Thanh Tư Cung hai mươi năm đóng kín cửa, Hòa Phi ngày ngày ăn chay niệm Phật vì cầu phúc cho Tô Hoàng hậu. Người người trong Thanh Tư Cung nếu không chịu nổi cuộc sống tẻ nhạt này, từ lâu đã kiếm cớ chuyển đi thì những người còn lại xem như đã chấp nhận cuộc đời của mình. Theo chân một chủ nhân không biết tiến thân như Lý Phù Dung, ngày vinh quang của bọn họ đã không có, nhưng dần dà, họ lại thấy cuộc sống thanh tịnh, an nhàn giữa chốn thâm cung hiểm độc này xem như cũng không tệ. Ít nhất, ở nơi này, không có dối gạt như bên ngoài, không phải lúc nào cũng nop nốp lo sợ làm sai bị trừng phạt.
Trong phòng, Lý Phù Dung mặc tăng y quỳ ngay ngắn dưới bàn thờ Phật. Từ xưa, Lý Phù Dung đã không hay biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, sau nhiều năm tụng Kinh gõ mõ, càng trở nên trầm lắng. Nhìn vào, ai cũng sẽ tưởng rằng Lý Phù Dung như đã thoát tục, hoàn toàn thanh tịnh nhưng chỉ có mình Lý Phù Dung là biết rõ nội tâm của nàng xáo động cỡ nào.
Nàng cho tới bây giờ chỉ là tự ép bản thân mình phải chấp nhận mà thôi! Nàng vẫn chán chường, lo sợ, bất an không ngừng, dù ngoài miệng tụng Kinh nhưng thật chất, nàng không trầm mình vào trong lời Kinh dạy. Chỉ tự mình lừa mình dối người mà thôi.
Nhã Nhã vẫn trung thành theo hầu Lý Phù Dung cho tới bây giờ, thời gian cũng đã làm Nhã Nhã thay đổi rất nhiều, vì chủ nhân của nàng tu hành tại gia ăn mặc giản lược nên bản thân nàng cũng noi theo, mặc áo tối màu, tóc bới gọn gàng càng làm già hơn tuổi thật.
Nghe tiếng tụng Kinh đã ngừng thì rón rén mở hé cửa nhìn vào.
– Tiểu thư…
Nhã Nhã tới giờ vẫn giữ nguyên lời xưng hô của mình đối với Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung lạy tạ lễ rồi bước ra ngoài, Nhã Nhã liền tới đỡ tay Lý Phù Dung giúp nàng ngồi xuống ghế tựa.
– Nhã Nhã, tâm thần ta nhiều ngày qua luôn không yên.
Nghe Lý Phù Dung nói thế, Nhã Nhã liền lo lắng hỏi:
– Tiểu thư không khỏe ư? Có cần triệu thái y tới chẩn mạch không?
Lý Phù Dung lắc đầu nói:
– Ta cảm thấy bất an vô cùng.
– Tiểu thư…
Lý Phù Dung nghĩ nghĩ rồi hỏi Nhã Nhã:
– Ngươi có nghe ngóng tin tức của Lý gia không?
Năm xưa, khi Lý Phù Dung trái ý gia tộc tự mình quyết định đóng cửa thanh tu thì Lý gia đã cực kỳ nổi giận, sau nhiều lần khuyên ngăn không được, Lý gia chỉ thiếu mở miệng đoạn tuyệt với nàng, chỉ là dù Lý gia có muốn làm vậy thì vẫn phải nể mặt Lạc Quân Đế, dù sao chính Lạc Quân Đế đã lên tiếng chấp thuận yêu cầu của Lý Phù Dung, nếu như Lý gia đoạn tuyệt với Lý Phù Dung thì chẳng phải đánh vào mặt Lạc Quân Đế sao. Nhưng cũng từ đó, Lý gia không ngó ngàng tới Lý Phù Dung nữa, bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt trong hậu cung này. Còn Lý Phù Dung thì muốn Lý gia từ bỏ ý đồ nâng người có một nửa dòng máu của Lý gia lên thượng vị nên Lý Phù Dung cũng từ chối liên lạc. Một thoáng mà đã hai mươi năm trôi qua…
– Tiểu thư…
Vì sao hôm nay Lý Phù Dung lại muốn biết tình hình của Lý gia, bao nhiêu năm qua nàng có hỏi han đâu.
– Lão gia từ năm trước vì tuổi cao sức yếu nên đã xin từ quan, hưởng phúc tại nhà. Đại công tử hiện tại đã làm tới chức nhất phẩm, thanh danh hiển hách, nhiều lần còn được Thánh thượng khen ngợi. Nhị công tử là kỳ nhân buôn bán, tích trữ nhiều của cải, có thể xem như một trong người người giàu có nhất ở kinh thành…
– Vậy còn các hoàng tử thì sao? Hiện có những ai?
Trong kiếp này đã có nhiều thay đổi so với kiếp trước, không biết bây giờ ai đang là người nổi bật nhất?
– Trong các hoàng tử thì nổi bật nhất có thể nói đến chính là Đại hoàng tử, thân sinh của Chiêm Quý Phi, Nhị hoàng tử có mẫu phi là Đức Phi cũng có danh tiếng rất tốt, Tam hoàng tử tuy xuất thân thấp hơn một chút nhưng cũng là kỳ tài hiếm gặp…
Quả nhiên, tình tiết này khác với kiếp trước rất nhiều, chỉ có thể nói rằng bởi vì Lạc Quân Đế vốn dĩ không xem trọng “con cái” của mình, hắn chỉ tạo ra những kẻ nối dõi rồi chọn lọc trong đó ra một người ưu tú nhất để kế thừa mình.
– Chỉ là…
Nhã Nhã ngập ngừng, Lý Phù Dung thấy lạ liền hỏi:
– Có chuyện gì?
Nhã Nhã bâng khuâng hồi lâu rồi nói:
– Đại công tử đã trở thành mưu tá cho Đại hoàng tử…
Chén trà trên tay Lý Phù Dung rơi xoảng xuống đất vỡ tan tành, Lý Phù Dung xanh mặt hỏi lại:
– Ngươi nói cái gì?
Nhã Nhã thấy Lý Phù Dung như vậy thì hoảng sợ, lắp bắp nói:
– Đại công tử đã nhập vào trướng Đại hoàng tử rồi.
Lý Phù Dung lung lay sắp đổ, tại sao lại như vậy? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
– Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?
Lý Phù Dung xụi lơ trong lòng Nhã Nhã, vì sao nàng đã cố gắng tới như thế này vẫn xảy ra kết cuộc như vậy? Tại sao?
Lý Phù Dung tiếng còn tiếng mất nói với Nhã Nhã:
– Ngươi… cho truyền gọi đại ca tới gặp ta…
Lý Phù Dung muốn gặp Lý Vĩnh Trường?
Lý Vĩnh Trường khi nhận được tin báo thì trầm ngâm một lúc lại viện lý do từ chối. Lý Phù Dung nghe thấy không khỏi bần thần, Nhã Nhã không khỏi sốt ruột, cuối cùng tự mình nghe ngóng hành tung của Lý Vĩnh Trường rồi lẻn tới gặp người trong một góc hoàng cung. Nhã Nhã quỳ xin Lý Vĩnh Trường đến gặp Lý Phù Dung, lại không ngờ nàng càng làm vậy Lý Vĩnh Trường càng xem thường, trong bụng thầm nhủ rốt cuộc Lý Phù Dung đã không chịu được nữa, nghĩ muốn bám vào Lý gia một lần nữa.
Đối với muội muội ruột thịt này, Lý Vĩnh Trường cảm thấy xa lạ còn hơn cả kẻ ngoại tộc. Nàng từ bé đã lộ thông minh, học một hiểu mười làm phụ thân rất vui vẻ mà khen ngợi. Nhưng bản tính nàng lại kiệm lời, xa cách, dù sống trong cùng một mái nhà, những lần chạm mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn từ trước đã không hiểu được người muội muội này, từ lúc nàng tiến cung càng tỏ ra e dè tiếp xúc với bên ngoài. Rồi vô duyên vô cớ lại gây ra sự kiện tày trời kia mà chẳng quan tâm đến lợi ích của gia tộc. Đối với Lý Vĩnh Trường mà nói, người muội muội có cũng được, không có cũng được, chẳng có gì là quan trọng nữa.
Nhã Nhã liên tục van nài, nàng thật sự không chịu nổi khi thấy Lý Phù Dung chịu dày vò như vậy.
– Công tử, xin người tới gặp tiểu thư đi. Tiểu thư là thật tâm quan tâm tới Lý gia…
Nghe lời đó, Lý Vĩnh Trường càng muốn bật cười. Lý Phù Dung mà nghĩ ngợi tới Lý gia sao?
– Công tử, người hãy tin lời nô tì nói. Tiểu thư từ trước tới nay luôn để tâm đến Lý gia, làm tất cả cũng là vì Lý gia. Người nhất định phải tin tiểu thư…
Lý Vĩnh Trường cười mỉa mai, một người vô tình lạnh nhạt kia lại luôn nhớ thương thân nhân của mình? Có thể sao?
Dù cố nhớ hắn vẫn chẳng nhớ nổi dáng vẻ của Lý Phù Dung ra sao nữa, ký ức càng không có. Suốt mười mấy năm nàng sống ở Lý gia xa lạ như một vị khách ghé vào tá túc. Rất nhiều lần muốn đến gần nàng thì đều trông thấy ánh mắt hờ hững, chẳng nhiệt tình kia nên dần dần mọi người trở nên xa cách, không buồn thấy nhau nữa.
Lý Vĩnh Trường hồi tưởng lúc lâu rồi nói:
– Được, ta sẽ tới gặp nàng ta!
…
Lần đầu tiên trong hai mươi năm, Thanh Tư Cung mở cửa cho khách đi vào. Lý Vĩnh Trường chậm chạp bước từng bước, nhìn qua chỗ ở của “muội muội” mình.
Lý Phù Dung ngồi trong phòng khách, nghe tiếng bước chân tới gần thì ngẩng đầu lên nhìn, khẽ hỏi:
– Nhã Nhã, ngươi đã đi đâu vậy?
Vào lúc đó, nàng trông thấy Lý Vĩnh Trường, Lý Vĩnh Trường cũng chạm mặt nàng.
Một nữ nhân gầy yếu, da dẻ tái nhợt vì nhiều năm không mấy tiếp xúc với ánh mặt trời, nàng mặc tăng y màu xám tro, bình thường mái tóc luôn bới gọn nhưng hôm nay lại để mặc nó xõa sau lưng càng toát ra vẻ yếu ớt, tiêu điều. Thế nhưng, đôi mắt nàng dù thiếu đi ánh hào quang vẫn kiên cường nhìn thẳng, bởi vì Lý Phù Dung tin tưởng vào những gì mình làm là đúng, vì niềm tin đó, nàng có thể chịu đựng mọi chuyện.
Lý Phù Dung không ngờ Nhã Nhã lại dẫn Lý Vĩnh Trường tới, trố mắt ra nhìn hồi lâu, Lý Vĩnh Trường cũng im lặng không nói. Nhã Nhã phúc thân rồi lui ra ngoài để lại không gian cho hai người.
Lý Phù Dung hồi lâu mới lắp bắp gọi:
– Ca… ca.
Lý Vĩnh Trường cau mày, bề ngoài hắn đã thay đổi rất nhiều so với thời thiếu niên, hắn không nghĩ nàng sẽ nhận ra hắn. Cũng giống như hắn, nếu không phải biết rõ nàng đứng trước mặt cũng sẽ không nhận ra nàng là Lý Phù Dung trong trí nhớ của mình.