– Hoàng hậu nương nương!
Đúng vào lúc đó, giọng nói của Hòa Phi, Lý Phù Dung vang lên.
Người trong Thanh Tư Cung không nhiều, dù có tập trung lại hết toàn bộ cung nữ, thái giám thì cũng hơn hơn hai, ba mươi người. Bọn họ không biết chuyện gì cũng phải đi theo Lý Phù Dung tới đây. Nào ngờ, dụng ý của Lý Phù Dung là đối đầu với Hoàng hậu đâu.
– Nương nương, tại sao lại muốn xông vào Chiêu Dương Cung chứ? Huệ Tần đã làm sai gì sao?
Lý Phù Dung hôm nay không như mọi ngày luôn hạ thấp sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất, lại dám hiên ngang đối mặt chất vấn Hoàng hậu như vậy.
Hoàng hậu cũng lấy làm bất ngờ, sau lại bật cười.
– Ha ha ha, có vẻ lúc này mới là tính cách thật của Hòa Phi đúng không?
Lý Phù Dung này quả thật giả trang không tệ, suốt bao nhiêu năm qua chưa từng lộ ra. Hoàng hậu nào biết, Lý Phù Dung như vậy là do bắt buộc thôi, chứ bản thân nàng thà làm cái bóng để sống yên ổn trong hậu cung này cũng không muốn một lần hiển danh.
– Nương nương, xin hãy rút lui đi!
Lý Phù Dung cảnh báo Hoàng hậu. Lạc Quân Đế đã trở về rồi, tin chắc theo sau hắn là cả một đại quân, Hồ gia dù có mạnh bao nhiêu cũng không có đường chống đỡ. Lúc này, Hoàng hậu còn gây sự như vậy có ích lợi gì?
– Bởi vì thế nên ngươi mới từ chối lời mời của ta phải không, Hòa Phi?
Hoàng hậu âm trầm nói.
Lý Phù Dung im lặng không đáp.
Hoàng hậu bật cười mỉa mai:
– Hừ, chỉ mỗi việc nàng ta có thể để cho Hòa Phi đứng ra bảo vệ, thì nàng ta cũng đã đáng chết rồi.
Hoàng hậu liếc mắt lên nhìn Lý Phù Dung hồi lâu.
– Hòa Phi, ta nghĩ có lẽ ngươi còn hiểu rõ hắn hơn cả ta.
“Hắn” trong miệng Hoàng hậu lúc này chính là Lạc Quân Đế.
Có thể lúc đầu vì bản tánh gặp khó thì lùi, cúi đầu làm người nên Lý Phù Dung mới an ổn sống ở hậu cung. Nhưng về sau, không nói Lý Phù Dung vẫn luôn sống yên vì hiểu được cách hành sự của Lạc Quân Đế, im hơi lặng tiếng tránh né không phạm vào tối kỵ mới thong thả sống qua ngày.
Không như Hoàng hậu!
Ngay từ đầu, gả cho Lạc Quân Đế đã là mưu đồ nên đối nàng, hắn luôn cảnh giác, phòng bị, chưa từng khi nào là phu thê chân thật. Chính vì vậy, Hoàng hậu nghĩ mình hiểu được Lạc Quân Đế nhưng thật chất, nàng không hiểu gì cả.
– Nương nương, quay về thôi.
Đối với Hoàng hậu, không hiểu sao Lý Phù Dung lại dâng lên cảm giác thương tiếc. Bởi vì đều là phận nữ nhi? Điều không thể làm chủ được vận mệnh của mình? Bởi vì nàng không mơ được hồi đáp còn Hoàng hậu thì một lòng hướng về Lạc Quân Đế mà bị chối từ?
Hoàng hậu lẩm bẩm:
– Quay về? Ngươi nghĩ ta có cam tâm quay về không?
Không biết từ lúc nào, Hoàng hậu đã nhìn ra người trong lòng của Lạc Quân Đế là Tô Tuyết chứ không phải bất cứ vị phi tần nào trong hậu cung này. Dù thường ngày Lạc Quân Đế luôn rẻ lạnh Tô Tuyết, không bao giờ có tin hắn cho nàng thị tẩm, cũng chưa từng nghe tiếng gió nào. Thế nhưng, làm thê tử hơn mười năm, chí ít, Hoàng hậu cũng biết ánh mắt Lạc Quân Đế đang hướng về ai.
Hắn thích Tô Tuyết thế mà luôn phớt lờ nàng, đó không phải vì muốn bảo vệ nàng hay sao? Sợ biến Tô Tuyết thành mục tiêu chung của nữ nhân hậu cung?
Hắn vì nàng ta mà lo nghĩ tới như vậy thì rốt cuộc hắn đã thích nàng ta tới mức nào?
Hồ gia xong rồi, Hoàng hậu biết bản thân mình cũng không có kết cuộc tốt đẹp gì. Những chí ít, nàng muốn trước khi chết, có thể kéo theo kẻ trong lòng của hắn, giải mối ray rứt trong lòng của mình.
– Hòa Phi, tránh ra đi!
Hoàng hậu lên tiếng ra lệnh. Lý Phù Dung vẫn không nghe lời, lại nói:
– Hoàng hậu, ngài nghĩ làm vậy có ích gì?
Hoàng hậu lắc đầu:
– Không có ích gì cả. Ta chỉ muốn kết thúc thôi.
Lý Phù Dung thở dài nhìn nữ nhân trước mắt mình, không phải là Hoàng hậu, chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân đáng thương. Bi ai vì tình, lại kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn yêu không được, muốn hận cũng không xong.
Lý Phù Dung mở miệng nói:
– Vào trong đó rồi, ngài sẽ làm gì? Mà ngài có chắc, có được thứ gì không?
Lạc Quân Đế yêu thương Tô Tuyết như vậy, lẽ nào lại để Tô Tuyết gặp nguy hiểm, chỉ sợ từ sớm, người đã đi mất rồi. Có vào trong rồi thì làm sao?
Hoàng hậu run rẫy, nàng hiểu ý của Lý Phù Dung. Bây giờ có vào được, thấy bên trong trống rỗng, người đã không còn thì chẳng phải càng khiến trái tim nàng thêm đau đớn hay sao?
Lý Phù Dung nói nhỏ với Hoàng hậu:
– Trong Chiêu Dương Cung có mật đạo dẫn đến tẩm cung của Hoàng thượng.
Hoàng hậu chết lặng hồi lâu rồi bật cười chua xót.
Không ai hiểu vì sao Hoàng hậu tự nhiên lại cười cay đắng như vậy, tất cả mọi người đều đứng nguyên tại chỗ.
Lúc sau, Hoàng hậu ngưng cười, nhìn qua Lý Phù Dung một cái rồi ra lệnh:
– Tất cả rút lui!
Nhã Nhã nhìn theo Hoàng hậu dẫn đoàn người đi rồi vẫn không tin tưởng được, cũng không hiểu vì sao Hoàng hậu lại hành động như vậy.
– Tiểu thư, chuyện gì đang xảy ra vậy?
– Không có gì. Hoàng hậu chỉ đi dạo thôi.
Đi dạo mà làm ra hành động lớn như vậy?
– Về thôi!
Nhã Nhã hỏi:
– Tiểu thư không định vào thăm Huệ Tần sao?
Lý Phù Dung nghe vậy thì đưa mắt nhìn vào Chiêu Dương Cung đang sáng rực đèn kia rồi quay đầu đi.
– Không cần thiết!
Nhã Nhã càng không hiểu.
– Nếu không thì đến đây làm gì chứ?
Lý Phù Dung mỉm cười, thật thật giả giả nói:
– Để cho người khác xem!