Chương 82
– Ta mang thai đúng không?
Tô Tuyết cất tiếng hỏi Lý Phù Dung nhưng trong thâm tâm là khẳng định. Hơn ai hết, Tô Tuyết phải là người hiểu rõ cơ thể của mình nhất, có thể từ lâu, Tô Tuyết đã nghi ngờ nhưng không dám tin mà thôi. Một lần mất đi đứa con và khiến nàng về sau không thể mang thai được nữa đã trở thành nỗi ám ảnh không bao giờ biến mất trong tâm trí của Tô Tuyết. Cho nên, nàng sợ, rất sợ một lần nữa phải trải qua cảm giác bất lực đó, lại phải chịu cảnh mất mát chia ly… Chính vì vậy, Tô Tuyết luôn né tránh, càng không muốn mang thai trong tình hình bất ổn như hiện nay nên luôn uống thuốc phòng ngừa.
Thế mà, nàng vẫn có thai và người nàng tin yêu nhất lại dối gạt nàng!
Tô Tuyết có cảm giác mình như bị đùa giỡn, bị lường gạt.
Lý Phù Dung phần nào đoán được suy nghĩ của Tô Tuyết nên nói:
– Hắn không phải vì muốn ngươi đỡ phải lo nghĩ hay sao.
Đúng vậy! Lạc Quân Đế giấu nàng cũng có một phần nguyên do vì tránh nàng nghĩ loạn. Nhưng, hắn có nghĩ đến cảm giác của nàng, có từng đắn đo nàng muốn gì không?
Lý Phù Dung lại nói:
– Đứa bé đó là kết tinh tình yêu của hai người…
… và cũng trở thành nguyên do để cầm chân Tô Tuyết!
Qua ba kiếp, Lý Phù Dung không thể không tự hỏi: việc Tô Tuyết luôn muốn rời khỏi Hoàng cung, trốn tránh hắn lẽ nào Lạc Quân Đế lại không biết hoặc giả chưa từng nhận ra?
Kiếp thứ nhất, Tô Tuyết buồn bực mà chết.
Kiếp thứ hai, Tô Tuyết gặp nạn mà chết sớm.
Kiếp này, Lý Phù Dung không khỏi nghĩ việc Lạc Quân Đế âm thầm để Tô Tuyết mang thai cốt muốn Tô Tuyết quý trọng mạng sống của mình, ít nhất phải nghĩ tới sinh mạng của đứa bé trong bụng mà không dễ dàng chịu chết như trước kia.
– … dù nguyên do có là gì đi nữa thì kể từ giờ trở đi, ngươi phải vì đứa bé trong bụng mà chịu đựng! Phải vì nó mà vượt qua tất cả, dẹp bỏ mọi trở ngại!
Tô Tuyết sững sờ trước lời nói của Lý Phù Dung.
– Tô Tuyết, ngươi đã từng để mất nó một lần rồi, bây giờ ngươi hãy bù đắp lại cho nó đi…
Tô Tuyết vô thức đặt tay lên bụng, cảm nhận sinh mạng bé nhỏ đang tồn tại trong cơ thể mình, nước mắt không ngừng rơi.
– Mẫu thân xin lỗi… xin lỗi con…
Tô Tuyết thổn thức nói với đứa bé trong bụng.
Nhìn Tô Tuyết như vậy, Lý Phù Dung âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Những lời Lý Phù Dung nói không sai, nhưng chẳng phải hoàn toàn vì quan tâm Tô Tuyết mà nói ra, trong đó còn chút tư tâm của Lý Phù Dung.
Ít ra Tô Tuyết bây giờ sẽ không đi tìm cái chết như kiếp trước nữa. Chỉ cần Tô Tuyết còn sống, kế hoạch của Lý Phù Dung có thể bảo đảm.
Còn về Tô Tuyết sống có vui vẻ hạnh phúc hay không thì nàng không đủ khả năng để lo tới.
Tất cả đều do mỗi người tự chọn mà thôi.
…
Ít ngày sau, Lý phu nhân tiến cung thăm Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung có chút mông lung nhìn Lý phu nhân hiền từ hòa ái đang nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nàng đầy yêu thương.
– Nữ nhi à, con đã vất vả rồi.
Trong đáy mắt của Lý phu nhân tràn ngập niềm vui, hoan hỉ vì tin tức Lý Phù Dung mang thai. Nhưng nó đơn thuần là tình thương của mẫu thân đối với nữ nhi của mình, niềm hân hoan khi thấy nàng được sống tốt.
– Mang thai đã ba bốn tháng rồi mà vẫn gầy như vậy, tuy nói là thai đầu thì không thấy rõ nhưng cũng phải chú ý bồi bổ nhiều…
Trong lời nói của Lý phu nhân luôn là quan tâm đến Lý Phù Dung, cẩn thận dặn dò đủ thứ chứ không mảy may có chút so đo lợi ích trong đó, hình ảnh thật trái ngược với người trong kiếp trước của Lý Phù Dung.
Nhớ tới những gì mình đã làm trong kiếp trước, Lý Phù Dung cảm thấy mình thật sự ngốc nghếch. Một gia đình vốn dĩ tốt đẹp như vậy thế mà vì sự vô tâm của nàng mà chia đàn rẻ nghé, người đầy tư tâm vậy mà nàng còn tự cho bản thân làm đúng…
Lý Phù Dung cảm thấy sóng mũi cay cay, cảm thấy như mình đang nằm mộng vậy, giấc mộng đẹp nhất mà nàng có.
Đáng tiếc, lần này nàng lại khiến Lý phu nhân thất vọng rồi. Nàng không có thai và tương lai sắp trở thành một người bị từ bỏ.
Lý phu nhân thấy Lý Phù Dung đỏ hoe hai mắt liền trách:
– Đã trở thành mẫu thân rồi còn mít ướt như vậy! Để đứa bé học xấu thì sao đây…
…
Phượng Hoàng Cung
– Theo ngươi nói thì Hoàng thượng đã có chuẩn bị trước, đề phòng Hồ gia?
Hồ Hoàng hậu âm trầm cất tiếng nói.
Nhân Phi cất lớn tiếng nói:
- Phải! Nếu không thì làm sao có chuyện Hoàng thượng đội ngọt dẫn theo năm vạn binh quay về giải cứu kinh thành chứ...
Kể từ lúc Hồ Hoàng hậu triệu gọi hỏi nàng những việc trong kiếp trước, Nhân Phi liền nghĩ cơ hội của mình tới rồi. Quả nhiên, Hồ Hoàng hậu không keo kiệt, đã cho Nhân Phi không ít chỗ lợi, Nhân Phi càng nhiệt tình đưa đẩy.
Hôm nay, Hồ Hoàng hậu hỏi tới chuyện công thành kiếp trước. Kể cả người được mệnh danh tài nữ như Hồ Hoàng hậu còn phải xuống nước hỏi han mình, Nhân Phi không khỏi dân cao ý tự đắc vì năng lực biết trước tương lai của mình. Nhân Phi càng kể càng hào hứng, phấn khích không ngừng lại không chú ý đến sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Thúy Nhi ở bên cạnh.
Hồ Hoàng hậu giơ tay cao bảo Nhân Phi ngừng nói.
- Nhân Phi muội muội chắc cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi.
Nhân Phi chần chừ, lại nói:
- Hoàng hậu nương nương, chuyện kia...
Hồ Hoàng hậu cắt ngang, liền nói:
- Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ hoàn thành. Việc biểu huynh của ngươi sằng bậy gây án mạng, ta đã cho người giải quyết.
Nhân Phi liền nhanh nhẩu nói:
- Nương nương, nô tì không dám xin tội cho biểu huynh, chỉ là mong nương nương suy xét những tội lỗi biểu huynh gây ra vốn không liên cán đến gia phụ, nô tì không muốn gia phụ chịu liên lụy...
Hồ Hoàng hậu nheo mắt nhìn Nhân Phi rồi nói:
- Ta đã biết! Ngươi lui trước đi!
Nhân Phi nhận được lời chắc chắn của Hồ Hoàng hậu mới yên tâm lui ra ngoài.
Sau khi Nhân Phi đi rồi, Thúy Nhi mới chán ghét nói:
- Người này thật ghê tởm! Lúc nào cũng tỏ ra thanh cao nhưng bụng toàn cặn bã, nghĩ mình thông minh nhưng thật chất ngu không tả nổi...
Lúc đầu khi biết Nhân Phi có thuật thiên tri, chính Thúy Nhi là người đầu tiên e dè tin nghi, thế nhưng khi nghe Nhân Phi thuật lại tương lai đen tối ảm đạm kia, Thúy Nhi không muốn tin nữa, càng không dám tin.
Hồ Hoàng hậu thờ ơ nói:
- Người như vậy không phải càng dễ dàng cho ta sử dụng sao.