa được mấy năm thì hoàng thượng đã chứng tỏ khả năng tiêu tiền của mình khi xây dựng Ôn Chi Sơn. Nhìn bản dự toán kinh phí, không ít lão thần phải lên cơn đau tim. Xét thấy sáu năm qua bệ hạ là một hoàng đế anh minh tài giỏi, chưa từng tiêu pha cho cái gì quá đáng, họ khuyên thì có khuyên nhưng cũng không cố chấp. Vậy là Ôn Chi Sơn nuốt bạc trong Quốc khố, tốn sáu năm thiết kế, bốn năm xây dựng. Bệ hạ rất thích chỗ này, có lẽ mấy năm tới vẫn đến đây nghỉ đông.
Viên thị vệ vừa đi tuần vừa lo lắng cho sự nghiệp. Liệu ở Ôn Chi Sơn có tương lai tốt đẹp cho thị vệ bọn họ không? Hắn lại ngáp một cái, nhìn cảnh đêm huyền ảo trong vùng núi tía, ít nhất thì nơi này là chỗ ở lý tưởng, bao nhiêu người mơ ước mà không được.
-Ai đó?
Ở đoạn hành lang bên kia hồ nước, chợt có bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện, không rõ là đi hay bay. Viên thị vệ trợn mắt rùng mình, không phải là “cái đó” chứ? Nơi này tứ bề hoang vu, “cái đó” xuất hiện cũng không phải lạ. Người áo trắng nghe tiếng gọi, tốc độ bay dừng lại, chầm chậm quay đầu. Ánh trăng nửa mờ nửa tỏ, mái tóc nó đen dài, che đi khuôn mặt, cả người vận áo lụa trắng toát. Tà váy lếch đất, ống tay rũ xuống bị gió thổi đung đưa, cảm giác trống rỗng. Viên thị vệ há hốc mồm, nhìn nó lướt qua mặt hồ, rẽ khói trắng lao tới…
-Này này này này này… đừng… đừng có qua đây!
Gã thị vệ hét một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Vốn dĩ hắn thi rớt ba lần ứng tuyển vào Ngự lâm quân cũng vì trời sinh rất sợ ma! Tất cả bài thi buổi tối đều không qua được. Hắn cứ nhắm phía trước mà chạy, dường như sau lưng có tiếng rầm rì, tiếng giày chạm đất nhẹ tuênh, tiếng dây xích bị kéo lê, rồi cả tiếng khóc lóc ai oán… Càng sợ thì càng tưởng tượng ra những thứ đáng sợ!
-Chờ… chờ tôi với…
Nó đuổi theo gọi, giọng nói âm âm như vọng lên từ lòng đất. Gã thị vệ toát mồ hôi, không dám quay đầu nhìn lại, hắn quáng quàng rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng rẽ vào ngõ cụt. Hắn thấy phen này tiêu rồi, lấy hết can đảm rút kiếm ra. May là có tật sợ ma nên luôn đem theo bình nước tỏi, trên ngực còn đeo mấy lá bùa. Hắn run rẩy đổ nước tỏi lên lưỡi kiếm, miệng đọc thần chú gì đó. Con ma cuối cùng cũng đuổi kịp, nó đứng ở đầu ngõ cụt, chao đảo tiến lại gần. Gã thị vệ không dám nhìn thẳng, sợ thấy bộ mặt kinh dị máu me. Hắn cắn răng, nhắm tịt mắt chém tới.
-Hay daaaaaa!
Kiếm đi nửa đường thì bị dính chặt, gã thị vệ hé một con mắt nhìn lên. Góc độ này chỉ thấy ánh trăng bàng bạc phía sau, bóng con ma in trên nền sáng, bị thân kiếm bổ nửa đầu… Gã thị vệ mếu máo, giật kiếm lại không được, xem ra dính rất chặt.
-Vị huynh đài này, kiếm của huynh dùng nhiều năm rồi phải không? Nên đi mài lại thôi, cứ thế này chặt thịt heo cũng không đứt…
Tiếng nói thánh thót rõ ràng, âm thanh chân thật khiến viên thị vệ nghi hoặc mở to mắt. Hắn thấy trước mặt là một cô gái, tay chân đầy đủ, không có máu me, gương mặt bầu bĩnh. Nàng dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, kiếm dừng cách mặt mấy phân chứ không bổ vào đầu.
-Tiểu Mai cô nương? Ôi trời đất quỷ thần ơi, nửa đêm canh ba sao cô mặc đồ trắng chạy đi đâu vậy?
Thị vệ thở ra một hơi, cảm thấy tuổi thọ mình thiếu đi vài năm, hắn lau mồ hôi mẹ mồ hôi cha, chân tay cũng nhũn ra. Vị cô nương này dĩ nhiên hắn biết rõ, nàng là a hoàn thiếp thân của quận chúa, tên là Tiểu Mai.
-Tôi chỉ muốn hỏi đường thôi mà…
Tiểu Mai nghiêng đầu, ngây thơ vô tội đáp. Với một đứa mù phương hướng như nàng, Ôn Chi Sơn không khác gì mê cung. Nàng nhớ rõ từ Tả viện đến Hữu viện phải quẹo trái năm lần, quẹo phải chín lần, đi qua hai chiếc cầu và một con dốc. Ban ngày sư phụ dẫn nàng đi mất năm phút, trở về hỏi đường mất mười lăm phút. Ban đêm cả hành cung vắng tanh, muốn hỏi đường cũng không gặp con ma nào. May mắn lắm mới thấy một thị vệ, nàng vừa dùng khinh công bay tới thì hắn đã hét một tiếng rồi co giò chạy. Đuổi theo lòng vòng mấy bận, cơm tối cũng tiêu hết rồi. Tiểu Mai đau khổ xoa cái bụng, nàng vẫn nghe lời sư phụ ăn kiêng, bữa khuya là điều tối kị đó!
Bị lạc hết nửa giờ, chạy theo tên thị vệ hết nửa giờ, khi Tiểu Mai đến được Hữu viện thì mặt trăng đã treo cao. Nàng rón rén nhìn trái ngó phải, thấy không có người canh gác liền nhanh nhẹn chuồn qua cửa. Hữu viện xây dựng tương tự Tả viện, diện tích vừa phải, trang hoàng xa xỉ. Tiểu Mai vừa đi vừa cảm thán, giày đạp lên đá men không gây tiếng động, đây là thói quen của ám vệ. Trong viện có nhiều gian phòng, ngăn cách bởi rèm kín hoặc rèm mờ. Thị lực của Tiểu Mai rất tốt, nàng vẫn di chuyển dễ dàng dù không thắp đèn. Quên mất phòng của sư phụ ở bên phải hay bên trái nhỉ? Tiểu Mai đứng giữa ngã rẽ, cắn cắn môi. Nàng dỏng tai lắng nghe, có tiếng nước chảy phát ra ở hướng trái. À, bên trái!
Khi Tiểu Mai tìm thấy gian phòng có ánh đèn thì bị một viên sỏi thình lình bắn ra, vừa khéo trúng ngay đầu.
-Á aaaaa!
Nàng ngồi xổm xuống xuýt xoa ôm trán, không biết kẻ thất đức nào lại ném chuẩn như vậy?
-Mai Mai?
-Sư… sư phụ… là con mà…
-Nửa đêm nửa hôm người mặc đồ trắng đi đâu vậy hả???
Tiểu Mai thật ấm ức, nàng bị tấn công hai lần, cũng cái tội mặc áo trắng.
-Đồ đệ lo vết thương của sư phụ nhiễm trùng, cố ý qua xem một chút, sẵn tiện xin ít linh dược mang tới…
-Vào đây…
Tiểu Mai ngẩng đầu lên, từ ngoài có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ sau bức rèm. Suối nước nóng chảy không kể ngày đêm, khói cuộn lên như những đám mây, tan ra rồi hợp lại. Tiểu Mai vừa xoa trán vừa tủi thân đi vào, nàng vén rèm, trông thấy sư phụ mình trần nằm ngửa trong hồ. Tóc hắn đã tháo xuống, phủ trên đá một lớp đen tuyền như rêu.
-Sư phụ…
Tiểu Mai nuốt nước bọt, ngại ngùng xoắn gấu áo. Dù nàng thất học nhưng cũng nghe người ta nói nam nữ thụ thụ bất tương thân. Phong hừ một tiếng, mắt phượng mở ra liếc tiểu đồ đệ giả vờ giả vịt đứng bên cửa. Gần một năm mới gặp lại, mấy tháng nay hắn làm nhiệm vụ không ở kinh thành, lúc nàng theo quận chúa hồi kinh hắn không có mặt. Cảm giác của Phong cũng giống hoàng thượng, cứ sau ba mùa xuân đến thu Tiểu Mai mới trở về. Ở độ tuổi của nàng từ dáng vẻ đến khuôn mặt đều chóng thay đổi, năm nay lại đẹp hơn năm trước. Là bậc tiền bối ở Mật Bảo Các, hắn có không ít đệ tử, nam nữ đều đủ cả nhưng người khiến hắn lo lắng và bận tâm nhất chỉ có Tiểu Mai. Năm đó được đưa về sư môn, Tiểu Mai mới năm tuổi. Cha mẹ nàng bị sơn tặc giết, bà vú ôm nàng chạy trốn, giữa đường biết không thoát được nên giấu nàng vào hốc cây. Cuối cùng bà vú cũng chết, còn Tiểu Mai bị bỏ lại giữa núi rừng. Có lẽ là duyên số, nếu Phong không bị trúng tên độc trọng thương thì hắn đã không ghé lại cánh rừng hoang vu kia tìm thảo dược. Kết quả thảo dược không thấy đâu, còn mang về một cục nợ!
Năm đó hắn rất trẻ, mười chín tuổi. Sự tàn ác của nghề nghiệp chưa kịp tẩy sạch lòng trắc ẩn thương người, hắn đã liều lĩnh cứu một đứa bé khi bản thân chưa rõ sống chết. May thay kịp quay về sư môn, sau khi vết thương trị lành và bị thái sư phụ mắng cho xanh mặt, Phong quyết định giúp Tiểu Mai tìm lại gia đình. Thám thính điều tra là chuyên môn của ám vệ, không mất mấy ngày hắn đã tìm được Mộc gia. Bọn họ là phú thương giàu có ở Lỗ Châu, cha mẹ nàng nắm phần lớn sự nghiệp làm ăn trong tộc. Mộc Tiểu Mai là con gái duy nhất của họ, theo lý mà nói nàng được thừa kế toàn bộ gia tài. Phong tra xét cẩn thận tình hình ở Mộc gia, phát hiện các chú bác nhà nàng đã sớm ăn mừng vì anh cả mất mạng, họ chia nhau xâu xé khối tài sản đồ sộ làm của riêng. Một cô bé năm tuổi làm sao đối đầu với bầy sói dữ luôn nhìn chằm chằm vào mình chứ? Phong ôm Tiểu Mai đứng trên mái ngói Mộc gia, do dự nhìn đứa trẻ vô tư ngủ, nước dãi chảy ướt cả vai áo hắn.
-Xem ra ngươi đã không còn nhà để về rồi, hay là đi theo ta nhé?
Chẳng biết trùng hợp hay cố ý, đứa nhỏ đang ngủ bỗng mở to mắt, nhìn hăn chăm chú. Đôi mắt nàng như hai hạt thủy ngọc ướt át, khẽ dao động một cách ngây thơ. Trên mái nhà gió thổi vi vu, áo đen của hắn bay phần phật, bảo kiếm ở bên hông tỏa ra sát khí lạnh lùng nhưng chủ nhân của nó đang dịu dàng nhìn đứa nhỏ trong lòng… Tiểu Mai năm tuổi há miệng, trong phong cảnh hữu tình đó nói một câu:
-Ba ba… đói quá, ăn cơm…
-…
Tiểu Mai thấy Phong cứ nhìn mình, tâm trạng bất an lại xoắn xoắn gấu áo, mắt thì liếc liếc bờ vai dài rộng đầy nam tính của sư phụ. Chẹp chẹp… không được chảy dãi!
-Sư phụ~~ vết thương của người không nên ngâm nước quá lâu đâu! Để con thay thuốc cho!
Nàng nói hợp tình hợp lý, vô cùng hiếu thuận, vẻ mặt vô hại ngây ngô nhưng mà Phong biết rõ, trong lòng Tiểu Mai đang chờ hắn trần truồng đứng dậy, tính hiếu kì thật không nhỏ. Hắn cười khẩy, nếu nàng muốn thì cho nàng toại nguyện đi.
Tiểu Mai hưng phấn mở to mắt, nhìn sư phụ chống cánh tay không bị thương lên thành hồ, từ từ nâng người trèo lên. Lên! Lên chút nữa… đúng rồi, thấy cái eo chuột rồi… a? Tại sao sư phụ còn mặc quần chứ???
Phong lấy áo choàng treo trên giá phủ lên người, liếc nhìn vẻ mặt tràn trề mất mát của đồ đệ, khóe miệng nhẹ cong một đường khó thấy. Hắn đi chân trần ra khỏi phòng, tiện thể ra lệnh.
-Thắp đèn lên!
Tiểu Mai bĩu môi, không tình nguyện đi đốt nến. Tẩm điện trang trí nhiều Dạ Minh châu, ánh sáng khuếch đại, rọi vào những thứ đồ vật bằng kim loại bạc, phản xạ ngược làm cả căn phòng thoáng cái đã sáng lên. Nàng đốt xong mấy chúc giá nến, quay đầu lại thấy sư phụ ngồi trên giường, mái tóc mềm rũ xuống, sóng mũi cao bên dưới hàng chân mày đen đậm. Tiểu Mai chép miệng, lần nữa đánh giá cao nhận xét của Hào sư huynh. Anh ta nói, trong các vị tiền bối, chỉ có Phong sư thúc là phong cách nhất, nhìn rất vương giả, không giống kẻ tôi tớ chút nào. Tiểu Mai hếch mũi tự hào, sư phụ anh tuấn tài giỏi của nàng mà lị!
-Làm cái gì đó? Không phải nói thay thuốc cho ta sao?
Tiểu Mai híp mắt cười, quẫy đuôi chạy qua.
-Dạ dạ, con làm ngay đây!
Trong các đồ đệ, Tiểu Mai thân thiết với sư phụ nhất, là học trò cưng hiếu thảo ngoan hiền dễ nuôi dễ dạy của hắn. Từ xưa đến nay nàng chuyên phụ trách chăm sóc khi hắn bị thương, tay nghề ngày một cao không thua gì đại phu. Tiểu Mai vô tư nhanh nhẹn cởi áo choàng trên người sư phụ ra, lấy thuốc cao lành da tiêu sưng mà nàng xin được từ chỗ quận chúa. Vết thương lần này nằm trên cánh tay phải, tuy đã nhiều ngày nhưng vẫn thường chảy máu, chứng tỏ nó sâu tới mức nào. Vết cắt dài, chạy từ đầu vai xuống tới cùi chỏ. Hồi chiều Tiểu Mai đã giúp hắn thay băng một lần, hắn chỉ vén ống tay áo nên nàng không biết trên ngực hắn còn có một vết thương cũ khác. Từ nhỏ nàng quen chăm sóc sư phụ, tất cả vết tích trên người hắn đều thuộc lòng. Ví dụ cái sẹo tròn giữa lưng là bị mũi tên sáu khía bắn trúng. Sở dĩ sẹo to như vậy vì hắn không được chữa trị kịp thời, mang thương tích ẩn nấp dưới vực núi nửa tháng tránh kẻ địch truy lùng. Còn cái sẹo dài trên rốn là bị người ta gài bẫy tập kích, nó có cùng lai lịch với vết chém sau ót. Đại phu nói mạng hắn lớn nên mới không chết.
Tiểu Mai mím môi bôi thuốc lên cánh tay, mắt vẫn thường nhìn vết thương lạ trên ngực. Nó đã hoàn toàn lành nhưng màu sắc còn khá mới, chứng tỏ bị thương không quá nửa năm. Rốt cuộc lúc nàng không có mặt bên cạnh, sư phụ lại làm nhiệm vụ nguy hiểm gì, ai giúp hắn trị thương, ai bôi thuốc băng bó cho hắn hàng ngày? Tiểu Mai xuất thân từ Mật Bảo Các, nàng hiểu rõ tính chất công việc của một ám vệ, mạng treo đầu cành là điều bình thường. Nàng chứng kiến không ít đồng môn vì hiểm nguy bỏ mình, lần nào tổ chức tang lễ thầm lặng nàng cũng rơi nước mắt. Tiểu Mai không dám nghĩ có một ngày sư phụ cũng giống như họ, nằm trên giàn lửa từ giã cõi đời, khi đó chắc chắn nàng không chỉ khóc thôi đâu!
Hắn từng hỏi: “Nếu một ngày ta chết, con có thể tự chăm sóc mình không?”
Tiểu Mai trả lời: “Nếu sư phụ chết, Mai Mai sẽ giúp sư phụ trả thù!”
Hắn lắc đầu nghiêm khắc bảo: “Sống chết có số, ta không cần con trả thù, bảo toàn chính mình là được!”
Tuy Tiểu Mai gật đầu nhưng tự đáy lòng đã hạ quyết tâm, bất cứ ai làm hại sư phụ của nàng, dù có mất mạng nàng cũng phải đòi lại đủ vốn đủ lời.
-Đừng nhìn nữa, chỗ đó đã không sao rồi, con lo việc của mình đi!
-Sư phụ, vết thương này có nghiêm trọng không? Vì sao người không nói con biết?
-Nói cho con thì được cái gì? Dù sao cũng lành rồi…
Tiểu Mai cúi đầu im lặng, động tác băng bó cực kì chậm. Nàng hiểu rõ vì sao sư phụ đề cử nàng với bệ hạ. Làm một ám vệ kiêm nô tì của quận chúa an toàn hơn bao nhiêu, so với A Mị tỷ, Hào sư huynh và các đồng môn khác nàng có số tốt không thể tưởng. Tuy sư phụ không bao giờ nói nhưng Tiểu Mai luôn hiểu sự bảo vệ của hắn quay quanh nàng, để nàng sống thanh thản và bình yên nhất. Nàng kiếp trước nhờ tu hành đắc đạo nên kiếp này mới gặp một sư phụ tốt như vậy.
-Ngươi khóc cái gì chứ?
Phong nhíu mày, nhìn giọt nước ấm ấm rơi trên cánh tay mình. Tiểu Mai cúi đầu, tóc mái che hết mặt nhưng hắn vẫn cảm thấy nhịp thở của nàng bất thường.
-Đã lớn như thế rồi mà còn… haizzz…
Hắn không biết làm thế nào với tiểu đồ đệ phiền phức này, quả thực sự dạy dỗ của mình rất thất bại, tạo thành một đệ tử hay mít ướt như thế, có đáng mặt ám vệ không?
-Sư phụ… năm ngoái không phải người nói sẽ không làm nhiệm vụ nguy hiểm nữa sao?
Hắn không nói sai nhưng mà cái tương lai đó còn xa lắm. Năm nay hắn chỉ hơn ba mươi, ở độ tuổi này là lúc thành thục và phát huy mọi thế mạnh thể chất tốt nhất. Muốn được nghỉ hưu phải sống sót hơn chục năm nữa, đây là quy định rõ ràng trong môn phái. Đối với tương lai, hắn không có mơ ước xa vời, sống ngày nào tốt ngày đó, ám vệ cũng như tử sĩ, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, đó là điều hắn không dạy Tiểu Mai. Hắn muốn nàng tự quý trọng bản thân, chỉ có như vậy mới biết bỏ chạy, gặp lúc nguy nan không lấy mạng đánh đổi. Thái sư phụ nói đúng, Phong là kẻ mềm lòng, trái tim hắn rèn luyện nhiều năm vẫn không thể sắt đá như những huynh đệ khác.
Tiểu Mai nghe sư phụ hừ một tiếng khinh thường, gõ gõ lên đầu mình mà nói:
-Tại sao ta lại dạy ra một đứa nhu nhược như con chứ? Thật là kém cỏi mà! Ta thấy con nên sớm chuyển nghề đi. Đợi vài năm nữa khi quận chúa xuất giá, ta sẽ nói với bệ hạ để con xuất môn, đổi nghề bán cá trồng rau có vẻ hợp hơn!
-Sư phụ…
Tiểu Mai cực kì bất mãn, thầy khinh trò quá đáng!
-Hừ! Cỡ như con thà về quê lấy chồng, chọn bừa một tên hiền lành dễ bắt nạt nào đó, sống an ổn cả đời thì tốt hơn!
Hắn nói như đùa nhưng thực sự đấy là tương lai mà hắn quyết định thay nàng. Nàng vốn là Mộc Tiểu Mai, một cô gái không thuộc về thế giới máu tanh của hắn, nếu hắn đã kéo nàng xuống vũng lầy này thì phải có trách nhiệm đưa nàng bước ra. Tiểu Mai không biết sư phụ nói thật hay giả, nàng nhăn nhó phản bác:
-Con không lấy một gã yếu ớt đâu, ít nhất phải đánh thắng con mới được!
-Đồ ngốc, nếu hắn đánh thắng ngươi thì sau này sẽ bị chồng ngược đãi! Ngươi đánh thắng hắn mới không lo cuộc sống bị người ta khi dễ!
Tiểu Mai bĩu môi không cho là đúng. Nàng thích một nam nhân mạnh mẽ giống sư phụ, người như thế mới cho nàng cảm giác an toàn.
-Không bằng… để con gả cho sư phụ đi! Người nghĩ mà xem, đây là chuyện hai bên cùng có lợi! Thứ nhất, trong môn phái khuyến khích đồng môn lấy nhau, vừa đảm bảo gìn giữ bí mật, vừa giúp vợ chồng thông cảm vì tính chất nghề nghiệp. Thứ hai, con với sư phụ là chỗ quen thân, có gì dễ nói chuyện không phải sao? Thứ ba, con có người bảo vệ dạy dỗ mà sư phụ cũng có đại phu chăm sóc miễn phí, bù qua xớt lại cả hai đều có lợi! Thứ tư,…
Tiểu Mai hăng say nói một thôi một hồi, lý lẽ năm sáu bảy mạch lạc rõ ràng, hình như đã tính toán từ trước. Môn phái của họ là ám vệ, xưa nay không nề hà lễ nghĩa, cuộc sống bấp bênh không cho phép người ta suy nghĩ nhiều. Ai biết được ngày mai còn có bình minh không? Nếu thích thì cứ ở bên nhau, mọi người đều như vậy, không ai muốn quan tâm thân phận, bởi vì bọn họ sẽ chết bất cứ lúc nào, chút hạnh phúc nhỏ nhoi luôn luôn đáng giá!
Phong nhìn cái miệng nhỏ của nàng liến thoắng, bắt đầu không nghe rõ âm thanh phát ra. Hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những năm tháng mịt mù khói lửa có một sinh linh tràn trề sức sống ở bên cạnh. Nàng nhìn hắn tươi cười, khiến hắn thấy nhẹ nhõm mỗi khi đem theo thương tích trở về, mệt mỏi vì ánh mắt của nàng mà vơi đi cả. Từng trải qua những phút thập tử nhất sinh, Phong nhìn cửa chết cận kề trước mặt, nhớ tới dáng vẻ nhỏ nhắn đứng bên song cửa, lo lắng tiễn đưa hắn đi xa… Nàng luôn bắt hắn phải hứa, sư phụ đi nhanh trở về! Hắn đã mua quà cho nàng, nếu bây giờ hắn chết thì quà này không thể tới tay. Phong sờ con búp bê trong ngực, ánh mắt le lói một ngọn lửa khao khát.
Khao khát được sống sót!
Tiểu Mai đã nói đến vấn đề tiết kiệm chi phí trong hôn lễ, nàng đột nhiên nhìn thấy mái tóc của sư phụ áp tới, sau đó trên môi cảm giác mềm mại. Tiểu Mai mở to mắt, nhìn hàng mi dài của sư phụ chớp nhẹ, hơi thở có mùi gỗ cây, làm nàng nghĩ tới màu xanh của rừng rậm. Nụ hôn rất nhẹ, chạm qua rồi rời đi… Tiểu Mai liếm liếm môi, do dự hỏi:
-Sư phụ… lần nữa được không ạ?
Nàng còn chưa kịp ghi nhớ thì xong mất rồi! Cái này mà gọi là hôn sao? Mấy cuốn tiểu thuyết của quận chúa đều viết, hôn là phải đưa lưỡi ra, còn phải kết thúc bằng cách lăn xuống giường. Qủa nhiên sư phụ không có nhiều hiểu biết về lĩnh vực này!
Khóe môi của Phong giật giật, hắn bực bội quay đầu đi. Tiểu Mai tưởng rằng mình tổn thương lòng sĩ diện của sư phụ, rất hiểu chuyện mà chủ động nhào tới. Phong cảm giác có con gấu to vồ lấy mình, phản xạ của ám vệ là tung chưởng phòng thủ!
Nửa đêm ở Hành cung có tiếng ma nữ hét to, sau đó là tiếng đồ vật đổ vỡ. Đêm này thật không yên bình!
Ca Dương bị tiếng ồn đánh thức, thính giác của người tập võ nhạy bén hơn bình thường. Lắng nghe một chút không có gì đáng ngờ, hắn lại kéo chăn nhắm mắt. Vừa lúc ấy tiếng đập cánh từ xa vọng lại, một con dơi muỗi nâu bé bằng ba ngón tay bay vù qua cửa sổ. Nó lượn vài vòng rồi bám lên đỉnh màn, treo lủng lẳng trên đầu Ca Dương. Hắn uể oải ngồi dậy, gỡ con vật nhỏ bé xuống, tháo cái ống tre nó đeo trên lưng. Trong ống tre có cuộn giấy tí hon, chữ viết là loại mật mã chỉ người Mật Bảo Các mới hiểu. Hắn cầm chân nến kê vào soi, trên giấy viết vắn tắt:
“Tề bất động, Triệu hòa thân, Lỗ mờ ám.”
Theo quy tắc, Tề chỉ Tề vương, Triệu là Trung Lương, Lỗ là Đại Thế. Ba chữ này xuất hiện một lúc, lại có âm mưu gì đây? Ca Dương híp mắt nghĩ, xem ra Hoàng hậu sắp tiếp đón chị em nhà nàng ta rồi, cái trò hòa thân có bao nhiêu tác dụng, vì sao triều đại nào cũng dùng tới? Họ nghĩ một nữ nhân thì sẽ làm nên tích sự gì ở Khương La đây?