Phù Lam

Chương 9: Chương 9




Lam Diễm ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Tiểu Đao. Hắn không biết biểu cảm như thế nào, chỉ có thể thẫn thờ. “Xin hỏi muốn làm gì?” Hắn nói từng chữ từng chữ cực kỳ chậm.

Trong hoàn cành như vậy, lông mày Doãn Tiểu Đao cũng không nhíu chút nào, giải thích, “Tôi cho rằng ngài gặp nguy hiểm.”

Hắn nhẹ nhàng nói, “Cô ở bên cạnh tôi, chính là nguy hiểm lớn nhất.” Bởi vì hắn nhất định sẽ bị cô làm tức chết.

Có điều, cho dù Lam Diễm có tức giận thế nào, dưới tình cảnh này, hắn không có cách nào phát tiết toàn bộ.

Chỉ Doãn Tiểu Đao có thể giúp hắn.

Hắn hao phí rất nhiều sức lực, ẩn nhẫn chịu đựng phẫn nộ, dặn cô đi ra ngoài lấy giấy cho hắn. Hắn còn đặc biệt nói rõ, “Phải khiêm tốn, đừng để lộ. Ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ.” Hắn rất lo chỉ số thông minh của cô. Không cẩn thận chiều nay trong xường sẽ lan truyền dã sử, đường đường một giám đốc nhà máy đi vào toilet mượn giấy.

Trên mặt Doãn Tiểu Đao không có bất kỳ ý tứ chế giễu nào. Cô cúi đầu nhìn hắn ngồi xổm trên toilet, gật đầu đi ra ngoài.

Lúc ra ngoài cô còn giúp hắn đóng cửa lại.

Cô vừa đi, hắn liền thấp giọng mắng, “Ngu xuẩn!” Hơn nữa còn là người ngu xuẩn nhất hắn từng gặp. Có lẽ hắn nên đi tìm một vị đại sư xem mệnh, tính toán xem cái người ngu ngốc này có phải là ông trời phái tới khắc hắn.

Lần thứ hai Doãn Tiểu Đao trở về, cũng không đạp cửa nữa, mà từ phía dưới cửa đưa túi giấy cho hắn.

Lam Diễm thở ra một hơi, nhận lấy.

Mãi đến khi trở lại văn phòng một lần nữa, hắn cũng không có cách nào phục hồi lại từ trong việc vừa rồi.

Lam Diễm nhớ lại hình ảnh lúc Doãn Tiểu Đao đẩy cửa, cảm thấy chán nản. Hắn nghĩ, coi như bị Lam Úc mạnh mẽ đánh một trận, cũng không đau đớn như vậy. Đánh đập chỉ là đau thể xác. Cũng không biết anh em trong nhà có bị nhìn thấy không.

Hắn ngồi phịch xuống ghế sa lông, uể oải nói, “Đao thị vệ, cô có nhìn thấy cái gì không nên nhìn không?” Nếu như cô nói có, hắn lập tức lao tới bóp cổ cô.

“Không có.” Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một vật nào đó, cũng không thấy rõ ràng. Dù sao cũng không phải cái gì tốt đẹp.

“Thật không có?” Hắn rất nghi ngờ.

Doãn Tiểu Đao lắc đầu, “Không có.”

Hắn ngước mắt nhìn cô. Vẻ mặt cô như thường, ngược lại thật sự không lộ ra bất cứ cái gì. Giọng nói của hắn trở nên nghiêm khắc, “Tôi lệnh cho cô quên hết chuyện ngày hôm nay.”

“Được.” Việc nhỏ nhặt này cô sẽ không để ở trong lòng.

Lam Diễm không vui lặp lại vấn đề này, làm cô nhớ thật kỹ càng. Sau đó hắn im lặng không nói chuyện.

Hắn muốn quên ngày hôm nay.

Không chỉ là chuyện nhà vệ sinh, còn chuyện Lam Úc xuất hiện. Lam Diễm đều không muốn nhớ lại.

Lam Úc nói sẽ nghỉ ở Vượng thành một thời gian. Mấy ngày sau đó, hắn không tiếp tục xuất hiện ở nhà xưởng nữa.

Lam Diễm ước gì Lam Úc vĩnh viễn đừng xuất hiện. Nhưng sớm muộn cũng sẽ xuất hiện.

Bởi vì Doãn Tiểu Đao đã cho Lam Úc hứng thú.

Đây là một chuyện bất hạnh. Người đối nghịch với Lam Úc, chỉ có hai kết quả, một là quy thuận, hai là chết. Với tính cách Doãn Tiểu Đao, độ khả thi của cái thứ nhất không cao.

Lam Diễm không muốn vì cô mà đắc tội Lam Úc.

Kế sách hiện này, chỉ có thể đi từng bước một.

--------

Lúc trước người môi giới đã giới thiệu hai, ba căn nhà, Lam Diễm đều không vừa mắt. Lý Dũng Hoa lại tiếp tục nhờ người môi giới đi tìm phòng cho thuê có bài trí xa hoa.

Mấy ngày nay, Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao vẫn ở khách sạn.

Lam Diễm vẫn thỏa mái như cũ.

Trong ăn, mặc, ở, đi lại, điều hắn không hài lòng nhất, là phương diện ăn uống.

Nhà ăn của nhà xưởng, mỗi ngày đều dùng hạt tiêu là chủ đạo. Lam Diễm mỗi một lần đến cũng than phiền bác gái bếp trưởng hai lần. Sau đó, bếp trưởng đặc biệt làm món ăn thanh đạm là cải trắng xào thịt. Nhưng vẫn làm Lam Diễm cay không chịu được.

Rồi, hắn cũng không đến nhà ăn nữa.

Mỗi ngày đều đi ăn quán cũng không tốt. Bên cạnh nhà xưởng, cũng có một nhà hàng lớn kiểu cách giản dị, cõ lẽ vì nguyên nhân không sạch sẽ, mấy hôm nay Lam Diễm tiêu hóa hơi kém, đau ốm làm hắn ngay cả quán ăn cũng không muốn đi.

Hôm nay, Lam Diễm nghỉ việc sớm về khách sạn ngủ. Sau khi rời giường, hắn bắt đầu nghĩ sẽ giải quyết bữa tối ở đâu. Hôm nay cho dù thế nào hắn cũng nhất định đi ăn một bữa. Hắn đói sắp chết rồi.

Quán ăn có tiếng ở Vượng thành đều ở trong trung tâm thành phố. Xe công của nhà xưởng chỉ có cái xe cũ rách nát kia. Lam Diễm nhìn đã thấy nguy hiểm, nên đều ra ngoài gọi xe.

Ai ngờ, mới đi đến nửa đường, bụng của hắn lại đau. Hắn nhanh chóng kéo Doãn Tiểu Đao xuống xe, sau đó đi thẳng đến nhà vệ sinh ở một cửa hàng.

Doãn Tiểu Đao đi theo sau hắn, tốt bụng hỏi, “Có cần giấy không?”

Lam Diễm quay lại trừng mắt, “Tôi không phải đã nói cô quên chuyện này đi rồi sao?”

“Chưa qua một tuần, không quên được.” Cho dù là chuyện nhỏ, cũng phải qua một quãng thời gian mới có thể phai mờ.

“.....” Lam Diễm không có thời gian dạy dỗ Doãn Tiểu Đao, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Sau này, nhất định hắn không thể ăn dầu bẩn nữa.

Cũng coi như đúng dịp, buổi chiều Lý Dũng Hoa gọi điện báo, có một căn phòng tốt, hỏi Lam Diễm có thời gian đến xem không.

Lam Diễm đương nhiên có thời gian. Hắn trên danh nghĩa giám đốc nhà máy, nhưng không quản lý, cực kỳ rảnh rỗi.

Nhà có hai phòng, Hướng Đông Nam. Khung cảnh phía trước tiểu khu, rất yên tĩnh.

Lam Diễm tùy tiện nhìn phòng khách và phòng ngủ một chút, sau đó đến nhà bếp đứng một lúc.

Doãn Tiểu Đao theo sát phía sau.

Lam Diễm mở tủ bát, nhìn lò vi ba bên trong, “Đao thị vệ, cô sẽ nấu cơm à?”

“Không biết.” Ở Hoành quán có một sư phó chuyện trách nấu nướng. Thời gian của cô đều tập trung cho luyện võ, không hiểu rõ lắm những kỹ năng trong nhà bếp.

Đáp án này không ngoài ý muốn. Hắn đóng cửa tủ, “Ngoại trừ đánh giết cô có am hiểu những cái khác không?”

“Đông y.” Chủ trương của Hoàng quán là y võ không tách rời. Tập trung vào võ thuật truyền thống đồng thời chú trọng kinh lạc khí huyết y lý, nhất là lĩnh vực thương khoa. Bắt đầu từ tổ tiên Hoành quán, ở Tây tỉnh ngay cả xa gần đều biết đến thầy thuốc Đông y.

Lam Diễm nhếch khóe miệng, “Cô có bằng y khoa không?” Tốt nghiệp Y khoa và thầy thuốc giang hồ có bản chất khác nhau.

“Không có.” Hoành quán đều là truyền lại qua nhiều đời, cái truyền xuống, chỉ là bản chép tay của thế hệ trước.

“Tục ngữ nói rất đúng, thời loạn tập võ, thời thịnh theo văn.” Hắn lướt tay trên bếp gas, ngón tay không dính một hạt bụi. “Thời buổi này, không có học lực thì chỉ đi hít gió tây bắc được thôi. Cô văn hóa thấp, đến cơm cũng không nấu được, sau này ai cưới cô người đó xui xẻo.”

“Không cần ngài lo lắng.” Đối với chuyện lấy chồng, Doãn Tiểu Đao chưa từng nghĩ tới. Chuyện cô nghĩ đến, chỉ có tương lai của Hoành quán.

“Tôi mới không rảnh đi lo lắng, tôi là đang đồng cảm với chồng tương lai của cô.” Nói xong, hắn nở nụ cười châm chọc, “Có điều, bộ dáng của cô khó phân biệt được sống mái, có thể tìm được chồng hay không, còn là một vấn đề.”

Cô bình thường nói, “Không tìm được sẽ không tìm.”

Đột nhiên Lam Diễm tưởng tưởng.

Lúc Doãn Tiểu Đao cùng đàn ông vật lộn trên giường, cô khí thế hùng hổ, ép buộc trên người đàn ông. Nếu như người đàn ông không nghe theo, cô sẽ vung nắm đấm.

Nghĩ đến đây, Lam Diễm run lên.

Khi làm chồng của cô, thật sự quá thảm.

-----

Căn hộ này Lam Diễm rất hài lòng. Tất cả trang thiết bị đều rất ngay ngắn, nhà bếp sạch sẽ. Điều kiện xung quanh cũng không có gì khó khăn, hơn nữa lại có thể vào ở ngay lập tức.

Hắn quyết định tối nay sẽ khai bếp.

Buổi chiều Lam Diễm để Lý Dúng Hoa mang hành lý tới. Sau đó hắn và Doãn Tiểu Đao đi siêu thị một chuyến.

Sau khi Lam Diễm đến Vượng thành làm giám đốc nhà xưởng, dường như không thấy tất cả những kẻ theo dõi, tấn công. Hắn không khỏi thấy thoải mái hơn, “Đao thị vệ, tôi thấy cô bây giờ không có giá trị sử dụng. Ai sẽ tới địa phương quỷ quái này giết tôi chứ.”

“Ba tháng sau, tôi sẽ tự nhiên sẽ rời đi.” Doãn Tiểu Đao đẩy xe mua hàng, nhìn khắp bốn phía. Ở nơi đông người, tính cảnh giác của cô càng cao hơn.

“Hừ.” Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, đi thẳng đến khu vực đồ tươi sống.

Cô thấy hắn ném vào xe rất nhiều rau dưa và thịt tươi, thấy hơi kỳ lạ. Có điều cô không hỏi kỹ.

Lam Diễm không chỉ mua rau dưa và thịt, ngay cả nồi chậu thìa bát, dầu muối tương giấm đều mua đầy đủ tất cả. Đến khi sắp tính tiền, hắn còn để cô đi lấy một ít gạo thơm Thái Lan.

Loại đồ làm bếp như bát, chậu, giao cho quầy phục vụ làm việc vận chuyển. Ngoài ra các lại đồ ăn khác, Lam Diễm chỉ ôm hai túi cải xanh. Những đồ còn lại, hắn ném cho Doãn Tiểu Đao.

Trên tay Doãn Tiểu Đao túi lớn tủi nhỏ, ngược lại không thấy khó khắn. Sự chú ý của cô đặt ở phía sau. Cô mơ hồ cảm thấy dường như có người đi theo hai người bọn họ. Cô tìm theo ánh mắt kia, lại bị đoàn người ngăn cản.

Người bám theo này hình như chỉ là theo dõi, không có hành động nào.

Cô hạ mắt, đi sát Lam Diễm.

Sau khi phát hiện, hắn không thích, “Cô làm gì mà đi gần như vậy?”

“Bảo vệ ngài là nhiệm vụ của tôi,“ Dư quang khóe mắt cô đang quan sát bốn phía.

“Tức chết tôi mới là nhiệm vụ của cô.” Lam Diễm thấy hắn đã bị tức giận đến giảm mấy năm tuổi thọ.

Doãn Tiểu Đao không có thời gian để ý đến những lời độc địa của hắn. Cô liếc mắt đến thịt cá trên tay, rốt cục hỏi, “Ai nấu cơm?”

“Tôi.” Lam Diễm miễn cưỡng trả lời.

Doãn Tiểu Đao không tin tưởng cho lắm. Nhưng cô không kén ăn, chỉ cần không quá khó ăn, cô đều có thể chịu được. Cho dù hắn nấu mì ăn liền, cô cũng có thể lấp đầy bụng.

Làm cô bất ngờ chính là, khả năng nấu nướng của hắn rất tinh xảo.

Lam Diễm ở nhà bếp, khí chất thay đổi bất ngờ. Bất kể là kỹ thuật thái rau, hay động tác xào rau, liên tục như nước chảy mây trôi, lũ tháng tài vân.

Doãn Tiểu Đao rất tò mò, sau khi nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, đến đứng bên cạnh hắn.

“Tôi nhắc nhở cô.” Lam Diểm cầm thìa cơm, lạnh lùng nói, “Nêu cô dám để nước miếng rơi vào trong nồi, tôi sẽ xúc chết cô.”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, “Được.” Hắn bình thường đều dữ dằn gào lên với cô, cô đã quen rồi. Hắn chỉ hung dữ ngoài miệng thôi, so với sát khí tà ma của Lam Úc hoàn toàn không giống.

Lam Diễm mặc kệ cô. Hắn mở vung nồi, tay phải lấy ít muối ăn, cho vào trong nồi.

Đột nhiên Doãn Tiểu Đao thấy rất chờ mong bữa tối hôm nay.

Ba mặn một canh.

Tôm nõn chiên, mướp tiên vưu, rau cải xào tỏi, canh cá chép.

Doãn Tiểu Đao quả là nhìn Lam Diễm với cặp mắt khác xưa.

Lam Diễm nhìn nồi cơm điện, ngoài cười trong không cười nói, “Đao thị vệ, tôi cho cô ăn bốn bát cơm. Gạo này rất đắt, không được lãng phí một hạt gạo nào.”

Doãn Tiểu Đao gật đầu. Sức ăn của cô vẫn rất lớn, cô không chút khách khí, vùi đầu vào ăn. Cô cảm thấy tay nghề của Lam Diễm có thể sánh ngang với thức ăn của sư phụ Hoành quán. So với mấy hôm trước đi ăn nhà hàng đều ngon hơn nhiều.

Lam Diễm nhìn cô cổ vũ như vậy, đột nhiên cảm thấy, mình và cô hai kẻ cùng nhau ăn cơm như vậy, giống như ở nhà.

Hay là bởi vì...bữa cơm này do hắn tự làm, vì vậy hắn mới dâng lên ảo giác không giải thích được này. Cũng bởi vì, màu sắc của ánh đèn treo trong phòng ăn quá mức ấm áp, làm hắn sinh ra ảo tưởng.

Sau khi Lam Diễm hoàn hồn, cảm thấy buồn cười.

Vật thể không ra nam nữ này, không lâu nữa sẽ rời khỏi mình.

Ở đâu ra cảm giác như ở nhà đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.