Trong Quang vinh vương phủ, hoa mai tỏa hương bay xa ngàn dặm, gió
thu mơn man thổi qua, làm cho dao trì lăn tăn gợn sóng, nhưng giờ nầy
phù dung trong dao trì đã sớm héo tàn, không còn đưa hương theo gió, một mảnh yên lặng không tiếng động, lâu lâu có một vài tiếng chim hót lẻ
loi nghe rất bi thương ảm đạm.
Một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi trang điểm trước gương, đáy mắt đầy vẻ u buồn không tan, oán cùng hận như đan vào nhau hiện rõ trong mắt nàng,
nàng nhìn đăm đăm vào dung nhan tái nhợt của mình trong gương, lặng lẽ
rơi hai hàng lệ.
Oán hận của Vân uyển phù như kéo dài không dứt, như nước sông Trường
giang, Hoàng hà chảy theo dòng, nàng lẽ ra có được hạnh phúc, nàng vốn
nên là Sở vương phi, nhưng tất cả hạnh phúc của nàng đều bị sự việc
ngoài ý muốn kia làm hỏng hết…
Nàng muốn không nghĩ tới thân phận, vọt tới Sở vương phủ để gặp Sở
cảnh mộc một lần nói cho hắn biết là nàng vô tội, nhưng mà Quang vinh
vương phủ giống như lao tù, nàng không thể thóat ra ngoài.
Quang vinh vương bề ngoài giống như đối xử nàng thật tốt, nhưng thất
ra rất là bá đạo giam cấm nàng, ngay cả Vân vương phủ cũng không thể
quay về, không lẽ cả đời nầy nàng phải sống như vậy sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy Sở cảnh mộc, liền toàn tâm toàn ý giao trái
tim cho hắn, dùng hết tâm tư mới được hắn chú ý đến, nàng rõ ràng sẽ trở thành tân nương của hắn, vĩnh viển làm bạn bên cạnh của hắn, hạnh phúc
như đã trong tầm tay, vì sao lại có thể trong một phút tan thành mây
khói.
Nàng hận tất cả, hận Quang vinh vương nhận người sai lầm, hận nữ tử
kia đang ở bên người hắn, ….thật đau đớn thay khi nàng kia cũng là một
nữ tử cùng nổi danh như nàng, cùng được tôn xưng một đoá phù dung.
Nghe Quang vinh vương bảo lại, Sở cảnh mộc đi Hà nam nơi có ôn dịch
lan tran, nàng ngày đêm ăn ngủ không ngon, vì hắn mà lo lắng , vì hắn mà cầu nguyện bình an, vì hắn mà u sầu…
Rồi lại nghe nói, Tô lục phù cũng đi Hà nam, ở thành An dương trấn an dân chạy nạn, trợ giúp hắn thành công thống trị ôn dịch, ở dân gian
được xưng tụng là Phù dung vương phi, được vạn dân kính trọng.
Nàng không phục, người đó phải là nàng, tất cả vốn nên là của nàng…
Những ngày gần đây lại nghe nói, Sở vương cưng yêu thê tử, cả kinh
thành đều biết, ….Nàng không tin…không tin hắn đã quên cảm tình ba năm
của bọn họ, tình cảm ba năm nồng đượm lẽ nào không bằng mấy tháng ở
chung với nàng kia sao? Nàng không tin…..
Quang vinh vương đối xử với nàng như là một người trượng phu rất sắn
sóc thê tử, nhưng lại âm thầm ngoan lệ, ngày ngày cố tình nói Sở vương
phi như thế nào….Sở vương lại như thế nào…Nàng không rõ vì sao người hắn âu yếm đang ở bên người khác, nhưng hắn lại thờ ơ không hề tỏ ra đau
lòng hay để lộ ra nét buồn trên mặt, ngược lại tại sao nàng lại đau thấu tâm can, chẳng lẽ đây là điểm khác nhau giữa nữ nhân và nam nhân…?
Cho nên Quang vinh vương mới bình tĩnh như thế, và Sở cảnh mộc mới vong tình như thế…
Nữ nhân kia trong lòng của nàng rất chướng tai gai mắt..
Ngay cả phụ thân cũng khuyên nàng buông tha, khuyên nàng toàn tâm
toàn ý phù trợ Quang vinh vương, cùng hắn nội ứng ngọai hợp, nàng cũng
không nghe lọt vào tai…
Đêm nay là cơ hội tốt của nàng, Sở cảnh mộc sẽ tiến cung ,mà nữ
thương nhân kia có thể nào quen được những sự kiện lớn như thế nầy, nhất định sẽ sợ đến xanh mặt…Nàng cười lạnh…
“Vương phi, người xem nên mặc xiêm y gì, màu tím có được không? Xuân đào, tỳ nữ bên người của nàng nơm nớp lo sợ hỏi, từ sau đại hôn, quận
chúa đã không giống như trước kia, tính tình hay thay đổi, tâm tư bất
định làm cho nàng thấy sợ hãi, dù hầu hạ ở bên người nhưng phải luôn
luôn lo lắng đề phòng.
Vân uyển phù liếc mắt nhìn xiêm y màu tím, nở nụ cười, vẫn là Xuân
đào hiểu biết ý người, biết Sở cảnh mộc thích màu tím nên giúp nàng chọn ra.
Thấy nàng nở nụ cười, Xuân đào nhẹ nhàng thở ra, giúp nàng thay đổi,
lại giắt lên đầu nàng Vân phượng trâm cát tường, khéo léo tô son vẽ phấn rất là tinh xảo, lại giúp nàng lựa chọn những châu ngọc mà nàng yêu
nhất, tất cả tạo cho nàng vẻ quý khí bức người, kiều diễm vô song.
“Ta xinh đẹp không?” Vân uyển phù nhìn chính mình trong gương, vui mừng hỏi.
Xuân đào cười tán thưởng “ Ta còn chưa thấy qua nữ tử nào xinh đẹp hơn quận chúa”
Quang vinh vương đang đứng ngòai cửa sắc mặt âm trầm, nửa năm qua
nhìn nàng rất ít tươi cười, lòng không khỏi ghen tị, nàng chưng diện như thế là vì gặp lại Sở cảnh mộc sao? Cách ăn mặc tỉ mỉ như thế, xinh đẹp sắc xảo động lòng người như thế.
“Vương gia vạn phúc” Xuân đào thấy hắn tiến vào , khom người thỉnh an rồi tránh qua một bên, vẻ tươi cười trên mặt Uyển phù biến mất, nhìn
xuống như muôn che dấu vẻ vui mừng mới vừa rồi.
“Hôm nay vương phi hình như rất vui vẻ cao hứng, trang điểm mỹ lệ như thế làm cho bổn vương động tâm” hắn nắm vai nàng, vô cùng thân thiết
hôn nhẹ lên trán, khuôn mặt anh tuấn trong gương đồng hiện ra vẻ lo lắng cùng ghen tị điên cuồng.
“Ngươi buông ra” Vân uyển phù đứng dậy đẩy tay hắn ra, mặt không chút thay đổi, cho tới hôm nay bọn họ cũng chỉ gần nhau trong đêm động phòng hoa chúc, vì phải mượn sức của các vị đại nhân trong triều, trong phủ
Quang vinh vương cũng có hai sườn phi, hắn nhìn như giống thật lòng với
nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy muốn buồn nôn.
Quang vinh vương hung hăng cười lạnh, nửa năm qua xem như hắn đã dùng hết tâm tư, dùng mọi cách cưng chiều, nhưng vẫn như cũ không làm nàng
cảm động dù chỉ một chút, nhớ lại điều nầy lòng hắn đau như cắt.
“Hoàng cung chính là nơi trang nghiêm, ngươi nên có chừng mực, đừng quên ngươi là Quang vinh vương phi”
Vân uyển phù lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói chuyện….đem lệ trong
mắt nuốt trở về, gắt gao mân mê đôi môi tái nhợt, càng thêm vẻ điềm đạm
đáng yêu.
Ở Sở vương phủ, Băng nguyệt nói, trong hoàng cung, các vị phu nhân
nhất định đua nhau trang điểm tú lệ, để phô bày phong tư của mình, cho
nên nàng lựa chọn một vân trâm rất đặc biệt, xinh đẹp lộng lẫy và giắt
lên rất nhiều châu sai. Trên đầu rất nặng, thật sự không thỏai mái, Lục phù tư tay mình thả ra hai lọn tóc dài ôm lấy khuôn mặt, phiêu dật bay
bay, xinh đẹp động lòng người.
Nhìn xem Bôn nguyệt không vừa ý la lên…Lục phù cười khẽ, nàng chỉ
muốn thỏai mái mà thôi, Sở cảnh mộc tặng nàng rất nhiều đồ trang sức,
châu sai, vòng ngọc, trân châu…Thứ gì cần cũng đều có, nàng tòan bộ
không cần đến, trước kia ở nhà nàng không dùng những trang sức lèo loẹt
như thế, người khác thấy chúng xinh đẹp nhưng nàng chỉ cảm thấy chúng
rất tầm thường,
Quần màu thủy mâu, áo màu ngọc bích, càng tôn lên thân hình yểu điệu
thước tha, nhan sắc tú lệ khuynh thành, gió lạnh lùa vào trong áo, rất
lạnh làm cho thân mình nàng run lên. Người trong viện, thị nữ cấm vệ,
Tiếu nhạc Lâm long, mọi người nhìn không chớp mắt, có cảm giác như Lục
phù là tiên nữ đi ra từ trong tranh, thướt tha yểu điệu.
Sở cảnh mộc không hờn giận nhíu mày, nữ nhân nầy rõ ràng sợ lạnh muốn chết, còn ăn mặc mỏng manh như thế…
“Băng nguyệt, trở về đem áo choàng da điêu mang đến, và cả bao tay nữa, mặc ít như vậy có thể cản gió sao?’
Mọi người đều sửng sốt, Băng nguyệt cũng ngẩn người ra, mặc như vậy
là tốt lắm rồi a. Sở cảnh mộc trừng mắt, nàng mới vội trở về Tây sương
mang áo choàng cùng bao tay tới.
Xe ngựa của vương phủ đậu ở ngoài cửa cung, Băng nguyệt Bôn nguyệt
sửng sốt, thấy cách đó không xa, xe ngựa của Quang vinh vương phủ cũng
vừa dừng lại, Vân uyển phù xuống theo, vẻ hoa lệ quý khí bức người,
phong tư như trăng non đáng yêu làm cho người ta thương mến, Quang vinh
vương đang ở một bên, khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc, cùng nhìn về phía bọn họ…
Tiếu nhạc, Lâm long cũng nhìn thấy, đều cảm thấy nao nao… Oan gia ngõ hẹp cũng không trùng hợp như vậy…
Mà trong xe ngựa, Lục phù đang ngủ say, Sở cảnh mộc ôm nàng, không rõ vì sao nàng thích ngủ như vậy, chỉ cần có thể nằm xuống bất cứ nơi nào
nàng sẽ không bõ qua, hiện tại ngay cả hắn ôm ấp cũng sắp trở thành công cụ làm ấm giường của nàng…Cưng yêu ôm nàng, nghe được tiếng thở nhè nhẹ đều đều, hai gò má xinh đẹp đỏ bừng thật đáng yêu…
Yêu chiều dường như đã trở thành thói quen…
“Vương gia, vương phi tới rồi…” Bôn nguyệt mở cửa ra, nhấc màn che
lên, thấy Lục phù còn đang ngủ say, bất đắc dĩ cười khổ, từ vương phủ
tới hoàng cung, không phải là khỏang cách xa xôi, sao lại ngủ ngon như
vậy….
Sở cảnh mộc cười cười, nhẹ nhàng đánh thức nàng, Lục phù xoa xoa thắt lưng, thấp giọng hỏi “Tới rồi sao?”
“Buổi tối đi làm kẻ trộm hay sao?” Sở cảnh mộc buồn cười tới bên xe
ngựa, vươn tay mềm nhẹ ôm nàng xuống xe, gió lạnh thổi vào cổ làm nàng
tỉnh ngủ vài phần…
Sở cảnh mộc kéo áo choàng bọc nàng lại, hôm nay trời càng ngày càng lạnh…
Vân uyển phù dường như chịu rất nhiều đả kích, thân hình không tránh
khỏi một trận run rẩy, sắc mặt tái nhợt …như không còn chút máu…
Sở cảnh mộc cười đến ôn nhu như thế, giống như đã từng cười với nàng, lại đối xử với một nữ nhân như trân bảo hiếm có…Lệ tràn ra trong mắt
nàng, khuôn mặt quen thuộc tuấn dật kia làm mắt nàng đau đớn…
Mà Quang vinh vương cũng thấy kinh diễm, nguyên lai bộ dáng thường
ngày của nàng là như vậy…..Nữ tử ở Phong ba đình cùng hắn mưu đồ bí mật, cùng hắn diễn trò, ngày thường là bộ dáng như thế…Mỹ miều như hoa, lại
tà mị như yêu tinh, câu đoạt hồn người…Mặt xinh đẹp như vậy, cười ấm áp
như vậy, nhưng cũng có một tâm địa lạnh lùng…
Mà Sở cảnh mộc cùng Lục phù dĩ nhiên cũng nhìn thấy họ….Đây là sau
lúc sai kiệu hoa, bốn người bọn họ lần đầu tiên chạm mặt gần như vậy…
Trong mắt Uyển phù đầy vẻ bi thương cùng thống khổ…Lòng Sở cảnh mộc
dừng lại một chút, tay đang ôm lưng Lục phù trở nên cứng ngắc. Tại sao
trong mắt của nữ tử kia nhiều bi thương như vậy, nàng không hạnh phúc
sao…?
Mà ánh mắt của Quang vinh vương đang đăm đăm nhình Lục phù cũng không tránh khỏi ánh mắt của hắn, Sở cảnh mộc nhíu mi, mười phần không thích
ánh mắt đó…
Phì cười một tiếng, đánh vỡ cục diện bế tắc, khi Sở cảnh mộc quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đang cười duyên của Lục phù…Hắn có chút kinh
ngạc, nhìn thấy Quang vinh vương nàng không để ý sao?”
Nàng càng cười tươi như hoa, xinh đẹp lóa mắt “ Vương gia, thấy người cũ không lên tiếng gọi sao?”
Nữ nhân đối phó với nữ nhân thủ đoạn còn ác hơn nam nhân nhiều, đáy
lòng Lục phù cười lạnh, thấy Vân uyển phù sắc mặc sầu thương ,nàng càng
phát ra tiếng cười kiều diễm…
Hai đóa phù dung của kinh thành, lần đầu tiên có cơ hội thấy rõ đối phương…