- Nhã Nhã, hôm nay là ngày mấy?
Giọng nói của Lý Phù Dung khẽ vang lên giữa không gian vắng lặng.
Nhã Nhã đứng hầu bên cạnh Lý Phù Dung khẽ lên tiếng đáp:
- Tiểu thư, hôm nay là ngày mười sáu tháng tư năm Phụng Thiên thứ năm.
Lý Phù Dung lẩm bẩm:
- Mười sáu tháng tư... tháng tư...
Biết Lý Phù Dung lại lâm vào trầm tư, Nhã Nhã nhu thuận đứng một bên chờ lệnh.
Mãi lâu sau, Lý Phù Dung mới lại lên tiếng nói:
- Nhã Nhã, ngươi truyền tin về phủ nói với mẫu thân ta: ta nhớ nhà, mong người vào thăm ta một lúc.
Nhã Nhã liền nhận lệnh.
- Dạ, tiểu thư.
Chỉ còn lại một mình, Lý Phù Dung vẫn mãi ngẫm nghĩ.
- Tháng tư... tháng mười... có nên hay không?
Tháng mười năm nay chính là thời gian gia đình nàng gặp biến cố.
Lý thượng thư dưới trướng có bốn người con: con trai lớn là Lý Vĩnh Trường, con gái lớn là Lý Phù Dung, con trai nhỏ là Lý Vĩnh Đạt và con gái nhỏ là Lý Phù Cát. Lý Vĩnh Trường theo nghiệp cha, siêng năng học hành mưu cầu công danh, Lý Phù Dung là Hòa Phi trong cung, Lý Vĩnh Đạt thì không thích công danh, lại muốn theo nghiệp mậu thương khiến Lý thượng thư nhiều lần phiền muộn, chỉ là hắn thật sự có tài, nhiều lần đi buôn khấm khá, cũng có chút danh tiếng, còn Lý Phù Cát năm nay mới mười lăm tuổi, là một cô nương sáng sủa, hoạt bát làm người yêu thích.
Hoạn nạn Lý Phù Dung sắp nói tới nguyên do là vì Lý Vĩnh Đạt!
Kiếp trước, thời gian này Lý Vĩnh Đạt bắt tay hợp tác cùng buôn một chuyến hàng lớn, hứa hẹn tiền lời rất to, nào ngờ, lời đâu chưa thấy đã gặp họa giáng xuống đầu. Chuyến buôn này bị tình cờ kiểm tra, nha sai phát hiện một lượng lớn muối cấm, từ đó tra ra cả một đường dây buôn lậu làm kinh động tới hoàng thượng. Chuyến buôn này không những mất trắng, liên đới còn liên lụy rất nhiều người. Lý Vĩnh Đạt xét ra bị lừa gạt nhưng gây ra hậu hoạn không thể trối được nên vẫn bị phạt đánh, phạt tù, Lý thượng thư tự nhận tội không biết dạy con bị hoàng thượng trách phạt, giáng xuống hai cấp...
Tâm tư Lý Phù Dung chợt động, phân vân suy tính: rốt cuộc nàng có nên cảnh báo để thay đổi tương lai đó không?
Địa vị nàng hiện tại bấp bênh, còn mối lo ngại bị Lạc Quân đế biết được bí mật của mình. Nếu như tương lai đột nhiên thay đổi, Lý gia có thể tránh khỏi mối họa nhưng có khiến Lạc Quân đế sinh lòng nghi ngờ nàng?
Vì an nguy của mình, nàng nên giữ im lặng, xem như không biết gì hay sao?
Nàng sẽ trơ mắt nhìn người thân của mình bị cảnh tù đày, gia tộc bị mất mặt?
Nếu làm thế, an toàn của nàng nhất định có thể đảm bảo, nhưng mà... nàng lại không thể làm được.
Không thể vờ như mắt mờ tai điếc bỏ mặc mọi chuyện như vậy. Cái gì cũng không làm thì nàng sống còn có ý nghĩa gì?
Không phải chỉ một mình nàng thay đổi, hiện tại cũng đã có nhiều sự việc diễn ra sai lệch so với kiếp trước rồi, nên chỉ cần cẩn thận một chút, có thể sẽ không khiến một ai nghĩ ra nguyên nhân là do nàng.
Nhất định sẽ như vậy...
...
Hôm sau, Lý phu nhân Dương thị nhập cung thăm Hòa Phi.
Giản lược hết mọi lễ nghi, máy móc thăm hỏi đôi điều, rồi Lý Phù Dung cũng lên tiếng hỏi:
- Nghe nói gần đây việc buôn bán của đệ đệ thuận lợi lắm?
Lý phu nhân dù thân phận cao thì vẫn như bao người mẹ khác, đều lấy con cái làm niềm tự hào, một khi nhắc đên chỉ nói toàn đều tốt, đều thấy mọi thứ hoàn hảo.
- Vĩnh Đạt cũng cố gắng lắm, thời gian gần đây mọi thứ quả thật thuận lợi...
Lý Phù Dung chỉ ồ một tiếng rồi lại nhấp trà. Sau đó, nàng đặt chén trà xuống nhìn Lý phu nhân, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Vĩnh Đạt đang dự tính hợp tác chuyến đi buôn lên phương Bắc phải không?
Không phải là hỏi mà nàng chắc chắn khẳng định. Lý Vĩnh Đạt dù có tài cán nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá nhỏ, ăn may được vài lần cũng tự nghĩ mình hay mà chẳng ngờ được đang bị thiên hạ gài bẫy.
Nhắc đến việc này Lý phu nhân liền sốt sắng, bà cũng đã nghe Lý Vĩnh Đạt nhiều lần nói tới, còn chỉ ra lợi ích to lớn trong đó. Lý phu nhân liền đáp:
- Phải đó! Người chủ hợp tác lần này có nhiều kinh nghiệm, hắn xem trọng Vĩnh Đạt nên mới mở lời hợp tác. Chỉ cần thành công lần này, Vĩnh Đạt xem như có danh có tiếng...
Lý Phù Dung khẽ thở dài, một lời cắt đứt mộng tưởng của Lý phu nhân:
- Mẫu thân hãy bảo Vĩnh Đạt rút lui đi!
Lý phu nhân lúc đầu còn nghĩ mình nghe lầm, nhưng nhìn Lý Phù Dung không có chút ý nói đùa thì mới bỡ ngỡ.
Lý Phù Dung lần nữa lặp lại:
- Hãy bảo Vĩnh Đạt đừng tham gia vào chuyến hàng này!
Lý phu nhân không tin được mà thốt lên:
- Tại sao con lại muốn Vĩnh Đạt rút lui?
Lý Phù Dung nhẹ giọng khuyên:
- Mẫu thân, con cũng là muốn tốt cho hắn mà thôi, xin người hãy cân nhắc.
Xưa nay Lý Phù Dung luôn lạnh nhạt, dù trước kia chưa nhập cung vẫn còn ở nhà thì hai mẹ con cũng không mấy khi thân thiết cùng nhau. Nói ra, bà còn thân cận con trai hơn cả con gái là nàng. Nhưng đó giờ, Lý Phù Dung luôn có chủ kiến, không mấy khi làm việc thừa thải, tới cả phu quân nàng, Lý thượng thư còn phải nói mấy câu khen ngợi nên lời nói của Lý Phù Dung vẫn rất có trọng lượng, bởi vậy, Lý phu nhân bâng khuâng không biết nên làm sao.
Lý Phù Dung tiếp tục nói:
- Vĩnh Đạt dù sao vẫn còn nhỏ, không tránh khỏi bị sai lầm, càng nguy hiểm hơn nếu có người có ý lợi dụng hắn tiếp cận, dù sao cũng rất nguy hiểm. Hắn vẫn nên tu dưỡng thêm vài năm rồi hãy tính đến chuyện ra ngoài...
Lý phu nhân nghe cũng có lý nhưng cũng không buông được món lợi lớn này.
- Ta cũng biết vậy, nhưng mà... để hắn thử lần cũng đâu tổn hại gì...
Lý Phù Dung liền gắt:
- Mẫu thân!
Lý phu nhân liền im.
- Ta không phải sợ hắn gặp thất bại, vấp ngã thì đứng lên, đạo lý này ai chẳng rõ. Cái ta lo là sợ hắn không thể đứng lên được kìa!
Chẳng mấy khi Lý Phù Dung lại nghiêm trọng như vậy, Lý phu nhân trong lòng cũng e ngại.
- Tân đế lên ngôi tới nay chưa lâu, thế cuộc vẫn không ổn định, có rất nhiều điều cần kiêng dè. Bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để phô trương, hơn nữa... con cảm thấy chuyến buôn không tốt! Xin mẫu thân hãy khuyên can Vĩnh Đạt, bảo hắn thu tay đi! Hắn phải biết một khi hắn gặp bất trắc, người chịu tội không chỉ một mình hắn mà còn liên lụy cả nhà vào cùng!
Lý phu nhân sợ thật rồi, bà không dám xem nhẹ lời cảnh báo của Lý Phù Dung, tự nói phải suy xét cẩn thận lại một lần mới được.
Ngày hôm đó, Lý phu nhân nặng nề rời cung.