Lam Diễm nhất thời dừng lại, theo bản năng ấn chèn chốt cửa lại, hắn giật mình nhìn chằm chằm Doãn Tiểu Đao, “Cô không phải họ Đao à?”
“Tôi không phải họ Đao.”
“Cô không họ Đao tai sao gọi là Đao thị vệ?”
Doãn Tiểu Đao im lặng, lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô, chờ cô giải thích. Kết quả, hắn chờ được câu trả lời của cô: “Không biết.”
“Cô quá ngốc rồi.” Lam Diễm đẩy điện thoại trở lại, dặn dò bảo vệ: “Tôi để chủ nhiệm Đao xuống lấy.”
Doãn Tiểu Đao theo lời đi ra ngoài.
Khi trở về, khiêng một cái valy lớn, cao bằng nửa người.
Lam Diễm đang muốn đeo tai nghe xem phim, hắn nhìn thấy valy này, không khỏi lấy tai nghe ra cảm khái nói: “Anh trai thật bạo tay, mang một quả bom lớn như vậy đến đây.”
Doãn Tiểu Đao đặt valy xuống, “Không phải bom.”
“Vậy là cái gì?”
Cô cầm kéo cắt đi bao đóng gói: “Là đồ của tôi.”
“Cô...” Lam Diễm nghi ngờ nói, “Ở chỗ này chính là vì nhận gói hàng này à?”
“Không phải.”
“Vậy cô còn có chuyện gì?” Hắn nhìn nam nữ đang dính vào nhau trên màn hình, cảm thấy vô vị, dứt khoát tắt phim đi, lại lớn tiếng với Doãn Tiểu Đao: “Đừng có mặt dày mày dạn quấn lấy tôi không buông. Lăn đi sớm một chút, cút cút cút.”
“Tôi có nhiệm vụ.” Doãn Tiểu Đao nghiêm nghị nói.
“Nhiệm vụ gì?” Ngữ khí của hắn rất kém.
“Cai nghiện cho anh.” Cô vừa nói chuyện vừa mở valy ra xem, bên trong còn có những bao bọc khác, cô lại tiếp tục tháo ra.”
Lam Diễm hơi run lên. Nhìn thái độ này của cô, là nghiêm túc. Mấy hôm trước mặc dù cô nói qua không muốn hắn chơi ma túy, nhưng cô cũng không ngăn cản hắn dừng thời gian hút mỗi ngày, hắn còn tưởng cô đã quên lời đã nói trên chùa rồi.
“Khụ khụ.” Hắn ho hai tiếng không tự nhiên, nói rằng: “Đây là chuyện riêng của tôi, không tới lượt cô đến quản.”
Hắn cho rằng sẽ hung hãn mà nói ra nửa câu sau, nhưng giọng nói ra lại trầm thấp.
“Tôi bằng lòng, sẽ giúp tứ lang cai nghiện.” Cuối cùng Doãn Tiểu Đao cũng tháo hết được các lớp giấy bọc, cô đi đến nhấc đồ vật lên.
Lam Diễm thấy trong tay cô cái gì đó, hơi sửng sốt. Hắn cho rằng chỉ có trong phim võ hiệp mới có vũ khí như vậy.
Doãn Tiểu Đao rút thanh trường đao từ trong vỏ, thân đao có màu hơi tối, chỉ có nơi lưỡi dao mới sáng một chút.
“Đao...thị vệ.” Hắn hoàn hồn, “Cô là muốn đi diễn xiếc trên phố à?”
“Không phải.” Doãn Tiểu Đao thưởng thức trường đao xong, lại tiếp tục cầm đồ trong valy lên.
Lần này, Lam Diễm hoàn toàn há hốc mồm.
Lại một cái nữa.
Hình dạng của thanh thứ hai khá dài nhỏ khinh bạc, không giống thanh thứ nhất dầy thấy nặng. Lúc ra khỏi vỏ, tỏa ra ánh sánh lộng lẫy.
Lam Diễm không nhịn được nhìn ngày tháng trên đao, công nguyên hai trăm mười bốn, không sai. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Cô ở triều đại nào xuyên không tới đây vậy?”
“Không phải xuyên qua, là di vật của ông nội.” Doãn Tiểu Đao nhấc thanh đao trên tay trái lên, “Đào đao.” Lại vung xuống tay phải, “Câu hiển kiếm.”
Nhìn đao kiếm sắc bén này, Lam Diễm nói chuyện đều trở nên cẩn thận từng li từng tí: “Xin hỏi...Hai món đồ này xuất hiện ở đây có ý nghĩa là...”
“Bảo vệ anh.” Tư thế cầm kiếm của Doãn Tiểu Đao vô cùng mạnh mẽ.
“....” Hắn cảm thấy như mình nghe nhầm, “Tôi nhớ tôi và cô đã nói, nhiệm vụ cả cô đã kết thúc rồi.”
“Không có.” Những điều đã nói cô đều không nghe.
“Đánh rắm!” Nói lớn tiếng được một nửa, nhìn thấy lưỡi kiếm lóe sáng, Lam Diễm lập tức hạ thấp giọng xuống, “Tôi rõ ràng đã nói rất nhiều lần rồi.”
“Tôi muốn giúp anh cai nghiện.”
“....Cô... Là vì muốn cai nghiện cho tôi mới mang đếm hai vật nguy hiểm như vậy à?”
“Đúng thế.”
Lam Diễm nghẹn lại. Lúc chính thức làm nhiệm vụ không thấy cô mang theo vũ khí, đến nới này làm khẩu, lại đột nhiên mang hai cái thứ đáng sợ đó đến, hắn thấy thế nào cũng giống như dùng để đối phó với hắn. Hắn chậm rãi mở miệng: “Đao thị vệ à, trước tiên để vũ khí xuống.”
Doãn Tiểu Đao gật đầu, gác đào đao câu hiển kiếm trên ghế sa long.
Hắn vẫy tay gọi cô: “Lại đây.”
Cô đi đến bên cạnh bàn làm việc của hắn.
“Cô làm thế nào gọi là mang theo đao cụ phi pháp! Sẽ bị bắt lại!” Thấy cô không còn vũ khí, Lam Diễm hung lên: “Là công ty chuyển phát nhanh nào đưa tới? Tôi muốn đi báo cáo.”
Cô lắc đầu một cái, “Không phải chuyển phát nhanh.”
“Vậy là ai?”
“Ông nội phái tới.”
“...” Lam Diễm không nói gì hỏi trời xanh. Trong cái quán rách kia từ già đến trẻ đều bị ngốc sao? Hắn thầm than một tiếng: “ Đao thị vệ, cô vẫn nên trở về sớm một chút đi, sau đó liền ở núi sâu rừng hoang đừng ra ngoài.”
“Không trở về, tôi nhất định giúp tứ lăng cai nghiện.” Hôm nay Doãn Tiểu Đao nói tương đối nhiều, thế nhưng lặp đi lặp lại đều là một ý.
“Nếu cai dễ dàng như vậy, tôi đã sớm cai rồi.” Hắn bắt đầu tức giận, “Cô có biết khả năng nghiện ma túy bị tái phát lại cao bao nhiêu không?”
“Tôi biết, có tôi giúp anh.” Cô nói rất kiên định.
“Giúp ư? Cô giúp thế nào? Cai nghiện là chuyện của chính tôi, mắc mớ gì tới cô chứ, bắt chó đi cày.” Thực sự là tức chết hắn.
Doãn Tiểu Đao thấy hắn giận dữ, cảm giác thấy hắn nôn nóng. “Chờ ông nội chuyển phát nhanh đến.”
“...” Chuyển phát nhanh cái gì?” Lam Diễm hung hãn vỗ bàn, “Cô còn muốn mang đồ cấm gì đến?”
“Không phải___” Cô còn chưa nói xong, hắn đã cắt lời: “Tôi mặc kệ cô còn cái đồ vậy quỷ quái gì, nói tóm lại, cô lập tức cút cho tôi.” Âm lượng của hắn đủ để chứng minh lửa giận của hắn.
“Tôi không đi.”
“Thảo!” Lam Diễm thấy thật phiền.
Hắn chưa từng thấy tâm tuyệt vọng như vậy.
Thực ra, Lam Diễm biết chính hắn không có làm tuyệt tình. Trong tiềm thức của hắn có chút muốn kéo dài.
Hắn muốn thật độc ác, không đến mức không đuổi được cô. Có lúc hắn muốn tốc chiến tốc thắng, để cô chết đói luôn đi. Nhưng là một hồi nhớ lại trong tháng máy ở Lam thị, bóng lưng của cô kiên quyết che chở cho hắn, hắn liền dao động. Kết quả liền trở thành, một mặt hắn hung ác mắng cô, mặt khác cho cô ăn đến thỏa mãn.
Vẫn dừng chân tại chỗ.
Mẹ kiếp. Vốn là một mình hắn đang tốt đẹp, không lo lắng. Ai biết rồi cô ngốc này đến, ở chung lâu, làm hắn cảm thấy, tháng ngày trôi qua như vậy không còn tồi tệ. Hơn nữa, ý nghĩ này một khi nảy sinh, lại càng ngày càng bén rễ. Cho tới bây giờ, chính hắn cũng không biết là mình muốn cô ở lại hay rời đi.
Lam Diễm tức giận trừng cô: “Cô cho rằng chỉ bằng mấy tháng của cô là có thể cai nghiện cho tôi à? Ngây thơ.”
“Tôi có lòng tin, tứ lang cũng phải có lòng tin.” Liên quan tới điểm này, Doãn Tiểu Đao gần như tin tưởng không nghi ngờ.
“Tôi không có!” Lam Diễm lời ngay nói thật. Việc này ai có thể kết luận. Hiện tại cai được không có nghĩa sao đó sẽ không nhảy lại hố lửa. Có thể khắc chế tính của chính mình. Cũng không có mấy người, huống chi là nhanh chóng. Cảm giác so với mặt đất. Chuyện cai nghiện ma túy cao gấp trăm ngàn lần.
Một khi đã nếm thử cảm giác sau khi hút ma túy, đối với chuyện khác đều thiếu đi tinh thần. Hiện tại tuy rằng hắn xem phim mỗi ngày, thời gian thực sự muốn phát tiết cũng không nhiều. Đối với hắn mà nói, chuyện gì cũng không sánh nổi với sự tuyệt vời sau khi hút ma túy.
“Tôi giúp anh.”
“Giúp thế nào?” Lam Diễm treo lên nụ cười châm chọc.
“Tôi có thuốc, nhưng chưa tới.” Quá trình chắc chắn là cực khổ, nhưng cô sẽ giúp đỡ hắn. Bất luận hắn không phải là người nào đó, cô đều muốn cứu vớt hắn.
Hắn nhíu mày: “Thuốc gì?” Hiện tại đất nước ủng hộ việc cai nghiện. Thuốc, chính là bột mỹ, cũng là loại thuốc phổ thông. Thuốc cai nghiện, dường như đều là lấy hình thức độc trị độc. Uống thuốc lâu dài, vẫn nghiện như vậy, vẫn đoản mệnh như vậy.
“Mạn đà la.”
“Nghe tên...Không giống như là thứ tốt.” Tuy rằng không phải thứ tốt, nhưng đích thực là thuốc cai nghiện. Có điều, đối với hắn sẽ không có tác dụng gì.
“Ông nội đi hái trên núi.”
Lam Diễm thuận miệng hỏi: “...Ông nôi cô bao nhiêu tuổi vậy?”
“Bảy mươi năm tuổi.”
Hắn liếc qua một chút: “Sao lại để ông cụ leo núi.”
“Ông nội không già.” Hơn nữa, ghét nhất là người khác nói ông là già.
Lam Diễm nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời màu xám, nhưng lại hiện ra ánh sáng nhợt nhạt. Mấy ngày nay hắn nói tới nước miếng cũng khô, cô lại không dao động chút nào. Cô ngốc này bảo thủ đến mức này, hắn cũng không thể làm gì. “Đao thị vệ, tôi với cô thảo luận về chuyện tôi hút thuốc.” Nếu muốn cai, như vậy trước hết phải để cô biết bản chất của ma túy.
Vẻ mặt Doãn Tiểu Đao không đổi, “Được.”
Lam Diễm đi tới ghế sô pha ngồi, ra hiệu cho cô cùng ngồi xuống, sao đó tự rót cho mình một chén trà.
Thực ra, hắn cũng không muốn nói chuyện về ma túy với người khác. Có điều trước mặt cô, hắn đã làm không ít chuyện ngoại lệ, cũng không quan tâm có nhiều thêm một chuyện.
Lam Diễm uống hớp trà, sau đó dựa vào ghế sô pha.
Thứ hắn hút đã từng là vua của ma túy, hải lạc. Bởi vì.
Hai năm trước, chú Lam đưa cho hắn hai túi đồ, một là hải lạc. Một túi khác là băng. Đều là ma túy.
Lam Diễm tự chọn cái trước. Hắn cười ha ha, giải thích cho chú Lam lý do là, đồ đắt tiền mới có thể biểu bộ khí phách của Lam thị.
Khi đó sau khi chú Lam nghe, vẻ mặt trở nên kỳ lạ, thế nhưng không nói gì.
Sau đó, Lam Diễm cũng vẫn không đụng vào băng.
Hải lạc và băng là hai loại ma túy xung khắc nhau. Cái trước là thuốc an thần, cái sau lại là thuốc kích thích. Băng là loại ma mới túy do người ta mới kết hợp, hủy hoại trung khu thần kinh, lạm dụng trong thời gian dài, sẽ dấn đến tinh thần có vấn đề. Hải Lạc làm thể nghiện và tâm nghiện rất lớn, nhưng so sánh với nhau, Lam Diễm càng không muốn trở thành người thần kinh.
Mục đích của chú Lam là để Lam Diễm mắc nghiện. Nghiện, có hại đến thế nào, cũng không sao.
Từ khi Lam Diễm hút hải lạc. Về sau, cũng rất khống chế lượng ma túy.
Sau đó Lam Úc đưa cho Lam Diễm hàng có độ tinh khiết cực cao.
Bởi vậy sau ba tháng, khoảng cách thời gian mà Lam Diễm xuất hiện phản ứng tăng lên gấp đôi. Ở trong thống khổ, hắn chịu đựng không đi xuống, cuối cùng vẫn chịu khuất phục. Bởi vì không thể tránh được dược tính, lượng thuốc hiện tại hắn hút, so với ban đầu đã nhiều gấp sáu lần.
Theo lời Lam Diễm nói, sắc mặt Doãn Tiểu Đao ngày càng nghiêm túc.
Hắn nói rất bình thản.
Cô nghe lại có tâm tình lên xuống, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người kia.
“Tứ lang.” Lời Doãn Tiểu Đao nói ra lộ ra khí lạnh.
Lam Diễm dựa lưng ở ghế sô pha, ngước mắt.
Cô đứng lên, vẻ mặt so với bình thường càng lạnh hơn, “Cai nghiện từ từ.” Bột hắn hút quá tinh khiết, thuốc Đông y phổ thông căn bản không có cách chống lại. Hơn nữa thuốc Đông y là điều trị mãn tính, nghiện ma túy lại là cấp tính.
Lam Diễm hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Hắn nghĩ, hắn thật sự không muốn đuổi cô đi. Cô đi rồi, hắn phải đến đâu để tìm người biết rõ hắn là kẻ nghiện không thể cứu chữa, nhưng đồng ý bảo vệ hắn một cách ngu muội.
“Đao thị vệ.” Lam Diễm đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi cô.
Doãn Tiểu Đao cúi đầu nhìn lại hắn.
“Tối nay tôi làm cho cô tỏi dung khai biên tôm.” Nụ cười của hắn tỏa ra vô cùng xán lạn.