Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao trở lại phòng tiệc.
Lão chủ tịch đang trên đài biểu đạt lời cảm ơn. Nhóm người Lam thị vừa ở phòng nghỉ, tất cả đều đã ở dưới đài vỗ tay. Chú Lam cười nhã nhặn. Lam Úc vẫn vắng mặt.
Lam Diễm nhìn đám người kia. Trên khuôn mặt họ, rành rành hai chữ lớn -- “Dối trá“.
Lam Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Doãn Tiểu Đao.
Cô cũng quay đầu nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười.
Cô không cười.
Vì thế hắn quay đầu tiếp tục nhìn đám người giả dối kia.
Lão chủ tịch nói xong, cắt bánh ngọt trong một loạt lời chúc mừng.
Lam Diễm dặn dò Doãn Tiểu Đao nói: “Đừng đi theo, nhìn ánh mắt của tôi mà làm.”
Cô gật đầu.
Hắn không yên tâm bỏ thêm một câu: “Cô có hiểu được ánh mắt của tôi không?”
“Nhìn không hiểu.” Cô nhìn đôi mắt lam của hắn.
“... Vậy ở chỗ này đừng nhúc nhích!”
“Được.”
Lam Diễm chậm rãi đi đến, đứng ở bên cạnh Lam Tương.
Lão chủ tịch liếc nhìn sang một chút.
Lam Diễm lễ phép nở nụ cười.
Lão chủ tịch nói chuyện qvới chú Lam xong, liền đi thẳng đến chỗ Lam Diễm. Trên khuôn mặt là vẻ mặt hòa ái hiền lành.
Lam Diễm lấy hộp quà từ trong túi áo: “Ông nội, sinh nhật vui vẻ.” Nụ cười của hắn không sáng lạn rực rỡ như mọi ngày, mà nội liễm hơn nhiều. Hắn đưa món quà tới.
Thư ký đứng phía sau lão chủ tịch nhanh chóng nhận lấy.
Lão chủ tịch híp mắt: “Lần này đi Vượng thành trải nghiệm thế nào?”
“Rất tốt.”
“Cháu cũng là, gây nên nhiều cái nợ phong lưu vậy. Hồ nha đầu kia, gần đây say mê Lam Úc. Chuyện của cháu không sao rồi.” Lão chủ tịch vỗ vỗ vai Lam Diễm, “Nghe Thi Mạch nói, mấy tháng nay cháu quản lý nhà xưởng có công trạng tốt lắm.”
“Chỉ là làm tròn trách nhiệm mà thôi.”
“Mấy ngày này trở lại công ty đi. Đừng làm bậy nữa, đi theo anh trai con rồi làm cho tốt.”
“Vâng.”
“Nhìn thấy anh em cháu, hòa thuận với nhau, trong lòng ông thấy vui mừng.” Gừng càng già càng cay. Lão chủ tịch nói những lời này không hề có sơ hở, hơn nữa trên mặt giống như thật sự vui vẻ.
“Vâng.” Lam Diễm cười theo, âm thầm khâm phục công lực nói dối không chớp mắt của lão chủ tịch. “Con cũng rất vui.”
Lão chủ tịch tiếp tục đi đến khích lệ Lam Tương.
Chú Lam đi đến, cười hỏi Lam Diễm: “Sao cô gái ở Hoành quán kia vẫn ở đây?”
“Bảo mẫu miễn phí, để cháu sai bảo miễn phí trong ba tháng.” Lam Diễm cười có vẻ tùy tiện.
Ý cười của chú Lam càng sâu.
Lúc này, đột nhiên tay phải của Lam Diễm run lên, hắn lập tức nắm chặt tay.
Lam thúc nhẹ giọng nói một câu: “Tháng tới chú sẽ bận rất nhiều việc.”
“Vâng.” Vẻ mặt Lam Diễm hiện lên nét sợ hãi: “Chú cứ lo công việc của mình đi.”
Chú Lam cười nhẹ: “Chú không đành lòng.”
Lời này nói đến thương xót, chẳng qua là lời khách sáo. Hắn xoay người đi, chưa từng ngoái đầu nhìn lại Lam Diễm.
Lam Diễm đứng tại chỗ, tay hơi run.
Lam Tương nhìn thấy, không khỏi lui lại mấy bước. Lam thị chung quanh đi theo lão chủ tịch rời đi.
Xung quanh Lam Diễm, là một vòng khoảng trống lớn. Hắn lộ ra dáng vẻ lúng túng, sau đó cúi đầu.
Đợi đến khi lão chủ tịch giao lưu với tất cả người Lam thị xong, mọi người đều tụ họp lại chỗ khác.
Lam Diễm chần chờ bước chân về bên phải, nhưng cuối cùng rụt trở về. Hắn nhìn gia tộc Lam thị vui vẻ lần cuối, xoay người rời đi, bóng lưng suy diễn đều là cô đơn.
Doãn Tiểu Đao vẫn luôn nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi đến gần. Ánh mắt của hắn ảm đạm, giống như bị vứt bỏ vậy.
Lam Diễm đi đến trước mặt cô, liếc nhìn cô một cái: “Đi thôi.”
Doãn Tiểu Đao gật đầu, theo sau lưng hắn, rời khỏi bữa tiệc.
Rời khỏi phòng điều hòa, nhiệt độ đột nhiên tăng lên.
Lam Diễm quay đầu.
Đại sảnh bữa tiệc xa hoa, không có quan hệ gì với hắn. Trở về ăn khuya mới là chuyện chính.
Hắn chỉnh lại trang phục, đi xuống bậc thang.
Đợi hắn và Doãn Tiểu Đao đi xa khoảng mười thước, Lam Diễm hỏi: “Vừa rồi thật sự ăn no không?”
“Không.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn, đâu còn nửa điểm cô đơn nào, lúc này hắn, không khác gì Lam Diễm bình thường.
Hắn trừng mắt nhìn cô: “Cuộc đời của cô có lẽ chỉ ăn cơm cũng có thể cho ăn no được.”
Nghe xong lời này, Doãn Tiểu Đao nhớ đến một chuyện, hỏi: “Khi nào thì anh rang một thùng cơm cho tôi ăn?”
“...” Lam Diễm đột nhiên nhìn thấy có một người hướng chỗ này đi tới. Hắn chớp chớp mắt, khi mở ra, ánh mắt cô đơn lại xuất hiện, lời nói tiếp theo, cũng nói rất nhẹ: “Tôi mệt quá, ôi.”
Ánh mắt của Doãn Tiểu Đao quét đến người kia, ánh mắt cô lạnh lùng.
Người đang đến cao khoảng 1m75, trên vai và cánh tay đều phồng lên khối cơ bắp lớn. Hắn đi thẳng đến trước mặt Lam Diễm, khuôn mặt kéo căng: “Vị tiên sinh này, ông chủ của tôi muốn gặp ngài.”
Lúc này, một ý niệm xuất hiện trong lòng Lam Diễm: Cô ngốc kia đúng là miệng quạ đen, trước khi ra khỏi cửa nói cái gì dữ nhiều lành ít, lần này thì đúng rồi. Hắn miễn cưỡng cười: “Ông chủ của cậu là ai? Nói gặp là gặp.” Dưới ánh trăng sáng và ánh đèn đường, của hắn sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Thân thể hắn không ổn định, nghiêng về phía Doãn Tiểu Đao.
Doãn Tiểu Đao tự giác tiến lên đỡ hắn.
Hắn dựa vào cô, kề sát bên tai cô, thở mấy hơi.
Suýt chút nữa cô quăng hắn ra.
“Cô đừng nói chuyện.” Lam Diễm nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của Doãn Tiểu Đao không chút thay đổi.
1m75 nói, “Đi gặp sẽ biết.”
“Tôi không gặp.” Lam Diễm định đi vòng qua: “Đại thúc, xin lỗi.”
Cơ thể cường tráng của 1m75 chắn ngang: “Tiên sinh, ông chủ chúng tôi đã dặn, nhất định phải ngài đến.”
Doãn Tiểu Đao cảm giác phía sau có người đến gần, cô tăng thêm lực đỡ Lam Diễm.
Lam Diễm đánh giá 1m75, trong lòng âm thầm đoán ông chủ kia có phải Lam Úc không. Bữa tiệc này dưới cờ Lam thị, sự tồn tại của cửa ngầm, đương nhiên một số lãnh đạo đã biết.
Hắn hơi thở dốc: “Mấy lời này của cậu, trong phim truyền hình, đều là chính chất của xã hội đen đó.”
1m75 lộ ra nụ cười không tự nhiên: “Tiên sinh lo quá rồi. Ông chú chúng tôi là người làm ăn.”
“Phim truyền hình cũng nói như vậy.”
1m75 không hề nói nhiều, trực tiếp giơ tay một cái: “Tiên sinh, mời.”