Phù Dung Trì

Chương 1: Chương 1: U Trì




Tôi vào cung từ khi còn rất bé, mấy tuổi cũng chẳng nhớ nổi. Cha mẹ vì quá nghèo mà bán tôi vào cung làm tiểu thái giám. Nhờ tư chất thông minh lanh lẹ mà tôi được Tú ma ma chú ý đào tạo. Đến năm mười hai tuổi thì trở thành thái giám hầu cận Tam hoàng tử. Cái này cũng coi như nhân duyên, nếu không vì cái vỏ chuối của đứa cung nhân mắc dịch nào đó ném giữa đường thì tôi đã không ngã nhào, mà không ngã nhào thì đã không bày ra một bộ dạng đứng lên chữa ngượng vô cùng thông thái và Tú ma ma cũng không vì thế chú ý tới tôi.

Nói tới Tú ma ma, ấn tượng lớn nhất chính là kích cỡ ba vòng của bà. Vòng một cực đại, vòng hai cực tiểu, vòng ba cực cực đại. Nhìn chung là theo mô hình hồ lô biến. Tú ma ma là a hoàn hồi môn của Hoàng hậu, rất được Hoàng hậu tin dùng. Tuy bề ngoài nhìn có vẻ nanh ác nhưng mà đối xử với hạ nhân công bằng, thưởng phạt phân minh.

Đây là năm Sùng Nghi thứ hai mươi mốt, hoàng đế đương nhiệm là Cảnh Chân đế, tên húy là Chu Lạc Tiêu Nghi. Hoàng thượng có một hoàng hậu, hơn ba trăm phi tần, hơn năm mươi công chúa nhưng kì lạ chỉ có năm vị hoàng tử. À thật ra cái này cũng không có gì gọi là kì lạ, đối với người trong cuộc thì chẳng lạ chút nào. Chỉ có dân chúng không hiểu việc mới đồn đại hoàng thượng mệnh khắc nam hài tử, con trai sinh ra thường chết yểu hoặc sẩy thai từ trong bụng mẹ. Hoàng thượng tại vị hai mươi mốt năm, vất vả lắm mới nặn ra năm đứa con trai còn chưa tới ngày chầu diêm vương. Trong năm người này có hai người là con đẻ của Phượng Loan – Phượng hoàng hậu. Chủ tử của tôi là một trong số đó.

Tam hoàng tử tên đầy đủ là Chu Lạc Ca Dương, ngày thường vẫn được Hoàng hậu cưng yêu gọi là “Dương Nhi”. Tôi làm Thái giám hầu cận của chủ tử, bọn cung nhân thường kính nể và ghen tị vì tôi có chủ tử địa vị cao, thân thế vững chắc nhưng nào có ai hiểu được tính chất nguy hiểm của công việc tôi đang làm. Nhiều năm với sứ mệnh bám đuôi không ngừng nghỉ, tôi là một trong số ít người hiểu rõ bản chất bên trong lớp mặt nạ dễ thương vô hại của Tam hoàng tử.

Vị hoàng tử này tiền kiếp có lẽ là hóa thân của Tôn Hành Giả, thần thông quảng đại, chuyên ngành nghịch ngợm phá phách, tuyệt đỉnh công phu giỏi hơn đào hát, trong tâm chứa đầy kim châm chai lọ, nói chung là những thứ tưởng như vô hại nhưng có sức đả thương rất lớn. Thử tưởng tượng cái kim bé tí không làm nên trò trống gì nhưng mà nếu đặt nó cẩn thận bên trong đệm ngồi thì có thể đổi lấy vài tiếng “á á” thê lương, khắc khoải. Còn chai lọ? Ồ, cái này cũng dễ sử dụng lắm. Chỉ cần đập nát ra sẽ thu được rất nhiều mẫu thủy tinh li ti, phát sáng xinh đẹp. Nhưng mà lúc nó bị bỏ vào trong hài thì chẳng đẹp chút nào. Thử nhìn Nhị hoàng tử là biết, mỗi lần chuẩn bị xỏ giày đều lấm lét trút ngược đôi hài xuống đất. Chẳng qua ngài từng một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng. Nhớ năm đó Thục phi nương nương đã ôm Nhị hoàng tử chạy tới Dụ Kiến cung khóc lóc, đòi hoàng thượng phân rõ trắng đen. Đôi chân ngà ngọc của Nhị hoàng tử lấm lem máu. Ngài úp mặt vào ngực mẫu phi khóc hu hu trong lúc Thái y toát mồ hôi gắp từng mẫu thủy tinh ra. Suốt mấy tháng trời Nhị hoàng tử bó chân, phải có người khiêng lên vác xuống, về sau đi lại cũng không thoải mái như xưa, chắc là còn bị ám ảnh chuyện cũ.

Vụ việc đó om sòm suốt một thời gian dài, rốt cuộc vẫn không điều tra ra là do ai làm. Lúc hoàng thượng giận dữ quát tháo chúng hạ nhân của Mai Tâm cung, tôi đứng phía sau chủ tử mà đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù tôi không bỏ miểng vào hài nhưng tôi là người tích cực nhất trong công tác đập vỡ cái chai. Để không bị miểng văng trúng, tôi đã hết sức lưu ý lời căn dặn của chủ tư. Đầu tiên phải lấy vải bọc lại, sau đó mới dùng búa bâm liên tiếp mấy phát. Phải công nhận là tôi đập rất hăng say, tràn trề nhiệt huyết.

Cuối cùng không tìm ra thủ phạm, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu đám hạ nhân ở chỗ Thục phi. Lúc bọn họ bị lôi ra đánh tôi cảm thấy vô cùng áy náy, quay đầu nhìn kẻ chủ mưu thì thấy ngài đang ân cần nắm tay Nhị hoàng tử, nét mặt ngây thơ lo lắng, cái miệng nhỏ líu lo động viên : “Ca ca cố lên, chịu đau một chút mới mau hết bệnh!” Nhị hoàng tử nhìn chủ tử rươm rướm nước mắt mà cảm kích, Thục phi nhìn chủ tử cũng thêm thiện cảm, các phi tần cung nhân đều ngầm nở nụ cười, hoàng thượng vỗ đầu chủ tử khen một câu: “Chỉ có Dương Nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

Từ Dụ Kiến cung trở về Cương Dương điện, tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt thiên thần đáng yêu của chủ tử. Không có dương dương tự đắc, cũng không có nhếch môi cười đểu mà hoàn toàn điềm tĩnh tự nhiên. Chịu không nổi, tôi mới thì thầm hỏi:

“Tam hoàng tử, vì sao ngài chơi ác với Nhị hoàng tử thế?”

Cây quạt mười hai nan tinh xảo xòe ra

“Đó là huynh ấy phải trả giá.”

Tôi lại vắt óc nghĩ

“Nhị hoàng tử đắc tội với ngài lúc nào thế?”

Cây quạt mười hai nan gấp lại

“Hôm qua”

Tôi cẩn thận nhớ lại. Hôm qua… họ chỉ tình cờ gặp nhau ở U Trì. Đó là một cái đầm sen phía Đông Nam hoàng thành. Chỗ đó mọi ngày luôn vắng vẻ, phần vì các cung điện đều nằm ở xa, phần vì cảnh quang tiêu điều ảm đạm, phần nữa là do nhiều lời đồn thổi không tốt về U Trì. Cái đầm này mọc đầy hoa sen, nhìn có vẻ rực rỡ nhưng ẩn chứa bao câu chuyện rùng rợn. Đầu năm nay, một thái giám ở Càn Huyên điện đã bị giết vùi xác xuống đáy đầm. Một năm trước, Hoa quý nhân ngã xuống đầm tắt thở. Lại nghe nói khi dòng họ Chu Lạc lật đổ dòng họ Hạ Hầu lên làm vua, có rất nhiều vương thân hoàng thất Hạ Hầu bị giết ở U Trì, hồn phách ngày nay vẫn còn lưu lại đó…

Nhớ tới cái chỗ đáng sợ kia, tôi lại rùng mình. U Trì ngoài sen là sen thì không còn gì khác, chung quanh không được chăm sóc nên chỉ toàn cỏ với cỏ. Không hiểu sao chủ tử lại thích nơi này. Cứ vài ba hôm sẽ trốn ra đó chơi, mà lại không cho tôi đi theo, chỉ bắt tôi đứng canh chừng bên ngoài. Ngày hôm qua cũng là một lần trốn đi như thế. Tôi buồn chán ngồi vẽ vòng tròn trên đất, lâu lâu quay đầu nhìn chủ tử ngồi lỳ bên đầm không biết đang làm cái gì. Lúc thiu thiu sắp ngủ thì nghe tiếng ồn ào vọng lại

“Các ngươi làm cái gì đó?”

“Bẩm, con diều của Nhị hoàng tử bị đứt dây rơi ở ngoài kia, chúng nô tài phụng mệnh lấy về…”

“Không được, rơi rồi thì bỏ luôn đi.”

“Bẩm,… chuyện này… diều đó là cống phẩm rất trân quý, Nhị hoàng tử cực kì yêu thích.”

“Ta nói bỏ là bỏ. Ở xa như vậy các ngươi làm sao lấy về?”

“Dạ, đã chuẩn bị xuồng rồi đây ạ.”

Tôi vừa lúc chạy tới nơi thấy chủ tử đang ngăn đám nô tài của Mai Tâm cung. Nhị hoàng tử cũng vừa đi tới, tay cầm một lưỡi liềm. Ngài sai hạ nhân đẩy thuyền xuống đầm rồi bảo họ lấy liềm cắt đám sen um tùm, mở đường đi qua bên kia – nơi con diều rồng đang nằm chơ vơ.

“Không được, hoành huynh định cắt hết hoa sen sao???”

“Hoành đệ, sen ở đây làm quái gì mà tốt như thế? Mọc như cái rừng, không cắt làm sao xuồng đi qua được?”

Chủ tử gấp gáp giữ cánh tay Nhị hoàng tử

“Không, không… sen này không thể cắt, cũng không thể hái. Huynh tìm cách khác đi. Chỉ là một con diều thôi mà.”

Nhị hoàng tử hất tay chủ tử ra, nhướng chân mày

“Đệ làm sao vậy? Cắt rồi chúng lại mọc lên thôi… sen ở đây cũng không ích lợi gì. Chỗ gớm ghiếc này nên sớm bị lấp lại mới phải!”

Chủ tử không nói gì nữa, nhìn chăm chăm bàn tay Nhị hoàng tử bứt một cái nụ sen, lại nhìn đám cung nhân đang hỳ hục cắt sen bơi ra giữa đầm. Chỉ có tôi nhìn thấy bàn tay chủ tử siết chặt, đôi mắt ánh lên ngọn lửa tức giận. Tam hoàng tử thích hoa sen nhưng không bao giờ ăn hạt sen. Ngài thích nhìn sen trong đầm nhưng không bao giờ cho cung nữ chưng lọ hoa sen trong Cương Dương điện. Niềm yêu thích của ngài đi liền với quý trọng và bảo vệ.

Haizzz… khó trách chủ tử ghi hận như vậy, Nhị hoàng tử bị trả đũa như thế là còn nhẹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.