Phụ Gia Di Sản

Chương 66: Chương 66




Sau khi Lạc Nghệ rời đi, Ôn Tiểu Huy hít thở thật sâu vài lần mới có thể khiến cảm giác nhịp tim đập loạn của mình dần bình thường lại. Cậu cẩn thận suy nghĩ lại chuyện vừa rồi một chút, nội dung tin nhắn Lê Sóc gửi cho cậu rất kỳ quái, giống như là hắn đã biết cái gì vậy, nếu như Lê Sóc biết chuyện gì thì đó tất nhiên là do La Duệ nói...

Cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn luôn cảm thấy chuyện này không phải là không có khả năng. Có phải do La Duệ quá lo lắng nên đầu óc hỗn loạn không? Cậu căng thẳng trong lòng, do dự xem mình có nên gọi điện thoại cho La Duệ hay không? Nếu như mình nói chuyện qua điện thoại với cậu ta thì liệu Lạc Nghệ có biết La Duệ đã đi tìm Lê Sóc không... Nhưng mà, cậu còn nghĩ ra thì sao Lạc Nghệ lại không nghĩ tới được.

Cậu vội vàng gọi điện thoại cho La Duệ.

Khi La Duệ nhận điện thoại, giọng nói cậu ta rõ ràng có chút mất tự nhiên.

Ôn Tiểu Huy đi thẳng vào vấn đề: "Có phải cậu đã nói gì với Lê Sóc không?"

"À, không, không." Giọng nói của La Duệ nhỏ dần.

Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói: "Cậu đi tìm Lê Sóc làm gì! Lê Sóc và tớ có quan hệ không?"

La Duệ ủy khuất nói: "Tớ không đi tìm anh ấy, là anh ấy gọi điện thoại cho tớ."

Ôn Tiểu Huy giật mình: "Anh ấy gọi điện thoại cho cậu làm gì?"

"Anh ấy hỏi tớ gần đây cậu thế nào."

"Hỏi cậu?"

"Ừ, hỏi tớ, anh ấy nói, anh ấy thấy cổ phiếu xảy ra vấn đề lớn cho nên muốn hỏi cậu một chút xem cậu có bị tổn thất gì không. Nhưng mà không phải cậu đã tắt máy mấy ngày gần đây cho nên anh ấy gọi hỏi tớ, sau đó tớ..."

"Sau đó cậu đã nói gì?"

"Tớ.." La Duệ nhỏ giọng nói, "Tớ không nói gì, tớ chỉ bảo cậu bị đánh vào mũi nên đang nghỉ ngơi thôi."

"Thật sao?"

"Thật."

Ôn Tiểu Huy nghĩ có lẽ là La Duệ không dám nói nhiều. Nhưng cậu cũng không thể xác nhận xem có đúng hay không. Cái chỉ số IQ của La Duệ cũng chỉ có thể đến mức đó dưới tình huống Lạc Nghệ nghe trộm thôi. Nếu không hắn thật sự rất sợ Lạc Nghệ coi La Duệ thành cái đinh trong mắt mất.

Ôn Tiểu Huy thở dài: "Tóm lại, chuyện của tớ không cần nói cho Lê Sóc biết. Nếu như anh ấy lại gọi cho cậu nữa thì cậu cứ nói là tớ rất tốt. La Duệ, tớ không thể kéo Lê Sóc vào chuyện này được, cậu hiểu không?"

La Duệ rên rỉ "ừ" một tiếng, khổ sở nói: "Bấy bi, tớ chỉ muốn tốt cho cậu, lúc nào tớ mới có thể gặp cậu?"

Trong lòng Ôn Tiểu Huy lập tức mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Không biết nữa."

"Dì bây giờ rất bận, cậu không trở về thăm dì một chút à."

Ôn Tiểu Huy xoa xoa mái tóc loạn thành một đoàn, trong mắt tràn đầy mệt mỏi: "Mấy ngày nữa."

"Có phải cậu đang qua loa lấy lệ với tớ không? Có phải Lạc Nghệ đang giam giữ cậu không?"

"... Không phải."

"Tại sao cậu không chịu thừa nhận!"

"Tớ vẫn có thể gọi cho cậu khi tớ bị nhốt à? Cậu nghĩ quá nhiều rồi, tớ chỉ... Giữa chúng tớ có một vài chuyện cần phải giải quyết. Tớ sẽ quay lại sau. Thực sự đấy, tớ rất ổn, đừng đoán mò nữa."

Cúp điện thoại, Ôn Tiểu Huy ngồi yên nửa ngày rồi mới đứng dậy đi xuống lầu.

Lạc Nghệ đang gọi điện thoại, vừa thấy cậu bước xuống thì nói thêm với bên kia mấy câu rồi để điện thoại di động xuống.

Ôn Tiểu Huy đi qua, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi muốn về thăm nhà một chút, tiếp tục như vậy thì La Duệ sẽ cho rằng tôi bị bắt cóc, mẹ tôi cũng sẽ nghi ngờ."

Lạc Nghệ mặt vô cảm nói: "Sao La Duệ có vẻ lắm chuyện thế, anh ấy có nhiều thời gian như vậy à?"

Ôn Tiểu Huy trừng mắt lên: "La Duệ giống như em ruột của tôi, hắn quan tâm tôi thì sao lại có thể xem là xen vào việc của người khác."

Lạc Nghệ quay mặt đi, sắc mặt có chút âm trầm.

Ôn Tiểu Huy vội la lên: "Rốt cuộc lúc nào tôi mới có thể về nhà."

Lạc Nghệ trầm mặc một chút: "Em cho anh nửa ngày, nhưng anh phải đi cùng vệ sĩ, nửa bước cũng không rời."

"... Được." Ôn Tiểu Huy vừa nghĩ đến việc ngay cả tự do riêng tư của mình còn phải xin phép Lạc Nghệ liền tức giận tới nỗi một đoàn khí nóng bốc lên đầu, cậu tức giận nói: "Vậy đi ngay hôm nay."

Lạc Nghệ gật đầu một cái: "Anh đi đi. Phải quay trở lại sau giờ cơm tối."

Người vệ sĩ lái xe, đưa cậu về nhà.

Xe đã đến dưới căn hộ. Người vệ sĩ nhìn cậu lên lầu, sau đó ngồi dưới lầu chờ cậu.

Cậu lấy chìa khóa ra và đi vào nhà. Trùng hợp là Phùng Nguyệt Hoa cũng đang ở nhà. Khi nhìn thấy cậu, bà giật mình: "Tại sao con lại quay về đột ngột vậy... Chuyện gì đã xảy ra với mũi của con vậy?"

Ôn Tiểu Huy sờ mũi mình một cái, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Uống nhiều rồi té ngã, đập đầu một chút thôi, không có chuyện gì đâu, mấy ngày nữa là khỏe." Dù sao thì mũi cậu vẫn đang dán băng gạc nên không thể nhìn ra thương tích đến mức nào.

Phùng Nguyệt Hoa liếc cậu một cái: "Mẹ sẽ không cho con uống rượu nữa đâu. Thế mà con còn suốt ngày la hét dưỡng sinh. Lần này bị như vậy cũng tốt. Nếu ảnh hưởng tới vẻ bề ngoài của con thì hẳn là con sẽ khóc đi."

Ôn Tiểu Huy miễn cưỡng cười: "Con cũng không dám nữa đâu."

"Ăn cơm chưa, mới vừa xuống máy bay sao? Hành lý của con đâu?"

"Ở trong xe, tài xế đang chờ con ở dưới lầu, buổi tối con còn phải đi tiếp."

"Đi đâu?"

"Vẫn còn đi công tác."

Phùng Nguyệt Hoa nhíu mày lại: "Con vẫn chưa xong việc à? Vừa mới trở lại đã muốn đi?"

"Ừm, con bận mà. Qua khoảng thời gian bận bịu này là tốt hơn rồi, ai bảo con trai mẹ số đỏ chứ?" Ôn Tiểu Huy cười đùa ôm lấy bà, làm nũng nói: "Con nhớ mẹ." Ôm lấy người thân cận nhất với mình trên thế giới này, Ôn Tiểu Huy có hơi hỗn loạn, trái tim đau khổ thật lâu rốt cuộc mới có được một tia an ủi.

Phùng Nguyệt Hoa cười: "Được rồi, được rồi, đừng làm nũng nữa, muốn ăn chút gì không?"

"Chỉ cần làm một vài món mẹ thích là được. Con chỉ quay lại gặp mẹ để hàn huyên với mẹ về đám cưới thôi."

Nói tới lễ kết hôn, khuôn mặt Phùng Nguyệt Hoa sáng bừng lên: "Bây giờ kết hôn thật là phiền toái. Khi đó mẹ lấy cha con chỉ cần nhận giấy chứng nhận, ăn một bữa cơm rồi bái lạy cha mẹ thông gia hai bên một cái, cuối cùng là về nhà sống qua ngày. Bây giờ chú trọng quá nhiều. Chỗ cưới được Ian đặt, thiệp mời được cô bạn ở đơn vị giúp mẹ đặt online, hôm nay mẹ đi xem trang phục, con tới giúp mẹ chọn chút đi..."

Hai người vừa xem trang phục vừa thảo luận về các chi tiết của đám cưới. Ôn Tiểu Huy nhìn ra khoảng thời gian này mẹ mình đã rất mệt mỏi, rất cần chia sẻ với người khác. Cậu cảm thấy vô cùng khổ sở và xấu hổ khi nghĩ tới chuyện mình không thể ở bên giúp đỡ khi mẹ mình cần nhất.

Sau khi chọn xong quần áo, Phùng Nguyệt Hoa rất vui mừng đi nấu ăn. Ôn Tiểu Huy đã gửi tin nhắn cho La Duệ, bảo cậu ta sau khi hết giờ làm việc thì qua đây gặp mặt. Cậu sợ rằng nếu mình không gặp lại La Duệ thì La Duệ sẽ gọi cảnh sát mất.

Lúc ăn cơm Phùng Nguyệt Hoa có nhắc tới ngày tháng tổ chức hôn lễ tại Mỹ. Cả hai ngày đều sớm hơn so với những gì Ôn Tiểu Huy nghĩ. Hôn lễ được lên kế hoạch tổ chức vào tháng tới, như vậy thì sau khi kết hôn ở Trung Quốc có lẽ sẽ lập tức phải đi Mỹ.

Trước kia Ôn Tiểu Huy còn cảm thấy có chút hơi miễn cưỡng. Nhưng chỉ qua nửa năm cậu chỉ hy vọng mẹ mình có thể nhanh chóng xuất ngoại một chút. Một là cân nhắc tới lý do an toàn, hai là... Cậu biết Lạc Nghệ sẽ không chịu kết thúc việc dây dưa với mình. Cậu không muốn để mẹ mình biết những chuyện này. Mẹ cậu không thể giúp được cậu, ngược lại chỉ còn tăng thêm phiền não.

Sau khi ăn một bữa cơm xong, cậu để lại một tấm thẻ ngân hàng, nói với mẹ mình thêm vài câu rồi rời đi.

Trở lại trong xe, cậu nói với người vệ sĩ: "Đi đường xx."

Người vệ sĩ nhìn cậu một cái từ trong gương chiếu hậu: "Ông chủ bảo cơm nước xong thì đưa anh về."

"Hắn bảo cơm nước xong thì trở về, chưa hề nói ăn cơm trong bao lâu, đi đường XX."

Người vệ sĩ cầm điện thoại ra muốn gọi cho Lạc Nghệ.

Ôn Tiểu Huy bắt lấy cổ tay hắn: "Đến chỗ này cũng chỉ mất 20 phút thôi, tôi sẽ dừng lại 10 phút. Nếu bây giờ cậu gọi điện thoại thì sẽ trì hoãn lên tới 30 phút, như vậy chẳng khác nào gia tăng lượng công việc, cậu muốn cái nào hả? Vạn nhất tôi bị đụng xe chấn thương thì cậu định giải thích với sếp mình như nào?"

Người vệ sĩ thở dài, do dự một chút, nhưng vẫn miễn cưỡng đặt điện thoại xuống và khởi động xe.

Buổi chiều không có kẹt xe, quả nhiên đến rất nhanh. Tiệm của La Duệ đã đóng cửa, nhưng bên trong vẫn còn bật đèn, hẳn là La Duệ đang đợi cậu tới.

Cậu đẩy cửa vào, chạy thẳng tới phòng làm việc: "La Duệ."

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, La Duệ thấy cậu. Đôi mắt như nai con trợn tròn lên rồi bỗng nhiên lao ra ôm lấy cậu.

Ôn Tiểu Huy dở khóc dở cười, sờ mái tóc mềm mại của cậu ta an ủi: "Tớ không sao, tớ không sao, ngoan, tớ không sao đâu."

La Duệ nức nở nói: "Tiểu Huy, mấy ngày này cậu như thể đã đi tới một thế giới khác vậy. Sao lại có thể biến thành như thế này được chứ?"

Chóp mũi Ôn Tiểu Huy đau xót, có chút muốn khóc. Cậu vừa định an ủi hắn ta mấy câu thì đột nhiên phát hiện trong phòng làm việc còn có người khác, lúc thấy rõ người nọ, cậu liền ngây ngẩn.

Lê Sóc?!

Ôn Tiểu Huy nắm bả vai cậu một cái, cả giận nói: "Là cậu gọi anh ấy tới?"

La Duệ cắn môi một cái, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, tớ không thể nhìn cậu bị Lạc Nghệ tổn thương mà cái gì cũng không làm!"

"Cậu bị ngu à!" Ôn Tiểu Huy giận mức đẩy cậu ra, "Cậu cho rằng cậu cái gì cũng biết hả? Cậu thì biết cái đếch gì! Ai bảo cậu tự chủ trương hả? Ai bảo cậu xen vào chuyện của người khác thế?"

Lồng ngực mỏng manh của La Duệ nhấp nhô dữ dội, nước mắt rơi xuống từng hàng: "Tớ... Xen vào việc của người khác? Tớ, tớ chỉ lo lắng cho cậu... Cậu cũng thay đổi tới mức tớ không nhận ra nổi...Cậu vứt Tiểu Huy của tớ đi đâu rồi?"

Ôn Tiểu Huy một hơi không nói ra lời, thiếu chút nữa không thở nổi. Cậu nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của La Duệ nhíu lại một vòng, lời chỉ trích vẫn không thể tuôn ra. Cậu xiết chặt nắm tay, chật vật nhìn Lê Sóc, không biết nên nói cái gì.

Lê Sóc đi tới, ôn hòa đưa khăn giấy cho La Duệ: "Tốt rồi, đừng khóc nữa." Cũng tiện tay đóng cửa lại luôn.

La Duệ nhận lấy khăn giấy, bưng kín mặt nhỏ giọng nức nở.

Ôn Tiểu Huy cúi đầu, trầm giọng nói: "Anh Lê, rất xin lỗi vì đã thêm phiền toái cho anh. Đã trễ thế này rồi, anh về đi."

"Anh đã tìm người điều tra chủ tịch tập đoàn Thường Hồng. Lạc Nghệ là con ngoài giá thú của hắn ta. Người yêu của em là con trai của Thường Hồng, không có quan hệ máu mủ gì, phải không?" Lê Sóc không ngừng nhìn chằm chằm cậu.

Ôn Tiểu Huy cả kinh, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Cổ phiếu của tập đoàn Thường Hồng đã bị đàn áp. Cổ phiếu này đã tăng gần 16 lần chỉ sau hai tháng. Sau đó nó lên tới mức 10 tỷ tiền vốn, hôm nay thiếu chút nữa giảm xuống giá phát hành. Hàng ngàn nhà đầu tư bị liên lụy, tổn thất rất nghiêm trọng. Cũng trong lúc đó, công ty bị lộ rất nhiều thông tin nội bộ. Bây giờ Thường Hồng vì dính líu tới việc làm giả sổ sách, trốn thuế, góp vốn bất hợp pháp, hối lộ, không tuân theo quy định giao dịch chứng khoán,... rất nhiều tội danh đang bị điều tra. Có người nói, bàn tay sau màn sử dụng loại phương thức này chính là Thường Hồng. Bởi vì hắn ta thiếu nợ rất nhiều, cảm thấy mệt mỏi, nhiều chỗ tài sản của hắn đã bị tòa án niêm phong nên đang đứng bên bờ phá sản, hắn muốn mò ra một đường trốn." Lê Sóc không nhanh không chậm nói, mặt vô cảm không biểu tình, nhưng đôi mắt hắn sắc bén sáng ngời, thâm sâu nhìn Ôn Tiểu Huy, "Nhưng bây giờ nhìn lại, trong này hẳn là còn có bàn tay của Lạc Nghệ đi. Quan hệ cha con bọn họ nhất định là rất kém."

Ôn Tiểu Huy cắn môi một cái: "Anh Lê, những chuyện này vốn không có liên quan gì tới anh, anh đừng dính dáng vào vũng nước đục này."

"Thấy em như vậy anh có chút đau lòng." Ánh mắt Lê Sóc dừng lại trên mặt Ôn Tiểu Huy, "quả thật là không có quan hệ gì với anh. Nhưng mà nếu anh đã biết mà còn bắt anh ngồi im thì anh có thể không làm được."

Hốc mắt Ôn Tiểu Huy hơi nóng lên: "Anh Lê, em không đáng giá tới mức anh phải làm như vậy, anh đừng can thiệp vào được không?"

Lê Sóc ôm ngực nhìn cậu: "Em nguyện ý sống như bây giờ sao? Bị Lạc Nghệ nghe lén điện thoại, khống chế tự do, bị lừa dối, bị tổn thương, em nguyện ý sống loại cuộc sống này?"

Ôn Tiểu Huy nhắm hai mắt lại. Ai con mẹ nó muốn loại cuộc sống này, nhưng cậu có thể làm sao đây? Lạc Nghệ là người điên. Cậu cố chịu một mình cũng được, sao lại có thể tiếp tục kéo thêm một người nữa vào?

La Duệ lau nước mắt: "Tớ thấy cậu và Lạc Nghệ ở chung một chỗ, từ Ôn Tiểu Huy không tim không phổi, sáng sủa lạc quan lại biến thành dáng vẻ ủ dột như bây giờ. Tớ thật sự không chịu nổi, tại sao cậu lại biến thành như vậy chứ? Cậu để anh Lê giúp cậu một chút đi. Lạc Nghệ đáng sợ như vậy, một mình cậu không thể thoát khỏi hắn đâu."

Hốc mắt Ôn Tiểu Huy chua xót, trước mắt cậu mơ hồ: "Hai người... không giúp được tớ đâu."

"Em chưa từng thử mà, sao có thể biết được anh không giúp được em chứ?" Lê Sóc đi tới, nhẹ nhàng sờ mặt cậu một cái, "Tiểu Huy, anh đã từng rất có hảo cảm với em, bây giờ anh cũng rất quý trọng người bạn này, cũng như La Duệ nói, anh không muốn nhìn thấy em biến thành như vậy, trở nên xa lạ như vậy, như vậy quá... đáng thương, để anh giúp em đi."

Ôn Tiểu Huy nức nở nói: "Hai người không hiểu, Lạc Nghệ là người điên, là một con quái vật, hắn rất nguy hiểm, hắn vô cùng... nguy hiểm."

Lê Sóc cười một tiếng: "Anh sẽ không sợ một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đâu. Dĩ nhiên là anh cũng sẽ không khinh địch. Thật ra thì, anh đã lên kế hoạch rời khỏi Bắc Kinh từ rất lâu rồi. Anh và các đối tác có một vài mâu thuẫn, đang chuẩn bị tháo gỡ vấn đề, vừa vặn là anh lại tìm được một đối tác mới, ở Bằng thành. Anh đã quyết định tới đó, em có muốn đi cùng hay không?"

Ôn Tiểu Huy nháy mắt một cái: "... Thật xa."

"Chính là vì xa nên Lạc Nghệ mới không dễ dàng tìm được em."

"Nhưng mà... em phải đi như thế nào đây, vệ sĩ của hắn vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của em."

"Cái này anh sẽ nghĩ biện pháp, em nói địa chỉ cho anh."

Ôn Tiểu Huy do dự. Cậu thật sự không muốn kéo người ngoài vào. Nếu như La Duệ và Lê Sóc vì cậu mà gặp phải bất kỳ vấn đề gì, cậu sẽ không thể tha thứ cho mình cả đời.

Lê Sóc ôn hòa nơi nói: "Tiểu Huy, tin tưởng anh, đây là cơ hội tự cứu lấy mình cuối cùng của em..."

Ôn Tiểu Huy cắn chặt hàm răng, nói địa chỉ nhà của Lạc Nghệ cho Lê Sóc.

Lê Sóc sờ đầu cậu một cái: "Đừng sợ, em sẽ thoát khỏi tên quái vật kia."

Ôn Tiểu Huy gật đầu một cái, lại dùng sức lắc đầu: "Không được, mẹ em thì phải làm sao? Nhà em ở đây mà."

"Chỗ dì thì giao cho tớ." La Duệ nói, "Dì phải đi Mỹ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ có một đoạn thời gian không gặp được cậu. Tớ sẽ đích thân giải thích với dì, chờ khi nào cậu ổn định rồi thì tớ sẽ giúp cậu liên lạc trở lại."

"Nhưng mà..."

La Duệ nắm lấy tay Ôn Tiểu Huy: "Tớ cũng không bỏ cậu được, mà cậu không thể tiếp tục như vậy được nữa. Lạc Nghệ quá đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn tớ như... như kẻ ăn thịt người vậy. Hắn sẽ xua đuổi tất cả người thân bên cạnh cậu đi, khiến cậu tứ cố vô thân, đến lúc đó thì cậu sẽ thật sự xong đời. Chẳng lẽ cậu muốn dây dưa với một người điên như vậy cả đời sao."

Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, dùng sức lắc đầu một cái.

La Duệ ôm lấy cậu: "Bấy bi, tớ sẽ rất nhớ cậu, tớ sẽ nghĩ biện pháp đi gặp cậu."

Ôn Tiểu Huy nhắm hai mắt lại, tim cậu đập mạnh không ngừng.

Người vệ sĩ gõ lên cửa kính bên ngoài, Ôn Tiểu Huy miễn cưỡng thả La Duệ ra, không yên tâm dặn dò: "Hai người không nên miễn cưỡng, đây là chuyện tớ tự làm ra, tớ sẽ tự nhận xui xẻo..."

"Đừng nói, đây không phải là chuyện của riêng cậu." La Duệ dụi mắt một cái, "Trở về thôi, bảo vệ mình cho thật tốt."

Ôn Tiểu Huy nhìn hai người một cái, đẩy cửa rời đi.

Sau khi trở về trong xe, Ôn Tiểu Huy lau sạch nước mắt, đầu óc rối loạn thành một đoàn. Cậu hạ cửa xe xuống, tùy ý để gió đêm thổi lên mặt mình. Não cậu dần nguội lạnh lại, cậu từ từ hối hận, cậu đã thật sự kéo La Duệ và Lê Sóc vào rồi, sao cậu có thể làm như vậy?! Lạc Nghệ là tên điên nguy hiểm biết bao, La Duệ và Lê Sóc có thể sẽ bị Lạc Nghệ trả thù hay không? Đáp án gần như chắc chắn 100% là "có". Nếu như bọn họ xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù cậu có được tự do đi nữa, trái tim cậu cũng sẽ bị hòn đá mang tên "áy náy" dày vò cả đời!

Ôn Tiểu Huy dùng sức ôm đầu mình, cậu cảm giác đầu mình như sắp nổ tung đến nơi. Ngay tại thời điểm đầu cậu đang đau nhức đến chết đi sống lại, trong đầu cậu đột nhiên hiện ra một người —— Thiệu Quần.

Hiện tại nhớ lại, có phải Thiệu Quần cũng biết chút gì về việc của cậu không, hơn nữa còn biết nhiều hơn cả cậu nữa? Khi đó Thiệu Quần vội vã muốn cho cậu đi Pháp, có lẽ là vì... giúp cậu tránh hiểm nơi đầu sóng ngọn gió?

Cậu không dám xác định liệu Thiệu Quần có phải là người có tâm như vậy không, nhưng quả thật là có khả năng này. Nếu như... có lẽ... nói không chừng Thiệu Quần có thể giúp cậu. Lấy bối cảnh của Thiệu Quần hẳn là hắn sẽ không sợ Lạc Nghệ đâu. Nếu Thiệu Quần chịu giúp cậu thì La Duệ và Lê Sóc sẽ không cần ra mặt.

Nhưng mà, cậu không quen không biết với Thiệu Quần, thậm chí còn không phải là bạn thân, Thiệu Quần giúp cậu dựa vào cái gì? Nếu như cơ hội đi Pháp học bổ túc đó là thật sự do Thiệu Quần tốt bụng với nhân viên của mình, như vậy thì Thiệu Quần cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ với cậu rồi còn gì, vậy mà cậu còn ngu xuẩn đi cự tuyệt...

Bây giờ muốn cũng không được, cái câu mà Thiệu Quần nói "Cậu sẽ hối hận", quả thật là rất thâm sâu.

Cậu dùng sức bứt tóc, mặc dù cậu cảm thấy hy vọng này là rất mong manh, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần...

Trở lại biệt thự, Lạc Nghệ tự mình mở cửa nghênh đón cậu.

Ôn Tiểu Huy không nhìn hắn, tự ý đi vào.

Lạc Nghệ nói: "Anh còn đi gặp cả La Duệ nữa?"

Ôn Tiểu Huy "Ừ" một tiếng. Không ngoài suy đoán, vệ sĩ tuyệt đối sẽ không giấu giếm cho cậu.

"Để anh ấy yên tâm sao?"

Ôn Tiểu Huy đùa cợt nói: "Yên tâm như thế nào?"

Lạc Nghệ bước tới, ôm lấy eo cậu từ phía sau, thân mật nói: "Em cũng không hề hạn chế tự do của anh, em chỉ muốn bảo vệ anh thôi."

"Cậu phải bảo vệ tới khi nào? Mặc dù tôi không hiểu luật pháp, nhưng mà tôi cũng biết chuyện kiện tụng dễ dàng kéo dài tới tận mấy năm. Nhất là những án kinh tế lớn như của Thường Hồng vậy, nói không chừng ngay cả việc lấy bằng chứng cũng mất nguyên một năm." Ôn Tiểu Huy nghiêng đầu trợn mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ tôi cứ phải sống ở chỗ này mãi, không thể đi ra ngoài, không thể đi làm, không thể về nhà, ngay cả đi gặp mẹ mình cũng phải báo cáo cho cậu?!"

Lạc Nghệ ôn nhu hôn cậu một cái: "Chờ khi nào anh hết bệnh thì em sẽ đưa anh đi làm, chỉ cần có vệ sĩ đi theo là được, như vậy không tốt à? Anh ở chỗ này, trong ngôi nhà chúng ta từng ở chung, mọi thứ đều còn nguyên vẹn như trước, có cái gì không tốt đâu?"

Ôn Tiểu Huy vùng ra khỏi hai cánh tay của hắn: "Bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không thể giống như trước đây. Lạc Nghệ trước kia tôi biết, đã chết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.