Phù Lạc

Chương 44: Chương 44: Nướng cá bên hồ




Edit: Y Giai

Phù Lạc chịu phận bất hạnh tiêu sái lên bờ, Bích Ngô nhanh chóng tiến lên đi giày cho nàng.

Long Hiên đế hung tợn trừng mắt Phù Lạc, Phù Lạc ngoan ngoãn để Bích Ngô mang hài vào, đi về hướng xe ngựa.

“Vạn Toàn ở chỗ này đốt lửa hơ quần áo cho Lộng Ảnh.”

Tâm tình rơi xuống đáy cốc của Phù Lạc đột nhiên nâng lên, thật sợ mình bị bệnh tim.

“Không bằng chúng ta đến cá nướng ăn đi.” Phù Lạc cảm thấy đống lửa này dùng để hơ quần áo, thực sự quá tốn. Đã sớm muốn thử xem cuộc sống xuyên qua làm đại hiệp nướng cá.

Long Hiên đế gật đầu với hắc y, chỉ thấy hắc y rất khốc tiêu sái đến trong hồ, từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm, soàn soạt vài cái đã xuyên được hơn mười con cá nhỏ. Thì ra, hắc y còn là một cao thủ giỏi như vậy á, Phù Lạc vẻ mặt sùng bái.

Người vừa khốc vừa soái, võ công lại cao, đây không phải bạn đồng hành tốt nhất khi du lịch à?

Vạn Toàn từ trong xe lấy ra một túi đồ, Phù Lạc để sát vào nhìn mới biết được thì là gia vị, quả nhiên là người có kinh nghiệm, đã sớm dự liệu đến việc ăn cơm ven đường.

Có điều khiến cho Phù Lạc kinh ngạc vẫn là Long Hiên đế lại có thể biết nướng cá, động tác còn rất thuần thục.

Phù Lạc Lộng Ảnh Bích Ngô ba người ngồi ở một bên nghỉ ngơi, “Bích Ngô, cái người mặc y phục màu đen kia tên gọi là gì thế?”

Loại vấn đề này nhất định là không thể hỏi Lộng Ảnh được, “Nô tì cũng không biết.”

“Lộng Ảnh?” Phù Lạc ôm một tia hi vọng hỏi.

“Nô tì cũng không biết.”

“Lộng Ảnh, ngươi đi hỏi thử xem.” Phù Lạc nói.

Đã thấy Lộng Ảnh xấu hổ đỏ mặt, “Phu nhân khi dễ Lộng Ảnh.” Lộng Ảnh ở một bên dậm chân.

Phù Lạc chính mình không dám tiến lên hỏi, dầu gì cũng biết thân phận của mình, nên cũng không có lá gan làm trò trước mặt Long Hiên đế, thật không biết tại sao nữ chủ xuyên qua lại có lá gan lớn như thế, lại không thể cho mình mượn chút lá gan?

Phù Lạc lại trở về chỗ cũ nhìn thân thủ hắc y, lúc này mới nhớ tới đại sự.

“Lộng Ảnh, ngươi có mang theo bao vải ta đặt ở trong tủ quần áo không? Chính là cái bao vải màu đen ấy.” Phù Lạc vội vàng hỏi, trong đó có để tiền tiêu hàng tháng mà mình mỗi tháng ăn mặc tiết kiệm tồn được cùng với bao kim qua tử.

Lộng Ảnh lắc đầu. Bích Ngô lắc đầu.

“Vậy các ngươi mang cái gì?” Phù Lạc phát hỏa một trận lớn, như vậy rõ ràng thứ gì cũng không mang.

“Chúng ta cái gì cũng không mang.”

Phù Lạc ngạc nhiên, cái gì cũng không mang vậy mình mặc cái gì, dùng cái gì?

Vẫn là Bích Ngô thông minh đáp: “Tối hôm qua Vạn công công đột nhiên xuất hiện, bảo chúng nô tì thu thập đồ đạc của mình đi cùng hắn. Nô tì cũng là hôm nay ăn hoành thánh mới nhìn thấy phu nhân ở trong xe ngựa của gia.”

Lộng Ảnh ở một bên mãnh liệt gật đầu.

Phù Lạc vỗ đầu mình, không có tiền nửa bước khó đi, chẳng lẽ thật sự muốn giống nữ chủ khác đi thanh lâu một chuyến?

“Phu nhân người làm sao vậy?” Bích Ngô quan tâm hỏi Phù Lạc đang mãnh liệt vỗ đầu.

“Không có gì.” Phù Lạc hữu khí vô lực nói.

Có điều hương cá nướng theo gió truyền đến, khiến tâm tình của nàng khôi phục lại.

Vạn Toàn cầm cá nướng của mình và hắc y đi tới, phân cho chủ tớ ba người. Về phần Long Hiên đế nướng cá tự nhiên không ai dám tranh của hắn.

Phù Lạc đem cá nướng của Vạn Toàn cùng hắc y đều thử, đáy lòng thầm cho hắc y thêm điểm, nam nhân có thể làm cơm, còn làm ngon như vậy, tăng sáu mươi điểm.

Phù Lạc thực hưởng thụ ăn cá nướng, xong rồi còn liếm liếm năm ngón tay của mình, rất kín đáo.

Lúc này chỉ có trên tay Long Hiên đế còn cá, Phù Lạc mãnh liệt nhìn chằm chằm vào nam nhân có tướng ăn tao nhã này. Thật sự là quá đáng, ăn cá nướng sao lại chậm như vậy, hôm nay lúc ăn hoành thánh còn nhanh lắm cơ mà, nhất định là do cá quá khó ăn, lại không bỏ mặt mũi xuống được, xứng đáng.

Kế tiếp Long Hiên đế ra hiệu cho Phù Lạc ngồi vào bên cạnh hắn, sau đó nói: “Ừ, ta ăn no rồi.” Đem cá nướng còn lại thuận tay nhét vào trong tay Phù Lạc, “Ăn hết đi, không cho phép lãng phí.”

Phù Lạc ngạc nhiên, thật sự là hơi quá đáng rồi, bản thân không ăn, liền để cho người khác, quả nhiên là bệnh hoàng đế.

Phù Lạc phẫn hận nhìn chân của hắn, không dám dùng loại ánh mắt này nhìn mặt, sau đó ngoan ngoãn xé một miếng thịt cá, chịu phận bất hạnh đặt ở miệng, ngừng thở, không thở sẽ không có cảm giác khó ăn.

Nhưng cảm giác vừa vào miệng, tươi trơn non mềm, lại có vị cay tê tê của Tứ Xuyên mà mình thích nhất thêm vị của thịt nướng, ăn quá ngon. Chẹp chẹp không đến vài cái đã ăn sạch, còn chưa thoả mãn liếm liếm môi.

Ngẩng đầu nhìn thấy tia mỉm cười trong mắt Long Hiên đế, Phù Lạc đỏ mặt một hồi, cũng không biết là đỏ mặt vì tướng ăn của mình, hay là đỏ mặt vì ánh mắt của hắn.

“Đi thôi.”

Long Hiên đế đi đầu về hướng xe ngựa, Phù Lạc lưu luyến không muốn rời khỏi hồ cá, thật sự ăn rất ngon mà.

Đêm khuya, nhóm Long Hiên đế mới đến một trấn nhỏ tên là Vân Lĩnh.

Vạn Toàn gõ vang một khách điếm kêu Duyệt Lai, tiểu nhị còn buồn ngủ không kiên nhẫn nói: “Đến đây đến đây.”

Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy ba nam ba nữ thì nhất thời như nước lạnh tạt vào mặt, tinh thần tăng mạnh, cái gì mà gió đem nhân vật giống như thần tiên thổi đến nơi trấn nhỏ này.

Người trung niên vào đầu, mặt trắng như ngọc, tuy rằng phong trần mệt mỏi nhưng thoạt nhìn vẫn tinh thần sang sảng, đôi mắt thông minh quắc thước, xem cách ăn mặc, giống một quản gia.

Hai người sau mới thật sự khiến cho tiểu nhị mở to hai mắt.

Vì sao nói hai người?

Chỉ vì bạch sam nam tử cùng tiến vào kia trong lòng ôm một nữ tử tà váy nhẹ bay trong gió đêm, thật sự là vẻ đẹp trước nay chưa có, tiểu nhị nhìn so với thần tiên trong kịch còn đẹp hơn nửa phần, ánh mắt kia như sao sáng trên bầu trời đêm, nhưng hàn băng bên trong lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Hắn khí vũ hiên ngang, long tương hổ bộ, một bước vào tiểu điếm, đã khiến tiểu nhị tự giác cúi thấp người hết sức.

Nữ tử trong lòng của hắn không nhìn thấy mặt, nhưng từ thân hình trang phục kia, khẳng định cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Phía sau đi theo hai nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn, xinh đẹp thanh tú, có người hầu như vậy, chắc chắn chủ nhân nhất định không kém.

Cuối cùng Hắc y nam tử tiến vào khiến tiểu nhị sợ tới mức lui từng bước, đẹp thì đẹp, chỉ là sát khí trên mặt khiến người sợ hãi.

“Ba gian phòng hảo hạng.” Vạn Toàn nói.

“Vâng, vâng, mấy vị đi theo ta.” Tiểu nhị lảo đảo chạy lên lầu.

Mở phòng, Vạn Toàn nói với tiểu nhị: “Ngươi đi xuống trước đi.”

Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ xuống dưới nấu nước hầu hạ khách nhân.

Bích Ngô Lộng Ảnh đem chăn mền bằng gấm ôm trong tay trải ở trên giường, Long Hiên đế nhẹ nhàng buông Phù Lạc, ba người lặng lẽ lui ra.

Vạn Toàn trước kia từng xuất tuần với Long Hiên đế, có điều cũng không phiền toái như vậy, ba nam nhân, màn trời chiếu đất, hoàng thượng cũng chưa từng để ý hay không thoải mái, nhưng lần này mang theo nữ quyến liền phiền toái, ở trọ cũng phải chú ý như vậy, trên đường ngừng ngừng đi đi, lộ trình chậm rất nhiều.

Có điều xưa nay Vạn Toàn rất hiểu tính tình Long Hiên đế, cũng không dự đoán được người sẽ vì Phù tiểu chủ tùy hứng chơi ở bên hồ, mà chậm trễ lộ trình, tối nay vốn nên đi tới trấn kế tiếp. Xưa nay chuyện mà Long Hiên đế an bài, thì sẽ không cho một chút rối loạn nào.

Tiểu nhị bưng nước ấm lên, gõ cửa Long Hiên đế, cũng không dám nhìn nhiều, vốn định buông chậu nước liền lui ra, kết quả vừa xoay người đã chứng kiến giường biến dạng lớn, vốn đang kinh ngạc.

Lại nhìn mỹ nhân nằm trên giường giống như thiên tiên, bước chân lại càng không chịu động.

Đã thấy bạch sam nam tử kia chắn ở trước mắt, sắc mặt băng liệt, tiểu nhị nhất thời sinh lòng lạnh lẽo, chạy ra ngoài giống như gặp quỷ, ra đến cửa vẫn còn run rẩy, ngươi đừng nói, sát khí trong mắt gia cho dù là hạ nhân, cũng chưa thấy qua chủ nhân có cái loại ánh mắt làm cho người ta kinh hồn táng đảm đến vậy, bộ dáng rất trẻ lại còn tuấn tú, mỹ nhân trên giường kia lại càng đẹp đến mức chưa từng thấy qua, thật giống như đêm khuya gặp phải quỷ tiên vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.