Hòa Phi và Chiêm Phi tranh cãi tóe lửa ở ngự hoa viên.
Quế Mỹ nhân thấy tình hình căng thẳng trước mặt cũng phải đổ mồ hôi sợ hãi bản thân mình bị liên lụy. Nhưng mấy lần phải nhìn về phía Huệ Tần, Tô Tuyết vẫn một mực im lặng trước sau như một kia. Ấn tượng duy nhất về Huệ Tần của Quế Mỹ nhân: nàng là ân n hân của hoàng thượng. Ngoại trừ quãng thời gian đầu khiến chúng nhân để ý ra thì Huệ Tần còn lại rất im lặng, chưa từng gây ra chút sóng gió gì, cũng chưa từng thấy nàng được ân sủng. Một người vốn chẳng có chút giá trị như vậy lại khiến cho Hòa Phi, người luôn sống ẩn dật không màng thị phi phải dốc lòng bảo vệ? Rốt cuộc, Huệ Tần này đặc biệt chỗ nào?
Tranh cãi không có điểm dừng, Lý Phù Dung chán ngán nói:
- Rốt cuộc ngươi vì sao lại muốn làm khó một Tần phi nhỏ nhoi?
Chiêm Phi nói:
- Ta là Chiêm Phi, nàng ta chỉ là một Huệ Tần cỏn con, ta bảo nàng lưu lại thì nàng phải lưu lại!
Lý Phù Dung liền bật lại:
- Ngươi là Phi, ta cũng là Phi! Lời ngươi nói phải nghe, vậy lời ta nói lẽ nào không tính?
Chiêm Phi dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, trước nay luôn được nuông chiều, tạo thành tính háo thắng, cao ngạo, làm sao chịu được người khác lấn áp, liền nhanh nhẩu phản bác:
- Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là công chúa Chiêm Na Hoa của La Quốc, ngươi dám không nghe lệnh của ta???
Lý Phù Dung chỉ chờ có vậy, lập tức phản kích:
- Chiêm Phi muội muội, có cần ta nhắc cho muội nhớ đây là Nam Quốc không?
Nơi này không phải là La Quốc, dù là công chúa của La Quốc một khi đã gả sang cũng phải tuân thủ theo quy tắc của Nam Quốc!
Lý Phù Dung và Chiêm Na Hoa cùng chức vị, nhập cung càng sớm nên Lý Phù Dung đương nhiên có tư cách gọi Chiêm Phi là “muội muội”, cố ý hạ thấp khí thế của Chiêm Phi.
Chiêm Phi tức tới mức hai mắt nổ đom đóm.
- Ngươi...
Đúng vào lúc đó, giọng một thái giám vang lên:
- Hoàng thượng giá lâm...
Chúng nhân ở Ngự hoa viên liền giật mình, lập tức sửa sang lại dung mạo đứng vào hàng lối nghênh đoán thánh giá.
Vạt áo màu vàng tiến vào tầm nhìn của bọn họ, bọn cung tì, thái giám liền quỳ mọp xuống đất.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế...
Chỉ có hai vị Hòa Phi, Chiêm Phi và một Huệ Tần có đặc ân là hành bán lễ, nhưng có điều cả Hòa Phi, Lý Phù Dung và Chiêm Phi, Chiêm Na Hoa đều cụp mắt không dám nhìn thẳng vào long nhan thì Huệ Tần nhỏ bé kia vẫn ngẩng đầu đối mặt với Lạc Quân Đế .
Lạc Quân Đế trông thấy sự miễn cưỡng, gian nan trong mắt Tô Tuyết thì lòng xót đau, nhưng sự đau đớn đó bị Lạc Quân Đế giấu kín kẽ, không hề để lộ ra ngoài.
Hắn không phải muốn Tô Tuyết gặp vấn đề nan giải, chỉ là, đây chính là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề hiện tại. Chỉ cần Tô Tuyết chịu đựng thêm một chút nữa, hắn nhất định sẽ tạo ra cơ hội để giải quyết dứt điểm những vấn đề tồn đọng bấy lâu trong hậu cung. Chờ đến lúc đó, hắn sẽ quang minh chính đại dắt tay Tô Tuyết, đưa nàng ngồi vào hậu vị, sẽ không còn một ai có thể gây thương tổn cho Tô Tuyết nữa. Chỉ cần chờ một lúc thôi...
- Đứng dậy cả đi!
Lạc Quân Đế lạnh lùng mở miệng.
- Tạ ân bệ hạ!
Trăm miệng cùng nói một lời tạ ơn. Làm xong lễ tiết, Chiêm Phi liền trở lại bộ dáng như hoàng oanh, liền xà tới bên cạnh Lạc Quân Đế , nũng nịu:
- Bệ hạ, Na Hoa rất nhớ bệ hạ...
Lạc Quân Đế dù trong lòng chán ghét, ngoài mặt vẫn nở nụ cười niềm nở, ân cần với Chiêm Phi.
- Ái Phi, tại sao lại ra chỗ gió lớn thế này? Nàng nên nghỉ dưỡng nhiều hơn mới đúng...
Nghe Lạc Quân Đế nói thế, mặt Chiêm Phi liền ửng đỏ, cúi mặt nhìn xuống cái bụng vẫn đang bằng phẳng của mình, hờn dỗi:
- Bệ hạ chỉ lo cho tiểu hoàng tử mà thôi! Suốt ngày ru rú trong phòng, thần thiếp sắp mốc meo lên rồi...
Chiêm Phi như chắc chắn mình mình mang thai hoàng nam không thể khác được. Dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của Lạc Quân Đế , Lạc Quân Đế nhất định sẽ hết sức bận tâm. Chỉ cần đứa bé thuận lợi chào đời, Chiêm Phi xem như đã đứng vững địa vị của mình.
Lý Phù Dung khẽ quan sát Lạc Quân Đế , đây là lần đầu tiên sau khi trùng sinh trở về gặp được Lạc Quân Đế !
Vẫn gương mặt đó nhưng bề ngoài đã trẻ lại mấy mươi tuổi so với hình ảnh trong trí nhớ của Lý Phù Dung. Nhìn bộ dáng khí khái hiên ngang đó, Lý Phù Dung cũng không khó hiểu vì sao một công chúa La Quốc lại nhất kiến chung tình như vậy.
Xem Chiêm Phi đầy ấp nhu tình, mật ý, vẻ mặt hoàn toàn cảm động, hạnh phúc kia, Lý Phù Dung không biết nên nói là ngưỡng mộ nàng hay bi ai thay nàng nữa. Chẳng lẽ nàng không thấy sự lạnh nhạt, vô tâm trong mắt Lạc Quân Đế ?
May mắn, Lý Phù Dung từ trước đã xác định dù có trở thành nữ nhân của hoàng đế cũng sẽ không gửi trái tim mình cho vị hoàng đế kia. Nên bây giờ, khi chứng kiến cảnh Lạc Quân Đế , phu quân của nàng âu yếm với một nữ nhân khác trước mặt, nàng cũng không có nhiều cảm nghĩ.
Chỉ là, Lý Phù Dung có thể làm được như vậy, nhưng người khác liệu có làm được như vậy? Xem tất cả như phù phiếm, mộng ảo?
Lý Phù Dung lẳng lặng nhìn liếc mắt nhìn sang Tô Tuyết. Trái với suy nghĩ của Lý Phù Dung, Tô Tuyết không có vẻ bi thương, đau đớn gì, mà lại yên tĩnh, an ổn đến lạ thường!
Nhìn thấy vậy, Lý Phù Dung càng bất an!
Một người ngoài mặt hiện ra sự vô cảm như vậy chỉ có thể vì không can hệ với một người, một lòng vô tâm hoặc giả... đó là biểu hiện khi trái tim đã vỡ nát!