Phụ Gia Di Sản

Chương 100: Chương 100




Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ đang an tĩnh nằm trên giường, đến bây giờ vẫn cảm thấy bàng hoàng.

Ba tháng không gặp, Lạc Nghệ đã gầy đi rất nhiều, làn da nhợt nhạt, xương quai xanh nhô ra, môi trắng bệnh, y như một tác phẩm điêu khắc đẹp đẽ nhưng lại không chân thật vậy, chỉ có hai cánh mũi khẽ động và lồng ngực đang phập phồng là có thể chứng minh người này còn sống.

Còn sống.

Lạc Nghệ, còn sống.

Ôn Tiểu Huy không dám tin những gì cậu đã trải qua trong ba tháng nay. Trong lúc tuyệt vọng nhất phát hiện một cọng cỏ cứu mạng, cậu cố gắng với lấy nó. Kết quả là, cậu thực sự có thể thoát ra khỏi vực tối, cuối cùng cũng có thể hô hấp.

Trong lồng ngực cậu chứa đầy sự giận dữ, buồn bã, hận thù, nhưng đồng thời cũng có vui sướng và biết ơn, cậu sắp bị hành hạ đến tâm thần phân liệt rồi.

Dù thế nào thì Lạc Nghệ vẫn còn sống. Khoảnh khắc thấy Lạc Nghệ sống sờ sờ trước mặt cậu, trái tim vốn đã chết lặng lại lần nữa "hồi sinh". Không có gì quý giá hơn mất mà tìm lại được.

Nhưng cậu cũng không thể không tức giận, Lạc Nghệ vẫn còn sống, nhưng hắn cố tình che giấu cậu, ai con mẹ nó phải trả giá cho cơn ác mộng hơn một trăm ngày này của cậu?

Điện thoại đột nhiên reo lên, Ôn Tiểu Huy cầm lên nhìn, là mẹ gọi tới: "A lô, mẹ à."

"Tiểu Huy, con lại đi đâu rồi?"

"Đi xung quanh."

"À." Phùng Nguyệt Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Buổi chiều về ăn cơm, chúng ta ăn lẩu."

"Con không về đâu, con đi... gặp bạn."

"Ồ? Bạn? Được đấy." Phùng Nguyệt Hoa rất vui: "Đi chơi với bạn bè nhiều chút, nhưng đừng uống rượu, uống nhiều là phải gọi cho mẹ đấy, biết không."

"Vâng." Ôn Tiểu Huy cúp điện thoại, trong lòng buồn bã. Cậu không cảm thấy nhẹ nhõm vì Lạc Nghệ vẫn còn sống. Cậu thậm chí còn không biết khi Lạc Nghệ tỉnh dậy, cậu sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào. Vừa nghĩ đến chuyện này, cậu liền muốn trốn, cậu gọi điện cho La Duệ, kêu La Duệ tới nói chuyện với mình.

La Duệ vừa nghe nói phải đến bệnh viện thì khẩn trương hỏi: "Cậu khó chịu trong người à?"

"Tớ ổn, đừng lo lắng, đến rồi hẵng nói, lái xe cẩn thận."

La Duệ đến rất nhanh, Ôn Tiểu Huy xuống lầu đón cậu.

Khi hai người gặp nhau, La Duệ nhào tới, xoay trái xoay phải nhìn khắp cả người cậu, thấy cậu có vẻ ổn thật mới yên lòng: "Xảy ra chuyện gì vậy, cậu tới bệnh viện làm gì?"

Ôn Tiểu Huy cảm thấy khó nói, cậu dẫn La Duệ lên thang máy: "Ờm... thăm một người, cũng không phải, coi như là đi cùng tớ đi."

"Thăm ai cơ, ai đang nằm viện? Không lẽ là dì..."

"Không phải, mẹ tớ vẫn khỏe." Ôn Tiểu Huy thở dài: "Tớ nói với cậu cái này, đừng quá ngạc nhiên."

"Được rồi, cậu nói đi." La Duệ hứa xong thì lại căng thẳng đến chảy đầy mồ hôi, bệnh viện luôn là nơi không có nhiều chuyện tốt.

Cả hai đến trước phòng của Lạc Nghệ. Ôn Tiểu Huy nắm lấy tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu: "Lạc Nghệ vẫn còn sống."

La Duệ trợn tròn mắt: "Hả?"

"Lạc Nghệ, vẫn còn sống, đang ở bên trong."

"Hắn còn sống!" La Duệ hét lên.

Ôn Tiểu Huy làm một cử chỉ "suỵt": "Nơi này là bệnh viện."

Phản ứng của La Duệ cũng như khi cậu biết chuyện này, chỉ có điều La Duệ không phát điên lên, nhưng cậu ta cũng rất khiếp sợ và tức giận: "Hắn còn sống? Hắn còn sống?! Vậy tại sao phải giả chết?"

Trong một giây nào đó, Ôn Tiểu Huy muốn nói là Lạc Nghệ bị thương, nhưng cậu lại cảm thấy đây không phải là lý do, cậu cũng không nên biện minh cho Lạc Nghệ. Tào Hải xuất hiện trong bệnh viện ngay sau khi con tàu phát nổ để trao lại tài sản của hắn cho cậu, sau đó là hàng loạt chuyện đã chứng minh Lạc Nghệ cố tình che giấu, hơn nữa còn quyết định làm như vậy trước khi vụ nổ xảy ra, cậu không ngốc, cậu hiểu Lạc Nghệ, Lạc Nghệ cố tình.

Ôn Tiểu Huy mệt mỏi nói: "Tớ không thể nói được, nhưng hắn đã cố tình che giấu tớ."

"Rốt cuộc hắn muốn làm gì!" La Duệ tức giận nói: "Hắn ta có biết ba tháng này cậu đã sống như thế nào không? Tại sao bây giờ lại quay trở lại?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: "Tớ không biết, hắn bị thương, bây giờ vẫn đang ngủ, chờ hắn tỉnh lại tớ sẽ hỏi rõ."

La Duệ cắn môi, chưa từ bỏ ý định, đẩy cửa bước vào phòng bệnh, đi loanh quanh một vòng. Sau khi thấy Lạc Nghệ thực sự đang nằm trên giường bệnh, tâm trạng của cậu ta vô cùng phức tạp, không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu ta đóng cửa lại, dựa vào tường hít một hơi thật sâu rồi nhìn Ôn Tiểu Huy: "Cậu định làm gì?"

Ôn Tiểu Huy ngồi trên băng ghế, lắc đầu.

"Còn sống là chuyện tốt, nhưng... hắn không phải đang đùa bỡn cậu sao?"

Ôn Tiểu Huy không nói gì, cậu không thể trả lời La Duệ, thậm chí là trả lời chính mình.

La Duệ đứng trước mặt cậu, buộc Ôn Tiểu Huy phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Tiểu Huy, sau khi hắn tỉnh lại thì cậu định làm gì?"

"Tớ không biết." Ôn Tiểu Huy hỏi lại: "Cậu nghĩ tớ nên làm gì?"

"Kể từ khi cậu ở bên hắn, tớ đã chứng kiến hắn từng chút từng chút chiếm đoạt rất nhiều thứ của cậu, biến cậu thành một con người hoàn toàn khác, để cậu trải qua nhiều nguy hiểm và đau khổ. Ai cũng nhìn ra được, Lạc Nghệ là một người mà cậu nên tránh xa. Tớ biết cậu không thể nào cạn tình với hắn, hắn chết thì cậu đau đớn, nhưng bây giờ hắn vẫn còn sống, tất cả đều vui vẻ, cậu không cần phải cảm thấy buồn bã và áy náy, cậu không còn gánh nặng nữa, sao không sống cho chính mình, phải không?

"Có đúng không..." Ôn Tiểu Huy thầm nghĩ, La Duệ nói có vẻ đúng, nhưng có thật là vậy không?

Trải qua tất cả những chuyện này, liệu cậu có thể tiêu sái quay đầu hưởng thụ cuộc sống riêng của mình ư? Trong ba tháng này, cậu tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, Lạc Nghệ quan trọng với cậu biết bao, hắn là dấu ấn được khắc bằng máu và nước mắt, là dấu ấn không thể xóa nhòa. Cậu biết đời này mình không thể thoát khỏi Lạc Nghệ, ngay cả khi Lạc Nghệ đã chết. Có lẽ đây là mục đích của Lạc Nghệ. Lạc Nghệ giả chết để chứng minh vị trí của hắn trong lòng cậu. Loại tình yêu cố chấp, điên cuồng này của Lạc Nghệ khiến Ôn Tiểu Huy run rẩy sợ hãi, nhưng cậu không thể không thừa nhận, Lạc Nghệ luôn luôn đạt được mục đích của mình.

La Duệ nắm lấy tay cậu, đôi mắt tràn đầy buồn bã: "Tiểu Huy, cậu không thể bỏ hắn đúng không."

Ôn Tiểu Huy thì thầm: "La Duệ, tớ không biết phải nói như thế nào... Nếu một người quăng mình đến chỗ chết chỉ vì muốn ở chung với cậu, thậm làm rất chuyện mà có lẽ người khác cả đời cũng thể không tưởng tượng nổi, cậu sẽ nghĩ như thế nào? "

La Duệ sững sờ: "Tớ sẽ rất sợ."

"Ngoại trừ sợ hãi?"

La Duệ suy nghĩ một lúc: "Tớ không biết."

"Tớ cũng không biết, nhưng có một điều tớ hiểu rõ, có lẽ đời này của tớ phải buộc một chỗ với hắn rồi."

La Duệ chua chát: "Tiểu Huy..."

Trong phòng bệnh truyền tới tiếng động, trái tim của Ôn Tiểu Huy run lên, Lạc Nghệ tỉnh rồi.

La Duệ cũng lo lắng nhìn về hướng phòng bệnh.

Ôn Tiểu Huy đứng dậy, kéo La Duệ lên, nắm lấy tay cậu ta và nói, "Đừng đi."

"Tớ không đi, tớ đợi ở đây, cậu vào đi."

Ôn Tiểu Huy nuốt nước bọt, đẩy cửa ra và đi vào.

Lạc Nghệ đang cố với lấy cốc nước ở đầu giường, bốn mắt chạm nhau, hai người đơ ra một lúc.

Ôn Tiểu Huy chân chính cảm nhận được cái gì gọi là một vạn năm.

Lạc Nghệ rút tay lại, thở dốc như đang mệt mỏi vô cùng.

Ôn Tiểu Huy hồi phục tinh thần, cậu bước về phía trước, cầm ly nước lên, đưa nó cho Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ run rẩy cầm lấy cốc nước, uống hết sạch.

Có lẽ là do tối qua cậu đã phát tiết hết tất cả những cảm xúc mãnh liệt, cũng có lẽ là do cậu đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Lạc Nghệ cả một đêm, giờ đây Ôn Tiểu Huy cảm thấy mệt mỏi và bình tĩnh vô cùng, cậu chỉ muốn nói chuyện một chút, ngồi xuống cái ghế đầu giường bệnh.

Trong cổ họng Lạc Nghệ phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, hẳn là do cử động của hắn đã ảnh hưởng đến vết thương, Ôn Tiểu Huy lặng lẽ nhìn hắn, nhìn hắn điều chỉnh một tư thế dễ nói chuyện.

"Ngày đó, trên tàu đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Tiểu Huy hỏi rõ ràng.

Lạc Nghệ quay đầu lại nhìn cậu: "Người của em ẩn nấp dưới nước, anh vừa rời đi bọn họ đã lên trên, còn mang theo đồ mà Thường Hồng muốn."

"Sau đó thì sao?"

"Bọn em giao dịch trên tàu, Thường Hồng tạm ngừng bom, hắn lấy đồ rồi rời tàu trước, để lại thuộc hạ của mình trên tàu, ngăn bọn em đuổi theo hắn. Nhưng em biết hắn ta muốn làm gì, hắn muốn nổ chết bọn em, ngay khi hắn rời tàu, chúng em đã bắt đầu chiến đấu. Người của em và em đã nhảy khỏi tàu. Thường Hồng sau khi rời khỏi phạm vi nổ thì bắt đầu kích hoạt quả bom. Tất cả chúng em đều bị thương, sau đó được giải cứu lên bờ." Lạc Nghệ nói về cái đêm kinh hoàng ấy bằng giọng điệu điềm tĩnh như đang nói chuyện thời tiết.

Ôn Tiểu Huy nắm chặt tay, nghiến răng: "Vậy còn Thường Hồng? Hắn ta còn sống không?"

"Chừng nào hắn ta đến Thái Lan để rút tiền trong tài khoản của mình, hắn sẽ bị bắt ngay lập tức, đó chỉ là vấn đề thời gian." Lạc Nghệ dường như rất thiếu kiên nhẫn với chuyện của Thường Hồng.

Ôn Tiểu Huy dừng lại một lúc, nói không ra hơi: "Đây đều là những chuyện mà cậu đã lên kế hoạch trước, cậu đã sớm muốn giả chết."

Lạc Nghệ cũng im lặng một hồi lâu,nhẹ giọng nói: "Em không biết mình có chết hay không, em chỉ biết rằng em sẽ biến mất trước mặt anh."

Ôn Tiểu Huy hận không thể cắn nát hàm răng: "Tại sao, tại sao lại làm như vậy!"

Lạc Nghệ nghiêng đầu sang nhìn cậu, đôi mắt lướt qua từng tấc da trên khuôn mặt cậu, sắc mặt hơi mệt mỏi, nhưng đôi mắt hắn rất sáng: "Em đã hứa với anh là sẽ không ép buộc anh nữa, để anh sống theo những gì mà anh muốn. Mà em đã nói rằng chừng nào em còn sống thì nhất quyết không thể rời xa anh, vì vậy... "

Vậy nên giả chết?

Ôn Tiểu Huy trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ miễn cưỡng nhếch mép, dường như muốn nở nụ cười, nhưng đôi mắt hắn lại đỏ hoe: "Nếu em không chết, thì cho dù có là một u linh cũng phải bí mật bảo vệ xung quanh anh, em muốn có một ngày nào đó, có thể thấy anh thật lòng mỉm cười, ngay cả khi nó không dành cho em. "

"Lạc Nghệ, cậu là đồ điên..." Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim đau nhói.

"Nhưng điều đó thực sự khó khăn." Lạc Nghệ nhắm chặt mắt, vẻ mặt hơi méo mó: "Em vẫn muốn thấy anh mọi lúc mọi nơi, nên mới không nhịn được mà đi tìm anh, theo dõi anh... Thấy anh buồn phiền, em cũng không biết phải làm gì. "

"Tôi phải sống tốt như thế nào?" Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy đỏ ngầu: "Cậu chết như vậy thì tôi sao có thể sống tốt nổi? Cậu có biết nếu không có cậu..." Ôn Tiểu Huy nói đến chỗ đau, hận không thể đánh chết Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ dựa vào người Ôn Tiểu Huy, ôm chặt lấy thân thể cậu: "Em xin lỗi, xin lỗi, anh Tiểu Huy, em không thể làm điều đó. Em không muốn chết, em không muốn đến một nơi không có anh, em không muốn trao anh cho Lê Sóc hay bất cứ ai."

Ôn Tiểu Huy nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Lạc Nghệ, đừng giả vờ nữa, kết quả này không phải là do cậu sắp xếp toan tính từ trước hay sao."

Lạc Nghệ sững người.

"Chúng ta đã quen biết rất nhiều năm. Nếu tôi còn không hiểu cậu thì cũng uổng phí tôi phải chịu quá nhiều đau khổ như vậy rồi." Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Cậu đoán được sao? Cậu đoán được tôi sẽ đau khổ vì cái chết của cậu phải không? Cậu cố tình muốn cho tôi một liều thuốc mạnh này để khiến tôi nhận ra tình cảm của mình, phải không? "

Lạc Nghệ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu: "Không phải."

"Cậu đứng sau nhìn tôi đau khổ tột cùng thì cảm thấy rất đắc ý hả, mọi thứ đều phát triển theo kịch bản của cậu." Ôn Tiểu Huy vừa nói vừa cảm thấy rợn người. Tình yêu như vậy rốt cuộc khiến người ta cảm động hay sợ đến rợn tóc gáy?

"Không." Lạc Nghệ run giọng: "Không phải."

"Vậy đó là cái gì?"

"Ngày anh đến công viên là lần đầu tiên anh có thể ra khỏi giường sau ba tháng điều trị." Mũi của Lạc Nghệ đỏ ửng, nước mắt chảy xuống như mưa: "Nếu... Nếu không có anh, em đã có thể hồi phục thật tốt, từ từ khỏe lại, anh sẽ không bao giờ làm phiền em."

"Nếu em không thể thì sao?"

"Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa." Lạc Nghệ đè lại sau gáy Ôn Tiểu Huy, chặn môi cậu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.