Phù Lạc

Chương 57: Chương 57: Đế tham tiền




Edit: Y Giai

Phong Tiêm Tuyết rót ba chén trà cho ba người Long Hiên đế, Hiên Dật uống một ngụm, liên tục tán thưởng, giống như trà này chính là tuyết liên thiên sơn, thánh thủy cứu mạng vậy. Bản thân Phù Lạc lại không uống ra vị gì, chỉ nhìn Long Hiên đế, đã biết trà này thật sự tốt.

Phải nói bằng sự quan sát thường ngày của Phù Lạc đối với Long Hiên đế, hắn cơ hồ cũng không xoi xét cái gì, đối với đồ ăn ngoài cung hay cẩm y ngọc thực hắn chưa từng có chút ảnh hưởng. Nhưng chỉ riêng đối trà lại vô cùng xoi xét, ngày thường thà rằng uống nước trắng cũng là không uống lá trà hạng nhì.

Hôm nay nhìn hắn lại có thể uống trà mà Phong Tiêm Tuyết pha, cũng biết trà kia thật sự tốt.

“Phong tiểu thư có thể đem ngân châm bình thường nấu ra mùi vị thơm ngát thế này, thật sự là hiếm có.” Nghe xong lời này Phù Lạc mới biết được, Phong Tiêm Tầm này thì ra tinh thông trà đạo như thế.

Phong Tiêm Tuyết mỉm cười tiếp nhận ca ngợi, không có chút làm ra vẻ khiêm tốn nào, khiến Phù Lạc rất thưởng thức.

Phong Tiêm Tuyết nhìn nam tử trước mắt, sớm đoán ra thân phận của hắn. Không cần nhìn Hiên Dật khiêm cung đối với hắn, chỉ xem khí thế của hắn cũng có thể hiểu được, Phong Tiêm Tuyết từ nhỏ đã có thuật biết người nhận vật, đối với ánh mắt của mình rất có tự tin.

“Ba vị có thể đưa ra yêu cầu, Tiêm Tuyết có thể làm được tự nhiên sẽ hết sức.”

Cái này phải nói về quy củ của Xuyên Nguyệt lâu, phàm là người có thể thông qua ba cửa của Vân La gặp Phong Tiêm Tuyết thì đều có thể đưa ra một yêu cầu, nhưng cũng không phải không trả giá, bình thường Phong Tiêm Tuyết cũng sẽ đưa một yêu cầu làm quà đáp lễ, nhưng bị yêu cầu đều giống như được ban ân vậy, ví dụ Hiên Dật. Vô duyên vô cớ miễn thuế năm năm cho Xuyên Nguyệt lâu ở Biến châu, còn làm ra một bộ dạng được ban ân như vậy, đều là vì có thể giữ lại Phong Tiêm Tuyết ở Biến châu.

“Không bằng Phong cô nương trước tiên nói về yêu cầu của mình đi.” Long Hiên đế lạnh nhạt nói.

“Chỉ là muốn xin công tử đề biển cho Xuyên Nguyệt lâu ta.” Đôi mắt đẹp của Phong Tiêm Tầm nhìn Long Hiên đế, nhu tình như tích thuỷ, làm cho lòng người nhộn nhạo. Phấn môi hơi khép mở, lộ ra gợi cảm chọc người, Phù Lạc chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hưng phấn, huống chi nam nhân.

Phù Lạc cười thầm, nữ tử lợi hại, không nói ra thân phận Long Hiên đế, lại mong mực bảo của hoàng đế. Sau khi Xuyên Nguyệt lâu được hoàng đế đề biển, phỏng chừng sau này sinh ý sẽ càng thuận lợi.

“Có thể, chỉ cần Phong cô nương có thể nộp bảy thành lợi nhuận hàng năm của Xuyên Nguyệt lâu lên trên ngân khố quốc gia.” Long Hiên đế tự nhiên biết Phong Tiêm Tuyết đã khám phá ra thân phận của mình, cho nên cũng không giấu diếm.

Hiên Dật cùng Phù Lạc đối với công phu sư tử ngoạm của Long Hiên đế đều hít vào khí lạnh, trừng mắt nhìn nhau. Một người oán Long Hiên đế khi dễ người trong lòng mình, một người oán Long Hiên đế khi dễ đồng chí của mình.

Phong Tiêm Tuyết dù cho tự chủ cũng vì nam nhân trước mắt không hiểu phong tình mà tức giận.

“Ba thành.” Phong Tiêm Tuyết cắn răng trả giá.

Long Hiên đế cười nhạt không nói. Một bộ không lo không có người mua.

“Năm thành, không thể thêm nữa.” Phong Tiêm Tuyết ngồi thẳng người, thu hồi mỵ công.

“Như Phong tiểu thư mong muốn.” Long Hiên đế một bộ ban ân, sợ là như hắn mong muốn mới đúng.

Nhưng Phong Tiêm Tuyết cũng không có cách nào. Xuyên Nguyệt lâu một đời truyền một đời, hiện giờ tới trong tay mình đã không bằng huy hoàng lúc trước. Hiện giờ đối thủ san sát, “Nghênh Phong Vũ” có triều đình ở sau lưng chống đỡ rất có dã tâm tranh đoạt, mình chỉ là nữ tử nhỏ bé cùng quan gia không thân không quen, bằng thực lực đi được tới hôm nay đã là không dễ, quyết không thể để cho gia sản tổ tông truyền xuống bị hủy ở trong tay mình, cho nên lúc trước mới cố ý nhường Thất vương gia. Không thể tưởng được hôm nay thiên tử hoàng triều Viêm Hạ có thể quang lâm, Phong Tiêm Tuyết tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội bực này.

Ý nghĩa đằng sau của việc hoàng đế đề từ không cần nói cũng biết, hiện giờ triều đình thành người được lợi lớn nhất sau thịnh vượng của Xuyên Nguyệt lâu, cùng với nhất định sau này Xuyên Nguyệt lâu có thể khôi phục chói lọi ngày xưa.

“Nếu ta đồng ý yêu cầu của Phong tiểu thư, Phong tiểu thư có thể cũng nên thỏa mãn yêu cầu của tại hạ hay không?” Long Hiên đế nói.

“Không phải mới vừa ~~”

Long Hiên đế cười lắc đầu, “Ta cũng chưa nói ra yêu cầu không phải sao?” Lời ngầm là mới rồi là ngươi cầu ta, ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Phù Lạc vứt cho Phong Tiêm Tuyết một ánh mắt vạn phần đồng tình, còn khoa trương làm động tác giơ khăn lau lệ, khiến Hiên Dật ở một bên bật cười.

Tay Long Hiên đế ở trên lưng Phù Lạc nhéo, Phù Lạc nhanh chóng cười nịnh hót, đưa ánh mắt với Phong Tiêm Tuyết là ít nhất ngươi còn may mắn hơn so với ta.

“Điều yêu cầu này để cho thất đệ nói đi.” Long Hiên đế rất hào phóng vứt cho Hiên Dật một cái kẹo vừng, bánh lớn hắn cũng ăn rồi, tự nhiên muốn thưởng cho đệ đệ của mình một chút kẹo vừng, bằng không Hiên Dật khẳng định sẽ oán hắn.

Hiên Dật có chút lắp bắp nói: “Ta muốn mời, mời ~~” Phù Lạc cảm thấy hắn đáng yêu cực kỳ, lúc trước cái loại quý khí cùng khí phách Vương tộc đối với mình kia, ở trước mặt Phong Tiêm Tuyết tiêu tán không còn chút nào, giống như con cún nhỏ dịu ngoan.

“Xin mời Phong tiểu thư làm chủ nhà, ngày mai cùng chúng ta du hồ Tê Hạc đi.” Phù Lạc ở một bên nói thay, sợ Hiên Dật đưa ra yêu cầu không có tính kiến thiết nào, chính mình cũng rất muốn có cuộc nói chuyện thân mật với Phong Tiêm Tuyết.

Hiên Dật ở một bên đáy lòng kêu gào, tẩu tẩu sao có thể đưa ra yêu cầu quá phận như vậy, nếu Tiêm Tuyết cự tuyệt, vậy chẳng phải là không còn cơ hội nữa ư.

Nào biết Phong Tiêm Tuyết rất sảng khoái đáp ứng, một đêm này Hiên Dật nhất định sẽ cao hứng cả đêm, lại quên từ chúng ta trong lời nói của Phù Lạc, phỏng chừng Phong Tiêm Tuyết cũng là vì từ “Chúng ta” này mới đồng ý.

“Đại ca, cảm thấy Tiêm Tuyết thế nào?”

Hiên Dật không đợi Long Hiên đế trả lời, lại bỏ thêm một câu, “Đệ sớm phát thệ, nếu thú thê không phải Tiêm Tuyết không lấy.” Kiên định trong giọng nói khiến Phù Lạc nghe xong tâm động. Phong Tiêm Tuyết không chỉ xuất sắc, còn may mắn hơn mình rất nhiều.

Hiên Dật trong lời có lời, thứ nhất là tỏ vẻ Long Hiên đế dù có phản đối hay không, tâm của hắn đối với Phong Tiêm Tuyết chắc chắn sẽ không thay đổi, thứ hai là cảnh cáo, cũng là cầu xin, sợ Long Hiên đế có hứng thú với Phong Tiêm Tuyết. Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu Hiên Dật đã tính toán không để Long Hiên đế gặp Phong Tiêm Tuyết, nhưng không thể tưởng được Phù Lạc lại có thể qua được hai cửa, đây cũng là ngoài ý liệu.

“Phong tiểu thư thiên nhân chi tư, chỉ cần nàng không phản đối, ta cũng tự nhiên sẽ không phản đối.” Long Hiên đế khẽ thở dài một hơi, có chút lo âu tương lai của Hiên Dật, vô luận lấy hay không lấy được Phong Tiêm Tuyết, cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ chịu.

Phải nói mình đối với nữ tử có tính khiêu chiến như vậy, nếu như nói không có dục vọng chinh phục đó là giả, tuy nhiên nó cũng không đáng để phản bội huynh đệ.

Phù Lạc cao hứng tiêu sái đến bên người Hiên Dật, “Định cám tạ ta thế nào đây?”

Trên đường ngồi xe ngựa quay về khách điếm, Phù Lạc cười đến mặt mày nở hoa. Nhớ tới ngân phiếu năm ngàn lượng nóng bỏng trong lòng, ngủ cũng cười đến tỉnh, mỏ vàng đầu tiên của mình rốt cục tới tay. Nàng quá cao hứng đã xem nhẹ tươi cười như hồ ly ở phía sau.

Trong phòng, Long Hiên đế chủ động cởi áo nới dây lưng cho Phù Lạc, Phù Lạc sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, bạc này không thể lộ ra ngoài. Đáng tiếc lúc lôi kéo ngân phiếu vẫn không chịu thua kém bay ở trên mặt đất.

“Năm ngàn lượng.” Long Hiên đế nhếch mày.

Phù Lạc vội vàng bước lên phía trước giải thích, “Đây là quà gặp mặt thất đệ cho ta.”

“Nói bậy, rõ ràng là tiểu nha đầu nàng trộm từ chỗ lão gia ta, nói, nên trừng phạt nàng như thế nào?” Long Hiên đế nghiêm túc đến mức Phù Lạc cảm thấy để cho hắn cái Oscar ảnh đế cũng không đủ. Hoàng đế chết tiệt này, trí nhớ không phải tốt bình thường.

Cuối cùng kết quả là, Phù Lạc mặc phong phanh bị trói ở trên giường, lạnh run, như tiểu tức phụ kêu lên: “Lão gia, tha mạng đi.”

Phù Lạc trong lòng chỉ có thể rất AQ(1) an ủi mình, may mắn không phải chơi trò công công biến thái cùng tức phụ.

Sáng sớm hôm sau, Phù Lạc xương sống thắt lưng đều đau đứng dậy, nhìn thấy Long Hiên đế rất đương nhiên đem năm ngàn lượng nhét vào trong ngực, trong lòng oán hận, “Đó thật sự là quà gặp mặt thất đệ cho ta mà.”

Bàn tay mặc quần áo của Long Hiên đế nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn Phù Lạc một bộ dạng chịu khổ chà đạp, bàn tay to lại xoa lên nơi mềm mại kia, “Nói bậy, rõ ràng là nha đầu nàng trộm của lão gia ta, chẳng lẽ nàng còn muốn chơi lại lần nữa?” Long Hiên đế rất ám muội lại áp Phù Lạc dưới thân. Nhìn thấy mâu sắc hắn trở nên sâu không lường được, Phù Lạc nhanh chóng lắc đầu.

“Không còn kịp rồi.” Long Hiên đế đáng giận cười, cúi đầu, dùng miệng ngậm nơi đỏ hồng, trằn trọc mút vào.

Phù Lạc sương mù hai mắt lại tỉnh lại, thấy Long Hiên đế cầm ngân phiếu lắc lư ở trước mắt mình, giận mà không dám nói gì. “Ngân phiếu của ai đây nhỉ?” Long Hiên đế hỏi.

“Là người, là của người.” Phù Lạc nhanh chóng đáp, sợ hắn không hài lòng.

Long Hiên đế rất cao hứng cầm tay Phù Lạc, ở lòng bàn tay của nàng ấn xuống nụ hôn tê dại. “Khuya hôm nay chơi trò gì thì tốt đây?” Đôi mắt Long Hiên đế lóe sáng nhìn Phù Lạc.

“Chơi trò thiên kim điêu ngoa cùng gã sai vặt.” Phù Lạc hung tợn nói.

Long Hiên đế lắc đầu, “Nếu Lạc Nhi có hứng thú làm gã sai vặt như vậy, vậy chơi trò thiếu gia cùng gã sai vặt đi.” Long Hiên đế cố ý xuyên tạc ý tứ của Phù Lạc. Sau đó ánh mắt tồi tệ liếc về phía mông Phù Lạc.

Phù Lạc nhất thời lĩnh ngộ tà ác của hắn, hai tay theo phản xạ ôm lấy mông, “Ngươi đừng hòng.” Nước mắt lưng tròng kêu to.

Long Hiên đế cười lớn đi ra cửa.

Đáng giận, lại bị hắn đùa giỡn. Bạc đáng thương của ta ~~~

______________________________________________

(1) AQ: Nhân vật trong một tác phẩm của Lỗ Tấn, nhà văn Trung Quốc. Người ta hay dùng “AQ” cho 1 số trường hợp kiểu như tự huyễn hoặc mình, tự động viên mình, xuất phát từ kiểu nói nổi tiếng của nhân vật AQ trong AQ chính truyện, câu đó đại khái là “Nó đánh mình thì cũng như đánh bố nó ở nhà…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.