Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 27: Chương 27




Sáng sớm ngày kế tiếp, Phù Hiểu uể oải chui từ buồng dành cho khách ra, cô định uống miếng nước rồi về ngủ tiếp. Trong lúc đang lơ mơ, cô bỗng trông thấy một bóng hình rất là bắt mắt.

“Sao hôm nay em dậy sớm thế?” Người đàn ông thì vừa được ngủ no giấc, anh vẫn cởi trần, cười với cô khoe hàm răng trắng bóng. Gương mặt tươi cười sáng lạn của anh đặt cạnh vẻ mặt rầu rĩ của cô càng làm tôn lên sự đối lập giữa chúng.

“Đường Học Chính.” Cô lập tức tỉnh hẳn, nghiến răng nghiến lợi quát lên. Cái người đàn ông đã quấy phá cô, không để cho cô được ngon giấc suốt cả một đêm – không, là rất nhiều đêm – này lại còn có mặt mũi mà cười tươi đến thế?

Người đàn ông nhíu mày, sao mà như xuất hiện ‘sát khí’ vậy?

“Anh… Sao anh lại đến đây nữa hả?”

“Sao nào, không hoan nghênh?” Anh vô cùng thành thạo nhấc chiếc siêu điện trên bàn lên, định đun nước ngâm mỳ. Anh sớm đã đói meo đói mốc mà lại không thể trông mong vào việc cô dậy làm đồ ăn sáng cho anh.

Đương nhiên là không hoan nghênh rồi! Vì cái sự muốn đến thì đến, muốn đi thì đi của anh đã làm cuộc sống của cô rối tung lên; Cô vừa khôi phục được quỹ đạo “một thân một mình” vốn có thì anh lại bỗng nhiên xuất hiện? Cô thầm gào thét trong lòng nhưng lại không đem những lời ấy nói ra ngoài miệng; Nguyên nhân cũng không phải vì phép lịch sự, mà vì… cô chột dạ, chột dạ bởi nhìn thấy anh cô đã rất vui. Có một số người, có một số chuyện thật khiến người ta vừa thích vừa ghét mà.

“A, đúng rồi, em vẫn chưa học lái xe đâu nhỉ?” Thấy cô không nói gì thì anh cũng chẳng nghĩ ngợi thêm về vấn đề trên nữa; trái lại, anh bỗng sực nhớ đến một chuyện.

“Ừ…” Không có tâm trạng.

“Vừa hay, anh bảo Tiêu Tử chuẩn bị một chiếc xe rồi, ghế phụ cũng có phanh, em tập lái xe thì tốt nhất là dùng chiếc này. Hay là em đừng ngủ nữa, dậy ăn chút gì, rồi chúng ta ra ngoài.” Đã ngủ bù no rồi nên bây giờ tinh thần anh đang cực kỳ hăng hái.

“Anh bảo Tiêu Nhiên chuẩn bị xe ư? Từ bao giờ thế?” Cô ngạc nhiên.

“Em đừng quan tâm đến chuyện cỏn con ấy, mau qua đây nấu bữa sáng đi.” Đã ra quyết định rồi thì anh cũng chẳng tính để mình thiệt thòi, “Nướng bánh mỳ với ốp thêm hai quả trứng nữa.”

… “Anh có thể mặc quần áo vào trước được không?”

Vào buổi sáng, vốn lượng đường trong máu thấp nên huyết áp giảm, mà huyết áp giảm thì máu lên não sẽ chậm; Vậy nên: Phù Hiểu cứ mơ mơ màng màng rồi nghe theo chứ làm gì có tý sức lực nào mà đi phản kháng thể chế độc tài; Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô đã có mặt ở bãi đất trống được dùng cho việc tập xe ở ngoại ô.

“Phù Hiểu, em nghe rõ rồi chứ?” Đường Học Chính kéo cô về với thực tại khi cô đang nghĩ miên man.

“Gì? Anh vừa nói cái gì cơ?” Phù Hiểu sực hồi hồn.

Đường Học Chính nhìn vào mắt cô, có thế thôi mà cô cũng lại thất thần được?

“Ha ha, xin lỗi, phiền anh nhắc lại đi.”

Anh lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, đem những vấn đề quan trọng giảng lại một lần cho cô, sau đó, anh bảo: “Theo cách anh vừa dạy em, em khởi động xe thử xem nào.”

Hai bàn tay nắm chặt bánh lái, Phù Hiểu khẽ gật đầu; Một nỗi sợ hãi chưa từng có dần trào lên trong cô, vô số cảnh đâm xe vụt hiện ra trước mắt cô rồi cuối cùng dừng lại ở hình ảnh tưởng tượng của cô về vẻ mặt kinh hoàng của ba mẹ. Bàn tay nắm bánh lái của cô càng lúc càng siết chặt mà vẫn không khống chế được chúng run rẩy, “Chiếc xe này… mới ghê nhỉ.” Không muốn để anh thấy sự nhút nhát nơi mình, cô gượng gạo mở lời hòng chuyển sự chú ý của mình sang chuyện khác.

Đường Học Chính cũng đã nhìn ra tâm trạng cô nhưng anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà tiếp tục đề tài của cô theo ý cô: “À, cũng không mới đâu, anh bảo Tiêu Tử mua rồi đại tu lại, cái xe này cũng đã chạy được khoảng mấy vạn km rồi?” Xe ô tô cũ một chút sẽ dễ lái hơn là xe mới cứng.

“Anh mua à?” Cô giật mình.

“Yên tâm, chiếc này là để em học lái xe thôi, em lái được rồi lại mua chiếc khác tốt hơn.” Đường Học Chính dỗ dành cô mà không hề nghe ra ý của cô.

“Anh… Dân Bắc Kinh ai cũng tiêu xài hoang phí giống anh sao?” Phù Hiểu thấy khó mà hiểu nổi.

“Hả,” Cuối cùng thì Đường Học Chính cũng hiểu ra, anh tùy cơ ứng biến, “Chờ em học lái xong thì bán trao tay là được rồi, tuyệt đối không lãng phí.”

Nhìn vào cặp mắt vô hại và chân thành của anh, Phù Hiểu không thốt nên lời. Sao cô cứ có cảm giác là càng gần người đàn ông này lâu thì cô càng không hiểu gì về con người của anh ấy vậy?

“Em nhìn này, dưới chân anh cũng có phanh, anh có thể giúp em dừng xe bất cứ lúc nào. Nếu sau này biết lái rồi em vẫn không yên tâm thì tất cả các xe em dùng anh đều sẽ giúp em trang bị thêm phanh khẩn cấp ở ghế phụ.” Sau này, lúc kiểm xe, anh chú ý hơn là được.

Phù Hiểu chẳng biết gì về ô tô cả, thấy anh nói có vẻ như cái xe này rất là thích hợp với cô thì cũng yên tâm hơn nửa: “Vậy anh quan sát cẩn thận vào nhá, em mà sai ở đâu là anh phải phanh lại giúp em ngay đấy.”

“Được.”

Thế là: Phù Hiểu (vốn mới chỉ bình tĩnh lại chút xíu) hít sâu mấy hơi rồi từ từ dẫm chân ga và khởi động ô tô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.