Phù Dung Vương Phi

Chương 82: Q.1 - Chương 82: Thất nương




Vào tháng tám thời tiết nóng như thiêu đốt bao phủ cả kinh thành làm cho không khí rất oi bức, nóng đến nỗi cỏ cây cũng không hề lay động. Ba ngày sau khi gặp nhau ở Vương phủ, Lưu Phong mang theo Vô Danh cấp tốc đi về hướng Nam. Du Nhã và Lục Phù đưa tiễn, không khí oi bức khiến cho những con người đang bịn rịn chia tay càng thêm không đành lòng. Đưa quân ngàn dặm cũng phải chia tay. Du Nhã và Lục Phù vẫy tay tạm biệt Lưu Phong. Hai người họ không quá buồn bã bởi vì mười mấy năm cách biệt còn có thể gặp lại nhau vài ngày đối với họ đã quá hạnh phúc. Trên con đường trải đầy cát vàng, trong không khí nóng bức khác thường có hai con ngựa đang thong thả đi về phía Vương phủ, theo sau là Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt cùng đội thân vệ. “Đã lâu rồi chúng ta không được tắm nắng như thế này, được hưởng thụ sự ấm áp của nắng sớm mai mới cảm thấy mùa đông năm trước lạnh như thế nào.” “Đúng vậy, năm rồi thật lạnh, nhưng lại có tuyết rơi rất đẹp và hoa mai nở khắp nơi, muội còn nhớ rõ mùi thơm ngào ngạt trong Tây Sương.” Lục Phù ngẩng đầu lên cười. ” Trong Tây Sương, mùa đông khắp nơi hoa mai đua nở, nhưng vào mùa xuân, hạ, và thu thì trông có vẻ lạnh lùng, tỷ thấy nên trồng thêm hoa trong sân được không Phù nhi?” . Du Nhã ý vị nói. Ánh mắt Lục Phù nhìn về phía trước, cát vàng vẫn nằm yên đó không hề di động vì không có chút gió nào thổi qua, khắp nơi là một mảnh yên tĩnh. “Hiện tại chưa tới lúc”.Giọng nói của Lục Phù bình thản không để lộ ra cảm xúc gì. Du Nhã liếc nhìn gương mặt kiều diễm của nàng, không nói gì giục ngựa đi về phía trước, sau đó mới quay đầu lại hỏi:”Phù nhi, Lâm Long bị mất tích, Vương phủ không phái người đi tìm hắn sao?” “Muội không biết, tìm hay không tìm không quan trọng bởi vì duyên phận của hắn với Vương phủ đã chấm dứt.” Lục Phù nhớ lại chuyện xảy ra trong cung chợt mỉm cười.” Hỡi thế gian tình là gì, có thể khiến người ta sống chết có nhau. Tình cảm nam nữ thật là kỳ diệu, muội không ngờ người phản bội Vương phủ lại là Lâm Long, hơn nữa hắn làm vậy bởi vì yêu Vân Uyển Phù. Sức mạnh của tình yêu có thể làm người ta trở nên hồ đồ, không còn sáng suốt nữa. Nhớ tới chuyện Vân Uyển Phù vì nàng mà chết, lòng Lục Phù bối rối không thể nói nên lời, nếu có thể lựa chọn nàng thà chết cũng không muốn Vân Uyển Phù cứu mình. Hi sinh tánh mạng của bản thân để cứu nàng chính là nỗi bi thương của Vân Uyển Phù, đồng thời đó cũng là sự bất đắc dĩ của nàng. Nếu không phải Vân vương, không phải do nàng thì cả đời Vân Uyển Phù sẽ không biết ưu sầu là gì, cũng không mang thù hận và tuyệt vọng mà sống. Khi Vân Uyển Phù còn sống tất cả mọi chuyện không may xảy ra với nàng ta đều do nàng gây ra, ngay cả vị trí trong lòng Sở Cảnh mộc cũng bị nàng cướp mất,thế nhưng Uyển Phù lại hi sinh tánh mạng để cứu nàng. Với xuất thân quyền quý, cả đời Uyển Phù có thể sống hạnh phúc vui vẻ bên người thân, nhưng cuối cùng kết cục lại thê thảm như vậy. Lục Phù lạnh lùng cười, Uyển Phù cứu nàng thật ra là muốn nàng suốt đời bị day dứt, nhưng như vậy thì sao? Vân Uyển Phù vốn muốn giết nàng, cuối cùng lại quyết định cứu nàng chỉ vì muốn làm Sở Cảnh Mộc nhớ kỹ mình đã cứu Lục Phù. Lục Phù nhớ lại cảm thấy buồn cười. Thật ra giữa nàng và Vân Uyển Phù, cho dù nàng ta cứu nàng thì cũng không ai nợ ai, nàng không cần vì cái chết của nàng ta mà cảm thấy áy náy. Nhưng mà…. Vân Uyển Phù có đạt được ý nguyện không? Sở Cảnh Mộc sẽ lưu lại hình bóng của Vân Uyển Phù ở một góc trong tim mình? Nàng không rõ, cũng không muốn biết, bởi vì cũng giống như hắn, tim của nàng cũng có một góc nhỏ không thuộc về Sở Cảnh Mộc mà thuộc về một người khác, một người nàng rất hận. Người sống trên đời trãi qua nhiều chuyện, tiếp xúc nhiều người, có những việc như gió thổi mây bay nhưng cũng có những sự kiện khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên. Khi nhớ lại cảm thấy hối tiếc, thù hận và đau đớn. “Thế gian xảy ra nhiều chuyện khiến người lo nghĩ. Tỷ tỷ, bỗng nhiên muội muốn trở lại cuộc sống như trước đây, có phụ thân quan tâm, cái gì cũng không cần lo lắng, được như vậy tốt biết mấy.” “Muội đang mơ sao?” Du Nhã thốt lời trêu ghẹo nhưng lại cảm thấy đau lòng, “Muội thấy mệt mỏi phải không?” Một tiếng mệt mỏi làm yết hầu của Lục Phù khô nóng, tay cầm dây cương cảm thấy đau. Từ nhỏ, tỷ tỷ chỉ cần liếc mắt đã có thể hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng nàng. “Tỷ tỷ, tỷ không hỏi muội những ngày qua muội sống trong cung như thế nào?” Tòan thân Du Nhã chấn động, miễn cưỡng cười với Lục Phù, nàng làm sao dám hỏi. Mọi chuyện muội muội đều giấu trong lòng. Lục Phù không lên tiếng càng chứng tỏ nàng để ý, Du Nhã làm sao không biết “Hiện tại muội khỏe mạnh là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng.” Mặc dù không hỏi chuyện trong cung, Du Nhã cuối cùng nhịn không được hỏi đến một vấn đề cực kỳ nhạy cảm ” Phù nhi, muội yêu Cảnh Mộc ca ca ?” Lục Phù chợt siết chặt dây cương , tuy nhiên động tác nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt của Du Nhã “Muội sợ bị tổn thương phải không? Phù nhi, nếu đã dám hận tại sao không dám yêu?” Du Nhã cười nói Lục Phù chấn động làm cả người nàng không ngừng run rẩy. Dám hận, tại sao không dám yêu? Lời nói của Du Nhã không ngừng xoay quanh trong đầu nàng, tim cũng nhói đau. “Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đua ngựa được không?”Lục Phù hét lên, vứt bỏ hết những chuyện không vui, nàng muốn cùng tỷ tỷ vui vẻ , tự do rong ruổi một lần. “Được”. Tiếng nói vừa dứt đã thấy hai người thiếu nữ thông minh, xinh đẹp, thúc ngựa lao vun vút về phía trước làm cho bụi bay mù mịt. Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt sau khi sửng sốt cũng vội vàng đuổi theo, bám sát họ là đội thị vệ của Vương phủ. Giục ngựa rong ruổi, vui ca múa hát, sống một cuộc sống vui sướng khoái hoạt! Hai con ngựa chạy song song bất phân thắng bại, Lục Phù ngẩng đầu đón ánh nắng mặt trời, từ xa đã nhìn thấy cổng thành, cười nói:”Vương gia cả đời vì thiên hạ, hi vọng hắn có thể đạt thành tâm nguyện, về sau thiên hạ thật sự thái bình.” Hai ngày sau, có một phong thư từ biên ải đến tay Sở Cảnh Mộc , đó là mật hàm báo tin quân đội hòang thành của bốn người Tướng quân đã lấy danh nghĩa phải bảo vệ Hoàng thượng bắt đầu đem quân tiến về phía Bắc. Bốn Tướng quân biết cung biến vừa mới qua đi, muốn chiếm ưu thế phải sớm đưa binh mã vào thành, nếu đợi đến khi Sở Cảnh Mộc thu phục được Hàn gia quân thì Quang Vinh vương càng không thể chống đỡ nổi. Về phía Quang Vinh vương, từ sau khi cung biến xảy ra hắn dường như không bước ra khỏi Vương phủ. Hắn bị Phượng Quân Úy giám sát ngày đêm, tuy rằng có thể ra vào tùy ý nhưng không được rời khỏi kinh thành, bốn Tướng quân đem quân lên phía Bắc, lấy danh nghĩa bảo vệ Hoàng thượng nhưng không nói sẽ chống lại Quang Vinh vương. Vì vậy Phượng Quân Úy phải sai người giám sát hắn ngày đêm, không cho hắn ra thành. Sáng sớm, Sở Cảnh Mộc một thân áo giáp vững vàng cao lớn đứng giữa đất trời mênh mông. Trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ kiên định, thâm trầm. Sở Cảnh Mộc nghĩ chuẩn bị xong sẽ khởi hành ngay nhưng nhịn không được phải chạy đến Tây Sương. Khi hắn tới Lục Phù vẫn còn đang ngủ say, thời gian chầm chậm trôi đi. Hắn quyến luyến nhìn nàng thêm chút nữa, nếu có thể hắn tình nguyện cả đời ngắm nhìn nàng ngủ say một cách bình yên, không bị chiến sự nơi biên cảnh quấy rầy. Tuy nhiên … Hắn là Sở Cảnh Mộc, là một tướng quân dẫn dắt thiên binh vạn mã vì vậy trách nhiện của hắn là phải cả đời bảo vệ bá tánh khỏi cảnh chiến loạn lầm than. Hắn không thể vì lợi ích riêng mình. Sở Cảnh Mộc mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai má mềm mại âu yếm nói:”Phù nhi, chờ ta trở lại!” Để Tiếu Nhạc ở lại Vương phủ, Sở Cảnh Mộc vội vàng mang theo một vạn quân tiến thẳng tới Nguyên Thành. Hắn vừa bước ra khỏi phòng, Lục Phù liền mở mắt có chút đăm chiêu, nàng nằm trên giường thêm chút nữa mới ngồi dậy, mặc áo choàng bước ra khỏi phòng. Nhìn về phía chân trời mênh mông còn mờ mờ hơi sương, cả thế giới như đang chìm trong giấc mộng, sương sớm mang đến cảm giác mát lạnh thật sảng khoái. Ngay lúc này hắn đang trên đường đến Nguyên Thành, nàng chợt nghĩ về phụ thân trước kia. Mỗi lần có quân tình khẩn cấp, nếu nhận được tin tốt sẽ thấy phụ thân tươi cười, vui vẻ mấy ngày liền, nếu là tin xấu sẽ khiến phụ thân ăn không ngon, hận không thể lập tức dẫn binh đến biên quan đánh đuổi bọn giặc ngoại xâm. Khi phụ thân còn sống, một người một ngựa xông pha nơi chiến trường không tiếc máu xương để bảo vệ người khác, nhưng còn bản thân mình thì sao? Lục Phù ngồi trên bậc thang cười nhạt, một lúc sau khi trời dần dần sáng tỏ mới trở về phòng viết một bức thư. Khi Băng Nguyệt và Bôn Nguyện đến, nàng giao bức thư cho Băng Nguyệt dặn dò ” Mang đến đưa tận tay Di Nguyệt và Sở Nguyệt dặn họ theo ý của ta mà làm!” “Dạ” Sau khi rửa mặt, chải đầu, nàng mang theo Bôn Nguyệt đi Hoa Mai Lâu, vừa xuống xe ngựa đã thấy chưởng quầy của Hoa Mai Lâu tươi cười ra đón ” Vương phi, Thất phu nhân nói có việc tìm người, hiện đang chờ ở hậu viện” “Ta biết rồi!” Vừa vào hậu viện, đã thấy Phù dung nở hoa khắp nơi , mùi hương thơm ngát tràn ngập trong không khí hoà lẫn vào sương mù, theo làn gió thổi nhè nhè vào mặt làm tinh thần sảng khoái. Bên cạnh dao trì có một bóng người đang đứng , một thân màu tím, lưng thẳng như cây tùng cây bách, những sợi tóc bay bay trong gió nhìn rất thư thái. “Thất nương”. Lục Phù cười, phất tay bảo Bôn Nguyệt lui xuống, còn mình vội vàng đi đến gần bóng hình màu tím kia. “Thân thể khá hơn chút không?”. Thất phu nhân quay đầu lại, vẻ mặt vốn lạnh lùng như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, khi nhìn thấy Lục Phù lớp băng đó tan ra rất nhanh, bà có chút lo lắng. Lục Phù do một tay bà dạy dỗ, nên đối với vị nương này nàng đặc biệt kính trọng hơn các vị nương khác. “Thật tốt lắm!” Lục Phù đến gần bên người bà. Hai dáng người màu tím, váy dài thướt tha trong nắng sớm tạo thành một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. “Cùng nương ra ngoài dạo” Thất phu nhân thản nhiên nói rồi bước về phía trước, Lục Phù cũng xoay người đi theo phía sau. Ra khỏi Hoa Mai Lâu, hai bóng hình màu tím thong thả bước dọc theo bờ sông,vì trời còn sớm nên hai bên sông rất ít người qua lại. Bên bờ sông có một hàng cây xum xuê, những chiếc lá lay động nhẹ trong nắng sớm như đang thở. “Thù sắp báo xong, hiện tại chỉ còn Sở Vân, con muốn xử trí ông ta như thế nào?” Một lúc sau, Thất phu nhân bình tĩnh hỏi nàng. Lục Phù đang đi bên cạnh bà thản nhiên cười, ngước mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng như gương ở trước mặt, nàng khom người nhặt một hòn đá nhỏ ném ra xa. “Tủm…”, hòn đá rơi xuống làm mặt hồ gợn sóng. Từng vòng tròn không ngừng trôi ra xa, cuối cùng trên mặt hồ chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn. “Cảm thấy khó xử phải không?” Thất phu nhân nhìn gương mặt tươi cười của nàng, quay đầu về phía mặt hồ hỏi. “Lúc ở trong cung con từng nghĩ , nếu có thể trở lại Sở gia sẽ quên hết thù hận, nhưng bây giờ con không bỏ xuống được. Đã nhiều lần thuyết phục mình hãy quên đi nhưng mỗi lần nhìn thấy lão Sở vương con vẫn không quên được hình ảnh ông ta giết phụ thân. Thất nương, có phải con quá cố chấp không?” Lục Phù ngẩng mặt lên nhìn bà, do dự hỏi. “Con đã ghi sâu thù hận trong lòng nhiều năm , nhất thời không thể nói buông là buông được, có phải vì Sở vương nên muốn tha thứ cho ông ta bởi vì con sợ sau khi giết Sở Vân con sẽ trở thành kẻ thù của Sở Cảnh Mộc?” Một lúc sau Lục Phù mới gật đầu, thở dài nói:” Thất nương, con thật ngốc phải không, rõ ràng biết hắn hấp dẫn con yêu hắn, rõ ràng biết hắn lợi dụng con nên mới buông con ra, nhưng con vẫn không thể buông tay…” “Nha đầu ngốc”. Thất nương nắm lấy tay nàng , vỗ nhè nhẹ nói:” Cái gì gọi là không buông tay, chuyện tình cảm không phải dựa vào lý trí là có thể khống chế được. Lúc trước ta sợ con yêu thương Sở vương, không ngờ muốn tránh cũng tránh không được…” “Con cũng không muốn vậy!” Lục Phù nghiêm mặt, trong giọng nói đầy vẻ khó xử :” Có nhiều uẩn khuất giữa hai chúng con, Vân Uyển Phù, Tấn vương, và cả lời nói của hắn trên vách núi….” “Phù nhi, thành thật trả lời nương , Tấn vương đối với con có ý nghĩa gì?” Thất phu nhân nghiêm túc hỏi. Ánh mắt Lục Phù chợt lóe lên, im lặng bước về phía trước, từng bước từng bước hồi tưởng lại, từ trước đến nay nàng chưa hề giấu diếm Thất nương điều gì. Có một tiếng thở dài trong không khí lạnh lùng của buổi sớm mai nghe như ai oán. “Con cũng không biết”. Một lúc sau, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp mái, Lục Phù lắc đầu “Con thật không biết”. Đó là lời thật lòng. Thất phu nhân nhìn nàng thật lâu không nói gì. “Nữ nhi à, có nhiều chuyện không phải thông minh và bình tĩnh là có thể giải quyết được, con yêu Sở vương không phải lỗi của con, cũng như chuyện con đối với Tấn vương có tình cảm cũng không sai. Cảm tình vốn không thể phân đúng sai được”. Thất phu nhân nắm tay nàng tiếp tục đi dọc theo bờ sông, bà chỉ tay vào một nhóm thiếu nữ đang giặt quần áo, thản nhiên cười nói :”Phù nhi, con nhìn những thiếu nữ kia xem, buối sáng họ tươi cười làm việc, buổi tối lại mỉm cười đi vào giấc ngủ, thật sự rất hạnhh phúc. Dù cho con lựa chọn thế nào, Thất nương mong muốn con hạnh phúc, mấy năm nay con đã vất vả nhiều rồi”. Trong giọng nói của Thất phu nhân ẩn chứa vẻ đau lòng, bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lục Phù khẽ mỉm cười. Mọi người trong Tô gia đều yêu thương Lục Phù, bà vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng nói:” Con không chỉ có Sở gia, còn có Tô gia cùng Lưu gia nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta đều hoan nghênh con trở về!” “Thất nương…” “Nha đầu ngốc” “Có một số việc rất khó buông xuống”. Nét mặt của Lục Phù có chút ảm đạm. “Thất nương, không biết vì sao, con cảm thấy về sau chúng con nhất định sẽ phải chia ly!” “Phu thê quan trọng nhất là phải tin tưởng nhau, con không tin hắn, hắn không tin con, chia ly là kết quả không thể tránh khỏi. Phù nhi, nếu con cảm thấy hắn có thể mang hạnh phúc cho con thì phải cố gắng giữ gìn. Dù thế nào, nhìn thấy con hạnh phúc Thất nương sẽ rất vui mừng. Hạnh phúc của người còn sống quan trọng hơn của người chết, ta nghĩ phụ mẫu con ở dưới cửu tuyền cũng hi vọng nhìn thấy con hạnh phúc . Họ không muốn nhìn thấy con mang theo thù hận sống hết quãng đời còn lại”. Giọng nói ấm áp như có một dòng nước ấm rót vào lòng Lục Phù, nàng nở nụ cười, nhìn vào mắt Thất phu nhân ” Sáng nay, con ra lệnh cho vận tải đường thủy của Dao Quang tạm thời ngừng hoạt động. Tất cả kênh rạch từ Lạnh Thành tới kinh thành sẽ ngừng lại cho đến khi có lệnh mới. Con phái Di Nguyệt và Sở Nguyệt tới Lạnh Thành, đem tất cả thuyền bè lên bờ hết.” Nhìn thấy nét mặt của Thất phu nhân hiện lên vẻ khó hiểu, Lục Phù mở miệng nói:”Quân đội hoàng thành đang tiến về phía Bắc, sáng nay Vương gia đã tranh thủ đem quân đến Nguyên Thành, nhưng trong hai ngày thời gian cấp bách quân đội của ca ca không thể tới kịp. Nếu Dao Quang ra lệnh tất cả thuyền bè ngừng hoạt động sẽ làm cho đại quân của hoàng thành bị cản trở trên đường, chờ quân đội của ca ca đến. Làm như vậy có thể tranh thủ thời gian tới khi Vương gia hoàn toàn thu phục Hàn gia quân, quân đội hoàng thành sẽ mất cơ hội tốt vào kinh “. Vận tải đường thủy từ Lạnh Thành đến kinh thành đều nằm trong tay Dao Quang ,tất cả thuyền bè nghe theo chỉ thị của Dao Quang, đa số quân đội của Quang Vinh Vương và bốn Tướng Quân là những quân nhân đóng ở biên quan nên không có thuyền bè riêng của mình, chỉ có thể trông cậy vào những thuyền bè của thương đội để qua sông. Đợi đến khi quân đội của hoàng thành vì muốn vào kinh thành phải nhờ thuyền của họ qua sông… khi họ phát hiện không còn một chiếc thuyền nào hoạt động, …..đến lúc đó đành phải đi đường bộ thì đã muộn mất rồi. “Làm như vậy vì con muốn giúp Sở vương?” Lục Phù gật đầu cười khổ, nhíu mày nói:” Hắn vì quốc gia có thể buông tay con, sao con lại không giúp hắn hoàn thành tâm nguyện ? Hơn nữa, phụ thân nhất định hi vọng bá tánh có thể an cư lạc nghiệp. Nếu chiến loạn xảy ra không chỉ làm liên lụy Sở gia mà còn liên lụy ca ca nữa” Thất phu nhân nhìn nàng cười, lắc đầu, sau đó nắm lấy tay nàng tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, giống như nhớ ra chuyện gì bà lên tiếng :” Quên nói với con, hãy cố về nhà ăn một bữa cơm, chúng ta quyết định đi Giang Nam du ngoạn, có lẽ sau lễ mừng năm mới mới trở về”. “Các nương đi lâu vậy?” “Vì không yên tâm chuyện của con, nên đã lâu chúng ta không đi ra ngoài . Tô gia xảy ra chuyện gì con cũng có thể xử trí một cách gọn gàng. Chuyện của Dao Quang hãy giao lại cho Di Nguyệt và Sở Nguyệt, hai người họ có thể giúp con giải quyết. Không lẽ con không thấy mệt sao?” “Con! Tại sao ai cũng muốn bỏ đi”. Giọng nói của Lục Phù có chút hờn dỗi. “Cũng không phải sinh ly tử biệt, Phù nhi, ta nhớ con vừa nói Sở vương sáng sớm hôm nay mới khởi hành, nhanh như vậy con đã nhớ hắn rồi? Con thật là không có tương lai mà !” Thất phu nhân trêu ghẹo nàng. “Thất nương…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.