Mấy hôm nay, từ nha hoàn, ta nghe nói rất nhiều tin đồn đại. Nào là: phụ thân đã hứa gả ta cho tam hoàng tử, nào là tam hoàng tử là kẻ không quyền không thế, chẳng có tài cán, sợ cơm ăn còn không đủ no…
Ta im lặng nghe mà như từ tai này trôi qua tai khác, không chút chú ý. Thúy Nhi, nha hoàn thân cận của ta gấp như đi trên lửa, liên tục thúc giục ta, bảo ta phải làm gì đó đi, ta vẫn không phản ứng. Thúy Nhi bật khóc, ta chỉ thở dài.
Dù có là nữ nhi của Thái sư thì sao? Có tài danh mỹ mạo thì thế nào? Chuyện hôn sự của ta rốt cuộc vẫn phải nghe theo lệnh của phụ thân mà thôi, giãy nảy khóc lóc thì có lợi ích gì, nếu đó là chuyện phụ thân đã quyết định thì sẽ không vì ta không đồng ý mà thay đổi. Đúng vậy! Ta từ sớm đã nhận ra: phụ thân có yêu thương, chìu chuộng ta thế nào thì cốt cũng chỉ đổi lại cuộc hôn nhân của ta mang tới ích lợi cho ông. Ngay từ đầu đã định rồi…
Cho nên, ta không khóc, không buồn cũng không có cảm nghĩ gì. Không phải tam hoàng tử, thì ta cũng phải lấy một người xa lạ nào đó chưa từng biết mặt. Có gì khác nhau đâu? Lỡ để phụ thân phiền chán, sau này bỏ mặc ta thì thảm rồi. Huống hồ, hiện tại tam hoàng tử không có thế lực, nói trắng ra là lấy ta chỉ để mượn sức của phụ thân, vậy ít nhiều, hắn cũng sẽ nể mặt phụ thân mà đối xử tốt với ta. Ừ, chắc sẽ như thế…
Mọi chuyện cứ diễn ra xuôi chèo mát mái, ta chỉ cần an phận chờ gả đi thôi.
Hôn lễ càng lúc càng tới gần, dạo gần đây, nửa đêm ta thường xuyên bị giật mình tỉnh giấc. Áo ướt sũng mồ hôi, trái tim đập liên hồi, lúc này, dù có muốn hay không, ta cũng phải thừa nhận rằng: ta sợ!
Dù có tỏ ra trấn tỉnh tới cỡ nào thì bỗng nhiên phải thành thân với một người xa lạ, ta vẫn sợ hãi, bất an chứ. Chỉ là ta biết ta không có sự lựa chọn nào khác nên buộc mình phải thừa nhận mà thôi. Vào chỉ có một mình mình giữa bóng tối lạnh lẽo, nỗi sợ vốn đè nén kia bùng phát, nước mắt không kiềm được cứ chảy ra.
Ta cắn răng, không để cho mình phát ra tiếng động, bó gối tự ôm lấy bản thân mình. Thầm nhủ:
“Ta là nữ nhi độc nhất của Hồ thái sư, Hồ Nhữ Yên, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta vẫn phải giữ phẩm giá của mình, sẽ không để cho bất kỳ ai thương hại. Ta là…”
…
Ngày thành hôn rốt cuộc cũng tới, đêm đó ta đặc biệt không ngủ được, cũng không khóc nữa, chắc là những ngày qua đã khóc đủ rồi. Ta giờ phút này trở nên thật bình tĩnh, bình tĩnh chờ ngày mai đến.
Từ sáng sớm, ta đã bị xốc dậy chuẩn bị đủ thứ, rồi mặc hỷ phục, trang điểm chỉnh tề. Mẫu thân nhìn ta dù không khóc nhưng hai mắt ửng đỏ, ta biết bà thương tiếc ta. Nhưng trước giờ, bà cũng không có tiếng nói gì, cũng phải nhất nhất nghe theo lệnh phụ thân.
Hỷ khăn phủ xuống như che khuất hai mắt, hai tai của ta, như bức màn ngăn cách ta với thế giới bên ngoài. Trái tim bất an đập thình thịch, ta khẽ hít sâu để kiềm nén, hai tay nắm chặt trong áo không để mọi người nhận ra tình trạng của mình.
Tiếng pháo nổ, tiếng cười đùa vang dội. Tam hoàng tử tới rồi!
Cố lắm thì ta cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi hài của hắn mà thôi. Thế rồi, phải cất bước đi cùng người ta không quen biết.
Nghi lễ cuối cùng cũng kết thúc, ta được đưa vào tân phòng như thế nào cũng mơ hồ không biết.
Hỷ khăn được vén lên, ta chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn “phu quân” của mình.
Đó là một thiếu niên có đôi mắt rất trầm, môi mím chặt, có thể nhận ra không phải là một người dễ tính nhưng không hiểu vì sao, vì sao vào thời khắc hai mắt chạm nhau đó, ta đã không còn lo sợ nữa, những bất an kia chớp mắt không còn.
Chàng chính là phu quân của ta, người mà ta sẽ sống cùng cả đời, tam hoàng tử, Lạc Quân!
…
Thời gian sau đó trôi qua khá yên bình. Phủ đệ tam hoàng tử không lớn, không có quá nhiều người nên chẳng mấy khi sinh chuyện. Chàng còn không có ái thiếp, thông phòng gì gì đó nên càng an tĩnh.
Đôi lúc, cũng bởi vì vậy mà ta chẳng có việc gì để làm.
Hôm đó, nghe nói ao sen trong phủ đã nở rộ, ta cao hứng dẫn theo Thúy Nhi cùng với mấy người đi hái sen. Việc này dù chẳng có gì quá đà nhưng trước kia, khi vẫn là khuê nữ, dù phụ thân không cấm nhưng cũng tuyệt không thích ta làm những chuyện như vậy, không muốn ta lộ mặt ra ngoài nên tới giờ, ta chưa từng được chơi đùa qua.
Bây giờ đã thành thân, tam hoàng tử không cấm đoán bắt ta phải làm gì, không được làm gì. Ta nghĩ ao sen cũng chỉ ở trong hậu viên, chẳng có người lạ nên mới quyết định đi.
Trong ao còn có thuyền nhỏ, nha hoàn trong phủ hỏi ta có muốn xuống ngồi hay không, ta cũng muốn thử lắm nhưng vẫn e ngại, thuyền nhỏ thế nhỡ bị lật thì sao. Dù chẳng có người ngoài nhưng ướt sũng cả người cũng không hay ho nên ta từ chối, để cho Thúy Nhi xuống thuyền chơi còn ta thì ngồi ở bên đình.
Xa xa nghe thấy tiếng cười của Thúy Nhi vang lại, chắc là nàng chơi vui lắm. Ngồi trong đình nhìn mãi cũng chán, ta phát hiện một nhánh sen khá gần, nó cứ lắc lư mỗi khi gió thổi qua như đang kêu gọi ta tới hái đi. Ta kiềm nén, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đưa tay với tới.
Nó không gần như ta đã tưởng, cố lắm mới chạm được bông sen đó, thế mà, đúng vào khi ấy, một cơn gió thổi qua hắt nó nhích ra. Ta bực mình, quyết phải hái bằng được, nhoài cả người ra ngoài.
Rốt cuộc cũng túm được bông sen kia, nhưng chưa kịp mừng thì chính ta lại trượt tay, muốn ngã luôn xuống nước. Ta hoảng sợ hét lớn, rồi nhận ra có người đang kéo mình lại. Ta sợ hãi len lén mở mắt ra, quả nhiên là tam hoàng tử Lạc Quân.
Mặt ta nóng hổi, xấu hổ chưa từng có, lắp bắp gọi chàng. Chàng lại như chẳng có việc gì, bảo ta cẩn thận xong tự mình hái bông sen kia cho ta.
Ta nghĩ lúc này mặt ta còn đỏ hơn cả bông sen ấy.
Chàng hỏi ta có muốn hái thêm nữa không, ta liều mạng lắc đầu bảo đủ rồi.
Lần đầu tiên ta thấy chàng cười, dù rất nhẹ, rất nhẹ nhưng vẫn khiên trái tim ta ấm áp, đập thình thịch.
…
Tam hoàng tử Lạc Quân không thích nói nhiều, không thích ồn ào, không thích người ta làm phiền, không thích… hắn thích những món ăn thanh đạm, không quá nhiều thịt mỡ, thường hay mặc màu xanh…
Không biết từ lúc nào, ta đã để ý từ những sở thích nhỏ nhất của chàng, từng cử chỉ của chàng, muốn gần gũi chàng hơn, muốn…
Ta biết mình yêu thật rồi! Yêu không ngừng được…
Bông sen chàng hái cho ta hôm đó dù chăm sóc kỹ lưỡng thì cũng chỉ giữ được mấy ngày, cánh hoa cùng dần dần héo tàn. Ta tiếc nuối, buồn rầu không thôi, chàng thấy thế thì hỏi ta nguyên nhân, ta xấu hổ nói cho chàng nghe nguyên nhân. Chàng bảo đừng tiếc nữa, khi nào hoa tàn, chàng sẽ hái cho ta hoa khác. Ta bối rối nói không cần như vậy, không cần đâu, chàng chỉ cười không nói. Nhưng từ đó, mỗi ngày, hoa sen trong phòng ta đều được thay mới, cứ như vậy cho đến hết mùa sen…
Sang năm, khi mùa sen tới, chàng vẫn nhớ lời hứa của mình, vẫn thường xuyên hái sen cho ta nhưng dần dà, chàng bận việc nhiều hơn, thời gian càng lúc càng ít, hoa sen trong phòng ta từ lâu đã rụng trơ nhánh mà không có người để ý…
…
Dạo gần đây, chàng và phụ thân đi lại càng lúc càng nhiều. Phận là nữ nhi, ta không dám hỏi tới nhưng cũng hiểu rằng bọn họ đang dự tính đại sự, một chuyện rất hệ trọng nên ta càng ngoan ngoãn không dám làm phiền.
Rồi một ngày nọ, chàng nói với ta:
“Nàng có muốn trở thành Hoàng hậu của ta không?”
Ta sững sờ rồi nước mắt rơi như mưa, ta mỉm cười nói với chàng:
“Thiếp nguyện ý.”
Lúc đó, ta lâng lâng vì vui mừng nên đã vô tình không nhận ra sự mỉa mai trong mắt của hắn. Sau này, mỗi khi nhớ lại khoảng khắc ấy, ta đều lẩm bẩm tự nói:
“Thiếp vui mừng không phải vì chàng cho thiếp làm Hoàng hậu mà thiếp vui mừng vì chàng bảo thiếp là Hoàng hậu của chàng…”