Chuyển ngữ: ~M
~Lam Úc kêu thuộc hạ nghe ngóng địa chỉ của Doãn Tiểu Đao.
Vừa xác nhận nơi ở của cô, Lam Úc liền lập tức ra ngoài.
Gã vốn không nên đi ngông nghênh thế này, nhưng gã quen thói ngang ngược, vốn không đặt cảnh sát vào trong mắt, thậm chí, gã còn thị uy với phía cảnh sát. Cộng thêm sau khi gã bắn chết Chú Lam, hệ số khát máu liên tục sôi sục, không hạ xuống được.
Lam Úc đến thôn nội thành của thành phố S, ở ngoài thôn nhìn thấy cảnh vật phía trong, gã bắt đầu không vui.
Đường hẻm nhỏ hẹp, người đến người đi vô cùng chen chúc. Điều này khiến gã phát ghét.
Lam Úc khí thế bức người, mang chiếc kính mát đen ngòm, phản chiếu bóng người xung quanh và cửa tiệm, hiển lộ cái sự cao cao tại thượng của gã.
Gã rảo qua rảo lại, xuyên qua mấy con hẻm, cuối cùng cũng đến tầng lầu mà Doãn Tiểu Đao ở.
Lam Úc ngẩng đầu nhìn căn phòng cũ kia. Gã chỉ muốn dùng bốn chữ để hình dung: đổ nát kinh khủng.
Gã nhìn chằm chặp về phía lầu ba.
Nơi hành lang lầu ba, đang phơi một chiếc chăn bông.
Lam Úc đang tính thu hồi ánh mắt, thì nhìn thấy một cô gái xuất hiên ở hành lang.
Đó chính là Doãn Tiểu Đao.
Doãn Tiểu Đao ôm lấy chăn, lúc cúi đầu, ánh mắt giao nhau với Lam Úc.
Gã gỡ kính mát ra, trong con ngươi hẹp dài, ngập tràn sát khí.
Cô lành lạnh nhìn gã, không chút sợ hãi. Cô ghi nhớ, chính là người đàn ông này, đã hại Tứ Lang của cô.
Lam Úc cong miệng lên cười. Dáng vẻ của cô gái này, không thay đổi quá nhiều, trông vẫn vô cùng khỏe mạnh. Chính cái trạng thái có sức sống này, khi hủy diệt mới càng có cảm giác đạt thành tựu.
Khi đối diện với Chú Lam, Lam Úc dùng là súng. Khi đến chỗ Doãn Tiểu Đao, gã lại không thèm dùng súng. Gã muốn đàng hoàng đánh với cô một trận, phá hủy cô đến tận gốc.
Lam Úc chậm rãi lên lầu.
Doãn Tiểu Đao ôm chăn vào trong phòng rồi gấp lại, sau đó cô nhắn một tin. Cuối cùng, cô cầm Đào Đao và Câu Hiển Kiếm lên, đóng cửa ra ngoài.
Hai người gặp nhau tại hành lang.
Lam Úc nắm song tiết côn, “Sao mà tôi có thể quên được nhỉ? Lúc đầu Lam Diệm cứ luôn bảo vệ cô.” Hơn nữa căn phòng đổ nát này, cũng là nơi Lam Diệm từng ở qua.
Doãn Tiểu Đao đứng thẳng tắp, tay cầm một đao một kiếm. Cô không muốn nghe những lời thừa thải của Lam Úc, vừa nhìn gã cô đã phát ghét. Cho nên cô tấn công trước.
Lam Úc nhếch miệng cười. Chính cái khí thế này, khiến cho gã luôn luôn hướng về. Thử hỏi trên thế gian này, có mấy người phụ nữ dám đối với gã như thế.
Chỉ có cô. Gã đã sống 30 năm trời, mới chỉ gặp được một mình cô chẳng bao giờ che giấu nỗi ghê tởm đối với gã, lần này đến lần khác cùng gã chính diện giao chiến. Hơn nữa là vì cái tên Lam Diệm chơi thuốc kia.
Lam Úc liếc qua cây đao của Doãn Tiểu Đao, “Cha của cô chưa từng dạy cô ____”
Cô trở tay vung Câu Hiển Kiếm lên, thân kiếm mềm dẻo tựa cây roi lao về phía gã.
Gã chặn được, “Đụng phải mấy thằng nghiện ma túy ____” Vừa nói, gã giơ chân đạp về phía cô, “Nhất định phải tránh thật xa. Nghiện ngập chẳng đứa nào tốt lành cả.”
Doãn Tiểu Đao nhảy lùi lại một bước. Cô hoàn toàn không lên tiếng, với loại người này chẳng có gì đáng để nói. Đánh là được rồi.
Hai người đánh từ hành lang đến cầu thang, rồi lại xuống dưới đất.
Vai Lam Úc có hai vết đao, một sâu một nông. Vết sâu, đang rỉ máu ra ngoài.
Phần lưng của Doãn Tiểu Đao bị Lam Úc dùng sức đánh mạnh hai lần, hơn nữa má trái cũng bị bầm tím.
Kỳ thật vũ khí không thuộc sở trường của Lam Úc. Nhưng Doãn Tiểu Đao lại cực kỳ am hiểu về đao pháp.
Gã thở ra một hơi, “Chúng ta đánh tay không.”
Doãn Tiểu Đao để ý gã mới quái lạ. Sức của cô không bằng gã, cho nên cô phải dùng vũ khí để tăng thêm phần thắng.
Thân Đào Đao tối sẫm nhuốm lên màu máu tươi của Lam Úc, mũi đao lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ánh sáng đó, làm Lam Úc chói mắt.
Gã hận đến muốn móc súng ra.
Lúc trước Lam Úc từng xem qua tỷ thí võ thuật, chiêu số võ công đó gã rõ như lòng bàn tay, nhưng suy cho cùng thì vẫn là thi đấu, chứ không phải thực chiến chính thức.
Cô gái trước mắt này, vô cùng giỏi đánh nhau. Chiêu thức tấn công ác liệt, lúc phòng ngự phản ứng nhanh nhạy, không thẹn là nhân tài chiến đấu do thế gia võ thuật bồi dưỡng nên.
Lam Úc nghĩ, nếu như cô không đứng về phía Lam Diệm, thì gã rất muốn kết giao cùng cô.
Đáng tiếc là, cô có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu ở nơi xa, “Cảnh sát đến rồi!”
Mặt mũi Lam Úc dữ tợn, “Cô báo cảnh sát?” Gã phi thật mạnh thân côn về phía Doãn Tiểu Đao.
Doãn Tiểu Đao buộc phải tránh xa gã hai bước.
Gã lập tức chạy ra ngoài.
Cô đuổi theo.
Cuối cùng Lam Úc vẫn móc súng ra, xoay người bắn về phía cô.
Doãn Tiểu Đao chỉ có thể nghiêng mình tránh.
Gã bắn hai phát.
Cô buộc phải núp vào chỗ thùng rác.
Lam Úc thấy cô sắp đuổi tới nơi, liền chạy ra khỏi hẻm.
Ngõ hẻm trong thôn nội thành bốn phía thông nhau. Lam Úc trốn được khỏi cảnh sát rồi chạy mất.
Hôm đó Doãn Tiểu Đao nói với Lam Diệm chuyện này.
Lam Diệm nhắn cho cô một tin: Về nhà đợi anh.
“Tứ Lang, em đợi anh cùng nhau trở về.” Cô biết, hoàn cảnh của hắn rất nguy hiểm, lúc trước cảm thấy hắn còn sống thì chẳng cầu xin gì nữa, nhưng mà hiện tại, cô nghĩ đến, hắn ở cùng một chỗ với Lam Úc, thì có phần không xác định, liệu hắn có thể sống đến lúc cùng cô trở về hay không?
Cô muốn đến bảo vệ hắn. Hắn gặp nguy hiểm, cô không phải là nên đến bảo vệ sao?
—-
Ngày 14 tháng 8, đầu tháng 7 âm lịch.
Từ sau khi đánh với Doãn Tiểu Đao một trận, Lam Úc ở miết trong biệt thự lưng chừng núi.
Gã vốn rất muốn giết chết Lam Nhị, nhưng cảnh sát truy đuổi gã quá mức gắt gao, gã chẳng thể đi đâu cả.
Lam Úc rất cáu kỉnh, ngày nào cũng đánh quyền trong biệt thự. Mỗi lần chơi quyền, vết thương trên vai cứ đau như xé, gã nhớ đến Doãn Tiểu Đao, lửa hận trong lòng càng cháy càng dữ.
Lam Úc thề, gã phải đưa Doãn Tiểu Đao và Lam Diệm xuống địa ngục.
—-
Ngày 18 tháng 8, mùng 5 tháng 7 âm lịch.
Sư phụ róc xương phát hiện, có người đang theo dõi biệt thự. Gã lo sợ bất an, vội vàng nói cho Hạt Gia biết.
Hạt Gia gọi mấy người giữ cửa đến hỏi, họ đều nói không gì bất thường.
Sư phụ róc xương dụi dụi mắt trái, “Ờ, vậy có lẽ là tôi nhìn nhầm.”
Hạt Gia nắm lấy tay của gã, “Qua hai ngày nữa sẽ đổi chỗ khác.” Bất kể sư phụ róc xương nhìn thấy có đúng hay không, thì nơi này cũng không còn an toàn nữa. Hơn nữa Lam Úc quá huênh hoang, đi càng sớm càng tốt.
Sư phụ róc xương đến thông báo cho Lam Diệm sắp phải dọn đi.
Lam Diệm thản nhiên, “Dọn đi đâu?”
“Tôi cũng không biết.” Sư phụ róc xương mờ mịt, “Nhưng mà, đi theo mọi người thì sẽ không bị lạc đường.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Sư phụ róc xương gật đầu, xoay người đi ra ngoài, miệng lẩm nhẩm, “Tốt nhất là đừng dọn qua bên xưởng, không thì sẽ phải ngủ giường cứng.”
Lam Diệm cười cười.
—-
Cùng ngày đó.
Ở Hoành Quán, trấn Tây Tịnh, thôn Tây Tịnh.
Ba vị sư huynh đứng trước mặt Doãn gia gia và Doãn phụ.
Doãn gia gia chắp tay sau lưng, nói, “Chớp mắt một cái, ba đứa đã lớn như thế này rồi. Ăn cơm nhà ta hết bao nhiêu năm rồi, cũng chưa từng hồi báo.”
“Phụ thân.” Doãn phụ ngắt lời Doãn gia gia.
Doãn gia gia mỉm cười, “Bây giờ cháu gái ta gặp nạn, là thời điểm mấy đứa nên báo ân rồi.”
“Quyết không chối từ.” Nhị sư huynh mặc tuyền màu đen, ánh mắt thâm thúy.
Tam sư huynh trầm giọng, “Nguyện dốc sức khuyển mã.”
Đại sư huynh đang tính lên tiếng thì Doãn gia gia đã ngăn lại, “Cháu thì đừng nói nữa, ta biết cháu rất vui lòng.”
Thế là Đại sư huynh tiếp tục giữ im lặng.
“Nhớ lấy, mây tía đến từ phía đông.” (1) Doãn gia gia giương mắt nhìn trời xanh, “Còn có, phong kiến mê tín không thể tin được.”
Cứ như thế, ba vị sư huynh và Doãn phụ cùng nhau đi khỏi Hoành Quán.
Ngũ, Lục sư đệ đứng ở cổng Hoành Quán, nhìn theo bóng lưng đi xa dần của các sư huynh, hỏi, “Sư gia gia, các sư huynh phải đi bao lâu ạ?”
“Có trời biết.”
Ngũ sư đệ hỏi, “Tại sao các sư huynh không đi sớm hơn? Sư tỷ bị yêu quái bắt đi lâu lắm rồi.”
Lục sư đệ gật đầu, “Lâu lắm rồi, một tháng trời rồi.”
“Đi sớm để làm gì chứ?” Doãn gia gia giận dữ trừng mắt, “Đi sớm không bằng đi đúng lúc.”
“Sư gia gia, người bói cho mấy sư huynh thử xem lúc nào họ quay về?”
“Ta có phải thầy bói đâu! Hừ!” Doãn gia gia vung tay áo bỏ đi.
—-
Ngày 20 tháng 8, mùng 7 tháng 7 âm lịch, ngày Thất Tịch.
Hạt Gia không dời qua bên xưởng. Nhưng mà hôm nay, ông ta cùng Lam Úc đến xưởng một chuyến. Hàng mới đến có chút vấn đề.
Lam Úc để cho Lam Diệm đi theo.
Hạt Gia cười, “Để Lam Diệm qua đó chỉ chút kỹ thuật mới cũng tốt.”
Mặt Lam Diệm cứng lại. Đùa cái quái gì thế này, hắn đâu có biết kỹ thuật gì mới. Chẳng qua chỉ là dùng chút mánh pha tạp vào ma túy, để Hạt Gia kiếm được nhiều hơn mà thôi.
Lam Úc cười sâu xa khó hiểu, “Đừng có vướng chân tụi tao là được.”
Lam Diệm ngồi phía sau xe, sau khi đi hơn một tiếng đồng hồ, đường đi trở nên xóc nảy.
Trước mắt Lam Diệm tối đen như mực, chỉ cảm giác được xe đang tròng trành.
Xe chạy thêm 20 phút nữa thì dừng lại.
Nơi này là xưởng gia công của Hạt Gia, hàng mới đến sẽ tới nơi này trước rồi mới sang tay.
Lam Diệm nhìn trái ngó phải một chút. Nơi này ắt hẳn là một thôn nhỏ rất hẻo lánh, liếc mắt nhìn, ngoại trừ căn xưởng, những nơi khác cỏ dại mọc đầy.
Hạt Gia tiến vào trước.
Lam Úc khoác vai Lam Diệm, “Mày biết tại sao tao đưa mày đến đây không?”
Lam Diệm lười để ý đến gã.
Lam Úc cười cười tiến sát rạt mặt Lam Diệm, “Nơi này có thứ mày cần nhất, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Sau này mày làm con chó của tao, tốt biết bao?”
Lam Diệm vẫn không lên tiếng, thậm chí ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn Lam Úc lấy một lần.
“Có khí phách.” Lam Úc buông Lam Diệm ra, cười lớn.
Hạt Gia đợi một hồi, nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng rời khỏi.
Ông ta vừa đi, ở nơi này Lam Úc chính là Lão đại.
Đại khái là thù hận của Lam Úc ứ đọng quá lâu, gã đã không còn tính nhẫn nại khi còn làm tổng giám đốc của Lam thị, gã nói với Lam Diệm với vẻ tàn độc, “Hôm nay mày chạy không thoát khỏi nơi này đâu.”
Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh liền xuất hiện khoảng mười tên mặc đồ đen.
Lam Úc xoa lên vết thương trên vai mình, “Một đao này ác thật. Tao sẽ giải quyết mày trước, sau đó thì sẽ bầm thây con nhỏ đó ra.” Gã tiến lên, “Tao hành hạ mày lâu như vậy mà mà cũng không chết, tao vẫn luôn thấy rất quái lạ, rốt cuộc thì chỗ nào có vấn đề?”
Lam Diệm nhìn Lam Úc, rất lạnh đạm.
Lam Úc cười, “Bây giờ thì tao nghĩ thông rồi. Đối phó với loại người như mày thì phải đánh vào tinh thần. Tao đã gặp rất nhiều đứa nghiện, chẳng đứa nào giống mày. Ở trước mặt Hạt Gia thì đúng là giống như một con chó vậy, nhưng thỉnh thoảng thì lại có chút gì đó không giống. Trong bụng mày đang xem thường Hạt Gia với tao chứ gì?”
Lam Diệm ở bên cạnh tự mình ngồi xuống.
Lam Úc nhìn dáng vẻ của hắn, cười lạnh, “Gần đây tụi tao đánh hai chuyến hàng, đều gặp chuyện không may cả, có phải làm giở trò quỷ gì không?”
“Không phải.” Cuối cùng Lam Diệm cũng lên tiếng.
“Không phải? Tao bực rồi đấy, gần đây sao bọn cớm cứ vồ cái nào là dính cái đó, giống như biết trước được địa điểm và thời gian chúng tao giao hàng vậy.”
“Có vấn đề gì thì đi hỏi Hạt Gia.” Lam Diệm lươn lẹo.
“Đừng lấy Hạt Gia ra để thoái thác.” Lam Úc nói, “Mày tưởng hôm nay tao muốn xử mày Hạt Gia không biết hay sao? Mấy người này còn là do Hạt Gia điều đến đấy. Bị đánh nhừ tử mày cũng thử qua rồi, bị đàn ông chơi chắc là mới mẻ chứ nhỉ?”
Vẻ mặt của Lam Diệm không đổi. Nhìn từ cách bố trận này, hắn đã đoán ra mấy phần.
Tất cả mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch của hắn.
Mấy ngày trước Sư phụ róc xương đã không chút suy nghĩ để lộ ra địa chỉ xưởng này, còn thần thần bí bí nói là mình nghe lén được, bảo Lam Diệm nhất định phải giữ bí mật.
Lam Diệm gật đầu đồng ý, nháy mắt thì đã chuyển địa chỉ cho Thẩm Tiệp.
Hôm nay trước khi ra ngoài, hắn đã báo cho Thẩm Tiệp biết.
Bây giờ việc hắn phải làm, chính là kéo dài thời gian.
Thế nhưng, Lam Diệm liệu được động tĩnh của Hạt Gia và Lam Úc, nhưng lại để lọt mỗi mình Doãn Tiểu Đao.
Hôm trước, Lam Diệm đã dặn dò Doãn Tiểu Đao, mấy ngày này làm việc nhà cho thật tốt, đợi hắn trở về làm cơm chiên cho cô. Đừng đi đâu hết.
Cô gật đầu đáp được.
Hắn tưởng rằng, cô sẽ luôn nghe lời hắn.
Sau đó, đương lúc Lam Diệm nghĩ phải kéo dài thời gian với bọn áo đen thế nào thì cánh cổng bị đẩy ra.
Vẻ mặt của Doãn Tiểu Đao lạnh tanh, đứng ngay trước cổng, dáng đứng sừng sững cùng cây đao trên tay tựa như một chiến thần.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lam Diệm dường như nghe thấy Đào Đao đang rung lên ù ù.
“Ai dám động anh ấy.” Giọng điệu của Doãn Tiểu Đao cực lạnh.
Khoảnh khắc Lam Úc nhìn thấy cô, căm hận dâng lên như sóng triều. Gã cảm thấy vết thương trên vai bỗng đau như cắn như xé.
Chính người phụ nữ này, khiến gã phải nếm trải mùi vị thất bại. Gã thế mà lại đánh không lại một người phụ nữ? Thật nực cười.
Nỗi nhục thua cuộc khiến cho lửa giận của Lam Úc bỗng chốc phừng lên. Gã đoạt lấy cây súng ngắn của thủ hạ, chớp mắt liền nhắm chuẩn Doãn Tiểu Đao.
Mở chốt an toàn, nhắm bắn, động tác lưu loát liền mạch, không chút do dự.
Doãn Tiểu Đao nhanh nhẹn né tránh.
Lam Úc bắn liền mấy phát, đều không trúng. Sát khí ngập tràn trong mắt gã, bỗng chốc nòng súng nhắm về phía Lam Diệm.
Lam Diệm đang tính kêu Doãn Tiểu Đao đừng qua đây, nhưng cô đã nhanh nhẹn xông đến trước mặt hắn.
Lam Úc cười thâm độc, bóp cò.
Lam Diệm thích bóng lưng của Doãn Tiểu Đao, đường cong duyên dáng, khỏe khoắn rắn rỏi. Thế mà máu tươi tung tóe bây giờ, khiến cho trước mắt hắn đột nhiên trắng xóa một mảng, có sắc màu, chỉ còn lại máu tươi.
Hắn cảm thấy tất thảy hy vọng trong đời hắn đều mất tăm cả rồi.
Hắn cố gắng sống tiếp, là bởi vì cô. Cho dù rằng hiện tại hắn bị nàng tiên nâu đeo bám, nhưng chỉ cần có cô ở bên cạnh, hắn liền tin mình có thể lần nữa cai dứt hẳn.
Cô ngốc như vậy, đần đến thế, không có hắn, lấy ai chiên một thùng cơm cho cô.
Mà hắn không có cô… Sống còn ý nghĩa gì chứ?
Doãn Tiểu Đao cảm thấy một cơn đau cực đại truyền từ lồng ngực đến, đau đến mức suýt chút cô nắm không vững Đào Đao và Câu Hiển Kiếm.
Thế nhưng cô vẫn che cho Lam Diệm ở sau lưng.
Nụ cười của Lam Úc càng toét càng rộng, gương mặt đã trở nên méo mó. Gã bồi thêm một phát súng.
Lam Diệm tiến lên xoay người lại, đấu lưng với Lam Úc. Tay hắn run rẩy, ôm lấy Doãn Tiểu Đao vào lòng, “Đao thị vệ…”
Lam Úc vui sướng lắm, gã nhìn dáng vẻ của đôi uyên ương khổ mệnh kia, cảm thấy vô cùng hả hê. Bây giờ gã không vội vàng gì kết liễu tính mạng hai người này, gã muốn chơi đùa một hồi. Gã ngồi xuống ghế, ra hiệu cho đám áo đen tiến lên, “Để cho con nhỏ này nhìn dáng vẻ bạn trai mình bị làm nhục thử xem, nói không chừng nó sẽ tức đến chết đấy.”
Ý thức của Doãn Tiểu Đao có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn biết, cô phải bảo vệ Lam Diệm.
Cô không thể ngã xuống. Cô mà ngã xuống, hắn sẽ thế nào đây? Ai đến giúp hắn cai nghiện, hơn nữa hắn thích cô đến thế, nếu như cô ngã xuống, hắn sẽ đau lòng đến nhường nào.
Cô muốn gọi hắn, nhưng cổ họng khô rát.
Doãn Tiểu Đao nhìn đám áo đen tiến đến gần, cô cắn răng, ráng sức nâng Đào Đao lên. Cơn đau nơi vết thương cấu xé tất thảy tri giác của cô.
Lam Diệm ôm lấy cô che chở trong lòng, siết chặt không buông, “Lam Úc, ngày chết của mày đến rồi.” Cảnh sát còn chưa đến, nhưng có một người, hẳn là đã mai phục ở đây từ sớm.
Lam Úc cười, “Câu nói này là tao nói với mày đấy.”
“Anh hai, ngày chết của anh đến rồi.” Lúc này, ngoài cửa truyền đến một âm thanh, Lam Nhị vận đồ vest đi giày da bước vào. Theo sau lưng gã là một đám đàn ông mặt đằng đằng sát khí.
Lam Nhị nhìn thấy bộ dáng của Doãn Tiểu Đao thì sửng sốt, “Cô ấy…” Lam Nhị tính toán thế nào cũng không bao giờ tính Doãn Tiểu Đao vào. Trong lòng của gã, cô từ đầu đến cuối không cùng một dạng, huống hồ gã cũng không muốn thật sự tổn thương cô.
Lam Diệm không nói gì. Hắn cúi người xuống, để Doãn Tiểu Đao nằm sấp trên lưng, sau đó cõng cô dậy, đi thẳng ra ngoài.
Bây giờ mắt hắn chẳng nhìn thấy ai nữa. Lam Úc, Lam Nhị, trong tầm mắt của hắn, đều trống rỗng cả.
Lam Diệm cõng sức nặng của tính mạng mình, đi ra ngoài.
Lam Nhị ngơ ngác nhìn Doãn Tiểu Đao mặt cắt không còn giọt máu, nhường đường cho Lam Diệm.
Sau khi Lam Diệm bước ra khỏi căn phòng, cảm thấy thính giác của mình bị khuếch đại lên. Hắn có thể nghe được cả tiếng máu tươi nhỏ giọt rơi trên mặt đất.
Một giọt, một giọt, đang phác lên con đường mà hắn đi qua.
Thế nhưng hắn không nghe thấy tiếng cô thở.
Khóe môi cô dán lên sau gáy hắn, giống như đang say ngủ.
“Đao thị vệ, em khờ quá.” Lam Diệm nói mà không chút biểu cảm, “Em thấy qua mấy người chết vì hít thuốc phiện chưa? Bộ dạng đều rất xấu xí. Nếu như ngày nào đó anh mà xấu đến như thế, anh sẽ giận lắm. Cho nên, anh cứ đẹp trai thế này mà chết đi cũng rất tốt.”
Doãn Tiểu Đao không trả lời.
Lam Diệm tiếp tục nói, “Em khờ lắm, thế mà lại đến cứu anh…”
Cô vẫn không cử động lấy một cái.
Hắn căng miệng cười, “Này, Đao thị vệ, anh chiên cho em một thùng cơm có được không?”
Không trả lời.
“Cơm chiên em thích nhất, có trứng gà, có tôm, có bắp hạt, còn có rất nhiều thịt nữa.”
Không trả lời.
“Em thích ăn một thùng không? Hay là hai thùng? Anh đều làm cho em ăn hết.”
Không trả lời.
“Đao thị vệ, anh còn có thể làm rất nhiều thức ăn, đều là những món em chưa từng ăn.”
Không trả lời.
“Anh có thể nấu 365 ngày mà không lặp món nào hết, để cho em thấy được phong độ của đầu bếp lớn.”
Không trả lời.
“Này…”
Không trả lời.
“Đao thị vệ…” Nụ cười trên môi Lam Diệm sắp sửa không giữ được nữa.
Lúc này, Doãn Tiểu Đao có chút ý thức, khóe môi khẽ mấp máy, “Tứ… Lang…” Gần như không thể nghe thấy.
Bước chân của Lam Diệm khựng lại, “Đao thị vệ, em đợi đã, anh lập tức đi tìm bác sĩ.”
Doãn Tiểu Đao hé nửa mắt, muốn nhìn hắn cho rõ, nhưng lại mờ mờ mịt mịt, cô gắng sức nói, “Sống… sống… cho… tốt…” Cô chỉ sợ hắn sống không được tốt. Ngày trước hắn đã khổ đủ rồi, cô hy vọng mai này hắn sẽ luôn vui vẻ, luôn luôn là Tứ Lang rạng rỡ của cô.
“Không có em, anh sẽ không sống một mình.”
(1) Hán Việt: tử khí đông lai. Bắt nguồn từ truyền thuyết rằng trước khi Lão Tử qua ải Hàm Cốc, quan trông ải Doãn Hỷ nhìn thấy mây tía từ phía đông đến, biết là sắp có thánh nhân qua ải. Quả nhiên Lão Tử cưỡi trâu đi đến.
Khí tím/ mây tía là loại khí tốt lành, mang lại bình an may mắn, là dấu hiệu của cát tường.