Vào lúc hương hoa quế đầu mùa còn đang nồng đậm, Hoàng đế băng hà !
Một canh giờ sau, di chiếu được tuyên đọc trên điện Kim Loan phong Tứ hoàng tử là quân chủ mới của Phương Thiên hoàng triều. Lễ đăng cơ ba ngày sau cử hành, khiến cả nước kinh ngạc.
Nhưng không ai dám nói gì, Phượng Quân Úy từ một hoàng tử nơi lãnh cung không có tiếng tăm đến lúc bộc lộ tài năng trở thành hoàng tử được sủng ái
ngắn ngủi chỉ trong vòng mấy tháng. Sự lạnh lùng và tác phong quyết đoán của hắn khiến những vị đại thần trong triều sợ hãi. Hơn nữa hắn còn có
sự ủng hộ của Sở Cảnh Mộc và những cựu thần, không ai dám chống đối làm
ra chuyện đại nghịch bất đạo chỉ âm thầm bàn tán với nhau.
“Tứ hoàng tử này cũng hơi nóng nảy, tiên hoàng vừa mới mất, đã lập tức đăng cơ, làm vậy sẽ khiến thiên hạ chê cười” Trong Tây Sương của vương phủ,
Băng Nguyệt và Bôn Nguyệt thì thầm với nhau. Những ngày gần đây, chuyện
truyền miệng lớn nhất trong kinh thành chính là sự kiện hoàng đế đăng cơ . Mặc dù dân chúng ai nói sao nghe vậy nhưng vẫn không nhịn được bàn
tán xôn xao.
Băng Nguyệt lo lắng không giống vẻ lạnh nhạt thường ngày của nàng. Những lời nói của Tứ hoàng tử ngày đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ, hiện tại
hoàng đế đã đăng cơ, sau đó sẽ sắc phong hoàng hậu.
“Trãi qua nhiều năm biến động, cục diện biến đổi khó lường, chuyện gì sẽ xảy
ra không ai đoán trước được, dân chúng không chịu nổi thêm biến loạn nào nữa. Nhưng khi hắn đăng cơ…Du Nhã tiểu thư phải…” Băng Nguyệt vô cùng
lo lắng, sắc mặt lãnh đạm hôm nay còn thêm vẻ bất an…Nếu Lục Phù nghe
được chuyện này, không biết sẽ có phản ứng gì nữa.
“Chuyện hắn đăng cơ và tiểu thư Du Nhã có liên quan gì nhau?” Bôn Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Không có chuyện gì, ta chỉ thuận miệng nói thôi.” Băng Nguyệt ngẩng đầu nhìn
sắc trời xanh thẳm, khó có được thời tiết tốt như hôm nay, “Vương gia
cùng Vương phi, không biết quan hệ bao giờ mới được cải thiện đây?”
Bôn nguyệt cẩn thận áp sát vào tai nàng, thấp giọng nói: “Vương gia có phải đã quyết định vĩnh viễn không gặp Vương phi?”
Sở vương phủ, mọi người đều sống trong lo lắng, áp lực không chịu nổi,
giống như đeo một tảng đá trong lòng, cảm thấy buồn bã kém vui.
“Ta không biết, Vương phi trúng cổ độc mới giết người, nhưng dù sao nàng
cũng tự tay giết lão Vương gia. Cho dù Vương gia yêu nàng bao nhiêu,
cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, mới bỏ bê
Vương phi, chỉ tội Vương phi…” Băng Nguyệt trầm tư, ánh mắt hiện ra
những tia lạnh băng “Trừng Nguyệt đã mời Quang Vinh vương đến Phù Dung
các làm khách, ta nghĩ hắn nhất định sống không bằng chết. Hãy chờ xem
ai có thể chịu nổi sự tra tấn của Trừng Nguyệt.”
“Không chỉ Trừng Nguyệt, ngay cả người luôn hiền hoà như Tuyết Nguyệt và Sở
Nguyệt cũng bắt đầu tham gia. Nhưng dù hắn bị tra tấn chết đi sống lại,
vẫn không chịu khai ra Vương phi trúng loại cổ độc gì. Nếu Vương phi
không ra lệnh giữ mạng hắn, ta thật sự muốn đâm hắn một kiếm” Bôn Nguyệt hung hăng nói, nhớ đến Quang Vinh vương trong địa lao của Phù Dung các, lửa giận lập tức nổi lên.
“Hiện tại hắn là một Vương gia lâm vào con đường chết. Dù thả hắn ra ngoài,
nếu không bị hoàng đế lưu đày , cũng khiến hắn chịu..” Băng Nguyệt nghẹn lời vì hai nàng đều hận Quang Vinh vương thấu xương. Một Vương gia hết
thời, ngay cả việc bị mất tích nhiều ngày, cũng không mấy người quan tâm hay điều tra.
“Hiện tại điều ta lo lắng nhất chính là…Vương phi. Gần đây thân thể của Vương phi ngày càng gầy, ăn không ngon..”
Hai người cùng thở dài. Khi họ trở lại, cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Phù “Vương phi. . . . . .”
“Băng Nguyệt. . . . . . Ngươi vừa nói chuyện hoàng đế đăng cơ, có quan hệ vì
với tỷ tỷ của ta ?” Lục Phù vừa nghe qua, tất cả sự chú ý đều tập trung
trên người Du Nhã.
“Ta. . . . . .” Băng Nguyệt cúi đầu, âm thầm trách mình không cẩn thận. Lục
Phù đến phía sau mà nàng cũng không phát hiện. Du Nhã căn dặn nhiều lần
đừng cho nàng biết, tránh cho nàng lo lắng, nào ngờ…
Ánh nắng chiếu vào mặt Lục Phù, sắc mặt trầm xuống. Nàng nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Băng Nguyệt “ Đừng ấp a ấp úng, Bôn Nguyệt, nói cho tỷ tỷ
biết ta có việc muốn gặp nàng”
“Vâng” Bôn Nguyệt nhìn sắc mặt âm trầm của nàng, bước nhanh ra khỏi Tây Sương. Trong lòng rất lo lắng, ít khi nàng nhìn thấy nét mặt Lục Phù kém như
vậy.
Băng Nguyệt cũng có cùng suy nghĩ. Nàng quyết định nói ra, ngẩng đầu lên
nhìn Lục Phù biết không nói không được. Vì vậy nàng kể lại một cách ngắn gọn tất cả sự tình, càng nghe sắc mặt Lục Phù càng kém, đôi mắt tối sầm như có ánh lửa. Tay áo che lại nhưng Băng Nguyệt có thể khẳng định gân
xanh đang nổi lên trên tay nàng.
“Vương phi. . . . . . Du Nhã tiểu thư cùng Hoàng Thượng hình như quen
nhau!”Băng Nguyệt do dự , cuối cùng nói ra không hề dấu diếm, gạt lo
lắng qua một bên. Mấy ngày nay Lục Phù đều ở trong phòng nhàn nhã đọc
sách, nhìn giống như không quan tâm chuyện gì, nhưng Băng Nguyệt biết
trong lòng Lục Phù rất đau khổ, vì vậy nàng không dám dấu diếm.
Lục Phù vẫn giữ vẻ bình tĩnh, phất tay áo trở về phòng. Thân hình mảnh mai
trong gió khiến người cảm giác như chỉ một cơn gió thổi cũng bay. Nhưng
nàng vẫn kiên cường giống cây tùng. Băng Nguyệt không hiểu vì sao cho dù nghe được tin gì, Lục Phù đều có thể bình tĩnh, không hề bị dao động.
“Pha một bình trà nóng đem vào đây” Một mệnh lệnh từ trong phòng truyền ra.
“Dạ!” Băng Nguyệt cúi đầu vâng dạ, vừa đi đến cửa Tây Sương đã nhìn thấy Du
Nhã và Bôn Nguyệt, “Sắc mặt Vương phi không tốt lắm!”
“Ta biết rồi!” Du Nhã cười, “Các ngươi đi xuống hết đi, ta có thể tự mình vào .”
Trong phòng, Lục Phù châm thêm đàn hương, mặt không đổi sắc nhìn khói trắng đang lượn lờ bay lên, làm ấm cả gian phòng.
Khi Du Nhã bước vào, Lục Phù đã ngồi vào ghế đệm nhìn thấy Du Nhã hướng về phía nàng tươi cười”Tỷ tỷ!”
Du Nhã cười ngồi vào phía bên kia, nhìn nụ cười của Lục Phù có chút miễn
cưỡng. Nàng nựng nựng hai má Lục Phù, cười nói: “Giận sao, tỷ tỷ không
phải cố ý gạt muội, chuyện này vốn cũng định nói cho muội biết”
“Tân đế đăng cơ, không lâu sẽ tuyển tú nữ vào cung, ngày đã đến gần muội còn muốn phá” Lục Phù cau mày, ánh mắt tỏ vẻ bất mãn “Tỷ tỷ…”
“Việc này gần thành kết cục đã định, sớm nói cho muội hay tối nay nói cho
muội, kết quả đều giống nhau!” Nàng cuối cùng cũng phải vào cung, nói
sớm chỉ khiến Lục Phù thêm lo lắng. Trước nay nàng đều lo cho Lục Phù,
làm sao nhẫn tâm khiến Lục Phù đau buồn?
“Chuyện thành kết cục đã định?” Lục Phù cười châm chọc. Dù nàng chưa gặp Phượng Quân Úy, nhưng chỉ việc hắn có thể ở lãnh cung ẩn nhẫn mười mấy năm cho thấy hắn không phải loại người dễ đối phó. Nàng không thích triều đình, nơi đó là một chổ thị phi, nàng không muốn Du Nhã bước chân vào.
Có lẽ tới lúc cuối cùng, vì hoàn cảnh bắt buộc, ngay cả bản thân Du Nhã
cũng không nhận ra mình thay đổi như thế nào. Lúc vừa tiến cung, nữ tử
nào cũng xinh đẹp ngây thơ, không hề có tính toán gì. Nhưng đến cuối
cùng, có mấy ai giữ được vẻ thuần khiết như lúc ban đầu?
Cả đời Du Nhã đều thích du ngoạn, kiến thức rộng rãi, tầm nhìn rộng lớn, lại có thể bị giam giữ trong bốn bức tường đó sao?
“Phù nhi, muội nghĩ lại xem, tỷ vào cung cũng không phải không có lợi, ít
nhất có thể khôi phục danh dự cho phụ thân, ca ca cũng không bị nguy
hiểm. . . . .”
Du Nhã còn chưa nói xong, Lục Phù trở nên giận dữ “Hắn dùng những điều này uy hiếp tỷ?”
“Không phải uy hiếp, đó là sự thật. Muội và ca ca, một người vì báo thù làm
cho thân thể đầy vết thương, cô độc mười mấy năm, một người vì báo thù, ở trên chiến trường liều mạng chém giết để giành lấy quân quyền ở phía
nam. Đối với chúng ta vì muốn báo thù và thảo lại sự công bằng cho Lưu
gia, vì phụ thân rửa sạch oan tình, tránh bị hãm hại để tiếng xấu muôn
đời. Các ngươi đều cố gắng như vậy, còn tỷ tỷ thì sao, tỷ tỷ chưa làm gì cả, chỉ biết du ngoạn khắp nơi, tự do tự tại, tỷ cũng nên là vì Lưu gia làm một điều gì đó , không phải sao?” Du Nhã nói xong. Những lời này là lời trong lòng nàng. Muội và ca ca của nàng đều cố gắng vì danh dự của
phụ thân, cho dù phải hy sinh hạnh phúc cả đời nàng cũng không tiếc,
nàng tại sao làm không được?
“Tỷ tỷ, dù xảy ra chuyện gì, muội không muốn tỷ tiến cung. Hoàng cung là
một nơi rất phức tạp không thích hợp với tỷ” Lục Phù âm độc nói, gương
mặt tái nhợt hiện lên nét tàn nhẫn.
“Phù nhi, hợp sức hai tỷ muội chúng ta cũng không đấu lại hắn !” Du Nhã cười có điểm chua xót, nàng biết mạng lưới tình báo của Lục Phù ngay cả Sở
Cảnh Mộc cũng không bằng. Nhưng thiên hạ này đều là hoàng thổ, họ có thể đi đâu? Hơn nữa nàng không muốn vì nàng, khiến mọi người vĩnh viễn sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời.
“. . . . . .” Lục Phù khẽ cắn môi, nhìn nàng “Thành thật nói cho muội biết, có phải Sở Cảnh Mộc đề nghị , sau đó. . . . . .”
“Không phải!” Du Nhã nhanh chóng bác bỏ lời nàng, tuy rằng Sở Cảnh Mộc từng có ý đó, nhưng chưa hề nói ra, hơn phân nữa là vì Lục Phù. Vết thương của
hai người họ đã quá sâu đến nỗi không thể lành lại, nhiều một chuyện
không bằng ít một chuyện. Du Nhã trầm tư vì muốn Lục Phù yên tâm, không
nghi ngờ nữa, nàng cố tỏ vẻ vui sướng, cười nói “ Muội biết không? Tỷ
quen Phượng Quân Úy trước khi hắn đến vương phủ” Du Nhã nói xong nở nụ
cười, vừa lúc Băng Nguyệt Bôn Nguyệt mang bình trà đi vào, nhẹ nhàng đặt trên bàn, nhìn sắc mặt của Lục Phù hơi kém bước ra khỏi phòng.
Trà Bích Loa Xuân ngon nhất, mùi thơm ngát, giống như gió mát thổi vào lòng khiến cả người cảm thấy thoải mái. Du Nhã rót hai chén, không nhanh
không chậm, động tác tao nhã.
“Phù nhi. . . . . . Tỷ tỷ . . . . . . Muốn gả cho hắn!”
Nhẹ nhàng nói ra một câu, nét mặt của Du Nhã dường như ẩn chứa điều gì
nhưng chỉ tươi cười. Du Nhã nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Phù hơi
dịu lại , giống như không tin, nàng lập lại một cách kiên định”Tỷ muốn
gả cho Phượng Quân Úy!”
“Tỷ điên rồi!” Lục Phù la lớn , “Tỷ biết rõ hắn là hoàng đế , gả cho hắn,
làm một phi tử nơi thâm cung? Tỷ cũng hiểu, biết bao nữ nhân phải lãng
phí tuổi xuân, không ít oan hồn xoay quanh trên hoàng thành, nơi đó căn
bản là một lao tù lạnh như băng, tỷ nghĩ sao lại muốn bước vào?”
Việc này nhất định không phải ý của tỷ tỷ. Du Nhã thích tự do, sao có thể
cam tâm vĩnh viễn ở một chổ. Nàng nhất định đã nghe lầm hay tỷ tỷ muốn
đùa với nàng thôi!Lục phù âm thầm nghĩ, nếu Du Nhã thật sự muốn gả cho
hắn, nàng nên ngăn cản bằng cách nào?
“Khi quen tỷ không biết thân phận của hắn, Phù nhi, cảm tình không phải lý
trí có thể khống chế được , giống như muội và Cảnh Mộc ca ca, biết rõ
không thể yêu, không thể hận, nhưng vẫn yêu , vẫn hận đó sao . Vì vậy
mới tạo thành cục diện hôm nay. Phù nhi. . . . . . Con đường tiến cung
tuy rằng khó đi, nhưng tỷ vẫn muốn bước đi, ít nhất, chờ đến khi mình
hết hy vọng, nhưng ít ra cũng biết được mình đã thử qua một lần khát
vọng”
“Tỷ tỷ, trữ làm chi đầu hàn mai độc hương (không hiểu lắm) , không biết bao nhiêu phi tử ngậm cười nơi chốn thâm cung!”
Lục Phù nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ, nhẹ nhàng phun ra một câu, nàng từng
thương hại những phi trử giam mình trong thâm cung. Lúc đó không nghĩ
đến sẽ có một ngày, tỷ tỷ của nàng là một phần tử trong đó.
Hàn Quý phi cùng tiên đế, tình nghiã phu thê nhẹ như nước, Hàn Quý phi cùng Tấn vương, tình mẫu tử nhẹ tựa lông hồng, Tấn vương cùng Quang Vinh
vương, tình thủ túc bạc như tờ giấy. Nơi đó, ngay cả thân tình quý nhất
thế gian cũng bị chà đạp. Nàng dựa vào đâu tin tưởng số phận của tỷ tỷ
sẽ khác hơn? Hay kết quả chính là hoa trong gương, trăng trong nước?
“Phù nhi, không phải lúc đó ngươi mang thương tích đầy mình, vẫn muốn tin
tưởng Cảnh Mộc ca ca? Nếu không vì sao không nói cho hắn biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Ta muốn tin Phượng Quân Úy! Du Nhã dịu dàng nói xong,
mặc dù ánh mắt thâm tình, nhưng lòng cảm thấy chua xót.
Nàng đã nói dối —— nàng không thể không nói dối.
Về sau tất cả mọi chuyện nàng phải tự gánh vác, không muốn tạo thêm gánh nặng cho Lục Phù.
Lòng Lục Phù như bị kim châm, một câu khiến nàng trầm mặc không nói, mím môi “Vì sao trở thành như vậy, nếu lúc trước biết báo thù sẽ có kết quả như ngày hôm nay, muội sẽ không…”
“Phù nhi. . . . . .” Du Nhã ngăn lại, cầm lấy tay nàng. Lục Phù vì quá bất
ngờ không kịp đề phòng, kêu lên đau đớn. Du Nhã cau mày kinh ngạc hỏi
“Tay muội bị gì vậy?”
“Không có gì? Hôm nay trong lúc rửa mặt, không cẩn thận bị vật bén cắt.” Ánh
mắt Lục Phù lóe lên, làm ra vẻ như không có chuyện gì, dấu tay vào áo,
máu rịn ra khiến tay áo nhiễm một vệt đỏ hồng, là dấu vết của máu.
“Đưa ta xem!” Du Nhã nghiêm mặt nhìn nàng, không tin những gì nàng vừa nói.
“Thật không có chuyện gì mà!” Lục Phù cười, chuyển đề tài, “Có lẽ không quá
vài ngày , ca ca ở phía nam khi nghe chuyện này nhất định sẽ vào kinh .”
Du Nhã thở dài , “Ta muốn tự tay gởi thư cho ca ca , kể lại rõ ràng mọi chuyện!”
Nhìn Lục Phù mỉm cười, nàng có chút đăm chiêu , “Phù nhi, tìm thời gian cùng Cảnh Mộc ca ca nói chuyện, đừng để tỷ tỷ tiến cung phải vì chuyện của
hai ngươi lo lắng được không?”
“Hắn còn muốn gặp muội sao?” Lục Phù cười khổ, cúi đầu, ánh mắt nhìn vết máu trên tay áo ngày càng lan rộng với một thái độ thật bình thản.
Sở Cảnh Mộc, có lẽ quyết tâm cả đời không muốn gặp nàng!