Phù Dung Trì

Chương 19: Chương 19: Phủ Hòa An Có Một Tiểu Quận Chúa




Năm Thái Minh thứ sáu, miền Bắc Khương La trải qua mùa đông khắc nghiệt nhất trong một thập kỷ qua, đê Trường Giang hai lần vỡ, cuốn đi hàng nghìn mẫu ruộng sắp tới mùa thu hoạch, biên ải Bình Thành lại xảy ra tranh chấp, tuy không có đánh lớn nhưng vẫn hao tổn quốc khố, càng làm tình hình trong nước không ổn định. Hoàng đế tuổi trẻ, năm lên ngôi bãi miễn chức Nhiếp chính, lại mạnh tay thanh tẩy triều đình, giam Nhị hoàng tử tàn phế vào nội cung, phong Tứ hoàng tử làm Tề vương, cấp phủ đệ ở Đông Hoang. Ngũ hoàng tử chưa thành niên, được sống ở kinh thành thêm mấy năm rồi phong Cận vương, cũng bị đẩy ra xa tận phương Nam.

Sáu năm nay sóng ngầm vẫn âm ỉ chưa có cơ hội sôi trào, Thái Minh đế mới hai mươi ba, ở tuổi này tiên hoàng vẫn còn làm Thái tử, thái tổ vẫn còn lặn hụp trong quan trường sâu không thấy đáy. Một vị vua trẻ sẽ thích dụng người trẻ, triều đình vận hành đã không như xưa, đại thần kì cựu từ quan hoặc bị cắt chức ngày càng nhiều, quá trình cải tổ ở trung ương vẫn thầm lặng diễn ra.

Tề vương ở Đông Hoang coi bộ sống rất tốt, tốt tới mức bắt đầu rục rịch. Tàn dư triều đại trước ai cũng có một thời huy hoàng nên khó lòng chấp nhận thực tại. Dẫu sao sáu năm không quá dài, ít nhất là chưa đủ cho Chu Lạc Ca Dương xây nên một chính quyền bền vững.

Những bất ổn phát sinh trong năm nay chả liên quan gì tới Sa Đà. Cát ở đây vẫn vàng tươi, nắng vẫn đổ lửa, dân chúng vẫn ngoan cường đấu tranh với thiên nhiên khắc nghiệt, không ngờ đất sỏi mà cũng nở hoa. Hòa An vương có công phò giá tân đế, danh tiếng rất tốt. Ông lại quy ẩn khỏi chính trị, gia đình nề nếp an phận, khiến cho bệ hạ vừa an tâm vừa thấy áy náy.

Lúc này Lệ Hà đang chỉ dẫn Khanh Ca cô nương cách làm sổ sách quản lý phòng bếp. Vị tiểu thư này do lão Tứ đưa về, quên quán ở Sơn Nguyên, gia cảnh đáng thương. Lệ Hà đối với cậu em chồng này không dám ý kiến nhiều, thỉnh thoảng hắn lại đem mèo lạc chú côi về phủ, ném cho nàng rồi đi mất hút. Tịch Tề đã qua tuổi thành thân từ lâu, vậy mà cứ long bong khiến ba anh trai lo lắng thay hắn. Tháng trước hắn đem Khanh Ca cô nương cùng với mấy bao vàng ròng ném ở cửa phủ. Nửa đêm khuya khoắt nô tì chạy vào thông báo, khiến cho Thế tử đang an giấc phải lật đật ngồi dậy. Lệ Hà không biết làm sao, vừa khuyên nhủ chồng vừa sắp xếp cho cô gái kia một chỗ ở. Khi Chu Lạc Thán Khúc đọc lá thư vỏn vẹn ba dòng của Tứ đệ, hắn sa sẫm mặt mày, đi tìm vương gia tố tội.

Thư đó viết:

“Vụ làm ăn thắng to, đại ca giữ giùm đệ chỗ vàng này, tùy tiện dùng.

Vị cô nương kia gọi là Khanh Ca, nàng không biết nói, nhờ đại tẩu chăm sóc, tùy tiện xài.

Nhắn với ông già giữ gìn sức khỏe, đệ đi vài tháng, khi về tùy tiện đánh!”

Hòa An vương bình tĩnh đọc thư, rồi nói với con cả:

-Mai mốt nó về đóng cửa phủ lại, tùy tiện ngủ ngoài đường!

Nhớ tới lão Tứ, Lệ Hà lại thấy đau đầu. Mấy năm nay nàng hiếu thuận chăm sóc cha chồng, em chồng, thu xếp cửa nhà, làm một hiền thê. Lệ Hà rất mãn nguyện với cuộc sống. Hòa An vương chỉ có một vương phi, sau khi nàng qua đời cũng không tái hôn, không nạp thiếp. Các công tử hình như học theo cha, trong vương phủ nữ chủ nhân rất ít, chung sống vui vẻ, ai nhìn vào cũng thấy hâm mộ.

Lệ Hà và Khanh Ca cô nương đang nói về định mức tiền chợ dành ỗi phòng. Khanh Ca tuy bị câm nhưng vẫn nghe được, tập trung học hỏi. Đột nhiên Dung mama từ bên ngoài hớt hãi chạy vào, nói năng lộn xộn:

-Không… không hay rồi! Tiểu… tiểu thiếu gia đẩy ngã quận chúa, nàng khóc rất to!

Lệ Hà giật mình đứng dậy, không hỏi gì liền chạy ra ngoài. Khanh Ca đặt bút xuống, chậm chạp vài giây rồi cũng đuổi theo. Đi đến hậu viện họ nghe có tiếng khóc của tiểu hài tử. Lệ Hà sốt ruột nhấc váy bước vào.

-Ôi sao lại thế này? Tương nhi ngoan, không khóc, không khóc! Có phải Nhất Nhất bắt nạt muội không? Tẩu tẩu đánh nó giúp muội!

Niệm Nhất là chái đích tôn của Hòa An vương, Tương Tư lại là quận chúa do hoàng thượng sắc phong, đây chính là hai tiểu gia hỏa khó đối phó nhất phủ. Lúc Chu Lạc Tương Tư ra đời, Lệ Hà đã mang thai ba tháng, cho nên bọn trẻ cùng trang lứa, từ nhỏ đã chơi với nhau. Thằng nhóc Niệm Nhất vừa nghịch ngợm vừa ương bướng, Thế tử nhiều lần nổi khùng phải xách chổi rượt nó một vòng. Chân cu cậu chạy rất nhanh, leo trèo như khỉ cho nên Thán Khúc muốn dạy dỗ cũng phải tốn không ít mồ hôi.

Sau khi nô tì tóm tắt sự việc, Lệ Hà nôn na hiểu được hai đứa trẻ vì giành nhau một món đồ chơi mà xảy ra tranh chấp, Niệm Nhất mạnh tay làm Tương Tư ngã va phải ghế, đầu sưng một cục. Tiểu quận chúa nhà ta cũng không phải hạng vừa, đau thì có đau nhưng khóc ầm ỉ với tinh thần ăn vạ là chính. Lệ Hà túa mồ hôi dỗ dành, sợ chuyện này kinh động tới vương gia thì không xong. Người làm mẹ như nàng dĩ nhiên rất khổ, nhiều khi thấy chồng, em chồng rồi cả cha chồng dung túng tiểu quận chúa, thường xuyên quy lỗi lầm cho Niệm Nhất mà ấm ức không nói được. Nàng biết Tương Tư thân phận đặc biệt, là đứa con vương phi cùng cả mạng sống mà sinh ra, trên cổ bé đeo mảnh ngọc Tu Loan khắc ấn hoàng gia do đương kim hoàng thượng ban tặng, rồi còn có phong hào “Minh Châu” vốn chỉ dành cho trưởng công chúa. Vị tiểu quận chúa này Lệ Hà không động vào nổi, chưa kể tầng tầng lớp lớp “gà mái mẹ” che chở nàng.

-Đừng khóc nữa, Tương nhi ngoan nào, để tẩu tẩu đánh vào mông Nhất Nhất, bắt nó xin lỗi muội nhé?

Tương Tư nước mắt ngắn nước mắt dài, méo miệng chỉ Niệm Nhất

-Trâu nước, trâu nước của muội

Lệ Hà nhìn con trâu đất trên tay Niệm Nhất, nghiêm nghị nói

-Đưa đồ chơi cho tiểu cô mau!

Niệm Nhất bướng bỉnh giấu trâu vào tay áo, ngoan cố chống cự

-Đây là của Nhất Nhất mà, là Ngũ thúc làm tặng ta, không phải của tiểu cô đâu!

Niệm Nhất gọi Tương Tư là “tiểu cô”, hắn không tài nào hiểu được vì sao đứa con gái mít ướt đó không phải muội muội hay tỷ tỷ mà lại là cô của hắn. Tình hình khá căng thẳng, Niệm Nhất không chịu đưa đồ chơi, Tương Tư khóc đòi, Lệ Hà cuống quýt vừa dỗ dành Tương nhi vừa hăm dọa Nhất Nhất. Cuối cùng là Khanh Ca cô nương nhẹ nhàng đi tới, giơ một khối thủy tinh trong suốt, bên trong có nước lóng lánh, một ngôi nhà gỗ bé xíu, một cây thông tí hon. Mỗi lần lắc lắc khối thủy tinh là tuyết lại theo nước dềnh dàng, tựa như tuyết đang rơi. Không chỉ Tương Tư quên khóc si mê nhìn mà Lệ Hà cũng rất kinh ngạc. Khanh Ca không nói được, nàng cười cười, đặt món quà vào tay Tương Tư.

-Đây… đây là cái gì???

Lệ Hà nghi hoặc nhìn Khanh Ca. Nàng đưa bốn ngón tay rồi vỗ ngực, ý muốn bảo “Tứ lang cho ta.” Khối cầu này chế tác tinh xảo, thợ thủy tinh bình thường không thổi được. Trong một phi vụ làm ăn Tịch Tề đã mua nó từ tay người Tranh. Hắn mỗi năm đi rất nhiều hơn, thu được không ít của hiếm vật lạ. Tương Tư và Niệm Nhất cũng có rất nhiều nhưng con nít thì hay chóng chán. Khối thủy tinh rất đẹp, nhìn rất kỳ diệu, chẳng mấy chốc Tương Tư đã quên chuyện cũ, Niệm Nhất mon men tới nhìn ké. Bọn chúng dù sao vẫn là trẻ con, có cãi nhau thì tình bạn mới bền. Lệ Hà an tâm nhìn hai đứa chơi, lao nhao bình luận, mấy nô tì và mama cũng tò mò ngóng theo, nàng không khỏi thở phào cảm kích Khanh Ca.

Chuyện giải quyết êm ấm nhưng vẫn để lại hậu quả. Buổi chiều Hòa An vương trở về, phát hiện con gái cưng mọc sừng trên đầu, thế là Niệm Nhất không tránh khỏi tai vạ. Thằng nhóc đó không sợ cha, không sợ mẹ, được các chú yêu thương, ngươi duy nhất làm nó phải cúi đầu chính là “vương gia gia”. Ngài cao to vạm vỡ, nét mặt cương nghị, đôi mắt đen sâu, nói rất ít nhưng chuyện gì cũng hiểu. Ở vương phủ, gia gia là lớn nhất, cha và các chú đều sợ ông, phải khép nép vâng dạ.

Lúc này cậu nhóc cụp đuôi quỳ ở gối đôn, sợ sệt giương đôi mắt nhỏ nhìn lên trên. Chu Lạc Trinh chậm rãi uống trà, quen tay vuốt tóc Tương Tư đang nằm trên chân ông. Ở bên ngoài phòng, Lệ Hà nơm nớp nghe ngóng, Thế tử thở dài trấn an nàng:

-Cứ để phụ vương dậy dỗ nó, ngài sẽ không mạnh tay với tôn tử đâu, chỉ dọa chút thôi. Thằng bé này ngày càng ngỗ nghịch, phải có ai đó kiềm chế nó!

Chu Lạc Trinh hơi buồn cười nhìn đứa cháu nội bình thường làm trời làm đất, ở trước mặt ông giả dạng mèo con.

-Tiểu Niệm, con có biết mình sai ở đâu không?

Giọng nói của ông không lớn, cũng không tức giận nhưng vẫn khiến thằng bé run lên. Sợ thì sợ, nó vẫn lém lỉnh đáp:

-Thưa gia gia, cháu sai rồi. Đồ chơi Ngũ thúc làm tặng cháu, cháu phải đem nó tặng lại tiểu cô. Đồ của cháu phải giao nộp hết cho tiểu cô, tiểu cô muốn cái gì thì đưa cái đó! >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.