Phù Lam

Chương 42: Chương 42




“Chưa nói tới tốt bụng.” Lam Diễm bộ dáng chột dạ, cúi đầu nói: “Cô ấy là do chú Lam phái tới, xảy ra sự cố gì, em sợ phiền phức.”

Lam Úc nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hiện tại Lam Diễm, trong những người cùng thế hệ, là người hèn yếu vô năng nhất. Tràn đầy nhược điểm, ai cũng có thể chà đạp, ai cũng xem thường. Nhưng, khi Lam Diễm còn thiến niên, là người kỳ tài. Bảy năm trước, Lam Diễm gặp phải truy sát, bị thương nặng, hôn mê hơn ba tháng. Sau đó, chuyển ra nước ngoài trị liệu một năm rưỡi, rồi trở về, trở thành nhị thế tổ vui cười ha ha bây giờ.

Em trai trong trí nhớ của Lam Úc, còn tuổi nhỏ nhưng tâm tư sâu. Mà qua bảy năm này, chưa từng gặp lại người thiếu niên tối tăm ấy. Trong lòng Lam Úc tràn đầy nghi ngờ, vì thế thiết kế để Lam Diễm hút thuốc phiện. Mãi đến khi xác nhận Lam Diễm thật sự nhiễm phải ma túy, rốt cục Lam Diễm cũng thoải mái.

Thiếu niên kia đã chết rồi. Còn lại, chỉ là một kẻ nghiện sống tạm bợ. Mà kẻ nghiện thì sao, chỉ cần cho hắn thuốc phiện, hắn sẽ đần độn, cả đời không thể vươn mình lên được.

Lam Úc biến trở về bộ dáng một người anh trai: “Tuần sau Quý tổng đến Thương thành, em có cần thuốc không?”

Mắt Lam Diễm sáng ngời, bỗng nhiên hiện lên sự tham lam, làm cho nụ cười của hắn trở nên vặn vẹo. Hắn rút tay về, tự xoa xoa tay, ăn nói khép nép: “Cám ơn anh trai. Anh, em không có tiền, anh có thể ứng trước giúp em không?”

Doãn Tiểu Đao lạnh lùng nhìn hắn. Tuy rằng cô hiểu rõ hắn hiện tại là đang diễn trò, nhưng là thấy bộ dáng của hắn như vậy, trong lòng cô chung quy vẫn không thích.

“Được.” Lam Úc cười nham hiểm, “Dùng vệ sĩ của em để đổi.”

Lam Diễm giật mình.

Lam Úc cũng không vội, nụ cười càng sâu.

Doãn Tiểu Đao chỉ nhìn Lam Diễm, không để ý tới Lam Úc.

Lam Diễm thu lại biểu tình, sau đó cắn môi nói: “Anh... Em không xin anh những cái khác, nhưng cô ấy, để lại cho em được không?”

“Vì sao?” Lam Úc khóe mắt dư quang liếc về phía Doãn Tiểu Đao.

Khuôn mặt Lam Diễm tái nhợt, hơi hiện ra một chút hồng. Hắn đột nhiên bắt lấy tay Doãn Tiểu Đao, dùng sức nắm. Cái nắm tay khiến cho cô theo bản năng thiếu chút nữa vung một cái, nhưng nghĩ đến là hắn, cô kiềm chế lại.

Lam Úc nhìn hai người bọn họ nắm tay nhau, con ngươi sắc biến trở nên độc ác, u ám giống như giông bão kéo đến.

Lam Diễm thở dài một tiếng: “Anh trai!”

Lam Úc nâng mày.

Lam Diễm hướng Lam Úc cúi người thật sâu, “Thực không dám dấu giếm, trong thời gian cô ấy chăm sóc em, tâm của em không tự chủ được bị cô ấy hấp dẫn. Cô ấy tự như một viên trân châu bị che phủ, qua thời gian, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến em không thể dời mắt. Em chưa từng gặp cô gái nào thuần khiết tốt đẹp như vậy.”

Lam Úc khinh thường trách mắng: “Em cảm thấy với tình trạng bây giờ của em, có tư cách không?”

“Cầu anh bố thí cho em một cái tư cách.” Lam Diễm duy trì cúi đầu tư thế, nhắm mắt lại.

“Thú vị.” Lam Úc cảm thấy của chính mình máu sôi trào ra ngoài làn da. Cô gái này, thật sự rất thú vị. Hắn thật muốn xé ra lớp vỏ bọc của viên trân châu này, nhìn xem bên trong rốt cuộc sáng rực rỡ như thế nào. Hắn thậm chí muốn nghiền nát cô thành phấn trân châu.

“Anh trai.” Lam Diễm đứng thẳng lên, một chữ một chữ nói tới âm vang: “Em thích cô ấy.”

Doãn Tiểu Đao nghe, suy nghĩ bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

Lam Diễm vừa nói cái gì? Hắn nói cô là trân châu? Hắn thích cô? Thích như thế nào? Có thích giống như cha thích mẹ không? Vậy cô có thể ăn cơm rang cả đời sao? Hắn làm cơm rang ăn rất ngon.

Lam Úc ý tứ hàm xúc: “Em trai, chúc mừng em động chân tâm.”

“Cám ơn anh.” Lam Diễm cười. Hắn biết bên ngoài lời nói của Lam Úc là, hắn lại có thêm một cái nhược điểm. Nhưng đồng thời, hắn cũng có một lý do để danh chính ngôn thuận bảo vệ cô.

Lam Úc cũng làm khó dễ Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao quá nhiều, không phải Lam Úc không muốn, mà là có một cuộc điện thoại khẩn cấp.

Sau khi nghe điện xong, Lam Úc không thể không rời đi. Cuối cùng hắn nhìn mắt Doãn Tiểu Đao, chứa ý cười: “Chúng ta sẽ gặp lại.”

Doãn Tiểu Đao không để ý đến hắn. Cô còn đang suy nghĩ, nếu Lam Diễm cả đời đều nấu cơm cho cô ăn, vậy hẳn là có rất nhiều món ăn đi. Có điều hiện tại cô đói bụng, muốn ăn cơm rang.

Lam Diễm kéo Doãn Tiểu Đao, cười nói: “Anh trai đi thong thả.”

Đợi khi không thấy bóng đám người Lam Úc kia, Lam Diễm quay đầu trừng Doãn Tiểu Đao: “Ngu xuẩn.”

Cô hoàn hồn từ trong tưởng tưởng món cơm rang: “Tứ lang, khi nào thì anh rang một thùng cơm cho tôi ăn?”

“...” Lam Diễm tức giận cái gì đều không còn, cô là cái đầu đất! Thật ngốc thật ngốc thật ngốc đầu đất!

----

Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao thật vất vả mới tìm được thang máy, đến lầu một đã muốn đi thẳng cửa chính.

Có một người phục vụ va chạm với Lam Diễm.

Lam Diễm không để ý.

Nhưng trong mắt Doãn Tiểu Đao đầy lạnh lùng.

Người nọ dường như cũng nhận ra được cái gì, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Doãn Tiểu Đao phán đoán mục tiêu của đối phương không phải Lam Diễm, vì thế giữ yên lặng.

Trên đường trở về, cô nhớ đến Lam Diễm nói “Thích”, liền hỏi: “Tứ lang, anh thích tôi à?”

“Hả?” Lam Diễm hoàn hồn từ trong suy nghĩ.

“Anh nói tôi là trân châu bị che lấp, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến anh không tự chủ bị hấp dẫn. Anh chưa từng gặp cô gái nào thuần khiết tốt đẹp như tôi.” Khi Doãn Tiểu Đao nói chuyện, không thấy ngượng ngùng, vẫn là bình tĩnh.

“...” Lam Diễm rất giật mình: “Cô lại có thể một hơi nói câu dài như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.