Suy nghĩ của Lam Diễm và Doãn Tiểu Dao rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại hoàn toàn trái ngược.
Vì vậy mà sau khi Lam Diễm hoàn hồn, buông tiếng thở dài khó nghe thấy được, nhắm mắt lại.
Doãn Tiểu Đao liếc hắn một cái, tiếp tục ăn cá. So với Lam Diễm, cô lạc quan hơn nhiều.
Ánh mặt trời có hơi chói mắt.
Lam Diễm hơi ngẩng dậy, quan sát chung quanh, đứng dậy đi đến dưới bóng trúc râm mát, ngủ ngon một lần nữa. Trước lúc ngủ, hắn còn dữ dằn quát lớn với Doãn Tiểu Đao: “Ngu ngốc, chúc cô phơi nắng thành than đen.” Khuôn mặt của cô vốn bình thường, lại đen thì chắc chắn xấu không còn gì.
Cô duỗi thẳng cánh tay, da thịt màu mật ong hiện ra khỏe mạnh rực rỡ: “Tôi phơi nắng từ nhỏ đến lớn.”
Lúc này, cơn buồn ngủ của Lam Diễm ập đến, ý thức bắt đầu mơ hồ, thế nhưng không quên nói với cô một câu, “Vì lẽ đó mà đầu cô bị tia tử ngoại bức xạ thành bã rồi.”
Leo núi quá mệt mỏi, mà hắn sống không lâu nữa, liền ngủ thiếp đi.
Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước suối, còn có tiếng hót của nhưng chú chim nhỏ không biết tên, hòa với tiếng gió lay động rừng trúc.
Doãn Tiểu Đao ăn cá xong, dập tắt đống lửa, đi tới bên cạnh Lam Diễm ngồi xếp bằng xuống.
Bọn họ rời giường chưa tới hai tiếng, hắn lại còn có thể ngủ. Sau khi gặp hắn, biểu hiện lợi hại nhất của hắn, chính là ngủ. Tâm tình tốt, ngủ. Tâm tình không tốt, ngủ.
Tỉnh ngủ sẽ tính khí nóng nảy.
Những đặc tính này, đều có thể có quan hệ với ma túy.
Lam Diễm cũng chưa từng nói bản thân đã nghiện ma túy bao lâu rồi, bắt đầu như thế nào. Doãn Tiểu Đao không quá tò mò nguyên nhân. Kết quả đã rồi, biết hay không đều như vậy.
Lam Diễm cảm giác ngủ chưa được bao lâu. Thứ nhất không có gối không có giường. Thứ hai, có vật gì đó đứng trên đùi hắn, làm hắn hơi ngứa.
Sau khi hắn phát hiện, bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó trừng mắt nhìn nhau với con chim nhỏ trên đầu gối.
“Đao thị vệ, chúng ta nướng nó lên ăn.”
Chú chim dường như nghe hiểu, lập tức bay đi.
Lam Diễm nhìn con chim càng bay càng cao, hừ một cái: “Coi như ngươi biết điều.”
Hắn đứng lên, vỗ bỗ bụi bặm, lại gãi gãi đầu, “Sau này ra ngoài phải mang một cái túi lớn mới được.”
Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hắn, chằm chằm.
Lam Diễm cúi đầu, nhìn thằng tầm mắt của cô, lông mày hắn giương lên, “Mỹ nam mới ngủ dậy làm cho cô kinh diễm đến sững sờ đúng không?”
Cô lắc đầu, “Trên đầu anh có một đám cỏ, rất buồn cười.”
“Nói xạo! Cô căn bản không cười.”
“Rất buồn cười.” Mặt cô không cảm xúc lặp lại.
“...”
----
Chú Lam đi rồi, không liên lạc với Lam Diễm nữa.
Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao ở trong chùa hai ngày, sau đó khởi hành về Vượng thành.
Tại trong hai ngày này, buổi tối Lam Diễm như bình thường khóa mình trong phòng hút thuốc phiện.
Doãn Tiểu Đao bảo hắn có thể nhịn thì nên nhịn.
“Hiện tại tôi không cai được.” Lam Diễm thực sự nói thật. Hiện tại tuy rằng hắn vẫn trong giai đoạn hút, nhưng thân thể mình chính bản thân hắn biết, hắn đã dần dần không còn thỏa mãn rồi. Hơn nữa suy nghĩ muốn hút rất lớn, loại cảm giác như mèo cào này, hắn không chịu được bao lâu nữa.
Chú Lam nói, phân tích từ lý thuyết, tiêm dễ cai hơn hút.
Lý luận bà nội nó. Ông ta không hút đương nhiên có thể thoải mái nói thế.
Lam Diễm biết rõ, cai nghiện vô cùng khó. Không chỉ là tâm nghiện mà còn thể nghiện, chỉ nghĩ lại đã cảm thấy dày vò. Đây không phải là đôi lời của Doãn Tiểu Đao là có thể giải quyết được vấn đề.
Hắn không tin Doãn Tiểu Đao, cũng không tin tưởng mình.
Lúc Lam Diễm nói chuyện không quay đầu lại, ngược lại bất luận hắn nói cái gì, Doãn Tiểu Đao cũng không có vẻ mặt gì. Hắn nói xong thì đi vào phòng.
Doãn Tiểu Đao lẳng lặng ngồi trên lan can gỗ trên hành lang, nghiêng người dựa vào cây cột.
Tiểu hòa thượng vô tình đi ngang qua, nhìn cô, sau đó rời đi.
Lam Diễm hút xong, “két” một cái kéo cửa phòng ra. Hắn rất vui vẻ, trên mặt đều là ý cười.
Cô nhìn nụ cười phù phiếm như vậy của hắn lại cảm thấy không thoải mái. Thời điểm hắn mắng mỏ hét to đều thân thiết hơn so với lúc mới hút thuốc xong.
Buổi tối trước khi đi, Lam Diễm lại cuốn điếu thuốc.
Động tác cuốn thuốc của hắn rất chậm, một chốc một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn mở miệng gọi, “Đao thị vệ.”
Doãn Tiểu Đao quay đầu nhìn hắn.
“Một ngày kia tôi phiêu chết rồi, ngay cả một người bạn nhặt xác cũng không có.” Lúc nói lời này, Lam Diễm không ngẩng đầu, sự chút ý vẫn đặt trên ngón tay.
“Sẽ không chết.” Cô khẳng định trả lời.
Động tác của hắn dừng lại, sau đó cười cười, gần như lẩm bẩm nói, “Nếu cô xuất hiện sớm một chút thì tốt.”
Doãn Tiểu Đao không nghe rõ, “Cái gì?”
“Không có gì.” Hắn không nói gì nữa, để tất cả thuốc vào trong hộp.
Sáng ngày thứ hai, chủ trì của chùa đưa tới bánh chay, chúc phúc thuận buồn xuôi gió.
Lam Diễm vui mừng vỗ vỗ vai Doãn Tiểu Đao, “Lần này có thể tiết kiệm một chút tiền ăn rồi.”
Chờ sau khi chủ trì rời khỏi, hắn liền nhíu mày, “Đao thị vệ, vai của cô cứng quá.!”
Cô gật đầu. Không cứng đánh nhau thế nào.
“Cô cả đời này không ai thèm lấy.”
“Không phiền anh nhọc lòng.”
“A phi! Tôi mới không nhọc lòng thay cô.”
----
Lý Dũng Hòa trở về từ lâu quản lý công việc trong xưởng, Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao chỉ có thể đi xe buýt.
Lam Diễm vừa lên xe, đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, trộn lẫn với mùi điều hòa trong toa xe kín.
Hắn ngồi bên cạnh cửa sổ, Doãn Tiểu Đao ngồi sát lối đi.
Lam Diễm càng ngày càng không thoải mái. Hắn cảm thấy có mùi lạ, khiến hắn nghẹt thở. “Đao thị vệ, cô có cảm thấy chỗ này rất hôi thối không?”
Doãn Tiểu Đao gật đầu.
Hắn quay đầu nhìn về ông chú bên cạnh, nhất thời tức giận, “Tôi thảo cả nhà ông! Có đạo đức hay không, đánh cái rắm hút thuốc a!”
Ông cụ cao to thô lỗ, khuôn mặt hung hãn, nói rằng nghe không hiểu từ địa phương, còn cố ý thở vòng khói trong miệng ra.
Lam Diễm tức giận, “Bên trong xe cấm hút thuốc, ông không biết chữ à.”
Ông chú tức giận trừng mắt.
Lam Diễm trừng lại.
Ông chú cuốn ống tay áo, có vẻ như muốn đánh nhau.
Lam Diễm càng hung hăng hơn, “A, muốn đánh nhau à. Nói cho ông biết, tôi không sợ nhất chính là đánh nhau.” Nói xong hắn ngồi lại, chỉ huy nói, “Đao thị vệ, lên cho tôi!”
Doãn Tiểu Đao nhìn ông chú, ánh mắt lạnh lùng.
Vẻ mặt ông chú tức giận.
Cô vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Cuối cùng không hề ra tay.
Hành khách xung quanh thấy không ổn, ồn ào nói to, cấm hút thuốc.
Ông chú thấy vậy, chỉ có thể biết điều tắt điếu thuốc.
Thế nhưng Lam Diễm vẫn cảm thấy thối.
Cũng không biết xe này đã không dọn dẹp bao lâu rồi, túi rác bên cạnh vẫn còn là của một hành khách trước để lại. Hơn nữa còn có nhiều loại mùi vị khác pha tạp, hắn không chịu nổi, “Đao thị vệ, trạm tiếp theo xuống xe, nhất định phải xuống xe!”
“Được.”
Trạm tiếp theo là nhà ga vùng ngoại thành.
Ngoại trừ những xe đi về hướng Vượng thành, có rất ít xe khác đi qua.
Lam Diễm hơi dựa vào biển quảng cáo, tầm mắt đảo một hồi, phát hiện ở trong góc có quảng cáo tuyển người quan hệ xã hội của khách sạn. Có vẻ như hắn đã tới nơi này.
Hắn tấm tắc lên tiếng, “Làm ăn khó khăn, đến quảng cáo cũng đặt ở Vượng thành rồi.”
Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao đợi một lúc lâu, cũng không có xe buýt đi qua. Mặt trời nóng hừng hực, sắp làm nộ khí của Lam Diễm dâng lên rồi.
Thời điểm đang muốn phát tác, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh. Cửa sổ xe hạ xuống sau, tài xế thò đầu ra, “Muốn đi đâu à?”
“Đi Vượng thành.” Lam Diễm nhìn bên trong xe, chỗ ngồi bên canh tài xế còn có một người đàn ông.
“Muốn đi nhờ xe không? Một chỗ ngồi bốn mươi.”
Xem dáng vẻ tài xế, không giống như là người chở khách, hơn nữa xe là xe riêng mười vạn. Lam Diễm quay đầu, lười biếng hỏi, “Đao thị vệ, có ngồi hay không?”
Doãn Tiểu Đao nhìn liếc qua tài xế và người ngồi ghế phụ, “Theo anh.”
“Vậy thì đi thôi, sớm một chút về nhà ngủ.” Lam Diễm nói xong thì mở cửa xe, ngồi vào.
Doãn Tiểu Đao theo sau.
Xe chạy trên đường cao tốc, tất cả đều không nói chuyện. Sau khi đi qua cao tốc một đoạn, tài xế cùng người khách đi cùng nói chuyện. Nghe bọn họ nói qua, dường như hành khách này cũng là đi nhờ xe.
Lam Diễm ngáp một cái, dựa đầu. Chỉ chốc lát sau, ngủ thiếp đi.
Doãn Tiểu Đao đã thành quen.
Cô chú ý hai người đàn ông phía trước.
Hành khách này dường như rất quen thuộc với thiết bị trong xe, vừa mở quạt thông gió, vừa ở bên trong bảng điêu khiển điều chỉnh lượng gió.
Có như vậy trong nháy mắt, cô ở trên gương chiếu hậu, va chạm tầm mắt với tài xế một lúc.
Ánh mắt cô lạnh lùng.
Tài xế run lên. Vốn muốn rẽ vào một đường bên cạnh đường cao tốc rồi lại đi vòng một lát, trở lại đường ngay.
Hành khách không phản ứng lại, nói rằng, “Tôi muốn xuống chỗ đó.”
Tài xe ho nhẹ, “Vậy để lát nữa quay trở lại đi thôi.” Lúc hắn nói chuyện lại nhìn mắt Doãn Tiểu Đao, đột nhiên không còn dũng khí.
Lúc này Doãn Tiểu Đao đã rõ ràng, đây là xe đen. Bọn họ hẳn là định tìm cơ hội trên đường cao tốc, thế nhưng kế hoạch không thành.
Sau đó, một đường yên ổn vững vàng.
Lam Diễm mơ hồ tỉnh lại, nói: “Vẫn là người Vượng thành thuần phác.”
Tài xế gượng cười hai tiếng,
Sau khi đến chỗ cần đến, Lam Diễm trả tiền, “Tài xế đại ca, vất vả rồi.” Hắn nâng mắt nhìn thấy mặt hành khách ngồi ghế phụ có vẻ không thích. Cái này gọi là nội chiến đi.
Tài xế vung tay rời đi.
“Đao thị vệ, chúng ta thật may mắn nhỉ.” Lam Diễm vui vẻ cười nói, “Thời buổi này, tài xế có lòng tốt như vậy không nhiều lắm.”
Doãn Tiểu Đao gật đầu.
---
Vừa đến phòng trọ, Lam Diễm mới biết, nơi này dễ chịu thế nào.
Hắn xúc động vô cùng, “Cô nói trước đây sao tôi có thể ở Thương thành lâu như vậy chứ?”
“Không biết.” Doãn Tiểu Đao trả lời kiểu điển hình.
Đối với loại trả lời này, hắn đã quen ngược lại cũng không cảm thấy không thỏa đáng.
Lam Diễm vui vẻ suýt chút nữa bổ nhào trên ghế sa lông, “Đao thị vệ, cô có tâm tình khóc ròng khi trở về nhà hay không?”
“Không có.”
Hoàn toàn không có.