Trời rất lạnh, tuyết rơi cả đêm, nếu có lựa chọn, ai ai cũng muốn quấn mình trong ổ chăn ấm áp.
Có một vị khác quý đến thăm Tấn vương phủ, người khách nầy một thân hoa lệ, áo choàng ấm áp bao bọc một thân thể cường tráng. trong cái lạnh như băng làm cho hắn có vẻ lạnh lẽo và tà mị hơn.
Một lúc sau, trong thư phòng của Tấn vương, minh châu tỏa sáng chiếu lên hai gương mặt tuấn lãng. Trong ánh sáng mờ ảo có thể thấy được một người đang cười lạnh còn người kia thì cười âm hiểm.
“Thế nào, giao dịch nầy không tồi phải không?” Quang vinh vương cười lạnh hỏi, tay cầm chén trà nóng, mùi trà thơm phả vào mặt, hắn hít vào một hơi như muốn đuổi đi hơi thở lạnh lẽo.
“Nói ra mục đích của ngươi đi” Tấn vương hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, khóe môi cong lên trào phúng “ Trong thiên hạ nầy làm gì có chuyện ăn cơm trưa miễn phí bao giờ”
h="48">Nếu nói hai người nầy là mèo, Quang vinh vương chính là con mèo đang vờn chuột, hắn không vội đem con chuột nuốt vào bụng, mà chỉ mỉm cười đùa giỡn, tra tấn, cho đến khi con chuột kiệt sức. Còn Tấn vương sẽ lập tức nuốt con chuột, mạnh bạo không chừa đường sống. Không giống như Quang vinh vương, hắn thiếu sự kiên nhẫn.
“Rất đơn giản, ta đưa cho ngươi một người, ngươi cũng phải đưa ta một người, ngươi muốn người sống, còn ta lại muốn người chết “ Quang vinh vương mỉm cười nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Tấn vương.
Nhàn nhã vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay, kèm theo là tiếng cười tà mị, hơi hơi có điểm chờ mong. Ngoài cửa phòng, gió mạnh vẫn thổi, trong mùa đông lạnh giá càng thêm rít gào, làm cho lòng người vốn lạnh như băng cũng trở thành cứng rắn như sắt thép. Vừa cứng lại vừa lạnh.
“Rất tốt, hợp tác đã đạt thành” một tiếng nói mạnh mẽ vang lên, hai nụ cười đồng thời nở trên môi.
Quang vinh vương đứng lên không một tiếng động, không để lại dấu vết rời đi. Chỉ trong một đêm làm giao dịch, hai người vương gia đã biến đổi vận mệnh của biết bao nhiêu người.
Việc nầy cũng chứng minh, không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, vì quyền lợi và dục vọng, kẻ thù đôi khi cũng sẽ trở thành bạn thân.
Cũng trong lúc đó, tại một nơi khác, trong Quang vinh vương phủ.
Vân Uyển Phù đang đứng trong tuyết lạnh như băng, đèn lồng trong hành lang tỏa tra một vầng sáng mông lung, một trận gió thổi qua, giống như có một bóng ma xẹt đến. Lúc sáng , lúc tối, ánh sáng lập lòe, trên gương mặt mềm mại của nàng đã trở nên ửng đỏ vì lạnh, giống như có một tầng băng tuyết mỏng kết lại. Gió lạnh gào thét thổi qua, quất vào mặt nàng, tuy không bén nhọn nhưng rất đau.
Không ai biết nàng đang nghĩ gì, cũng không ai dám hỏi nàng, thậm chí ngay cả tỳ nữ bên người nàng cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn , rồi lặng yên rơi lệ.
Vù vù, chỉ có tiếng gió mạnh gào thét.
Thân ảnh nhỏ bé , yếu ớt đứng trong tuyết, mặc dù thân thể nhìn có vẻ mỏng manh như vậy, nhưng vẫn kiên quyết đứng thẳng người. Người tỳ nữ biết rõ, Vân Uyển Phù cũng rất sợ lạnh, nhưng hôm nay lại đứng trong tuyết thật lâu. Nhớ rõhững đêm gió tuyết, Uyển phù luôn luôn rúc vào trong chăn ấm. Có những đêm dài, nàng bị bắt ngồi kể chuyện xưa bên giường cho đến khi Uyển phù chìm vào giấc ngủ.
Xuân đào đứng ở xa xa, nhìn tuyết bám trên tóc nàng ngày càng nhiều, nàng biết Uyển phù cảm thấy cô độc cùng bi thương, cũng biết rõ nội tâm đang khổ sở. Nội tâm của Vân Uyển Phù, như đã khép kín lại. Người thông minh, một khi trong lòng đã bị tổn thương, rất khó có thể lành lại. Một khi đã có tình, sẽ rất khó buông tay.
Ánh mắt chợt loé lên, nhìn Quang vinh vương đi vào đình viện, Xuân đào lên tiếng thỉnh an “ Nô tỳ thỉnh an vương gia”
Nàng biết Quang vinh vương không thích nhìn vẻ tức giận của Vân Uyển Phù.
Quang vinh vương lạnh lùng cười, liếc Xuân đào một cái, hướng về Uyển phù đang ở trong đình viện mà đi, ánh sáng mờ ảo trong đêm chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
“Ngươi nói ngươi có thể lấy được chứng cớ, vậy chứng cớ đâu? Hắn lạnh lùng hỏi.
Vân Uyển Phù cười trào phúng, không đáp mà hỏi lại “ Ta lấy làm kì lạ, không phải ngươi thích Tô Lục Phù sao, Vì cái gì phải tính kế hãm hại nàng ta?”
“Vậy thì sao, không phải ngươi rất hy vọng điều đó?” Bổn vương không hiểu vì sao ngươi hỏi như vậy.”
Chắp tay sau lưng, đứng song song với nàng, cười cười nhìn xem hoa mai đang đua nở trong đình viện, Quang vinh vương là người thích hoa mai có tiếng. Trong vương phủ nơi đâu cũng là hoa mai.
“Hừ” Lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, hắn từng đối với nàng hết mực si mê, hiện giờ lại tỏ vẻ yêu thích một nữ tử khác, quả nhiên lòng người dễ thay đổi. Thêm vào lợi dụng, đối với tình yêu mà nói, khi được thốt ra từ miệng của nam nhân nầy là một việc hết sức buồn cười
“Người không có lòng, tại sao lại nói lời yêu?”
Hoặc là có thể nói, trong thế gian nầy, tình cảm cũng không đánh lại dã tâm và quyền lực. Ngai vàng kia so với tình yêu càng có sức hấp dẫn hơn. Giấc một cả đời của nam nhân vĩnh viễn vẫn là —Quân lâm thiên hạ. (Thống trị thiên hạ)
Cho nên, nữ nhân nhất định sẽ trở thành vật hi sinh, giống như nàng…như nàng vậy….
Tô Lục Phù, ngươi dùng kế trên người ta một lần, ta đây sẽ trả lại ngươi một lần, . Ngươi làm cho ta đau khổ, ta cũng sẽ không để cho ngươi sống thoải mái…
Ánh mắt điên cuồng lạnh lẽo nhìn bông tuyết đang bay lả tả xuống, nàng luồn vào tay áo lấy ra một vật, tuyết trắng, áo choàng lông trên tay nàng cũng trắng, đất trời toàn một màu trắng xóa.
Áo choàng vừa ở ngoài tuyết một chút đã bị bông tuyết bám vào .. Quang vinh vương nhận lấy, nàng nở nụ cười tà mị, nỉ non “ Sở vương cưng yêu thê tử, ha hả, xem ra được cưng yêu như vậy đôi khi cũng biến thành có hại!” Đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Vân Uyển Phù nghiêng đầu thấy khoé môi hắn đang nở nụ cười ác ý, có chút không hiểu. Nàng âm thầm than cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế thật sự hại người, trước kia hắn đầy vẻ chính trực. Nhưng kể từ sau khi thành thân, theo cục diện biến đổi, cùng Tấn vương giao tranh ngày càng quyết liệt, hắn cũng trở nên càng ngày càng tàn nhẫn. Chính khí cùng lương tâm đã từng chút từng chút rời khỏi trái tim hắn để nhường chổ cho sự lãnh khốc, vô tình..
Hoàn cảnh bức người…
Hay có thể nói là dã tâm đã biến con người ta trở thành như vậy…
Nàng không bao giờ có thể nghĩ tới, hắn sẽ cùng Tấn vương hơpc, bày mưu hướng về Sở vương phủ đang vẫn còn đang trong cảnh yên bình, hoa mai đua nở..
“Bổn vương đã quá coi thường , ngươi rồi , áo choàng nầy làm sao ngươi có thể tới tay được?” Quang vinh vương đem áo lông thu vào tay áo, trong giọng nói có ý tán thưởng, nhưng thái độ lại lạnh như băng.
“Điều đó ngươi không cần bận tâm, đồ vật nầy nọ chỉ cần tới tay là được rồi, cần gì phải biết quá trình làm sao lấy được. Một khi Tấn vương đã nhắm vào cái gì, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ? Ta thật sự muốn nhìn xem, nàng ta sẽ gặp kết cục gì?” Giọng nói cứng rắn, ẩn chứa mối hận ngầm trong đó, trong mắt nàng cũng mang theo bốn phần lạnh lẽo.
Quang vinh vương cũng không đáp lại, tay vuốt ve áo lông trắng nõn trong tay aó, giống như đang vuốt ve khuôn mặt ấm áp của Lục Phù, mà không phải là tuyết lạnh như băng.
“Ngươi có biết không, muốn có được một người, trước tiên phải chiếm được thiên hạ” Trên mặt Quang vinh vương hiện lên hàng loạt dã tâm. Từ xưa giang sơn và mỹ nhân, nếu muốn có được mỹ nhân phải có được giang sơn trước.
Vân Uyển Phù chấn động, lại cười lạnh !
Thiên hạ! Làm như mỗi người đều có thể lấy được thiên hạ vậy.
Tuyết vẫn rơi như cũ, chỉ trong một ngày, đã đọng lại một tầng thật dầy trên mặt đất.
Phủ của tướng quân Mục phong
Đình thai, lâu lý đầy vẻ tinh xảo, có thể thấy được Tấn vương rất có thành ý muốn lung lạc Mục phong, một miếng ngói, một cành cây, không phải nhà bình thường có thể sánh bằng. Nhưng phủ đệ to lớn như vậy chỉ có một tướng quân, một phó tướng và một người thiếu tướng, ngoài ra còn có bốn thị vệ, . Một nữ nhân cũng không có, lạnh lẽo khác thường, ngay cả đình viện bị tuyết thổi qua cũng có vẻ yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Du Nhã bước chân vào ngôi phủ đệ được Tấn vương ban thưởng nầy, nàng đến một mình không mang theo người nào cả… Chậm rãi đi vào hành lang gấp khúc uốn lượn, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại, chợt thở dài.
Trong phòng khách, một thân ảnh cao lớn đang đứng đó tự bao giờ, trong thời điểm Du Nhã mới bước vào chợt xoay người lại, hé ra một nụ cười ấm áp “Du nhi”
Du Nhã cũng cười với hắn , một người tráng niên đi ra, có vẻ là một quân nhân dũng cảm khí thế hiên ngang, trầm tĩnh đi đến trước mặt Du Nhã quỳ xuống đất làm một cái đại lễ “ Tham kiến nhị tiểu thư”
“Bùi lương tướng quân mau mau đứng lên đi, Du Nhã không dám nhận đâu” Du Nhã cuống quit lấy tay nâng hắn dậy, cười biết ơn, bởi vì hắn nắm đó phấn đấu quên mình, Lưu phong mới có thể sống tới ngày nay.
“Nhị tiểu thư ngàn vạn lần đừng nên nói vậy, Bùi lương từ nhỏ chính là tướng quân của Lưu gia, hành lễ với tiểu thư là việc thiên kinh điạ nghĩa. Nét mặt kiên nghị không chút thả lỏng, đó là một ánh mắt trung thành như cây tùng cây bách, vững vàng.
“Du Nhã và Bùi thúc, ngồi xuống đi, chúng ta có việc quan trọng phải bàn” Lưu phong cười một tiếng, ý bảo hai người ngồi xuống, trong phòng không có ấm lô, gió lạnh tiến vào căn phòng rộng lớn, một cơn gió lạnh lẽo tiến thẳng vào lưng Du Nhã. Nàng cười nhợt nhạt, vuốt vuốt áo da cừu trên người, hai bàn tay không dám để lộ ra ngoài cổ tay áo.
“Ca ca ngươi tìm ta đến có chuyện gì sao? Nàng nhíu mày hỏi.
“Du nhi, ta hỏi ngươi, Sở vương phi là người như thế nào?” Vì toàn là người nhà và người thân tín, Lưu phong cũng không cần vòng vo, trực tiếp hỏi Du Nhã, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng bẩm sinh.
“Sở vương phi, Tô Lục Phù phải không?” Nàng chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghi ngờ, không đáp mà hỏi lại “ Ca ca , tại sao lại hỏi ta vấn đề nầy?”
“Ngươi trước đừng hỏi, chỉ cần trả lời thôi”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, ta ở tại Nam viên, nàng ở Tây sương, hơn nữa nàng rất sợ lạnh. Cảnh mộc ca ca rất ít khi để nàng ra ngoài, cho nên ta cũng ít gặp nàng, có đôi khi ngẫu nhiên gặp được, nhưng cũng chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi. Ta không hiểu nàng rõ lắm, nhưng ấn tượng của ta đối với nàng rất tốt. Du Nhã cười nói, không biết vì sao, nét mặt của Lục Phù không ngừng lóe lên trong đầu nàng, một tình cảm không rõ tên dâng lên trong lòng, vì thế cho nên nàng rất hy vọng có thể thường gặp được Lục Phù. Nàng cũng muốn đi Tây sương gặp mặt, nhưng nghe thị nữ nói lại, Lục Phù không thích người khác đến Tây sương, nên nàng cũng từ bỏ ý định đó.
Trên mặt của Lưu phong và Bùi lương đồng thời hiện lên nét vui mừng “ Nghe nói Sở vương cưng yêu thê tử, chuyện đó đúng phải không?”
Du Nhã nhìn mặt hai người họ đều có nét vui mừng, thấy buồn bực vô cùng, một nỗi bất an dâng lên, đuối như thế nào cũng không đi, nhưng vẫn thành thật trả lời “ Cảnh mộc ca ca rất thương nàng, nhưng hình như Sở vương phi đối với Sở bá bá có địch ý, chỉ mờ nhạt thôi, nhưng ta có thể cảm nhận được. Mỗi lần hai người họ gặp nhau, Cảnh mộc ca ca luôn có điểm kì lạ, giống như rất lo lắng…Tóm lại thật là kì quái…ta cũng không được rõ lắm…
Lưu phong cười lắc lắc tay, cổ tay áo nhẹ phẩy ra một cơn gió lạnh, Du Nhã không khỏi co rúc lại “Việc đó chúng ta mặc kệ, chỉ cần xác định Sở Cảnh Mộc rất thương nàng là đủ rồi”
“Ca ca” Du Nhã thật sự không nhịn được nỗi bất an trong lòng, còn có chút tò mò, nhìn Bùi lương liếc mắt một cái, lại nhìn Lưu phong “ Tự nhiên tại sao lại nhắc tới Sở vương phi?”
Lưu phong cùng Bùi lương liếc nhau, sau khi trao đổi ánh mắt mới cười nói “ Du nhi ngươi cũng không phải người ngoài, ca ca không dấu ngươi, chúng ta làm vậy là để kiềm chế Sở Cảnh Mộc”. Có một đêm ta lén vào thư phòng của Tấn vương, trên tường treo một bức hoạ mỹ nữ, ta suy nghĩ, sau đó từ một người thị nữ của hắn mới biết được, người trong bức hoạ kia là Sở vương phi, nghe nói Tấn vương sau khi gặp nàng ở trong cung liền sai người vẽ ra bức hoạ đó. Ta không nhớ rõ lắm, nhưng có thể nói đó là một mỹ nhân”.
“Sau đó thì sao?” Lòng Du Nhã nhất thời trầm xuống, trong giọng nói không thể che dấu nỗi kinh sợ, hai tay áo nắm chặt vào nhau.
“Quang vinh vương cùng Tấn vương hợp tác, tuy rằng hắn không nói rõ cho ta nghe, dù sao hắn còn cảnh giác với ta, nhưng là ta biết, trong những ngày gần đây, Sở vương phi chắn chắn sẽ có chuyện” Lưu phong thản nhiên nói xong, giọng nói có vẻ thờ ơ.
“Không thể được!” Giọng Du Nhã chợt vút cao, Lưu phong cùng Bùi lương đều ngạc nhiên, nhíu mày nhìn nàng.
“Xảy ra chuyện gì,?” “
“Ca ca, không nên làm vậy, nàng…” Du Nhã la lên, nàng chỉ biết là không nên làm tổn thương Lục Phù. Nhưng cũng không tìm ra lí do tại sao, thật lâu mới nói “ Nàng là thê nhi của Sở bá bá, là người của Sở gia a, ca ca”
“Sở gia” Lưu phong hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên ý hận, đuôi lông mày cũng có tia hận thù xẹt qua, khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Du Nhã, mới dần dần thu hồi vẻ lãnh liệt, nhưng vẫn lưu lại một chút lạnh lùng “ Nếu không phải năm đó Sở Vân cứu ngươi một mạng, lại không làm tổn thương người nhà của chúng ta, nếu không ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng buông tha cho hắn”
“Nhưng mà ca ca, chuyện đó cùng Sở vương phi không có quan hệ” Du Nhã hô to.
Lưu phong đột nhiên cảm thấy kì lạ, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu, như muốn tìm tòi nghiên cứu, đôi mày anh tuấn hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn về phía cửa gió mạnh đang thổi vào, mang theo một ít bông tuyết, làm như vô tình nói “ Du nhi ngươi luôn luôn tiêu sái, thanh nhã, vì sao đối với một người không thân quen như Sở vương phi lại vô duyên vô cớ muốn bảo vệ, nàng cùng chúng ta không thân thiết, có bị gì cũng không quan hệ”
“Ca ca, tại sao có thể nói như vậy, ? Du Nhã có vẻ giận dữ nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng , hai người nhìn nhau thật lâu, Du Nhã mới bất đắt dĩ nói “ Ta cũng không biết vì cái gì phải bảo vệ nàng, nhưng ta cảm nhận được bảo vệ nàng là cần thiết” Nhớ tới vẻ tươi cười ấm áp mờ ảo kia, nàng chợt rùng mình, khi ý thức được bọn họ phải lợi dụng Lục Phù.
“Du Nhã, đừng mềm lòng, nếu biết Sở Cảnh Mộc đau lòng vì nàng ta, nếu nàng bị cái gì, sẽ khơi dậy sự bất hoà giữa bọn họ, Có Sở vương phi làm ngòi nổ, một quân cờ tốt như vậy, vì sao lại không sử dụng?” Lưu phong giải thích.
Du Nhã bất đắc dĩ thở dài, .. Ánh mắt nhìn cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, cố gắng làm cho nỗi bất an lắng xuống, khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn đầy vẻ bất đắc dĩ…
Lại là một vật hi sinh.!
Một vật hi sinh vì chính trị và thù hận!
“Tấn vương nghĩ muốn đoạt nàng, cho nên tánh mạng nàng sẽ không có nguy hiểm, Du nhi, ngươi còn lo lắng cái gì?” Lưu phong dứt lời nâng chén trà lên, nhưng trà đã nguội lạnh rồi, chua xót mười phần, như đã trở thành thói quen, hắn cũng không để ý, uống một hớp, mới đặt trở lại trên bàn, “Du nhi, nếu chúng ta muốn báo thù, muốn khôi phục lại danh dự cho phụ thân, đây là một nước cờ tốt nhất, ngươi ngẫm lại xem, Tấn vương nếu thật sự đoạt được Sở vương phi, Quang vinh vương sẽ nói cho hắn biết. Sở Cảnh Mộc tính toán nhiều năm như vậy, ngay cả ngươi phía sau hắn muốn phù trợ lên ngôi là ai, chúng ta cũng không biết. Nếu Sở vương phi bị đoạt đi, hắn sẽ muốn đoạt lại từ tay Tấn vương, nhất định sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch của hắn, từ đó, ta sẽ cùng hắn có cơ hội hợp tác, theo như nhu cầu. Hoàng đế hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, Tấn vương sẽ ngồi lên ngai vàng, danh dự của phụ thân, cả đời cũng sẽ không khôi phục lại được, cừu hận của chúng ta, vĩnh viễn cũng sẽ không trả được”
Du Nhã không lên tiếng, chỉ biết cười khổ, nói cho cùng cũng không nguy hiểm đến tánh mạng. ương nổi tiếng tàn bạo cả thiên hạ đều biết, với tính tình của hắn, nếu không lấy được người, ai có thể tránh được lòng bàn tay của hắn.
Hồng nhan là kẻ gây hoạ, nữ nhân xinh đẹp quả thật là kẻ gây họa! Một người có thể kích thích ba người vương gia làm cho giông bão nổi lên, nam nhân đều quan tâm chính trị, có ai vì tánh mạng của Lục Phù mà để tâm đâu. ? Mặc dù không tìm hiểu nhiều, nhưng nàng cũng biết được, Lục Phù là một nữ nhân kêu ngạo, nếu bị nhục nhã, không chừng nàng sẽ quyên sinh, chỉ cầu ngọc nát , chứ không cần ngói lành.
“Ca ca, nhất định phải làm như vậy sao?”
“Nhị tiểu thư, người còn do dự cái gì, đây là một nước cờ tuyệt diệu” Bùi lương thấy nàng do dự, không nhịn được lên tiếng “Sau khi Sở vương phi gặp chuyện không may, tiểu thư có thể làm người môi giới cho thiếu gia và Sở vương, gợi ý cùng Sở vương hợp tác, Tấn vương hiện giờ tín nhiệm thiếu gia, sau đó thiếu gia và Sở vương nội ứng ngoại hợp sẽ có thể đối phó được với Tấn vương.”
“Ta đã biết” Thật lâu sau, Du Nhã mới gật đầu đồng ý, mặc dù có bất an, nhưng khôi phục danh dự cho Lưu gia và báo thù là nhiệm vụ hàng đầu của họ.
Lưu phong cười, thản nhiên gật đầu, “Cũng đừng thương tâm như vậy, Sở vương phi nhất định sẽ có kiếp nạn, kết quả như thế nào thì phải chờ coi số mệnh của nàng. Việc chúng ta nên làm là nghĩ ra biện pháp cùng Sở vương phi sau đó. đối phó. Tấn vương. Cừu nầy hắn đã thiếu chúng ta lâu như vậy, nhất định phải trả.”
Dũ nhã thở dài, nếu đã quyết định, nàng sẽ không suy nghĩ thêm nữa, hình như nhớ tới cái gì, nàng có vẻ chờ đợi “ Ca ca, có tin tức của Phù nhi không?”
Sắc mặt của Lưu phong chợt tối sầm lại, lưng dựa vào ghế đệm, lắc đầu cũng không muốn đánh tan hy vọng trong mắt Du Nhã. Hắn hít một hơi thật sâu, người cũng tìm đã lâu rồi, nhưng một chút tin tức cũng không có làm cho hắn cực kỳ lo lắng, rất sợ sẽ nghe được tin d�
“Phù nhi, đến tột cùng là làm sao, ..Hoặc là…”Mấy từ nầy không ai dám nói ra. Hai người huynh muội yên lặng, lo lắng ngày càng sâu, dù rất lo lắng nhưng không ai nói thêm lời nào nữa.
“Thiếu gia, tiểu thư, các người lo việc quan trọng đi, còn việc tìm kiếm tam tiểu thư, mạt tướng nhất định sẽ toàn lực đi tìm, nhất định tìm cho bằng được mới thôi” Bùi lương mạnh dạn hứa hẹn.
Du Nhã cùng Lưu phong cười rộ lên “ Cần gì phải làm phiền đến Bùi thúc”
“Phù nhi rốt cuộc đang ở nơi nào?” Du Nhã cùng Lưu phong không ngừng than thở, mang theo hoài niệm cùng đau lòng.
Trong lúc đó, nơi Tây sương của Sở vương phủ, Lục Phù cảm thấy lạnh làm nàng rùng mình, Băng Nguyệt nhìn thấy, quan tâm hỏi “ Vương phi, bị gì vậy?”
Lục Phù chớp chớp mắt, có một tia hoang mang xẹt qua, khẽ mở ra đôi môi đỏ mọng “ Băng Nguyệt, ta thấy lạnh qua, mang ấm lô qua đây đi”
Lạnh sao? Băng Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng, cùng Bôn Nguyệt liếc nhau, trong phòng nóng làm các nàng chảy mồ hôi. Nhưng mà cũng biết thân thể của Lục Phù không giống bình thường, nên đi ra cửa mang ấm lô vào.