Mấy ngày sau, Lạc Quân đế trở lại, chỉ là, hắn không về một mình mà còn có thêm một nữ nhân.
Nữ nhân ấy được bố trí ở Chiêu Dương Cung, khá gần với Thanh Tư Cung của Lý Phù Dung. Đó không phải là nơi tráng lệ, to lớn với với các tẩm cung khác nhưng bù lại, cảnh vật trong Chiêu Dương Cung rất đẹp, rất hài hòa, bốn mùa nhận đủ ánh sáng, vô cùng ấm áp, dễ chịu. Bởi vậy, Chiêu Dương Cung đã từng bị các phi tử khác trong sáng ngoài tối tranh giành với nhau, nhưng đều bị Lạc Quân đế cự tuyệt, có lần hắn còn nổi trận lôi đình nghiêm khắc phê phán nên từ đó các nàng không còn dám động tâm tư tới Chiêu Dương Cung nữa.
Chiêu Dương Cung trở thành nơi ước ao và cũng là cấm kỵ trong lòng của nữ nhân trong cung.
Thế mà, ngày hôm nay lại nghe Lạc Quân đế cho người vào ở, lại còn là một nữ nhân không rõ thân phận, làm sao các nàng không tức cho được. Dù với danh nghĩa khi Lạc Quân đế bên ngoài gặp nạn, nàng đã có ân cứu giúp, cho dù từ lúc nàng vào cung tới giờ, Lạc Quân đế chưa từng đặt chân đến cung của nàng nhưng vẫn khiến người ta không sao nguôi giận được.
- Hoàng hậu nương nương, tại sao không thấy vị ở Chiêu Dương Cũng đến thỉnh an ngài vậy? Nàng đến cũng không ít ngày rồi đây...
Hoa Phi bóng gió lên tiếng nói.
Dù biết Hoa Phi có ý châm ngòi nhưng Hoàng hậu vẫn khó chịu ra mặt. Là Hoàng hậu, có cái gì mà nàng không thấy qua, nàng cũng chẳng phải ganh đua một cái Chiêu Dương Cung nhỏ nhoi kia mà nàng nghi ngại tâm tình của vị đang ở trên cao kia. Lạc Quân đế là một minh quân có thể thấy rõ, trong hậu cung nữ nhân cũng không nhiều, suy tới tính lui cũng chẳng giáp nổi hai bàn tay, còn đa phần là nữ nhi của các đại thần trong triều nữa. Nói trắng ra thì hắn thu nhận các nàng vì muốn thông qua các nàng mà nắm lấy quyền lực trong tay phụ huynh các nàng mà thôi, còn có tình cảm hay không thì để nói sau đi.
Biết là vậy, nhưng Hoàng hậu cũng như đại đa số các cung phi khác đều không nhịn được mà bỏ qua cơ hội trở thành nữ nhân của Lạc Quân đế. Trong mắt các nàng, đó là nam nhân vĩ đại nhất, oai hùng nhất, cũng là người đáng giá nhất để phó thác thân mình. Dù không có tình thì sao? Chỉ cần được ở cạnh hắn, nàng cũng đã thấy đáng giá, mãn nguyện rồi.
Bởi thế, dù thấy các phi tần oanh oanh yến yến trước mặt, Hoàng hậu dù đôi lúc phiền chán nhưng thật sự cũng chẳng mấy để tâm. Vì nàng hiểu rõ, Lạc Quân đế không có tình với các nàng.
Nhưng người mới xuất hiện kia đã làm nàng phân vân!
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Lạc Quân đế hành động khó hiểu như vậy, trái với cách hành xử thông thường của hắn, điều đó đã khiến Hoàng hậu phải đề cao cảnh giác.
Hoàng hậu ôn tồn cất tiếng nói:
- Ừm, nghe nói thế ta cũng chợt nhớ ra đã quá khinh xuất với vị cô nương trong Chiêu Dương Cung kia rồi. Dù sao nàng cũng là ân nhân của bệ hạ, gặp nàng một lần cũng là chuyện phải đạo...
Nghe Hoàng hậu thản nhiên nói có tình có lý như thế, Hoa Phi khẽ bĩu môi, ai lại không biết tâm tư của Hoàng hậu, còn ở đó giả đò nhân nghĩa như vậy.
Hoàng hậu quay sang nói với cung nữ thân cận:
- Trúc Nhi, ngươi hãy đích thân tới Chiêu Dương Cung mời vị cô nương ấy đến đây!
Cung nữ Trúc Nhi nhận lệnh.
- Dạ.
Theo bóng Trúc Nhi ra khỏi Phượng Hoàng Cung, mọi người tự hiểu vị ở Chiêu Dương Cung kia lần này có muốn trốn cũng không trốn được rồi nên cũng chẳng buồn nói thêm cho thừa, bèn quay sang tán dóc giết thời gian.
Lý Phù Dung thân là một trong tam phi nên cũng có địa vị nhất định trong hoàng cung, chỉ là bản tính nàng lạnh nhạt chẳng thân cận, chẳng tranh đua với ai. Mọi người đều biết tính nàng nên cũng chẳng ai buốn bắt chuyện, làm việc vô bổ với nàng. Dù sao bớt một kẻ địch vẫn hơn thêm một kẻ địch, chọc tới nàng làm gì.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, lúc lâu sau, Trúc Nhi cũng đã trở về.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, vị cô nương ở Chiêu Dương Cung đang chờ ngoài điện.
Hoàng hậu đặt chén trà trong tay xuống, thong dong nói:
- Cho nàng vào đi!
- Dạ.
Trúc Nhi lại ra ngoài truyền lời.
Lần sau trở lại thì có hai người.
“Rốt cuộc cũng đã gặp được người rồi.”
Lý Phù Dung khẽ nói trong bụng, liếc mắt lên nhìn người đang từ xa bước tới gần.
Đó là một vị cô nương xinh đẹp, không sắc sảo, kiêu sa như những phi tần nơi đây mà mang một vẻ đẹp thanh tao, thanh khiết như một đóa hoa đồng nội. Ánh mắt nàng không có đố kỵ, toan tính mà đơn thuần, sạch sẽ... là kiểu người khiến cho người khác cảm thấy bình yên, hoan hỷ.
Chiếc váy nàng đang mặc dù trang nhã nhưng liền biết là chất liệu hiếm có khó tìm, không chút tầm thường, không phải là thứ trong vài ngày có thể làm ra được. Nhìn ra điều đó, có không ít người không nén nổi ghen ghét.
Nàng ngay thẳng bước chậm từng bước tới trước mặt Hoàng hậu rồi khẽ thi lễ:
- Dân nữ tham kiến Hoàng hậu.
Chỉ là một cái nhún người chứ không quỳ.
Khóe môi Lý Phù Dung khẽ nâng lên.