Lý Phù Dung đang ngủ say thì bị hơi nóng và mùi khét làm cho tỉnh dậy. Lý Phù Dung ngồi bật dậy ho khù khụ, lên tiếng gọi:
- Nhã Nhã...
Đúng vào lúc đó, Nhã Nhã từ bên ngoài đập cửa chạy ùa vào, hốt hoảng la lên:
- Cháy! Thanh Tư Cung cháy khắp nơi rồi!!!
Nhã Nhã liền chạy vụt tới lôi kéo Lý Phù Dung ngồi dậy, hối thúc:
- Tiểu thư, mau chạy thôi...
Lý Phù Dung lúc này mới hoàn hồn, liền nắm chặt tay Nhã Nhã cùng kiếm đường chạy thoát. Nhưng lúc này, lửa đã lan khắp nơi, khi hai ngươi chạy tới cửa thì bị lửa từ bị ngoài thổi tạt vào làm hoảng hồn mà ngã bật ra sau. Xung quanh bốn phía căn phòng của Lý Phù Dung đã bị lửa bao bọc, không có đường thoát thân cũng không biết lúc nào sẽ cháy vào trong.
Nhìn lửa cháy càng lúc càng gần, Nhã Nhã chỉ biết la hét kêu cứu:
- Cứu... Cứu... Hòa Phi đang ở trong phòng, mau vào cứu người đi...
Đáng tiếc, tiếng cầu cứu của Nhã Nhã không ai nghe thấy, lúc này những người bên ngoài Thanh Tư Cung đang bận rộn không ngừng. Tốp thì chạy vội đi lấy nước chữa lửa, tốp thì cứu chữa những người bị nạn.
- Hòa Phi đâu? Hòa Phi đã thoát ra chưa?
Đội trưởng cấm vệ quân bắt lấy một người đang chạy lạc mà hỏi, kẻ đó chẳng biết cớ sự, rối rắm nói:
- Không biết! Khắp nơi loạn lắm!
Đội trưởng cấm vệ quân hắt tên đó ra, gấp gáp ra lệnh cho các quân lính phía sau:
- Mau giúp đỡ cứu lửa! Ưu tiên tìm tung tích Hòa Phi...
Các quân lính hô: “Dạ!” rồi chạy ùa đi làm việc. Bản thân đội trưởng cấm vệ quân cũng không nhàn, liền chạy khắp nơi vừa hối thúc vừa tìm kiếm.
Tô Tuyết bụng mang dạ chửa nghe tin Thanh Tư Cung bốc cháy cũng liền chạy vội tới.
- Hòa Phi đâu?
Tô Tuyết lớn tiếng hỏi, có người đáp:
- Vẫn chưa tìm thấy!
Tô Tuyết cắn răng liền ra lệnh cho những người sau lưng mình:
- Các ngươi mau chia nhau đi tìm Hòa Phi! Nhất định phải để nàng bình an!
Những người hầu Tô Tuyết mang tới liền tuân mệnh chia nhau tìm người, chỉ có Ngọc Nhi một bước cũng không rời Tô Tuyết.
- Nương nương, nơi này hỗn loạn, người nên lánh đi!
Tô Tuyết lúc này lo lắng không ngừng, không còn hơi sức trả lời, chỉ lắc lắc đầu không đồng ý. Ngọc Nhi chỉ có thể kéo Tô Tuyết đứng sang một góc, bảo đảm nàng không bị người đụng phải.
Lát sau, Lạc Quân Đế cũng đã tới, hắn liền bước vội tới chỗ Tô Tuyết:
- Nàng tới đây làm gì, phải chú ý bản thân...
Tô Tuyết vừa nhìn thấy Lạc Quân Đế như bắt được phao cứu nạn, nước mắt lưng tròng, run rẫy không ngừng mà van xin hắn:
- Quân... hãy tìm Dung tỷ, cứu Dung tỷ đi...
Lạc Quân Đế trấn an:
- Yên tâm đi, tất cả mọi người đang cố gắng tìm cứu Hòa Phi!
Dù Lạc Quân Đế có nói như vậy, Tô Tuyết vẫn không an tâm, cơ thể chao đảo muốn ngã quỵ nhưng vẫn cố trụ lại, nhất định phải chờ bằng được Lý Phù Dung bình an.
Lạc Quân Đế thấy Tô Tuyết như vậy thì cau mày, tới bây giờ vẫn không tìm thấy Lý Phù Dung, chỉ sợ Lý Phù Dung vẫn còn kẹt trong trận lửa, vậy thì...
...
Đúng như Lạc Quân Đế nghĩ Lý Phù Dung lành ít dữ nhiều. Lúc này trong phòng của Lý Phù Dung khắp nơi đã bén lửa, Lý Phù Dung và Nhã Nhã co ro không một góc phòng, sắp không còn chỗ để tránh nữa.
Hai người ho khù khụ vì sặc khói, bọn họ đã cố gắng trụ lại để chờ đợi người tới cứu nhưng người đâu không thấy chỉ có lửa càng lúc càng lớn, càng khó thoát ra.
Rầm
Lại một cột trụ đổ ập trước mắt Lý Phù Dung và Nhã Nhã.
Lý Phù Dung tới giờ đã không còn trụ nổi nữa, thể chất nàng vốn không tốt, thường ngày còn lười vận động, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ gặp nạn thế này. Nhã Nhã thấy Lý Phù Dung khụy xuống liền đỡ ngồi dậy, liên tục gọi:
- Tiểu thư, tiểu thư...
Lý Phù Dung sắp ngất tới nơi, cố nói:
- Nhã Nhã, ngươi đi đi... Một mình ngươi thì may ra còn chạy được...
Chết đi sống lại bao lần đã khiến Lý Phù Dung không còn mấy bận tâm đến cái chết nữa. Trong kiếp này, nàng còn có tình thân, tình huynh đệ tỷ muội, đã hoàn thành những nguyện vọng mà những kiếp trước mình không hoàn thành. Lúc này nếu chết đi, nàng cũng không có hối tiếc...
Nhã Nhã nước mắt không ngừng rơi, la lớn:
- Tiểu thư, Nhã Nhã mãi mãi không bỏ rơi người...
Nhã Nhã ngốc! Nàng không biết Lý Phù Dung là người trùng sinh, dù bây giờ có chết đi thì biết đâu lại một lần nữa sống lại, tất cả những chuyện hôm nay sẽ như một giấc mộng. Nhưng Nhã Nhã thì khác, một khi chết rồi thì đã chết thật sự...
- ... đi đi...
Lý Phù Dung không ngờ càng cố khuyên Nhã Nhã thì Nhã Nhã lại càng hạ quyết tâm. Trong đôi mắt ngây ngô, thuần thiện của Nhã Nhã lóe lên, càng sáng chói hơn cả lửa đỏ trước mặt.
- Tiểu thư, ngài sẽ không chết! Nhã Nhã nhất định sẽ không để ngài chết!!!
Nói rồi, Nhã Nhã kéo chăn dưới chân trùm lên đầu Lý Phù Dung đang sắp ngất, Lý Phù Dung muốn nói lại không nói được, muốn đẩy ra càng không được.
Nhã Nhã lúc này như biến thành một người khác, sau khi bọc Lý Phù Dung lại thì nhấc bổng Lý Phù Dung lên bế chặt trong tay. Không biết sức mạnh đến từ đâu mà Nhã Nhã lại có trở nên mạnh như vậy, dù vác thêm một người chân cũng không run, trong mắt càng không biết sợ chết.
Nhã Nhã hét lớn một tiếng rồi như một con thêu thân lao thẳng vào lửa lớn.
...
Những người bên ngoài Thanh Tư Cung đêm hôm đó không bao giờ quên được hình ảnh diễn đã ra trước mắt bọn họ.
Từ bên trong Thanh Tư Cung bừng bừng lửa cháy, một người lửa từ bên trong chạy ra, khắp người kẻ đó chỉ toàn lửa đỏ, không thể trông thấy hình dáng.
Sau khi thoát khỏi trận lửa, người lửa đặt xuống đất một bọc chăn rồi lùi ra sau. Đội trưởng cấm vệ quân đứng ở gần đó liền hoàn hồn mà chạy vọt tới hắt tung tấm chăn đã bị bén lửa bên ngoài ra liền lộ khuôn mặt tái nhợt của Lý Phù Dung. Đội trưởng cấm vệ quân liền la lên:
- Là Hòa Phi!!!
Lý Phù Dung bị tiếng gọi làm giật mình, đôi mắt he hé mở ra. Trong mắt Lý Phù Dung lúc này chỉ duy nhất hình ảnh một ngọn lửa đang bốc cháy, nhưng có biến thành thế nào đi nữa thì Lý Phù Dung cũng nhận ra đó là Nhã Nhã của nàng. Lý Phù Dung liền gào lên:
- Không... Nhã Nhã... không...
Người lửa lúc này mới an tâm, như nở nụ cười ngã bịch xuống đất. Lý Phù Dung như phát điên muốn lao về phía Nhã Nhã nhưng đã bị người giữ lại.
Những người xung quanh luôn tay hắt nước lên người Nhã Nhã, nhưng đến khi lửa tắt thì chỉ còn lại một thi thể đã cháy đen không còn nguyên vẹn.
Khi chứng kiến cảnh đó, Lý Phù Dung đã thất kinh cùng cực, chết ngất.
Theo phân phó, Lý Phù Dung liền được đưa đến Chiêu Dương Cung gần nhất để cứu chữa, Tô Tuyết một đường nước mắt chạy theo.
Tất cả mọi người bao quanh nhìn thi thể Nhã Nhã mà không nén được kích động, phải là nô bộc trung thành thế nào mà dám làm đến như vậy. Đối với người dám quên thân vì người khác, không khỏi dâng lên cảm xúc kính trọng của mọi người.
Lạc Quân Đế âm trầm nhìn thi hài cháy đen kia một lúc lâu mới cất tiếng nói:
- Hậu táng đi!