Phụ Gia Di Sản

Chương 105: Chương 105




Sau khi xử lý các vấn đề với cảnh sát xong, Ôn Tiểu Huy và Lạc Nghệ đã đến Bằng Thành.

Trước đó Ôn Tiểu Huy đã liên lạc với Lý Trình Tú, nói với cậu ấy rằng mình sẽ đến thăm cậu ấy một chút, nhưng Lạc Nghệ lại không muốn đi vì hắn không muốn gặp Thiệu Quần.

Ôn Tiểu Huy ngạc nhiên nói: "Anh và Thiệu Quần có xung đột gì hả?"

"Không có."

"Vậy tại sao?"

"Anh với hắn ta tốt hơn là nên "không biết" đến nhau thì hơn, tránh gặp rắc rối."

Ôn Tiểu Huy đột nhiên nhớ ra khi cổ phiếu của Công ty Thường Hồng bị bao vây hình như Thiệu Quần cũng tham gia. Khó trách hai người họ cứ làm ra vẻ không biết nhau từ đầu đến cuối.

Lạc Nghệ đến phòng làm việc xử lý chuyện công với Tào Hải còn cậu thì đến thăm Lý Trình Tú.

Lúc bấm chuông cửa, Ôn Tiểu Huy không khỏi có chút lo lắng không thể giải thích được. Từ đầu đến cuối, cậu vẫn luôn cảm thấy Thiệu Quần và Lý Trình Tú là người của hai thế giới, một người là con ông cháu cha phong lưu bạc tình, người còn lại là đầu bếp quèn hiền lành yếu đuối. Cậu thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng hai người này ở chung với nhau sẽ ra cái dạng gì, nhất định là rất không tương thích.

Cánh cửa mở ra, khuôn mặt tươi cười của Lý Trình Tú xuất hiện trong tầm mắt của cậu, Thiệu Quần đứng ngay phía sau, Ôn Tiểu Huy ngây ngẩn.

Cả hai mặc cùng một bộ đồ ngủ, đi cùng một loại dép, một bầu không khí ngọt ngào đi kèm với ánh sáng ấm áp đập thẳng vào mặt Ôn Tiểu Huy. Trông họ rất giống những cặp vợ chồng bình thường, hình như lúc nào cũng là như vậy.

Ôn Tiểu Huy nhớ đến trò hề đêm giao thừa năm đó, bây giờ hai người lại có thể phá vỡ biết bao trở ngại chông gai trong cuộc sống, cũng không biết có thể coi là chuyện tốt hay không.

"Adi." Nụ cười của Lý Trình Tú vẫn ôn nhu như xưa.

"Trình Tú." Ôn Tiểu Huy vồ tới ôm chầm lấy cậu: "Ôi, tôi nhớ anh chết đi được"

"Tôi cũng nhớ cậu." Lý Trình Tú nói nghiêm túc.

Ôn Tiểu Huy hơi xấu hổ khi thấy Thiệu Quần, nhưng Thiệu Quần hiển nhiên không cảm thấy như vậy. Hắn hất cằm: "Nhanh vào đi, đóng cửa lại. Trình Tú hai ngày nay có hơi lạnh, không thể để em ấy hứng gió được."

Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy gần như lệch ra ngoài, mẹ ơi, lời này mà lại phát ra từ miệng của Thiệu Quần? Cậu biết Thiệu Quần gần bốn năm năm, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Quần, cái anh chàng đẹp trai, kiêu ngạo, giàu có ấy thực sự đã bị thu phục rồi. Cậu quả thật rất tò mò, Lý Trình Tú có bản lĩnh gì mà cậu không thể thấy được nhỉ? Vậy mà lại có thể chế ngự được con thú dữ này.

(Hãy nấu ăn thật ngon để có một người chồng chiều chuộng bạn)

Lý Trình Tú đã chuẩn bị một bàn ăn, Ôn Tiểu Huy liếc một cái, tất cả đều là những món ăn yêu thích của cậu, cậu có hơi cảm động.

Lý Trình Tú cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của cậu: "Adi, cậu có phải lại gầy đi rồi không? Đừng giảm cân nữa, thật đó, cậu trông đẹp rồi."

Ôn Tiểu Huy mỉm cười, sờ vào mặt mình một cái: "Đoạn thời gian trước tôi không thoải mái lắm, không có cảm giác thèm ăn, gần đây khẩu vị của tôi tốt hơn rồi, hôm nay tôi sẽ dọn sạch cái bàn này."

"Wow." Lý Trình Tú vui vẻ nói: "Cậu ngồi đi, tôi đi hâm nóng món ăn đã." Cậu ta bưng vài món ăn vào bếp, để lại Ôn Tiểu Huy và Thiệu Quần mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Thiệu Quần quan sát cậu từ trên xuống dưới: "Lạc Nghệ đi dạo Quỷ Môn Quan một lượt, có phải cậu cũng đi theo không?"

"Tin tức của ngài cũng thật linh hoạt nha, Thiệu công tử." Ôn Tiểu Huy mỉa mai nói.

"Tất nhiên rồi." Thiệu Quần đột nhiên mỉm cười: "Thật không ngờ, mấy năm trước hồi mới quen cậu tôi không ngờ cậu sẽ có trải nghiệm cuộc sống phong phú như vậy đâu."

"Tôi cũng không ngờ rằng hôm nay Thiệu công tử sẽ..." Ôn Tiểu Huy xoay ngón tay: "Cái nhà này, anh và Lý Trình Tú, dù sao, trước đây anh cũng không có gu giống vậy, khác biệt quá lớn."

Thiệu Quần không cho là đúng: "Đã gặp phải người này rồi, không còn cách nào cả."

Đã gặp phải người này... Ôn Tiểu Huy không nhịn được mà thở dài trong lòng, thực sự có chuyện như vậy à.

Lý Trình Tú hâm nóng đồ ăn xong, gọi bọn họ vào ăn tối.

Trong bữa ăn, Ôn Tiểu Huy hỏi họ về chuyện người mang thai hộ.

Khi đề cập đến chuyện này, Lý Trình Tú cơm cũng không ăn, trực tiếp đi vào nhà, lấy một túi đựng hồ sơ dày ra, đưa cho Ôn Tiểu Huy nhìn siêu âm màu của thai nhi.

Ôn Tiểu Huy giả vờ quan tâm, khẳng định đứa trẻ này sẽ có một đôi chân rất dài trong tương lai, trong lòng lại thầm buồn ói, cái đống lông này nhìn kiểu gì cũng không ra người.

Lý Trình Tú mắt sáng lên, tràn đầy hạnh phúc: "Ngày dự trù sinh rơi vào tháng tới, là một cậu bé. Người mẹ mang thai hộ nghi ngờ nó mập hơn bốn mươi cân, nhất định rất nặng."

"Ừ, nhất định là một thằng bé to béo."

Lý Trình Tú nhìn ảnh siêu âm màu, đôi mắt tràn đầy nụ cười, Thiệu Quần cũng đang trong tâm trạng tốt, chủ động cụng ly với Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy nhìn hai người họ, có hơi ghen tị, thậm chí bắt đầu nghĩ tới việc liệu cậu có nên tìm người mang thai hộ hay không, nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút thôi. Cậu một chút cũng không thích trẻ con. Chẳng qua cậu thực sự rất tò mò, một đứa trẻ lớn lên trông giống Lạc Nghệ sẽ đẹp đẽ và dễ thương tới mức nào?

Khi Thiệu Quần đi vệ sinh, Lý Trình Tú nhân cơ hội lặng lẽ hỏi Ôn Tiểu Huy có liên lạc với Lê Sóc không.

Ôn Tiểu Huy cũng vô thức hạ giọng: "Có, vài ngày trước còn ăn tối cùng nhau."

Lý Trình Tú ngập ngừng hỏi: "Anh ấy ổn chứ?"

"Anh ấy ổn, cậu không cần phải lo lắng." Ôn Tiểu Huy sợ cậu không tin, nói thêm: "Gần đây anh ấy cũng hẹn hò người mới rồi, người kia nhìn qua ảnh trông rất đẹp trai, vóc người đặc biệt tốt."

Lý Trình Tú gật đầu: "Vậy thì tốt, người đó là em họ của Thiệu Quần, hy vọng họ sẽ hợp nhau."

"Ồ, xem... hả?!" Ôn Tiểu Huy đột nhiên hét lên: "Em họ của ai?"

Lý Trình Tú nhanh chóng "Suỵt" một tiếng.

Ôn Tiểu Huy trợn to hai mắt, nhỏ giọng nói, "Em họ của ai?"

"Thiệu Quần."

Ôn Tiểu Huy cẩn thận nhớ lại người đàn ông nửa khỏa thân kia, cậu còn tưởng đó là trai bao, trông người kia không hề giống Thiệu Quần.

Lúc này, Thiệu Quần ra khỏi nhà vệ sinh, bình tĩnh nhìn bọn họ: "Em họ nào? Hai người đang thảo luận về Cẩm Tân à?"

Lý Trình Tú có chút không thoải mái.

Ôn Tiểu Huy còn chưa phát hiện ra, gật đầu nói: "Hóa ra Lê Sóc và em họ của anh đang qua lại với nhau à?"

Hai chữ Lê Sóc như điều cấm kỵ trong ngôi nhà này, khuôn mặt của Thiệu Quần trầm xuống: "Khép cái mỏ lắm mồm của cậu lại và ăn cơm đi."

Ôn Tiểu Huy đoán chừng hắn sẽ không dám phát tác trước mặt Lý Trình Tú, cố tình kích thích hắn để trả thù cho Lê Sóc: "Em họ của anh trông rất đẹp trai, nhưng khẩu vị trước đây của Anh Lê không phải là như thế này, gu của anh ấy là kiểu như Trình Tú cơ. Lạ thật... "

Thiệu Quần trợn mắt nhìn cậu.

Ôn Tiểu Huy cũng biết khi nào nên dừng lại, cười toe toét, vùi đầu gặm xương sườn.

Sau khi cơm nước xong, Ôn Tiểu Huy rời đi.

Lý Trình Tú mặc quần áo vào, nói, "Adi, tôi tiễn cậu."

Thiệu Quần lập tức ngăn cậu ấy lại: "Cảm lạnh của em còn chưa tốt lên đâu."

"Không sao đâu." Lý Trình Tú nói: "Em đi nói chuyện với Adi." Sau đó, dùng ánh mắt trong sáng sạch sẽ nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần bất đắc dĩ nói: "Hai mươi phút nữa phải lên đấy."

"Được rồi, đi thôi."

Hai người đi xuống cầu thang, Lý Trình Tú trầm giọng nói: "Adi, nếu cậu gặp anh Lê, hãy cảm ơn anh ấy giúp tôi, sau đó nhớ nhắc nhở anh ấy là... em họ của Thiệu Quần đặc biệt mê gái, đặc biệt đặc biệt mê gái, bảo anh ấy cẩn thận một chút."

Ôn Tiểu Huy cười nói: "Đừng lo lắng, anh cho rằng anh Lê là thiếu nam trẻ tuổi à, tôi cũng lo lắng cho anh ấy nhưng anh ấy nói rất rõ ràng với tôi rồi, hai người họ chỉ là "đối tác trên giường" thôi, nếu thực sự muốn chơi, còn không biết ai là người chơi đâu." Ở phương diện tình cảm, cậu một chút cũng không lo lắng cho Lê Sóc. Lê Sóc luôn lý trí và tỉnh táo. Anh biết chính xác những gì mình muốn, những gì mình cần, nhờ đó anh tránh được mọi rắc rối và rủi ro có thể xảy ra. Chuyện này có thể gây khó khăn trong việc tìm kiếm tình yêu đích thực, nhưng tình yêu đích thực cũng không phải là thứ thực sự cần thiết trong cuộc sống. Lê Sóc muốn là có thể kiểm soát cuộc sống của chính mình, anh ấy thực sự có khả năng làm điều đó.

Lý Trình Tú thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

"Sao anh lại biết hắn phong lưu đa tình, Thiệu Quần nói à?"

"Ừ, khi anh ấy uống quá nhiều thì bị tôi hỏi ra." Lý Trình Tú có vẻ không vui lắm.

"Anh và Thiệu Quần... anh có ổn không?" Ôn Tiểu Huy cẩn thận hỏi.

Lý Trình Tú dừng lại, ngước nhìn mặt trăng trên bầu trời, khẽ thở dài: "Tôi muốn nhà, tôi muốn tình cảm, tôi muốn có con, anh ấy đều cho tôi..." Lý Trình Tú dừng lại: "Lỡ như có một ngày anh ấy thực sự rời đi thì ít nhất tôi vẫn còn đứa trẻ. "Cậu mỉm cười với Ôn Tiểu Huy:" Thiệu Quần là người như thế nào, tôi biết rõ hơn bất cứ ai, bây giờ anh ấy đối xử rất tốt với tôi, chúng tôi sống rất tốt."

Ôn Tiểu Huy véo mặt cậu một cái: "Tôi phát hiện anh có trí tuệ rất tuyệt vời nha."

Lý Trình Tú bật cười.

Ôn Tiểu Huy mỉm cười bất đắc dĩ: "Anh nói đúng, cứ trân trọng trước mắt đi. Quản lý hắn cho kỹ vào, nói không chừng ngày mai hắn lại cúp đuôi chạy mất thì sao, muốn quá nhiều thì cũng vô ích."

Lý Trình Tú gật đầu: "Cậu cũng phải sống một cuộc sống thật tốt đấy, chú ý đến cơ thể của cậu."

"Yên tâm, bây giờ khẩu vị của tôi tốt hơn rất nhiều rồi, nói không chừng tôi còn phải đến phòng tập thể dục sau một quãng thời gian nữa ấy chứ."

Lý Trình Tú tiễn cậu đến cửa khu nhà, vẫy tay tạm biệt.

Ôn Tiểu Huy nhìn cậu ta quấn chiếc áo của Thiệu Quần, mỉm cười dịu dàng với cậu, thầm cầu nguyện trong lòng rằng người đàn ông này sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi.

Về đến nhà, Lạc Nghệ đã hầm một nồi súp gà chờ cậu.

"Oa, thơm thế." Ôn Tiểu Huy vừa vào nhà liền kêu, "Ở khách sạn mà em cũng làm cơm à, chẳng phải anh đã bảo em đừng làm sao, hơn nữa anh cũng vừa mới ăn xong."

"Chỉ hầm món súp thôi mà, mùa đông ở phương nam phải uống một ít súp để bỏ khí lạnh." Lạc Nghệ đặt một cái bát lên bàn.

Ôn Tiểu Huy cố gắng chịu đựng, nhưng cậu rõ ràng không thể kháng cự lại cám dỗ của mùi hương thơm ngon này, ngồi xuống tu liền một mạch.

Lạc Nghệ cười ha hả nhìn cậu.

Uống được hơn nửa, Ôn Tiểu Huy ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao hôm nay anh vui thế?"

"Hôm nay em đi thăm chỗ Thiệu Quần thế nào?"

"Rất tuyệt, Trình Tú mà nấu ăn thì cứ phải gọi là đỉnh cao."

"So với anh thì sao?"

"Không cùng một cách thức nấu, nhưng mà cả hai bên đều ăn rất ngon."

"Anh nghe nói người mang thai hộ cho họ sắp sinh?"

"Đúng vậy, Trình Tú cho em xem ảnh siêu âm màu rồi, nhưng mà em xem không hiểu."

"Em có thích trẻ con không?"

Ôn Tiểu Huy cảnh giác nhìn hắn, "Anh đang nói gì thế? Em không thích, anh không cần phải cho em một đứa bé đâu."

Lạc Nghệ cười nói: "Dì có muốn có cháu trai không?"

"Thôi dẹp đi, trước khi mẹ em biết em là gay vẫn hay nói như vậy." Ôn Tiểu Huy ho nhẹ hai tiếng, học theo giọng nói của Phùng Nguyệt Hoa: "Nếu con không học tập cho giỏi sau này không thể nuôi nổi vợ con đâu. Đừng hy vọng mẹ sẽ chăm cháu giúp con, mẹ nuôi một đứa là đủ mệt rồi!"

Lạc Nghệ bật cười.

Ôn Tiểu Huy nhún vai một cái, "Yên tâm đi, mẹ em cũng không thích trẻ con, bà chưa bao giờ ép buộc em."

"Anh thực ra rất thích." Lạc Nghệ duỗi cằm ra nhìn Ôn Tiểu Huy: "Nhưng nó phải là của em."

"Tại sao?"

"Dòng máu của anh không cần thiết phải được di truyền." Biểu cảm của Lạc Nghệ có hơi trầm lại: "Chắc chắn trong dòng máu này có gen của một con thú."

Ôn Tiểu Huy không biết phải nói gì một lúc, nghĩ tới Thường Hồng rồi lại nghĩ tới Lạc Nghệ, cậu cảm thấy hắn nói rất đúng.

"Anh muốn có con của em, sau đó anh sẽ cho nó một gia đình và sự giáo dục tốt nhất." Lạc Nghệ cười nói: "Anh thực sự muốn biết cảm giác khi nghiêm túc nuôi dạy một đứa trẻ là như thế nào."

Ôn Tiểu Huy nhớ tới thời thơ ấu của Lạc Nghệ, cảm thấy hơi đau lòng. Cậu đặt thìa xuống, nắm lấy tay của Lạc Nghệ: "Bây giờ em còn trẻ, em không muốn nghĩ nhiều nhưng có lẽ trong tương lai em sẽ thực sự muốn có một đứa con, đến lúc đó hai chúng ta sẽ cùng nhau giáo dục nó."

Lạc Nghệ mỉm cười nhìn Ôn Tiểu Huy, trong mắt là tình cảm sâu đậm không che giấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.