Hoàng thượng xuất cung không nhiều người biết. Vào thời gian phong bút, tấu chương ngừng gửi về kinh, ngoại trừ tấu khẩn. Mùng mười tháng Giêng, tức là chỉ bốn ngày sau khi bệ hạ rời đi, Ninh công công nhận được một cuộn tấu đỏ. Từ xưa đến nay, công văn trình lên trung ương đều có quy cách hẳn hoi. Tấu phải viết trên nan tre mỏng, chiều ngang bốn tấc rưỡi, chiều dọc hai tấc rưỡi, mặt trước dán giấy Tuyên Thành, mặt sau bọc vải lụa. Tấu cũng chia làm nhiều loại, loại thông thường bọc lụa trắng, ví dụ tấu báo cáo tiến độ công trình, tấu giải trình ngân sách, các loại tấu có tính chất thủ tục và trình báo. Tấu lụa xanh là tấu đề xuất, hiến kế, can gián, tố cáo, thỉnh tội, thỉnh cầu,… nói chung là tấu của cá nhân. Lụa hồng là tấu quan trọng, liên quan tới chiến tranh, nội loạn, thiên tai, dịch bệnh… Tùy theo tính cấp thiết mà tấu được chuyển về kinh sớm hay muộn, thông thường tấu hồng đến trước sau đó là trắng và xanh. Thật ra phân chia thế này chỉ mang tính tương đối, gặp phải trường hợp vô cùng nguy cấp, đôi khi phải bọc lụa đỏ.
Sáng hôm ấy Ninh công công chạy đến Từ Hi cung khi Thái hậu còn chưa rời giường. Vào lúc hoàng thượng không có ở đây, Thái hậu là người có quyền cao nhất, việc này nên để bà xử lý! Sức khỏe của Phượng Loan đã khá hơn, bà uy nghiêm ngồi trên ghế ngọc, bất an đọc từng dòng mực viết vội. Tấu này vừa nhàu vừa bẩn, đủ cho thấy nó phải gian nan thế nào trước khi chuyển đến tay bà. Người viết tấu là viên quan họ Hứa, một Quận hầu quản lý Đông Hà. Theo như ông này nói, khu vực Tây Nam hai ngày trước xảy ra địa chấn, cường độ mạnh chưa từng thấy, nửa đêm mặt đất rung chuyển, nhà cửa dân chúng đều đổ nát, chôn vùi rất nhiều gia đình không kịp thoát thân. Hiện tại quận Đông Hà đã thành đống gạch vụn, người còn sống không có cái ăn, người bị thương không có thuốc men chữa trị, thậm chí người chết cũng chưa đào được xác. Đông Hà cầu cứu Nam Hà, phát hiện khu vực này cũng xảy ra tình trạng tương tự, thậm chí nghiêm trọng hơn. Đông Hà lại cầu cứu Bắc Hà nhưng hai vùng cách nhau dãy núi, trong cơn động đất núi bị sạt lỡ, đã hoàn toàn cô lập Bắc Hà ở bên kia, không biết dân chúng ở đấy có khổ như bên này không? Tóm lại bọn họ đã hết đường lui, chỉ còn chờ triều đình đem quân lính và lương thực đến cứu viện…
Thái hậu đọc xong, thấy mắt mờ tai ù. Khương La rộng lớn, hàng năm vẫn có nhiều vùng xảy ra thiên tai, việc này không hiếm lạ. Tuy nhiên, địa chấn đến mức đánh sập hàng loạt thành và tổn thương vô số là chưa từng thấy. Thái hậu ước tính, với phạm vi như vậy thì khả năng Tây Hà bị nạn là rất cao. Nói cách khác, bốn quận phía Đông Bắc của Khương La đã bị hủy diệt sau một đêm!
Phượng Loan hít sâu, cố gắng bình tĩnh nghĩ cách giải quyết.
-Trước tiên phải truyền tin cho bệ hạ ngay, lập tức gọi ngài hồi kinh!
-Vâng!
-Chi viện từ kinh thành phải mất một thời gian, ngươi truyền chỉ của ai gia, yêu cầu mở kho lương Bình châu, nhất định không để dân chết đói!
Phượng Loan suy nghĩ, binh lực ở gần nhất chính là ải Đồng Tranh do Thánh Kim vương trấn giữ. Ải Đồng Tranh giáp nhà Mạc, mười năm trở lại đây vô cùng hòa bình… Phượng Loan lần tràng hạt, gánh nặng làm lưng bà còng xuống, những nếp nhăn xô lên khóe mắt, bà do dự hỏi Ninh công công:
-Quân số Thánh Kim vương nắm giữ là bao nhiêu?
-Thưa Thái hậu, nhuệ binh khoảng một nghìn, thường binh chưa đến sáu nghìn…
Phượng Loan nhẩm tính, bà nhớ khi lão vương gia còn sống, dưới tay có hơn một vạn. Xem ra Ca Dương đã từ từ thu bớt binh quyền của các vương hầu. Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, điều binh là vấn đề nhạy cảm, bà không nắm chắc kết quả, thế nhưng địa chấn đã qua hai ngày, bốn quận Đông Bắc không thể chờ nữa!!! Phượng Loan hít sâu, hạ quyết tâm:
-Truyền chỉ của ai gia, lệnh cho Thánh Kim vương điều một đội quân nhanh chóng tiến vào Đông Bắc giải cứu người sống sót, số lượng tự cân nhắc! Ngoài ra phải phong tỏa tin tức, mới đầu năm đầu tháng không nên khiến dân chúng hoang mang… Haizzz, thật là tức chết mà! Rốt cuộc hoàng thượng chạy đến Sa Đà làm cái quái gì chứ? Hắn muốn đem con bỏ chợ!?
Thái hậu nói xong thì ôm ngực ho, Tú mama lo lắng rót cho bà chén nước. Ninh công công nhận lệnh vội đi làm việc, thật ra hắn đã cho người truyền tin trước khi đến Từ Hi cung. Thái hậu ho xong một cơn thì thấy hai lá phổi đau thắt, phải nằm xuống nghỉ ngơi. Bà nhắm mắt thì thào với Tú mama:
-A Tú, ngươi nói xem có phải quá trùng hợp không? Còn chưa đến Nguyên Tiêu mà đã xảy ra hai chuyện lớn… Trí Viên đại sư bói không sai, năm nay đúng là đại hạn! Chúng ta phải vượt qua mười hai tháng như thế nào đây?
Tú mama cúi đầu:
-Có chuyện này hình như công chúa chưa biết… năm nay nhuận hai tháng Bảy… Vì thế còn đến mười ba tháng!
Phượng Loan mở bừng mắt, nhìn chằm chằm trần nhà. Từ Hi cung im lặng không một tiếng động, huân hương tỏa ra làn khói trắng hình xoắn ốc, bay lên cao… mờ dần rồi biến mất…
-A Tú, ngươi có nhớ mấy năm trước chúng ta đi phát cơm chay, gặp một lão Vu bà hay không?
-Dạ nhớ, hình như là em gái của trụ trì đời trước… Lúc đó nô tì rất khó hiểu, em gái trụ trì sao không làm ni cô mà lại đến Miêu Cương làm Vu nữ?
Thái hậu gật đầu:
-Đúng vậy, ai gia vừa mới nhớ ra… phải tìm bà ấy, nhất định bà ấy có cách giúp chúng ta!
Trong lúc Thái hậu đang vì vận nước một sầu hai lo thì thiên tử nhà ta đã trầm mê trong nữ sắc… Ca Dương lười biếng đem khe hở nhỏ trên rèm giường kéo lại, ngăn tia sáng ban mai quấy nhiễu giấc nồng. Hắn uể oải trở mình, vô tình chạm vào một khoảng da mát lạnh. Ca Dương mỉm cười, chạm rãi mở mắt. Hắn nhìn thấy đỉnh màn màu xanh ngọc bính, điểm xuyến họa tiết chim bướm và hoa sen. Khuê phòng của Tương Tư bày trí đơn giản mà tinh tế, dường như phảng phất nét nữ tính giống Trúc Uyển ngày xưa…
Giường loại nhỏ, một cô gái nằm rất vừa nhưng chứa thêm người đàn ông thì hơi chật. Ca Dương thích sự chật chội này, hắn nghiêng đầu nhìn mái tóc dài xõa tung trên gối. Ở nửa thế giới bên kia, nàng đưa lưng về phía hắn, chỉ lộ ra bờ vai trần và chiếc cổ trắng nõn… Trải qua hai kiếp dường như Ca Dương đã hiểu, mỗi khi mang thai nàng lại phát sinh loại tâm lý này, bắt đầu cách xa hắn một khoảng, xoay về hướng khác trong tư thế bào thai. Nàng giống như luôn luôn bất an, không dám tin tưởng ai, kể cả người đàn ông đã cho nàng đứa trẻ…
Ca Dương di chuyển thật nhẹ, dời cánh tay thay cho chiếc gối, nhẹ nhàng ôm lấy hai mẹ con, muốn dùng hơi ấm của mình đem lại bình an… Tương Tư đang ngủ say, nàng mơ thấy mình rơi xuống một đám dây leo, những sợi dây vừa dai vừa mềm, có hơi thở lẫn nhịp đập. Chúng từng chút cuốn quanh cơ thể nàng, nhẹ nhàng và cẩn thận, chui vào y phục, chạm đến làn da trơn mịn… Đám dây rối tung, càng lúc càng thâm nhập, vừa dụ dỗ lại vừa ép buộc. Sự gò bó khiến nàng thấy khó chịu, chống cự một cách thiếu kiên quyết. Mãi đến lúc chùm dây cuốn lên bắp đùi, có ý định bò vào nơi riêng tư, nàng mới sợ hãi mở bừng hai mắt. Giấc mơ thật kì quái, cảm giác khi tỉnh càng kì quái! Tương Tư chớp mắt lấy lại tiêu cự, phát hiện vẫn là căn phòng và chiếc giường quen thuộc, tuy nhiên phía sau có thêm một người… Hơi thở kia mang tín hiệu nguy hiểm, luồng nhiệt áp trên lưng rất nóng, đôi chân nhỏ của nàng bị vướn vào chân hắn. Tương Tư thở dài, cảm giác này rất quen, trước kia hắn cũng như vậy, buổi sáng phải quấy nhiễu nàng một lúc mới chịu rời giường. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cái tên này dù đầu thai bao nhiêu kiếp vẫn cứ là sói đội lốt người!
-Chàng lại lên cơn gì vậy? Dời cái tay ra cho em!
-Tư Tư…
-Không tư năm gì hết! Con mới có mấy tuần thôi, chàng muốn chết à?
Trong lòng mỗi người mẹ, con cái luôn quan trọng hơn cha của nó! Nàng đem gã khỏa thân kia đá ra, ngồi dậy kéo lại y phục bị cởi mất một nửa. Ca Dương không cam lòng bị hắt hủi, hắn như con đỉa tiếp tục dính lấy nàng, từ phía sau ôm kéo rờ rẫm. Tương Tư hoàn toàn bó tay với tên đàn ông già đầu mà cứ nghịch như đứa trẻ. Nàng buông xuôi mấy chiếc cúc, nhắm mắt chìm vào nụ hôn của hắn…
Tất nhiên họ sẽ không nông nổi làm chuyện sai lầm gì nhưng cũng không thể ngồi yên mà không làm gì… Ca Dương vẫn còn khó tin, hắn có con rồi, rốt cuộc thì ở cái tuổi này hắn đã có đứa nhỏ đầu tiên. Bé đến mang theo niềm sung sướng lẫn một chút mất mát mơ hồ… Chín tháng mười ngày, hắn lại bắt đầu đếm ngược, nó giống như sự đợi chờ khổ sở mà ngọt ngào…
Giây phút nóng bỏng qua đi, hai người ôm nhau nằm trên giường trò chuyện. Họ có quá nhiều điều phải tính toán cho tương lai. Ca Dương đem mái tóc của nàng vén sang, ngón tay vuốt dọc sống mũi ẩm một tầng mồ hôi.
-Ba ngày nữa theo ta hồi kinh.
-Chàng nói nhầm phải không? Là ba năm mới đúng!
Hắn từ trên giường bật dậy:
-Cái gì ba năm!?
-Tất nhiên là để tang ba năm!
Ca Dương trợn mắt, suýt nữa nội thương. Để tang!!! Ba năm!!! Sao hắn có thể quên chuyện này cơ chứ?
-Không thể được! Nàng đang mang thai con của trẫm, làm sao có thể ở lại đây? Còn nữa, ba năm thì đứa nhỏ bao nhiêu tuổi? Đến lúc đó trẫm biết chiêu cáo thiên hạ thế nào? “Mẹ bận để tang, hoàng tử lưu lạc dân gian”??? Không được! Tuyệt đối không được! Nàng ngồi dậy chải đầu đi, chúng ta phải thành thân ngay!
Tương Tư ném cái gối vào mặt hắn.
-Chàng điên à? Thành thân cái gì? Ai nói em đồng ý gả cho chàng???
Ca Dương chụp cái gối vứt sang một bên.
-Con cũng có rồi, nàng còn không chịu gả?
-Không! Chàng đi mà cưới heo mẹ ấy! Em ngủ đây!
Tương Tư buồn bực nằm phịch xuống, đưa lưng về phía hắn. Ca Dương vò đầu bứt tai, hắn không biết làm sao mới đúng. Người Khương La xem trọng chữ hiếu, con cái trong kỳ hậu tang mà cưới vợ gả chồng sẽ bị khinh thường chỉ trích. Hơn nữa với tính cách của Tương Tư, nàng thà sinh con nuôi con một mình cũng không chịu hồi kinh với hắn. Ca Dương lại nhớ đến năm ông anh của nàng như là “môn thần” đứng dàn hàng ngang trước cửa, cảm thấy đau đầu vô cùng!
Ca Dương nuốt nước bọt, kiên nhẫn xuống giọng dỗ dành. Hắn là hoàng đế, luật lệ không phải do hoàng đế đặt ra hay sao? Vì hạnh phúc hơn một nghìn ngày đêm, cần phải cố gắng!
-Đừng bướng bỉnh, em không nghĩ ình thì cũng lo cho con, dù không lo cho con thì… cũng nghĩ cho ta chứ! Điều kiện trong cung rất tốt, thuận tiện cho ta chăm sóc hai mẹ con. Nuôi đứa trẻ rất vất vả, dự luận cũng rất đáng sợ! Tưởng tượng mà xem, em và đứa nhỏ phải chống chọi ba năm, ta ở kinh thành phải chịu đựng xa cách ba năm, đó không phải một thời gian ngắn! Tương Tư… đừng nói là em nhẫn tâm để trẫm phòng không gối chiếc thêm ba năm đấy! Híc!
Ca Dương nói thật hay, sắp đạt tới trình độ oán phụ rồi! Tương Tư thì trước sau im lặng. Tất nhiên nàng hiểu ý hắn, cũng phần nào hình dung được tình cảnh chật vật của mình trong ba năm tới. Làm phụ nữ, ai không mong ước lúc mang nặng đẻ đau có chồng ở bên cạnh, được hắn yêu thương chăm sóc, cùng hắn chờ đợi thiên thần nhỏ chào đời? Chung quy Ca Dương vẫn chưa hiểu, nàng không muốn đi còn vì lý do khác:
-Em không cần chàng chăm sóc, chẳng phải còn có các anh trai chị dâu hay sao? Hơn nữa… em không thích hoàng cung! Về đó thì thế nào? Em sẽ lấy danh phận gì ở bên ngài đây, bệ hạ? Một lần là đủ rồi, em không muốn trở thành phi tần của chàng nữa!
Giọng nói của nàng hơi nghèn nghẹn, Ca Dương lập tức ngừng thuyết phục. Hắn nằm xuống nhìn bóng lưng mỏng manh hao gầy, chợt nhớ nàng còn rất trẻ, mới mười tám đôi mươi, cưu mang cốt nhục của hắn đã là một gánh nặng. Ca Dương im lặng nhìn lên đỉnh màn, trầm ngâm không biết đang nghĩ gì. Đến khi Tương Tư cho rằng hắn đã ngủ quên mất thì lại nghe hắn nói:
-Nàng có nhớ Lâm Trang Phương không? Chính là Hoàng quý phi năm đó thay Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung. Anh trai cô ta là Lâm Trang Lân – thống lĩnh Ngự lâm quân của trẫm. Hắn được lệnh đi vây bắt Lăng Quân, đem tống vào ngục. Dưới trướng Lâm Trang Lân có một tướng giỏi tên là Chu Lạc Cát Mãn. Người này có xuất thân khá đặt biệt, mẹ hắn là nô lệ Man Di, bởi vì xinh đẹp nên được cha hắn mua về. Chu Lạc Cát Mãn từ nhỏ đã được dạy dỗ bởi người mẹ đầy lòng căm thù, hắn rất bất mãn với triều đình, luôn nung nấu ý muốn lật đổ chính quyền Khương La. Khi Chu Lạc Cát Mãn gặp Lăng Quân, giống như tìm được người cùng chí hướng, nảy sinh lòng đồng cảm muốn cứu giúp hắn. Đáng tiếc, một người là bại tướng dưới tay trẫm, một người là con tốt trên bàn cờ của trẫm, bọn họ muốn thành công còn phải xem tâm trạng trẫm thế nào…
Tương Tư xoay người lại, có chút hoang mang. Nàng không biết vì sao hắn đột nhiên kể chuyện cũ. Đối với Phù Dung, quá khứ là dĩ vãng, khi người ta đã trải qua một phen sinh tử, lưu lạc trần thế mấy trăm năm, chứng kiến thăng trầm và biến cố, quả tim của họ tự nhiên thông thoáng và vị tha hơn. Những người từng lướt qua cuộc đời nàng – những cái tên nàng thầm ghi trong lòng mà không còn nhắc lại… Bọn họ giờ này như không tồn tại, chỉ là những mảnh kí ức vụn vặt mà đôi khi làm nàng hoài niệm lẫn đau thương. Đối với Tương Tư, Sở Phù Dung đã là cái bóng mờ phản chiếu dưới ao sen, họ là một mà như hai, đã không còn bao nhiêu liên hệ nữa, nếu có thì chỉ duy nhất người đàn ông này. Tâm lý của Tư Tư là không muốn chấp nhất chuyện cũ, thay vì bám lấy quá khứ rồi trách móc nhau, nàng lựa chọn buông xuống, bắt đầu một lần nữa…
Ca Dương cảm nhận được ánh mắt hoang mang của nàng, nhẹ nhàng kéo đầu nàng tựa lên ngực mình.
-Hãy nghe ta nói hết! Lăng Quân si tình với Sở Phù Dung nên không thành gia lập thất. Điều này đúng. Tuy nhiên hắn vẫn có một người phụ nữ, nàng là Lý Nhã Du – con gái của Thái thú nơi doanh trại Lăng Kì đóng quân.
Giọng hắn nhẹ tuênh, hơi thở ấm áp phà vào mặt nàng, Tương Tư cảm giác dòng thời gian chảy ngược, rọi sáng những góc khuất bám bụi, đã lâu không có ai khai quật tới…
-Nét mặt Lý Nhã Du có mấy phần tương tự Phù Dung, vì điều này mà Lăng Quân nảy sinh chút tình cảm đặc biệt. Tuy thâm tâm hắn chỉ yêu Sở Phù Dung nhưng cuộc đời rất dài, khó mà nói trước chuyện gì… Vào năm Trung Lương thất thủ, con trai của Lăng Quân và Lý Nhã Du tròn năm tuổi, hắn sắp xếp cho bọn họ trốn đi trước, còn mình kiên cường chống chọi ở kinh thành, cuối cùng bị tướng Khương La bắt sống. Trên đường áp giải Lăng Quân tẩu thoát, nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất nên mạo muội lẻn vào hoàng cung, được Sở Tâm Huệ giúp che giấu. Sở dĩ Huệ phi đột nhiên tốt bụng là bởi nàng ta hy vọng Lăng Quân có thể đưa Phù Dung đi, hoặc khiến Phù Dung cấm sừng hoàng đế …
Ca Dương nở nụ cười lơ đễnh, giống như đang kể câu chuyện cũ vô vị. Cho dù cố giả vờ, đôi mắt hắn vẫn ẩn ẩn chút đau buồn khó thấy. Tương Tư không nói năng gì, nàng đang nghe, cũng đang êm ái vuốt ve lồng ngực hắn. Đây là quá khứ của bọn họ, có lẽ phải thẳng thắn tâm sự một lần, sau đó vĩnh viễn quên đi, tránh cho tương lai phát sinh hiểu lầm không đáng có!
Ca Dương nắm lấy bàn tay mềm mại, khẽ cắn từng ngón tay trắng nõn.
-Ta kể chuyện này ra không phải muốn bôi nhọ hắn. Cả đời Vĩnh Khang có rất nhiều kẻ thù nhưng tình địch thực sự chỉ có một mà thôi. Vĩnh Khang luôn cảm thấy thua kém Lăng Quân, hắn là thanh mai trúc mã của Phù Dung, lại có thể gìn giữ tình yêu trong vô vọng rất nhiều năm… Một người đàn ông cố chấp như vậy dễ khiến người ta động lòng, Vĩnh Khang vẫn luôn lo sợ, Phù Dung sẽ động lòng!
Tương Tư mỉm cười, nàng từng cảm kích, từng áy náy, từng ân hận nhưng mà trước sau vẫn không có thứ “động lòng” này. Hình như tất cả “động lòng” đều xài hết rồi, để ở chỗ Hạ Hầu Vĩnh Khang.
-Vĩnh Khang đã hạ quyết tâm phải nhỏ cỏ tận gốc, hắn âm thầm sai Lâm Trang Lân lùng bắt từ Khương La đến Trung Lương, từ Đại Thế đến Phượng Triều, gần như xới tung thiên hạ này lên, cuối cùng Lăng Quân vẫn không chạy thoát. Hắn bị tống vào ngục, Chu Lạc Cát Mãn thường lén lút đưa cơm, hai người họ trong gian khổ nảy sinh tình đồng chí! Ban đầu Vĩnh Khang còn do dự, hắn sợ Lăng Quân chết, Phù Dung càng thù hận mình. Mãi đến lúc nàng phá cái thai hắn mới trở nên điên cuồng, xông vào đại lao sai quản ngục mở cửa, mở xích, muốn quyết chiến một trận “công bằng” với tên tù chỉ còn nửa cái mạng! Lúc đó… Vĩnh Khang cứ như thằng dở hơi bệnh não còn Lăng Quân thì giống thằng điên chỉ biết cười, cười khúc khích, cười châm biếm, cười giễu cợt, cười khinh thường rồi cười thương hại… Hắn nguyền rủa Vĩnh Khang sẽ cô độc cả đời, nếm trải cảm giác “muốn mà không được, có rồi lại mất”…
Ca Dương vẫn nhớ rõ như in mỗi lời Lăng Quân nói trước khi chết. Sau này Sở Tâm Huệ trước khi tự vẫn cũng nhắc lại y hệt. Mồm của hai người thật linh nghiệm, lời nguyền quả nhiên thành sự thật…
-Trận đánh đó chẳng có gì thú vị, Lăng Quân mãi lo cười không thèm phản kháng, chỉ có Vĩnh Khang muốn thỏa mãn cơn khát máu của mình. Lăng Quân chết nhưng hắn đã kịp thời phó thác cho Chu Lạc Cát Mãn hai việc. Thứ nhất là đưa Tiểu Phi Đao có khắc chữ “Quân” cho Dung phi, nói ra sự thật để nàng mãi mãi không tha thứ cho Vĩnh Khang. Thứ hai là tìm mẹ con Lý Nhã Du, giúp hắn chăm sóc bọn họ. Chu Lạc Cát Mãn rất ngưỡng mộ những chiến tích của Lăng Quân, những gì hắn giao phó đều làm rất tốt. Hắn nhận con trai Lăng Quân làm con ruột, đặt tên là Chu Lạc Phong. Nàng có biết Chu Lạc Phong là ai không? Chính là hoàng đế đầu tiên của Chu Lạc gia…
Tương Tư suýt bội thực vì hàng tấn “sự thật” mà Ca Dương vừa kể. Phù Dung ra đi quá sớm, đã bỏ lỡ rất nhiều uẩn khúc phía sau. Ca Dương nhíu mày, vuốt lưng cho nàng dễ thở rồi tiếp tục nói:
-Những chuyện này Vĩnh Khang phải mất vài năm mới điều tra cặn kẽ. Đứa trẻ Chu Lạc Phong đó rất giống Lý Nhã Du, cũng có nghĩa là rất giống Phù Dung… Khi nhìn thấy nó, Vĩnh Khang đột nhiên có ý nghĩa: thật ra Chu Lạc Phong là con của hắn với nàng! Haha, tất nhiên hắn chỉ huyễn hoặc bản thân, tự suy diễn một vài kịch bản đại loại như bào thai năm đó là giả, đứa trẻ được thuộc hạ của Lăng Quân trộm đi, Chu Lạc Cát Mãn giúp nuôi dưỡng… Biết rõ là hư cấu nhưng Hạ Hầu Vĩnh Khang đã bám vào câu chuyện tưởng tượng đó để tiếp tục sống. Hắn âm thầm bồi dưỡng Chu Lạc Phong, để hắn làm tới chức Binh bộ thượng thư, lặng lẽ khai lối mở đường, thuận lợi cho Chu Lạc Phong soán ngôi Hạ Hầu Vĩnh Bình. Hoàng đế cuối cùng của triều Hạ Hầu làm vua được năm ngày. Thật ra Vĩnh Bình không phải con ruột của Vĩnh Khang, hắn từng nói với Phù Dung, sau khi yêu nàng thì không động vào chúng phi tần nữa, lời này là trung thực! Phù Dung chết đi, sau khi Vĩnh Khang tra rõ mọi chuyện thì đâm ra căm hận đàn bà hậu cung. Tất nhiên, người đáng hận nhất vẫn là bản thân hắn! Lâm Trang Lân tiết lộ một vài manh mối cho Lâm Trang Phương, với đầu óc thông minh của nàng ta, rất nhanh đã biết được thân phận Lăng Quân, chuyện cũ của hai người, tình cờ biết luôn cả quan hệ huyệt thống của hoàng đế cùng Dung phi. Sự thật hắn bưng bít lâu nay bị Hoàng quý phi vạch trần cho nên Vĩnh Khang nhắm vào Lâm Trang Phương trước tiên, hắn để nàng làm hoàng hậu, mở đầu ười bốn vị hoàng hậu tiếp theo đó, lần lượt được chết trên ngai phượng mà các nàng ao ước. Vĩnh Khang chẳng khác gì con thú điên, hắn trở nên mù quáng, tiêu cực và ác độc, hắn bày kế cho hai anh em Lâm Trang Phương ngủ với nhau, Hạ Hầu Vĩnh Bình là kết quả. Lâm Trang Phương sinh con xong treo cổ chết, nàng ta đã nếm trải cảm giác nhục nhã ê chề của Phù Dung ngày xưa… Haha, cách trả thù này rất nhẹ nhàng mà hiệu quả!
Đến đây thì Tương Tu không nghe nổi nữa, nàng đã đoán ra đoạn kết. Thảo nào Chu Lạc Phong lên ngôi lại nhuốm máu dòng họ Hạ Hầu, vùi bao nhiêu sinh mệnh xuống hồ sen… Hắn có người cha ruột là bại tướng bị giết, lại có người cha nuôi căm thù triều đình, mẹ hắn là con dân Trung Lương mất nước, năm tuổi hắn đã chứng kiến chiến tranh tàn khốc, thấy máu dân tộc chảy thành sông dưới gót ngựa Khương La… Tất cả tạo thành thái tổ Tân Kiến sau này! Nhưng cũng trớ trêu làm sao, Chu Lạc Phong nào có biết được, kẻ thù không đội trời chung của mình cũng là người đã âm thầm đứng sau giúp đỡ. Chu Lạc gia có được ngai vàng quá dễ dàng, triều đình Hạ Hầu sụp đổ trong vỏn vẹn năm ngày… cuối cùng thì Tương Tư đã biết nguyên nhân! Lòng vòng lắc léo như vậy, thảo nào các nhà sử gia không ai giải đáp được!
-Còn một chuyện ta chưa nói xong, chính là…
-Được rồi, em hiểu cả rồi, chàng đừng nói nữa!
Tương Tư ngắt lời Ca Dương, lấy tay che miệng hắn. Nàng không muốn biết thêm một sự thật điên rồ nào nữa! Qúa đủ rồi, đã có bao nhiêu người bị lôi kéo vào cục diện này, Vĩnh Khang thì chuyện gì cũng dám làm! Tương Tư nghĩ mà rùng mình, đôi khi hắn tàn nhẫn và độc ác thấy sợ!
Ca Dương kéo bàn tay nàng ra, cười như không cười:
-Sao vậy? Có phải em cảm thấy, bản chất của ta không khác gì ác quỷ? Còn chưa đủ đâu, em không thể hiểu được những năm tháng lẻ loi trên cuộc đời này đối với ta mà nói là đau khổ đến cung bậc nào. Ta không dám chết, sợ là khi chết cũng không tìm thấy em ở bên kia cầu Nại Hà. Thà cứ sống điên điên dại dại như vậy, tin tưởng rằng chúng ta chỉ cách biệt âm dương, tin tưởng rằng ở chỗ nào đó em vẫn còn chờ đợi…
Ca Dương nhìn sâu vào mắt nàng, rất tỉnh táo, rất điềm nhiên nói ra những chuyện kinh khủng sau cùng:
-Em có biết ta đã làm gì với thân xác Phù Dung sau khi vớt lên từ đáy hồ không?
Tương Tư run run khóe mắt, nụ cười méo xệch:
-Em không muốn biết, chàng đừng nói…
Ca Dương không cho phép nàng nhìn sang hướng khác, hắn giữ chặt khuôn mặt, kề sát bên tai thầm thì từng lời khó mà hình dung được:
-Chúng ta đã hỏa thiêu cùng nhau nhưng mà trước đó là mười sáu năm ta giữ thân thể nàng trong hầm băng, mỗi ngày cùng ân ái… Nhiệt độ không đủ lạnh, phải tẩm rất nhiều thuốc để ngăn thối rữa. Lưu Hải khóc nói rằng làm vậy rất tội lỗi, nương nương sẽ không siêu sinh được, hình như hắn đã đúng!
Tương Tư nhìn Ca Dương chằm chằm, ánh mắt gần như đông cứng lại.
-Sau này ngự y nói rằng tâm lý ta có vấn đề, triệu chứng của bệnh tâm thần hoang tưởng… Tương Tư, hôm nay ta nói nhiều như vậy là để em hiểu, không có em, Ca Dương sẽ giống như Vĩnh Khang ngày trước, người không ra người ma không ra ma! Năm xưa Vĩnh Khang luôn ngạo mạn tự phụ, hắn nghĩ rằng mình nắm tất cả trong tay, thao túng vận mệnh nhân sinh nhưng cuối cùng thì sao? Bởi vì tham lam và kiêu ngạo, bởi vì gây thù chuốc oán nhiều nơi, cũng bởi vì có quá nhiều phi tử mà không thể kiểm soát hết… cuối cùng hắn đã vụn về đánh mất thứ quý giá nhất. Lần này sẽ không như vậy! Tư Tư, chờ trẫm ba năm. Sau ba năm trẫm sẽ cưới em về, chỉ có hai chúng ta, thêm các con thì không ai khác nữa!
Tương Tư bần thần sau cơn hốt hoảng, nàng dè dặt hỏi lại:
-Không có hậu cung?
-Không có!
Tương Tư cười cười:
-Nữ nhân khác thì sao?
-Cũng không có!
-Uhm… nếu vậy em sẽ cân nhắc, vừa khéo ba năm để tang, thuận tiện đợi chàng cũng không muộn…
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, hấp háy ánh mắt, không nhịn được tò mò ấp úng hỏi một câu:
-Nhưng mà… có một chuyện… lúc nãy chàng nói cái đó… ân ái với xác chết… trình độ này có vẻ bệnh hoạn… Bây giờ còn… hay không?
Ca Dương híp mắt, hắn thật muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong chứa bả đậu loại đậu xanh hay đậu đỏ.
-So sánh ra thì ta vẫn thích người sống hơn, có thể phối hợp, có thể rên rỉ, thuận tiện có thể sinh con… Rất tốt!
Tương Tư mặt trái mướp.
-Em cũng đừng lo lắng quá! Ta không thích mùi thuốc ướp xác. Chỉ cần em không có ý định ly hôn, ta vẫn để em sống ở trên giường… Còn nếu làm trái… khả năng kia không phải không có!
Tương Tư run rẩy chui vào trong chăn, này… này là thế nào? Truyện tình cảm hay là truyện kinh dị vậy? Hu hu… bắt đền tác giả đấy!!!