Doãn Tiểu Đao nhìn Lam Diễm, lại nhìn người đẹp Giáp. Sau đó nhìn đĩa trái cây trên bàn trà.
Lam Diễm nhắm mắt, giống như người đẹp Giáp đoan trang.
Thực ra hắn không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta. Mí mắt hắn rất nặng, khuôn mặt của cô ta dưới cái nhìn của hắn là mấy cái bóng chồng lên nhau. Những cái bóng chồng lên nhau này đủ mọi màu sắc, giống như một bông hoa.
Mĩ lệ nhưng không chân thực.
Không biết Lam Diễm nghĩ đến điều gì từ bông hoa kia, hắn hé môi cười, bóp lấy cằm của người đẹp, càng kề càng gần, ý đồ muốn hái hoa. Lúc hắn muốn cắn môi cô ta, trên vai bị vỗ.
Hắn vung nhẹ một cái, tiếp tục nghiêng người muốn hôn người đẹp Giáp.
Sức mạnh phía sau bỗng nhiên thay đổi, ngăn cản hắn.
Lam Diễm không thể không dừng lại.
Bông hoa chỉ cách mặt hắn một chút, nhưng lại miễn cưỡng bị ngăn cản. Hắn rất ấm ức quay đầu lại.
Một miếng dưa hấu suýt chút nữa va vào mặt hắn.
“Dưa hấu.” Doãn Tiểu Đao cầm miếng dưa hấu đưa đến bên miệng hắn.
Lam Diễm chớp mắt, trước mắt vẫn có ảo ảnh.
Hắn vừa hút mấy lần. Nếu như là điếu thuốc hắn pha, thì chỉ có rất ít bột phấn. Nhưng điếu thuốc Trần Hiếu Quý đưa, không nghi ngờ gì có lượng ma túy không nhỏ.
Cơ thể Lam Diễm dần dần mất đi kiểm soát. Hắn mạnh mẽ giơ tay, gạt miếng dưa hấu ra.
Doãn Tiểu Đao cũng không buông tha, giữ chặt hắn.
Lam Diễm cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn không nhìn rõ người trước mắt, hắn phun ra một chữ, “Cút.”
Cô đè vai hắn lại, “Dưa hấu.” Giọng nói của cô rất vững vàng, không nghe ra bất kỳ dao động nào.
Lông mày của hắn đã nhíu lại một chỗ, thấp giọng nói, “Cút cho tôi.”
Khuôn mặt Doãn Tiểu Đao bình tĩnh, sau khi buông vai hắn ra, đưa tay nắm được cánh tay hắn, bóp chặt.
Cảm giác đau đớn làm Lam Diễm hơi tê liệt, trong đầu hắn rất choáng váng, nặng nề, lóe lên rất nhiều hình ảnh. Mọi thứ xung quanh đều dao động, hắn không biết đây là hiện thực hay ảo tưởng. Trong người tràn ra một trận vui sướng lướt nhẹ.
Bên trong mê ảo, hình ảnh dưa hấu đỏ hiện lên dày đặc.
Hắn dường như được đặt trên đám mây bảy màu, chỉ cách một chút tới bầu trời.
Tâm tình Lam Diễm đột nhiên tốt hơn. Hắn nhìn cô cười, cũng không giãy giụa, tùy cô giữ chặt như vậy.
Ánh mắt Doãn Tiểu Đao lạnh lẽo. Cô không thích bộ dáng này của hắn, hắn tức giận rống to đẹp hơn gấp trăm lần so với vây giờ. “Dưa hấu.” Cô cố chấp đưa miếng dưa đến bên miệng hắn, giống như sau khi hắn ăn xong sẽ khôi phục thành người con trai cô độc buồn phiền một mình kia.
Ánh mắt Lam Diễm mông lung, nhìn đống màu đỏ này, bỗng nhiên hắn đưa tay gẩy.
Vẻ mặt Doãn Tiểu Đao không đổi, nhìn hắn cầm miếng dưa hấu trong tay chơi đùa.
Lam Diễm đùa nắn, khẽ cười thành tiếng. Sau đó lau tay đầy nước dưa hấu lên váy của người đẹp Giáp.
Khuôn mặt của người đẹp Giáp căng lên như gan heo.
Lau tay xong, Lam Diễm mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, cảm thụ cực hạn vui sướng. Hắn vừa hưởng thụ, vừa đưa tay đảo qua eo nhỏ của người đẹp Giáp, sờ nắn qua lại.
Doãn Tiểu Đao vứt vỏ dưa hấu đi. Thấy hắn lại mơ màng như muốn ngủ thiếp đi như vậy, không cho hắn ăn dưa hấu nữa.
Qua một lúc lâu, khi cô cho rằng hắn đã ngủ thiếp đi, đột nhiên hắn gọi, “Chủ nhiệm Đao.”
Doãn Tiểu Đao nhìn về phía hắn.
Lam Diễm hé nửa mắt, mở miệng nói gì đó. Nhưng âm lượng quá nhỏ, cô không nghe thấy.
Cô lại gần hắn.
Hắn hơi ngồi thẳng người, đến gần bên tai cô, giọng nói rất nhẹ, “Đừng ăn cái gì.”
Doãn Tiêu Đao lập tức hiểu được. Miếng dưa hấu này có vấn đề.
Lam Diễm nói xong lại dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Người đẹp Giáp, Ất, Bính ngồi bên cạnh không hề lên tiếng.
Trái ngược với yên tĩnh nơi Lam Diễm ngồi, những trai gái ngoài hắn ra đều rất ồn ào. Tiếng thét to, tiếng kêu chói tai, âm thanh ồn ào vẫn chưa từng dừng lại.
Trần Hiếu Quý phóng túng buông thả, nhìn về phía Lam Diễm.
Lam Diễm ham ngủ, chuyện này rất nhiều người biết. Cơ thể hút thuốc trong thời gian dài, mệt mỏi không có sức là rất bình thường. Trước đây, Lam Diễm phải hút một lượng nhất định mới có thể duy trì trạng thái hưng phấn. Nếu như không đủ liều, hắn sẽ ngáp cả ngày.
Trần Hiếu Quý cảm thấy kỳ lạ là, rõ ràng thời gian Lam Diễm nghiện không ngắn, sao vẫn duy trì trạng thái hút thuốc, cũng không thấy hắn tiêm. Tuy rằng Lam Diễm từng nói hắn ghét tiêm. Nhưng tiêm ma túy khác với tiêm bệnh bình thường, đó là cách thức một luồng dễ chịu trực tiếp chạy tới nơi xâu nhất xương tủy. Cái cớ sợ tiêm này thật không còn gì để nói.
Có điều dù cách nghĩ của Lam Diễm như thế nào, Trần Hiếu Quý cũng không quan tâm.
Trần Hiếu Quý chỉ quan tâm giao dịch buôn bán. Lam Nhị thiếu gia nghiện ma túy quẩn thân, Trần Hiếu Quý sẽ không cần lo nghĩ chuyện làm ăn. Hơn nữa nhìn từ thái độ của Lam Úc, khả năng Lam Diễm cai nghiện là rất thấp.
Trần Hiếu Quý gọi nhân viện phục vụ tới, lấy một chai rượu. Sau đó hắn mang theo chai rượu và hai cái chén đi về phía Lam Diễm.
Đi tới trước mặt Lam Diễm, Trần Hiếu Quý đặt chai rượu và hai chén rượu xuống trên bàn, “Lam Nhị thiếu, hôm nay đặc biệt khách khí, rượu thuốc đều tính cho tôi.”
Nghe vậy, Lam Diễm thu tay từ cái eo nhỏ của người đẹp Giáp, mở mắt ra. Lúc này ma túy mạnh đã giảm bớt một chút, thần trí rõ ràng không ít. Hắn phá lên cười, “Quý tổng khách khí.”
Trần Hiếu Quý ngồi xuống đối diện, lướt nhanh một vòng bốn người phụ nữ ngồi hai bên trái phải Lam Diễm, “Sao vậy, không vừa ý ba ngươi đẹp này sao?” Nói xong, tầm mắt của hắn dừng trên người Doãn Tiểu Đao hai giây.
“Vừa ý, sao lại không vừa ý.” Lam Diễm ôm người đẹp Giáp vào ngực, càn rỡ nói, “Tôi thích những đại mỹ nhân vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời như vậy.”
Trần Hiếu Quý ha ha hai tiếng, “Tôi nói anh biết những em gái mới này, đều được dạy bảo rất tốt, tận mắt thấy anh tìm vui cũng không phản ứng.
Lam Diễm không để ý cười. Hắn không muốn vòng đề tài đến trên người Doãn Tiểu Đao, liền xoa đôi môi đỏ của người đẹp Giáp, nhẹ giọng nói bên tai, “Đại mỹ nhân, uống cùng tôi mấy chén.”
Người đẹp Giáp yểu điệu cười trả lời được, vô tình hay cố ý cọ sát bộ ngực hắn.
Trần Hiếu Quý trực tiếp rót đầy hai chén rượu. Hắn đưa một chén cho người đẹp Giáp. Một chén khác là hướng về Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm cười với người đẹp Giáp, dư quang khóe mắt lại quét về phía chén rượu kia.
Trần Hiếu Quý nhìn về phía Lam Diễm, thăm dò nói, “Cô ấy chỉ ngồi xem, cũng không hưởng thụ việc gì vui, không phải là uổng công đến một chuyến sao. Nếu truyền ra ngoài, mọi người còn tưởng Trần Hiếu Quý tôi keo kiệt không mời nổi.”
Lam Diễm thay đổi bộ dáng lười biếng. Đôi mắt hắn sáng ngời, dường như rất có hứng thú. Sau khi thả người đẹp Giáp ra, hắn đưa tay cầm chén rượu lên, suy nghĩ rồi cười hỏi, “Đây là thú vui gì?”
“Băng, không thích hợp với Nhị thiếu.” Về chuyện hàng tốt hay xấu, trước giờ Trần Hiếu Quý đều thẳng thắn. Hơn nữa, không cần thiết phải giấu diếm. Dù sao người nghiện đều biết đó là ma túy, chỉ là không cai được thôi.
Lam Diễm cầm chén lên, nhìn xuyên qua rượu bên trong chén thủy tinh.
So với giá tiền bốn số, băng đã rất tiện nghi rồi. Tất nhiên không phải là vật phẩm nguyên chất mà Lam Úc nói tới.
Món đồ băng này, thấy tương đối nhiều ở những nơi giải trí. Bởi thành phần nguyên chất, sau khi hút băng cơ bản đều trở nên kích động. Hộp đêm khá hơn một chút đều sẽ sắp xếp băng muội, nhằm làm cho khách hàng kích thích. E rằng ba người đẹp bên cạnh chính là làm cái này.
Trần Hiếu Quý muốn rót cho Doãn Tiểu Đao uống cái này, ý đồ rất rõ ràng.
Lam Diễm nở nụ cười, “Cô ấy là do chú Lam phái tới, tôi không dám động. Anh sẵn lòng làm chim đầu đàn, tôi có thể coi như không nhìn thấy.”
Sắc mặt Trần Hiếu Quý cứng đờ. Hắn không ngờ cô gái này là chú Lam sắp xếp. Trần Hiếu Quý chỉ làm ăn, ai trả tiền thì cười với họ, ai cũng không muốn đắc tội.
Lam Diễm để chén rượu xuống, một lần nữa ôm người đẹp Giáp. Giống như Doãn Tiểu Đao có bị rót rượu không, hắn cũng không để ý chút nào.
Hắn nói bên tai người đẹp Giáp mấy câu.
Người đẹp Giáp cười đến thiên kiều bá mị.
Doãn Tiểu Đao thấy vậy lại muốn vỗ vai Lam Diễm.
Trần Hiếu Quý cân nhắc một chút, gọi nhân viên phục lại đổi chén rượu.
Chờ sau khi Trần Hiếu Quý rời đi bắt chuyện với người bạn mới tới, Lam Diễm nhịn không được hắt hơi một cái, hắn vắt mũi nói, “Điều hòa mở lớn vậy...”
Người đẹp Giáp ôm chặt hắn, đôi môi đỏ tươi in trên cổ hắn, “Nhị thiếu, em sưởi ấm cho anh.”
Lam Diễm cười nắm khuôn mặt cô ta, “Đúng là áo bông nhỏ tri kỷ.” Hắn đang muốn cúi đầu chôn sâu vào trong rãnh sâu của cô ta, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có người đi cùng ngu ngốc, liền quay đầu lại.
Hắn đối mặt với tầm mắt của Doãn Tiểu Đao.
Doãn Tiểu Đao trừng mắt nhìn, theo dõi động tác của hắn.
“...” Hơi thông minh một chút đều biết phi lễ chớ nhìn chứ. Hắn ho, suýt chút nữa thì tự mình sặc chết. Sau đó hắn hỏi một câu, “Cô có lạnh không?”
“Không lạnh.” Doãn Tiểu Đao là thuộc vào loại không biết điều.
“Vậy thì tốt. “ Lam Diễm muốn tiếp tục với người đẹp Giáp, nhưng đằng sau lại có một ánh mắt làm hắn đứng ngồi không yên.
Cuối cùng hắn buông tha hành động sưởi ấm của đại mỹ nhân, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay ảnh hưởng của điếu thuốc kia tan khá nhanh.
Đây không phải điêu tốt.
Vì vậy hắn không hề hút nữa.
Những nam nữ khác trong phòng, sau khi hút băng càng thêm hưng phấn, giữ người bên cạnh giở trò, không khí trong phòng liền trở nên dâm mị.
Tuy rằng bình thường Lam Diễm hay xem phim làm tình, nhưng cũng không thể hiện hắn sẽ thưởng thức những cảnh xuân xấu xí này.
Hắn mượn cớ đi rửa tay.
Hơn nữa, còn vịn Doãn Tiểu Đao đưa đi.
Trần Hiếu Quý nhìn bộ dáng mệt mỏi không có sức của Lam Diễm, bật cười nói, “Lam Nhị thiếu cần phải bảo trọng thân thể.”
Lam Diễm xua tay, cũng không có hơi sức để nói.
Đi tới ghế lô ngoài cửa phòng vệ sinh, đã nghe thấy bên trong có tiếng gào thét của hai nam một nữ.
Lam Diễm mừng vì người bên trong còn biết đóng cửa, nếu không hắn có thể bị đau mắt hột rồi.
Hắn cùng Doãn Tiểu Đao đi tới hành lang bên ngoài phòng vệ sinh.
Lúc đến cửa, Lam Diễm nhẹ giọng nói, “Cô chờ ở đây.”
Doãn Tiểu Đao cũng không buông tay, “Cô đừng cử động.” Hắn đè toàn bộ trọng lượng lên vai cô, cô chỉ lo vừa buông ra, hắn sẽ ngã xuống mất.
Dư quang khóe mắt Lam Diễm liếc về máy theo dõi bên trong góc, thay đổi ý định.
Hắn để Doãn Tiểu Đao đỡ vào.
Bên trong một người con trai vừa giải quyết xong đi ra, nhìn thấy có phụ nữ đi vào, giật mình.
Lam Diễm coi như không thấy, đi vào phòng riêng.
Vẻ mặt Doãn Tiểu Đao vẫn như thường, chờ ngoài cửa phòng của hắn.
Người con trai trợn mắt há mồm, sau khi lấy lại tinh thần mắng một câu “Bệnh thần kinh”, rồi vội vã đi ra ngoài.
Trong phòng Lam Diễm dựa vào vách ngăn, động tác có hơi chậm chạp.
Hắn đờ ra nhìn thẳng vào cánh của phía trước.
Hắn nhìn thấy cánh cửa, nhưng trong đầu lại thoáng qua hình ảnh phía sau cánh cửa là dáng người rất thẳng của Doãn Tiểu Đao.
Trước đây Lam Diễm đều giữ suy nghĩ được ngày nào hay ngày ấy với những người ám sát kia, nhưng giờ phút này, hắn lại muốn quý trọng mạng sống của mình.
Bởi vì, có một kẻ ngốc cố chấp đến mức đuổi đi không đi.
Mà có cô giúp đỡ mấy ngày nay, nếu không lại tồi tệ.
---
Lam Diễm đợi một lúc lâu, chờ suy nghĩ không còn chậm chạm, hắn mới chuẩn bị đi ra.
Hai người ra khỏi nhà vệ sinh không được mấy bước, còi báo cháy đột nhiên vang lớn.
Doãn Tiểu Đao lập tức cúi người xuống, “Tôi cõng anh.”
“...” Vì câu nói này mà suýt chút nữa Lam Diễm ngã xuống, hắn tức giận, “Cô ngốc à?”
“Có cháy.” Cô sợ hắn chạy không nhanh.
“Không cháy.”
Tiếng còi báo động tại khách sạn này, ngoại trừ bên ngoài có hỏa hoạn, nhưng còn có tiếng mật hiệu, chính là có cảnh sát xông vào kiểm tra.
Các cửa phòng trên hành lang lần lượt mở ra, những vị khách không biết chuyện dồn dập hỏi nhân viên phục vụ đã xảy ra chuyện gì.
Lúc trước Lam Diễm đã hút thuốc, nếu bị tra ra được, hắn sẽ trốn không thoát. Liền nhanh chóng mang theo Doãn Tiểu Đao xuống lầu.
Hai người họ vừa mới ấn tầng thang máy cao nhất, liền gặp một đám cảnh sát.
Lam Diễm không thay đổi sắc mặt, quay người đi về phía cửa thoát hiểm.
Doãn Tiểu Đao vốn cũng không có vẻ mặt gì, cho nên cô cũng không có sơ hở nào.
Đi được mấy bước, cô cảm thấy điều gì đó. Lúc sắp rẽ vào hành lang trốn đi, cô nhìn về phía sau.
Một người cảnh sát đang nhìn chằm chằm về phía này.
Cô thu lại ánh mắt, theo Lam Diễm rời đi.