Phù Lam

Chương 33: Chương 33




Theo Lý Dũng Hoa miêu tả, Lam xưởng trưởng cười hì hì thổi phồng cái hộp lễ vật trở lại, sau khi đi làm liên tục mấy ngày, rồi lại nghỉ việc.

Bởi nghiệp vụ trong xưởng trở nên bận rộn hơn, Lý Dũng Hoa cũng không đi quản Lam xưởng trưởng và chủ nhiệm phân xưởng đến muộn về sớm kia.

Lần thứ hai Lý Dũng Hoa nhìn thấy Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao, là ở tiệc sinh nhật chủ tịch của Lam thị ở Thương thành.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Dũng Hoa cảm thấy Lam Diễm gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng nhợt nhạt, nụ cười vẫn xán lạn như thường ngày, bên người vẫn có chủ nhiệm Đao kia đi theo.

Nếu nói giám đốc nhà xưởng cùng chủ nhiệm phân xưởng không có gì, đánh chết Lý Dũng Hoa cũng không tin. Hắn nhìn hai người họ, mọi thời điểm đều sánh vai cùng nhau.

Lý Dũng Hoa bận bịu kết bạn với những người làm ăn, cũng không để ý nhiều đến Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao nữa.

Ở một lúc nào đó, hắn ngẫu nhiễn ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng của Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao biến mất ở hành lang.

----

Tiệc sinh nhật của chủ tịch Lam thị, rất có thanh thế. Chỉ cần đã từng có hợp tác với Lam thị, đều nhận được thiệp mời.

Lam Diễm với danh Nhị thiếu gia đương nhiên không ngoại lệ.

Hắn rất không tình nguyện tham gia.

Ngày ấy, sau khi nhận được thiệp mời sinh nhật, Lam Diễm đứng yên bên giường, trầm mặc một lúc lâu.

Ngay khi Doãn Tiểu Đao muốn đi đến hỏi, hắn mở miệng: “Đao thị vệ, trả hai túi bột phấn lại cho tôi.”

Ánh mắt cô lập tức lạnh lùng: “Tôi từ chối.”

“Tôi phải xử lý một chút.” Lam Diễm liếc cô một cái.

Doãn Tiểu Đao quan sát vẻ mặt của hắn, cũng vẫn là bộ dáng như bình thường. Cô liền đi ra ngoài, sau đó tìm được rồi đưa cho hắn. Lúc đưa tới, cô nhắc nhở nói: “Nếu như bị tôi phát hiện anh lại chơi ma túy, tôi sẽ không khách sáo.”

Lam Diễm nhếch miệng: “Ôi, tôi rất sợ đó.”

Hắn một lần nữa cuốn khoảng mười điếu thuốc.

Trong quá trình này, hắn thật sự không nhịn được. Nhân lúc Doãn Tiểu Đao đang giúp hắn sắp xếp thuốc, hắn lặng lẽ dùng ngón trỏ dính một chút bột, cúi đầu đưa vào trong miệng.

Chưa kịp nuốt, Doãn Tiểu Đao ném một con dao tới.

Lam Diễm đau đến ngã ra sau.

Vẻ mặt cô ẩn giấu tức giận, lấy lại túi bột trong tay hắn, nhìn hắn chăm chú.

Hắn ho mấy cái, cười gượng: “Chỉ một chút chút.” Nói xong hắn hung dữ nói: “Đổ hai túi này vào bồn cầu.”

Doãn Tiểu Đao lấy dây thừng ra.

Lam Diễm há hốc mồm: “Này này, tôi không có lên cơn mà.”

“Không tin anh được.” Cô thành thạo trói chặt hắn.

Doãn Tiểu Đao thu lại hai túi bột và toàn bộ thuốc cuốn, còn dùng khăn lau sạch sẽ bột phấn rơi ra ngoài. Sau đó cô đến phòng vệ sinh, xé hai túi bộ ra, đổ đi toàn bộ.

Trong không khí tràn ngập mùi chua.

Cô nhìn dòng nước xoáy xối đi thứ hại người này, trong lòng sinh ra tâm tình rèn sắt không thành thép.

Lúc ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ ngã trên giường của hắn, Doãn Tiểu Đao không nhịn được đánh hắn một quyền. Sức mạnh không lớn.

Hắn trừng mắt nhìn cô: “Được rồi. Sau này anh trai...gửi những đồ chơi này lại đây, toàn bộ đều giao cho cô xử lý. Được chưa?”

Doãn Tiểu Đao gật đầu, tiến lên cởi dây thừng giúp hắn: “Tứ lang, anh phải cố gắng.”

Lam Diễm không trả lời.

Hắn không nói cho cô biết, tỉ lệ hút lại ma túy là một trăm phần trăm.

----

Mãi đến tận buổi sáng ngày có tiệc sinh nhật, Lam Diễm mới bắt đầu suy nghĩ đi Thương thành thế nào.

Trong xưởng chỉ có chiếc xe van rách kia.

Lam Diễm ngẫm lại liền bực bội: “Với sắc đẹp của tôi, thế nào cùng phải là Lamborghini hoặc Maserati mới xứng. Ngũ Lăng Vinh Quang(là tên cái xe van) là cái thá gì?” Nói xong, hắn theo thói quen nói tiếp: “Đao thị vệ, cô nói phải không?”

Doãn Tiểu Đao căn bản không để ý nội dung hắn nói đến, gật đầu trả lời: “Đúng thế.”

Cuối cùng, Lam Diễm dự định bắt xe buýt về Thương thành.

Lúc đầu, hắn không muốn Doãn Tiểu Đao đi cùng. Đối với Lam thị mà nói, nhiệm vụ của cô đã kết thúc, không có lý do gì cần phải ở bên cạnh hắn. Hơn nữa, Lam Úc nhìn thấy cô, không biết chừng sẽ lại nổi điên lên. Đáng lo.

Thế nhưng cô vẫn theo, mắng thế nào cũng đuổi không đi.

Lam Diễm chỉ có thể mua hai vé xe.

Trên đường đi, Lam Diễm trách mắng nói: “Chưa từng thấy người nào ngốc kéo dài như cô vậy. Nói với cô bao nhiêu lần, chuyện này không liên quan đến cô.”

“Tôi muốn bảo vệ anh.”

“Cô tự bảo vệ tốt chính mình đi, ngu ngốc.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến cô. Hiện tại tinh thần của hắn rất kém, nhưng lại không thể muốn ngủ liền ngủ, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn trời giết thời gian.

Lúc đến Thương thành, là hơn một giờ chiều.

Hai người còn chưa ăn cơm.

Lam Diễm không muốn ăn, nhưng vẫn mang Doãn Tiểu Đao đi ăn tiệc đứng.

Hắn nhắc tới nói: “Đao thị vệ, bữa này ăn no, sau đó chúng ta lộ đường về, cầu về cầu.”

Doãn Tiểu Đao cắt một miếng bò bít tết to: “ Chờ chúng ta đều hạnh phúc mỹ mãn, chúng ta liền lộ đường về, cầu về cầu.”

“Ai hạnh phúc mỹ mãn cùng cô hả?” Lam Diễm muốn cầm dao nĩa xiên chết cô.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lam Diễm báo có tin mới. Cầm lấy nhìn, lại là trợ lý chủ tịch đề nghị dẫn đoàn tới, kéo lớn nhỏ nhà họ Lam vào.

Trong nhát mắt, lời chúc mừng đồng sự trưởng, liên tiếp xuất hiện.

Lam Diễm nhìn, đi nịnh hót đám người kia, hắn không quen. Lam Úc không lên tiếng, chú Lam cũng không. Vì vậy Lam Diễm cũng không đến tham gia náo nhiệt.

Hắn thiết lập những thứ này thành âm thanh yên tĩnh.

Doãn Tiểu Đao ăn thật nhiều. Khay khay đĩa đĩa xếp chồng trên bàn, chín mươi phần trăm là cô ăn.

Lam Diễm chỉ uống bát canh, ăn một chút cải xanh.

Hắn nhìn dáng vẻ sành ăn rất nhanh của cô, tâm tình không tên tốt lên: “Đao thị vệ, cô phải ăn cả suất của tôi, nếu không thì chúng ta lỗ vốn.”

“Được.” Doãn Tiểu Đao đáp ứng rất sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.