Một ngày nọ, có tin lan truyền Lạc Quân Đế ho ra máu trong thư phòng, sống không được bao lâu. Đại hoàng tử vui mừng, nghĩ thời cơ của mình đã đến nào ngờ, vào lúc đó, Lạc Quân Đế lại thường xuyên triệu Tam hoàng tử vào cung hầu hạ mà không hề ngó ngàng đến Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Hai người không tính mà hợp, đồng lòng nghĩ rằng Lạc Quân Đế muốn chọn Tam hoàng tử làm kẻ kế thừa. Lửa giận bùng phát che mất lý trí, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử trước giờ luôn đối nghịch thế mà lại bắt tay, cùng nhau suy tính chiếm cứ Hoàng cung, bắt Lạc Quân Đế phải hạ chiếu nhường ngôi.
Chỉ là, tên của người trong chiếu chỉ kia lại không bàn đến, tự hiểu đến khi đó, không tránh khỏi một trận chiến sống còn.
Khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử công phá được Hoàng cung, đắc ý tiến tới Trường Long Cung của Lạc Quân Đế thì kinh hoàng nhìn thấy Lạc Quân Đế đang ngồi chiễm chệ phê duyệt tấu chương, khí sắc hồng hào, nào có chút dấu hiệu bệnh tật còn Tam hoàng tử thì quỳ thẳng bên dưới, dù đã kiềm chế vẫn thấy rõ thân thể hắn đang run từng hồi, mồ hôi chảy dài.
Lạc Quân Đế chẳng ngước mặt nhìn, chỉ nói:
– Hai vị Hoàng nhi đến thăm trẫm khí thế cũng thật lớn!
Cấm vệ quân từ bốn phương tám hướng đột ngột xông ra, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử biết bản thân đã xong rồi.
Lạc Quân Đế lại nói:
– Nghe tin trẫm bị bệnh một chút, không xác nhận lại đã vội vàng muốn lật đổ trẫm rồi sao? Nếu hai ngươi có thêm chút khả năng, trẫm còn có thể xem trọng, đằng này thật khiến trẫm thất vọng quá…
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử mưu phản chẳng mấy chốc truyền khắp nơi. Mọi người cực kỳ lên án hành động giết cha đoạt ngôi kia. Chiêm Quý phi vốn hào hứng trong Vọng Cúc Cung chờ đợi, đến khi nghe tin liền đổ ập xuống. Đúng lúc đó, Lạc Quân Đế giá lâm Vọng Cúc Cung.
Chiêm Quý phi tóc tai xộc xệch căm thù nhìn Lạc Quân Đế. Lạc Quân Đế gần năm mươi tuổi, ngoại trừ tóc đã bạc một nửa nhưng hắn tới giờ vẫn minh mẫn, cường tráng như những người trẻ tuổi, những nếp nhăn trên mặt chỉ khiến hắn như khắc thêm khí thế trầm tĩnh, khó dò của hắn.
Chiêm Quý phi lúc trẻ ngưỡng mộ Lạc Quân Đế, vì hắn sinh hạ nhi tử, từng bước tiến thân trở thành Quý phi cao quý duy nhất của hậu cung. Ai nhìn vào cũng nghĩ nàng vinh hoa phú quý, nhưng ai ngờ được suốt hai mươi mấy năm qua, nàng mình đơn gối chiếc, hắn chẳng chạm qua nàng?
– Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Lạc Quân Đế chẳng trả lời câu hỏi của Chiêm Quý phi, hắn nhìn qua Vọng Cúc Cung một lượt rồi bảo:
– Ngươi có biết vì sao nơi này gọi là Vọng Cúc Cung không?
Chiêm Quý phi ngơ ngác, nàng làm sao lại để ý vấn đề này. Lạc Quân Đế như chìm vào hồi tưởng, bâng quơ nói:
– Vọng Cúc! Vọng Cúc! Suốt đời của ta, trái tim của ta mãi mãi hướng về nàng…
Chiêm Quý phi kinh hoàng mở to hai mắt, không biết “nàng” trong miệng Lạc Quân Đế là ai, nhưng chắc chắn không phải Chiêm Quý phi nàng.
– Lúc đó, ta và nàng đã rất gần rồi. Nhưng vì ngươi, mà nàng phải rời xa ta! Vì ngươi, mà nàng phải chết!
Chiêm Quý phi ngã phịch ra sau vì ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lạc Quân Đế.
“Nàng ta” vì nàng mà chết sao?
Không hiểu sao, lúc ấy trong đầu Chiêm Quý phi hiện lên một hình ảnh.
Tô Tuyết!
Tô Hoàng hậu!
Lạc Quân Đế bật cười nói:
– Không phải ngươi muốn vinh hoa phú quý sao? Muốn trở thành người tôn quý nhất thiên hạ? Vậy ta cho ngươi! Cho ngươi hưởng thụ tư vị ấy rồi trút ngươi khỏi vị trí hằng mong ước đó. Cảm giác đó như thế nào?
Chiêm Quý phi cảm thấy Lạc Quân Đế điên rồi!
Từ trước tới nay, nàng luôn nghĩ người trong lòng Lạc Quân Đế là Lý Phù Dung, mấy mươi năm đề phòng Lý Phù Dung mà lại không thể nào ngờ được, kẻ mà Lạc Quân Đế yêu lại là Huệ tần nhỏ nhoi kia.
Nàng không phục!
Lạc Quân Đế thôi cười, cũng chẳng màng nhìn Chiêm Quý phi.
– Nếu ngươi đã muốn sống tới như vậy, ta sẽ để ngươi sống. Ta sẽ bắt ngươi phải sống mà tuyệt vọng nhất, hối hận nhất vì dám cướp cuộc sống của nàng.
Lập tức, có mấy thái giám lao tới tước hết trang sức, áo bào quý giá của Chiêm Quý phi.
– Không được! Các ngươi không thể làm vậy với ta! Không được! Bệ hạ, thiếp sai rồi! Thiếp sai rồi, ngài đừng đối xử như vậy với thiếp… Bệ hạ…
Không một ai nghe tiếng cầu khẩn của Chiêm Quý phi.
Chiêm Quý phi lúc này cũng muốn phát điên rồi, không kiềm nén mà gào lên:
– Lạc Quân Đế, ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi…
Chiêm Quý phi ngày đó bị đày vào lãnh cung chịu hết mọi đau khổ, dù muốn tìm cái chết cũng sẽ có người ngăn lại không để cho nàng chết được. Đúng như Lạc Quân Đế nói bắt nàng phải hối hận vì được sống.
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử vì tội phản nghịch nhưng vì niệm tình là giọt máu Hoàng gia, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, hai người bị đày vào ngục thất, suốt đời không ra được. Còn ở trong ngục kia sống thế nào thì không ai để ý tới.
Những quan viên dưới trướng Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử không cần biết có tham gia lần đảo chính này hay không, toàn bộ bị bắt giam. Nhẹ thì cắt chức, tịch thu gia sản nặng thì xử trảm cả nhà.
Lý gia, Lý thừa tướng, càng không thể thoát tội. Toàn bộ đã bị tống giam vào ngục chờ ngày hành quyết, bọn họ đã buông xuôi hy vọng. Thế mà, một ngày nọ, cung nữ của Thanh Tư Cung xin gặp Hoàng thượng. Không biết cung nữ kia đã truyền lời gì mà sau đó, Lạc Quân Đế lại hạ chỉ tha tội chết cho Lý gia, đày đi ngàn dặm. Việc này khiến mọi người một lần nữa nhớ tới vị Hòa Phi bí ẩn ở Thanh Tư Cung kia. Một Phi tử bị thất sủng hai mươi năm, sau biến cố không những không bị gia tộc làm ảnh hưởng mà còn có khả năng xin miễn chết cho cả nhà mình…
Thanh Tư Cung
Nhã Nhã vào báo cáo kết quả cho Lý Phù Dung.
Ngày đó, Lý Phù Dung bảo nàng đến gặp Hoàng thượng, truyền lời với Hoàng thượng:
“Mấy đêm liền, Hòa Phi mơ thấy Tô Hoàng hậu, Tô Hoàng hậu vẫn luôn nhớ tới cố nhân…”
Nhã Nhã vừa nói vừa run rẫy không ngừng, không hiểu vì sao Lý Phù Dung lại bảo nàng làm thế nhưng vì lòng trung thành, Nhã Nhã vẫn liều chết đi làm.
Thật không ngờ, Lạc Quân Đế vì thế mà tha cho Lý gia. Nhớ tới những ngày Lạc Quân Đế đến Thanh Tư Cung năm xưa chỉ để nhìn ngắm những kỷ vật của Tô Hoàng hậu để lại, Nhã Nhã hiểu ra gì đó.
Lý Phù Dung nghe vậy chỉ thở dài, đây là điều duy nhất nàng có thể làm vì Lý gia. Nàng không muốn mượn danh nghĩa Tô Tuyết, nhưng lại không thể không làm.
Tô Tuyết…
…
Sau khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bị kết tội, còn Tam hoàng tử, hắn vẫn còn bị ám ảnh bởi thủ đoạn của Lạc Quân Đế nhưng lúc này, Hoàng tử còn lại của Nam Quốc chỉ có mình hắn nên trong lòng không kiềm được mà dâng lên ý tự đắc.
Lý Phù Dung nghe được không khỏi nói:
– Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, sống đến bảy, tám mươi tuổi là chuyện thường…
Kiếp trước, Lạc Quân Đế thật sự sống đến bảy mươi mấy tuổi, làm Vua hơn năm mươi năm. Hắn vẫn còn, vẫn còn rất nhiều thời gian để bồi dưỡng kẻ kế thừa cho mình. Nhưng tất cả những chuyện đó, đều không liên quan đến Lý Phù Dung.
Một ngày nọ, Lý Phù Dung như thường lệ quỳ trước bàn thờ Phật, thật mông lung thì chợt lên tiếng gọi Nhã Nhã, bảo nàng mệt.
Nhã Nhã liền đỡ Lý Phù Dung đi nằm nghỉ.
Lý Phù Dung nằm trên giường, nhìn lên trần, rất nhiều, rất nhiều những việc cũ hiện ra trước mắt. Lý Phù Dung khẽ khép mắt không nghĩ tới nữa.
Đến khi mở mắt ra, Lý Phù Dung phát hiện khung cảnh đã thay đổi, nàng không phải đang ở trong cung mà là một căn phòng xa lạ, nhìn mãi mới nhận ra đây là khuê phòng của nàng ở Lý gia.
Chầm chậm giơ bàn tay lên, giật mình phát hiện bàn tay của mình nhỏ xíu và gương mặt đang phản chiếu trong gương kia là gương mặt của nàng lúc bảy, tám tuổi.
Nàng lại trở về rồi…