Phù Hoa Một Đời

Chương 6: Chương 6: Chương 4.1




Vừa thấy bóng dáng Huyên An khuất xa,Tuệ Mẫn liền nhẹ nhàng lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ,cúi đầu dịu dàng nói:

-Tổ mẫu,cháu lần đầu đến gặp người đã thấy thân thiết như tổ mẫu ruột thịt của mình.Cũng ko biết lấy gì để làm quà ra mắt cho người,chỉ có chiếc vòng phỉ thúy này,đeo vào liền cảm thấy mát mẻ,nay đem tặng người...

Trương Thị vui vẻ,ánh mắt liền nhìn Tuệ Mẫn càng thêm yêu thích:

-Đứa nhỏ này thật là có lòng,đến thăm ta là được,cần gì phải mang theo quà

Tuy nói vậy nhưng vẫn đón lấy chiếc hộp,đưa cho nha hoàn đằng sau.Sau đó lại tháo một chiếc vòng vàng trên tay đưa cho Tuệ Mẫn:

-Đây coi như là chút quà đáp lễ của ta.

Trương thị đeo vào tay Tuệ Mẫn,sau đó tươi cười nói:

-Ngươi xem,đúng là người trẻ,da thịt mịn màng,đeo chiếc vòng này mới đep làm sao,để ở chỗ ta chẳng phải là phí hoài sao

Tuệ Mẫn cười dịu dàng đáp:

-Tạ ơn tổ mẫu,cháu xin nhận.

Trong lòng lại đang ra sức khinh bỉ,lão bà này đúng là keo kiệt,nhìn khắp nơi trong phòng trang trí toàn đồ quý như vậy,lại chỉ xuất ra được một chiếc vòng vàng .Chờ xem lúc mọi thứ ở nơi đây thuộc về ta,ta sẽ đuổi bà ta ra đường

Ngoài mặt luôn là dịu dàng,nhu thuận,Trương Thị nhìn nàng ta vô cùng hài lòng,trong bụng lại đang thầm suy tính nếu có thể lấy được nàng ta làm dâu cho cháu trai mình,quả thực là chuyện vô cùng tốt.Hách Nhi đáng thương đã bị hủy thanh danh,giờ muốn tìm một đứa ngoan ngoãn làm vợ quả khó,Tuệ Mẫn này có vẻ hiền lành,lại có giáo dục,quả là hợp ý bà ta.

Trương Thị liền vui vẻ hỏi han về gia cảnh nà Tuệ Mẫn,biết được nàng ta có xuất thân không cao lắm,lại có chút không vui,nhưng thấy Tuệ Mẫn ra sức nịnh nọt mình,liền bỏ qua chuyện xuất thân,dù sao thanh danh cũng đã hỏng,nếu lấy vợ có xuất thân cao về,chẳng phải cháu trai sẽ không có ngày lành sao.

Lúc này,Tiểu Nhạc từ ngoài tiến vào,cúi đầu nói:

-Lão phu nhân,đây là canh nhân sâm tiểu thư đã đích thân xuống bếp nấu cho người,người mau uống cho nóng để nô tỳ về báo lại cho tiểu thư ạ

Trương Thị gật đầu,đón lấy chén canh uống hết,sau đó khẽ lau khóe miệng,hỏi:

-Tiểu thư nhà các ngươi đâu rồi?

-Dạ,tiểu thư nói có đồ cần lấy nên xin phép về trong viện trước,một lát nếu Tuệ Mẫn tiểu thư có qua,nô tỳ sẽ dẫn đường.Tuệ Mẫn tiểu thư đang trò chuyện vui vẻ với lão phu nhân nên tiểu thư liền không dám làm người mất hứng..

Trương Thị có chút không hài lòng nhưng cũng ko nói gì,liền vẫy tay bảo Tiểu Nhạc đứng chờ một bên.

Lúc này,tại Lan viện của Huyên An...

-Tiểu thư,nô tỳ đã đi hỏi bên viện của Hách thiếu gia,hiện tại bệnh của thiếu gia đã gần khỏi,nhưng vẫn chưa được gỡ bỏ lệnh cấm túc nên chưa được ra ngoài-Tiểu Họa nói nhỏ

Huyên An gật đầu,khẽ nâng cốc trà,khóe miệng giương cao,làm bà mối thật là mệt mỏi,liền cứ chạy qua chạy lại:

-Một lát Tuệ Hách đến,ngươi nên tránh đi,kẻo lại bị hắn trêu chọc.

-Dạ

Vừa nói dứt câu,bên ngoài tiến vào một bóng người,người này mặt mày tuấn tú, dáng vẻ đường đường chính chính, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong son phấn nhung lụa, cho nên chính là một lãng tử giữa hoa,lại thêm 1 tháng bệnh nên có chút yếu ớt,thấy hắn càng ngày càng hư đốn, Nhị lão gia mấy lần nổi giận muốn quản giáo, đều bị Nhị nhân bao che khuyết điểm không quản giáo được.

-Biểu muội hôm nay sao nhớ đến mà tìm ta?

Tuệ Hách tươi cười đến gần Huyên An, “Thường ngày muốn gặp biểu muội một lần thật không dễ dàng… Muội muội đúng là càng lớn càng xinh đẹp như thiên tiên,có phải nay muốn gặp ta là nhờ gì không?

Thường ngày Huyên An luôn đối xử với hắn rất khinh thường, hôm nay lại thay thành khuôn mặt tươi cười

Ai ngờ Huyên An lại chỉ nhìn về phía xa xa nói: “Biểu ca, biểu ca còn chưa gặp muội muội của muội phải không?

-Muội muội nào?-Tuệ Hách ngạc nhiên

-Biểu ca không biết ư,muội có một biểu muội họ hàng xa đến thăm.Biết huynh vốn là người yêu thích các cô nương xinh đẹp,tổ mẫu lại đang xem ra có ý kiếm cho huynh một người vợ

Nhắc tới việc lập gia thất,hắn liền không vui:

-Cái gì,ta lại chưa có muốn lập phu nhân.

Huyên An mắt vẫn nhìn về phía xa,vừa khéo có bóng dáng người ở xa,khóe miệng nàng lại càng vui vẻ.

-Huynh hẳn là chưa nhìn thấy nàng rồi,huynh nhìn xem rồi hãy quả quyết.

Tuệ Hách nhìn theo phía tay Huyên An chỉ,thấy một thiếu nữ đang tiến lại trên người nàng mặc áo váy màu hồng cánh sen, màu sắc thanh nhã kết hợp cùng gương mặt như ngọc, càng tôn lên khuôn cằm mảnh mai, môi hồng răng trắng,bộ dạng nũng nịu mềm mại quả thật là một giai nhân hiếm có,trai với vẻ đẹp của Huyên An muội muội,nàng ta lại giống như hồ ly tinh câu người

Tuệ Hách đứng ngây tại chỗ một lúc lâu.

Huyên An thấy bộ dáng của hắn, tay ngọc đưa lên, mười ngón tay huơ hươ trước mặt hắn, tự mỉm cười:

-Làm sao thế?

Tuệ Hách ngẩn người, lúc này mới từ trong si mê tỉnh lại, vẻ mặt tươi cười:

-Có thật tổ mẫu có ý lấy nàng làm vợ cho ta không?

Huyên An vẫn mỉm cười:

-Huynh xem,lại còn nói không?Cẩn thận không dọa nàng sợ mất.

Tuệ Hách lúng túng,liền hỏi:

-Nhưng ta và nàng ta chưa từng gặp nhau,làm sao nàng ta lại đồng ý lấy ta.

-Cái này còn tùy thuộc vào huynh,nhưng biểu muội này của ta lại rất băng thanh ngọc khiết,không thích ngả ngớn,lát nữa nàng tới,huynh nên cư xử đúng mực,có vậy mới chiếm được hảo cảm của mỹ nhân -Ngón tay thon dài của nàng gõ nhịp nhịp trên mặt bàn.

-Được,chỉ cần nàng ta thích ta,muội muội sẽ được quà lớn. -Tuệ Hách si mê nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.