Phụ Gia Di Sản

Chương 97: Chương 97




Đông về, bầu trời luôn xám xịt mịt mờ. Hôm nay là một ngày nắng hiếm gặp. Phùng Nguyệt Hoa muốn đưa Ôn Tiểu Huy đi dạo. Dù sao thì cậu cũng đã không ra ngoài tận ba tháng rồi.

Lúc đầu, Ôn Tiểu Huy không muốn đi. La Duệ đến cũng vào thuyết phục, bất đắc dĩ cậu đành đồng ý.

Họ mua vỉ nướng dùng một lần và nguyên liệu, đi đến công viên gần đó dã ngoại. Trải thảm lên mặt cỏ rồi bày đồ ăn và loa nhỏ có thể sạc được lên. Họ nằm dài nhìn bầu trời, mặt trời ấm áp, gió nhẹ khẽ thoáng qua, không những không cảm thấy lạnh mà còn sảng khoái và dễ chịu vô cùng

La Duệ ngáp một cái: "Không ngờ là ngoài này lại ấm áp thế, không giống mùa đông tí nào."

"Trưa mà, trời tối sẽ trở lạnh hơn." Phùng Nguyệt Hoa đứng nướng thịt, tâm tình bà có vẻ rất khoan khoái.

Khó lắm Ôn Tiểu Huy mới chịu ra ngoài, bà thực sự lo rằng nếu cứ ở trong phòng mãi, cậu sẽ sinh bệnh mất.

La Duệ trở mình, quay lại nhìn Ôn Tiểu Huy: "Bấy bì, có lạnh không?"

Ôn Tiểu Huy đang chợp mắt, nghe vậy khẽ lắc đầu: "Không lạnh." Ba tháng nay, cậu không dám bước chân ra khỏi nhà, cậu luôn cảm thấy khó chịu khi phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hóa ra, nó cũng không khó chịu như cậu nghĩ, bầu trời vẫn thế, không khí vẫn vậy. Vả lại, hôm nay rất thoải mái.

La Duệ nhéo mặt cậu một cái: "Bao lâu rồi cậu không đắp mặt nạ vậy, mùa đông dễ nẻ lắm".

"Ừm... tớ quên mất."

"Tối nay chúng ta đi làm mặt nhé, tớ vừa làm thẻ VIP xong."

Ôn Tiểu Huy mỉm cười: "Được."

La Duệ ngập ngừng, thì thầm: "Hôm trước, cảnh sát tới tìm cậu à?"

Ôn Tiểu Huy mở mắt: "Anh Lê nói với cậu?"

La Duệ gật đầu: "Anh ấy không nói cho tớ biết cảnh sát đã nói gì với cậu, chỉ nói cảnh sát bây giờ rất cần tới sự giúp đỡ của cậu, nhưng tình trạng hiện tại của cậu rất tệ, lần sau hãy từ chối đi."

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: "Tớ không thể để những người đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

"Haiz, cũng đúng."

Ôn Tiểu Huy quay đầu lại, im lặng nhìn vào mắt của La Duệ, đầy do dự.

"Bấy bì, sao thế?"

Ôn Tiểu Huy thì thầm: "Cảnh sát nói với tớ rằng đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của Lạc Nghệ và Thường Hồng."

La Duệ sững sờ: "Lâu như thế rồi, vẫn chưa tìm thấy?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu.

"Chẳng lẽ bọn họ..." La Duệ che miệng lại, ngăn lời mình định nói bật ra khỏi miệng. Cậu không dám nói, sợ sẽ kích thích Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy cúi đầu, im lặng.

La Duệ thở dài: "Bấy bì, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, giao cho cảnh sát xử lý đi." Cậu không nỡ nói ra, còn tàu đã bị bom phá hủy thành từng mảnh nhỏ, huống chi là người trần mắt thịt

Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng gật đầu, lòng đầy chua xót.

Mất đi một người quan trọng, ban đầu ai cũng sẽ thấy đau thấu tâm can, ăn uống không màng, đêm đêm thức trắng. Từng giây từng phút trôi qua, trái tim đều đau đớn như có con dao ghim sâu vào. Khi đã chấp nhận sự thật rằng thế giới này không còn người ấy nữa, sẽ cảm thấy chết lặng với mọi thứ, cảm xúc dần chai sạn đi, Giờ đây Ôn Tiểu Huy đã không còn khóc nổi nữa,, cậu không biết đây là tốt hay xấu. Ít ra, nó có thể làm mẹ và La Duệ bớt lo lắng hơn.

Thịt và nấm đã được nướng xong. Ba người họ ngồi ăn quanh lò nướng, mở vài lon bia ra, cạn chén. La Duệ muốn chúc vài câu, nhưng lại lúng túng nhận ra rằng giờ có nói gì cũng là vô nghĩa. Bởi vì dường như chẳng có gì đáng để ăn mừng cả, Ôn Tiểu Huy nâng bia: "Nâng ly cho tiết trời hôm nay nào".

"Cho tiết trời hôm nay."

Ba người cụng ly.

Sự ấm áp của mặt trời ban trưa trôi qua trong thoáng chốc, họ bắt đầu cảm thấy hơi lạnh. La Duệ đề nghị trở về, tiện thể đi spa làm mặt luôn.

Phùng Nguyệt Hoa bắt đầu thu dọn đồ đạc, Ôn Tiểu Huy định đi WC.

Công viên này được xây dựng trên một ngọn núi, có diện tích rất rộng. Do thảm thực vật dày đặc, lại do bây giờ là mùa đông nên du khách rất ít. Ôn Tiểu Huy có ảo giác rằng nơi đây chỉ có mình mình. Cậu đi bộ vài phút mới tìm được nhà vệ sinh.

Ra khỏi WC, mặt trời đột nhiên bị mây đen che phủ, ánh sáng bỗng trở nên ảm đạm hơn. Ôn Tiểu Huy nhìn về phía mặt trời một lúc. Cậu cảm thấy hơi choáng váng, lắc lắc đầu, nhìn về phía ngã ba trước mắt, bỗng không nhớ ra được là mình phải rẽ vào đâu.

Cậu khá mù đường, nhưng cũng không đến nỗi quên cả con đường mình vừa đi. Khi nãy, dường như cậu đi trong vô định, đầu óc trống rỗng, cậu cũng không biết mình đã nghĩ gì. Tóm lại, bây giờ cậu quả thực không thể phân biệt nổi.

Cậu ngập ngừng một lúc, định đi xem mấy biển báo chỉ lối, hoặc ít nhất là mấy cột chỉ lối ra, nếu không được thì đành tìm người hỏi đường vậy.

Ngay khi vừa bước qua, cậu thấy bên ngã rẽ phải, một người đang đi xe đạp đi ngược hướng mình. Người đàn ông ấy mặc áo khoác màu xanh, đồng phục màu xanh trắng và giày thể thao trắng, dáng người cao gầy, mái tóc tối màu, hai dây tai nghe màu trắng thả xuống cổ.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim mình như vừa bị một mũi tên xuyên thủng qua.

Bóng lưng ấy, giống như...

Não cậu chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước, đuổi theo bóng lưng ấy

Lạc Nghệ! Lạc Nghệ!

"Lạc Nghệ ---" Ôn Tiểu Huy gọi người đàn ông kia.

Nhưng bên kia dường như không nghe thấy gì cả, vẫn đạp xe về phía trước với một phong thái rất nhàn nhã. Mặc dù tốc độ không nhanh nhưng Ôn Tiểu Huy vẫn đuổi theo khá khó khăn. Cơ thể cậu không ổn lắm, cậu đã không làm vận động kịch liệt như vậy trong một thời gian dài, chỉ mới chạy hơn ba trăm mét đã phải thở hổn hển liên tục, lồng ngực phập phồng như sắp nổ tung tới nơi. Mỗi bước chạy đều khiến cậu có cảm giác mình sẽ có thể phun tất cả các cơ quan nội tạng ra. Nhưng cậu không dừng lại, liều mạng muốn đuổi kịp bóng lưng kia.

Mắt cậu nhòe đi, ghế sau trống rỗng của chiếc xe đạp kia dần dần biến thành một người, đó là cậu khi còn trẻ, khi đó cậu vẫn giữ mái tóc ngắn, mặc một bộ đồ đầy điểm nhấn, nở nụ cười rực rỡ, dựa đầu vào sau lưng người kia, trông vô cùng ngọt ngào.

Đếm không hết bao nhiêu ngày đêm cậu và Lạc Nghệ từng đi dạo khắp trên xe đạp. Cậu sẽ mặc áo chống nắng khi trời quá nóng, sẽ che ô khi trời mưa, sẽ ôm Lạc Nghệ khi trời lạnh, một người thích hư vinh như cậu lại không bao giờ yêu cầu Lạc Nghệ đổi sang một chiếc xe thể thao tới đón cậu Bởi vì cậu thích, cậu thích ngồi ở ghế sau xe đạp Lạc Nghệ, tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp và làn gió mát mẻ, cậu thích ôm eo Lạc Nghệ, thích dựa đầu vào lưng Lạc Nghệ, đôi khi nhắm mắt lại, cậu có cảm giác cơ thể mình như đang lơ lửng. Cậu từng nghĩ họ sẽ tiếp tục như thế này, mãi mãi tồn tại qua từng năm tháng.

Những ngày ấy, sao lại hạnh phúc đến thế? Hạnh phúc đến nỗi nó trở thành tội lỗi.

Ôn Tiểu Huy vấp phải thứ gì đó, bổ nhào xuống đất, cơ thể chật vật đổ xuống phía trước, điện thoại di động và ví tiền của cậu cũng rơi xuống đất, cậu cố gắng chống đỡ cơ thể, kêu khóc nhìn về phía bóng người đang dần dần biến mất: "Lạc Nghệ! Lạc Nghệ!"

Đừng đi, Lạc Nghệ, đừng đi mà. Quay lại nhìn anh đi, đừng bỏ anh lại một mình, đừng để anh phải đơn độc đối mặt với thế giới này. Làm ơn, hãy quay lại nhìn anhi đi, đừng đi mà...

Tiếng phanh kít lại vang lên, xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ của mình, Ôn Tiểu Huy thấy chiếc xe đạp kia đã dừng lại, hô hấp của cậu cũng dừng lại theo.

Người đi xe đạp chống chân xuống, quay đầu lại ngây người nhìn Ôn Tiểu Huy.

Một thiếu niên đẹp trai.

Nhưng cậu ta không phải là Lạc Nghệ.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy mình lại một lần nữa phải trải qua nỗi đau cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt. Cậu không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có nước mắt là chảy xuôit.

Có lẽ là do vẻ ngoài của cậu quá thảm hại, người thiếu niên kia sợ hãi quay đầu đi mất, tầm nhìn của Ôn Tiểu Huy bị nhòe đi, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng kia biến mất, biến mất hoàn toàn, con đường dài và yên tĩnh này cuối cùng chỉ còn lại mình cậu.

Chỉ còn cậu.

Cậu ngã xuống con đường đá, nhưng cậu lại có cảm giác như thể mình bị nhấn chìm trong nước biển.

Mắt cậu tối sầm lại, tay chân trở nên nặng nề hơn, cổ họng bóp nghẹt lại. Cậu không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra âm thanh. Cậu ngỡ rằng mình sẽ chết ở đây, không giãy dụa nữa, nằm dài trên mặt đất nhìn bầu trời trên cao, tầm mắt dần mất đi tiêu cự.

Dường như có tiếng bước chân đến gần cậu, phát ra từng tiếng trên nền đá, bình tĩnh mà mạnh mẽ. Có người đến cứu cậu ư? Thật là thảm hại, chỉ chạy vài trăm mét thôi mà đã chật với tới mức này.

Một bóng người ngược sáng xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, nhưng cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy người này thật cao.

(Liệu có phải anh Lạc không????)

Sau đó, cậu được bế lên, cậu ngửi thấy mùi nước tiệt trùng. Nằm trong bệnh viên một tháng, cậu như ngâm trong bể nước tiệt trùng vậy, cả người đầy mùi như thế. Cậu được bế lên, cánh tay kia rất mạnh mẽ, lồng ngực rất ấm áp, nhưng cậu chỉ cảm thấy bầu trời như đang quay tròn.

Trước khi hôn mê, cậu tự hỏi liệu Lạc Nghệ có trở lại hay không, cho dù chỉ là trong giấc mơ.

Nếu thế xin đừng để cậu tỉnh giấc...

Ôn Tiểu Huy mở mắt ra, tuyệt vọng thấy mình lại đang ở trong bệnh viện. Không biết đã bao nhiêu lần, cậu ngất đi tỉnh lại, cuối cùng nhận ra rằng mọi thứ chỉ là vô ích. Mặc dù không phải một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng hồi trước cơ thể luôn khỏe mạnh. Hiện giờ đã thành một Lâm Đại Ngọc rồi, gió thổi cũng ngã, thảm hại muốn chết

Qủa nhiên, Phùng Nguyệt Hoa túc trực bên giường cậu, khi thấy Ôn Tiểu Huy tỉnh lại, ánh mắt bà vừa vui mừng vừa đau khổ.

Ôn Tiểu Huy nhìn mẹ mình, người phụ nữ này đã từng rất xinh đẹp. Giờ đây sắc mặt bà vàng như nến, đôi mắt đỏ ngầu. Mới ba tháng ngắn ngủi, bà đâu chỉ già đi ba tuổi, là cậu biến mẹ mình thành thế này, bà vốn nên là người hạnh phúc biết bao.

"Mẹ, con xin lỗi." Ôn Tiểu Huy nghẹn ngào khóc nức nở. Kể từ khi Lạc Nghệ rời đi, cậu luôn sống trong thế giới của riêng mình, không đi ra ngoài, cũng không cho ai đi vào.Cậu bảo vệ bản thân mình bằng mọi thủ đoạn tồi tệ, nhưng lại quên mất bảo vệ người quan trọng nhất với mình.

Phùng Nguyệt Hoa sờ tóc cậu, rưng rưng nước mắt lắc đầu.

"Sao con lại đến bệnh viện?"

"Con ngã trong công viên và bất tỉnh. Ai đó đã đưa con đến trạm y tế trong công viên."

Ôn Tiểu Huy giật mình: "Cái gì?" Bạn đang

Phùng Nguyệt Hoa nghĩ lại mà sợ:"Chúng ta đã đợi con rất lâu mà con vẫn không quay lại. Khi mẹ đi tìm con thì mẹ thấy con đã biến mất. Cuối cùng, mẹ tìm thấy con ở trạm y tế. Pin điện thoại của con bị rơi ra, không thể liên lạc.... "

"Ai đã đưa con đến trạm y tế, là ai?" Trái tim của Ôn Tiểu Huy đập loạn lên. Trước khi cậu hôn mê, cậu nhớ có người bế cậu lên...

Phùng Nguyệt Hoa lắc đầu: "Mẹ không biết, khi chúng ta đến thì người ta đã đi rồi, cũng không để lại phương thức liên lạc hay gì khác. Nếu có thì chúng ta phải cảm ơn người ta mới được." Bà áy náy nói: "Mẹ không nên ép con đi ra ngoài, chỉ là muốn cho con giải sầu một chút thôi. Lúc ấy chúng ta đi mãi cũng không tìm thấy con ở đâu, mẹ còn nghĩ con..." Phùng Nguyệt Hoa nức nở.

Ôn Tiểu Huy nắm lấy tay mẹ, khẽ nói: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện dại dột đâu." Cậu biết cảm giác mất đi thứ mình trân quý như thế nào, cậu sẽ không để mẹ mình nếm thử một lần nữa.

Phùng Nguyệt Hoa ôm lấy cậu, nức nở.

Ôn Tiểu Huy vuốt ve lưng bà, phát hiện cơ thể bà đã gầy hơn rất nhiều, sự đau lòng và áy náy tràn ngập trái tim cậu.

Cậu thuyết phục mẹ mình đi nghỉ ngơi. Mẹ thấy cậu tỉnh táo, trông có vẻ đã ổn, lúc này mới đi ngủ.

Cậu ngủ quá lâu, giờ không thể ngủ tiếp được nữa, trong đầu cứ nghĩ về những gì đã xảy ra trong công viên. Ai đã đưa cậu đến trạm y tế, là ai? Thực sự chỉ là một người qua đường tốt bụng đi ngang qua?

Cậu mò mẫm tìm điện thoại di động, muốn gọi cho công viên để tìm hiểu một chút. Kết quả lấy ra mới biết, điện thoại bị bể nên không thể bật nguồn. Cậu thở dài, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, lúc ấy cậu đuổi theo cái người đi xe đạp kia đã đủ ngu ngốc rồi, cậu còn phải dùng hy vọng xa vời không thiết thực để ép buộc chính mình tới khi nào nữa.

Cậu vẫn còn mẹ, cậu không thể cứ mê man như vậy cả đời được, đã đến lúc cậu nên đứng lên một lần nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.