Doãn Tiểu Đao được mời đến phía sau gian phòng Lam Diễm, đây đích thực là một bữa tiệc huyền ảo.
Nam nam nữ nữ bên trong ý thức mơ hồ, đủ loại tiếng cười đủ loại ầm ĩ. Còn có tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Nhân viên phục vụ hơi cúi đầu, nghiêng mình, chỉ cho Doãn Tiểu Đao người con trai trong góc.
Chính là Nhị thiếu gia Lam Thị, Lam Diễm. Hút thuốc nhả khói, khuôn mặt hắn có chút không chân thực. Doãn Tiểu Đao quan sát một lúc. Thật kỳ lạ, bộ dáng Lam Diễm khá giống cố nhân của nàng. Dáng dấp trẻ trung, đường nét có hương vị hỗn huyễn, thân thể anh tuấn đứng thẳng. Chỉ là không biết cặp mắt kia có màu sắc gì.
Vẻ mặt hắn giời này có chút hư ảo, ôm người phụ nữ bên cạnh nhưng tiêu cự ánh mắt lại trống rỗng. Hắn đột nhiên vùi vào trước ngực cô gái, dụi dụi vài cái. Sau khi ngẩng đầu, hằn cười rất quỷ mị.
Doãn Tiểu Đao nhìn hắn cùng với những hình dáng trong trí nhớ, rất muốn nhắc nhở một câu: yêu quý sinh mệnh, tránh xa ma túy.
Có điều, cuối cùng hắn không phải cố nhân của cô. Cho nên cô không cần xen vào việc của người khác.
Cô không nói tiếng nào đứng ở cửa.
Trong phòng, mấy nam nhân nhìn lại đây vài lần, sau đó tiếp tục chơi đùa.
Doãn Tiểu Đao suy đoán, bọn họ giời khắc này còn đang ở bên trong ảo giác.
Cô vẫn nhìn gian phòng, thầm nghĩ, lấy thực lực hiện tại của mình, có thể giết sạch đám cặn bã này.
Nhưng thực tế tàn khốc là, Lam thị là chủ của cô. Mà cô khuất phục dưới tiền tài.
Đám đàn ông kia hưng phấn làm ầm ĩ.
Không một ai để ý đến cô.
Nhân viên phục vụ đã sớm đóng cửa rời đi.
Cô đứng hơn một tiếng, có một người giống như phát hiện ra sự tồn tại của cô:“ Cô là ai a?” Hắn nói chuyện có chút ngọng, nam nữ xung quanh không hề nghe thấy.
Hắn nhíu mày đánh giá Tiểu Đao, quát:“ Cô là ai?” Sau đó nhấn điều khiển từ xa, tắt nhạc.
Lúc này, nam nữ chung quanh đồng thời quay đầu nhìn về phía cạnh cửa.
Doãn Tiểu Đao bình tĩnh trả lời:“ Doãn Tiểu Đao”
Người đàn ông kinh ngạc:“ Ai biết cô gái này?”
“ Doãn Tiểu Đao....” Lam Diễm mắt say lờ đờ mờ mịt nhìn sang, qua mấy giây sau, hắn lắc đầu, tựa hồ không hài lòng lắm:“ Lại là đàn bà?!”
“ Lam Nhị thiếu, lần đầu gặp mặt.” Doãn Tiểu Đao nhìn lại hắn, đúng mực:“ Tại hạ Doãn Tiểu Đao, trong ba tháng tới mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Lam Diễm phun, rượu trong tay vung vãi:“ Thời đại nào rồi, còn nói như vậy!”
Hắn cười đến đặc biệt khoa trương, mang theo thật nhiều trào phúng.
Cô từ nơi này nhìn sang, lại xuyên qua khuôn mặt hắn nhớ tới ai đó. Người kia, cô không nhớ rõ tên thật của hắn, liền cho hắn một cách gọi khác là ai đó.
“ Doãn Tiểu Đao, nghe tên nhất định là mụ nam nhân. Ba tháng?” Lam Diễm ném chén rượu xuống, bứt tóc nữ nhân bên cạnh, sắc mặt lạnh xuống, “ Hi vọng cô có thể sống quá 3 ngày.”
Doãn Tiểu Đao hạ mắt:“ Cảm tạ quan tâm.”
Hắn bộc lộ xem thường, không hề để ý đến cô. Hắn một lần nữa mở nhạc lên, cùng nam nữ bên cạnh chơi đùa ầm ĩ.
Mãi đến tận rạng sáng mười hai giờ rưỡi, Lam Diễm mới có chút thanh tỉnh. Hắn đẩy nữ nhân trong ngực ra, đi tới đặt tay lên vai Doãn Tiểu Đao: “ Đi, theo tôi về nhà” Trong lúc nói chuyện, một trận mùi rượu phun trên mặt Tiểu Đao.
Cô đỡ hắn đứng thẳng:“ Được”
“ Dựa vào” Hắn ở trên vai nàng cọ xát, ghét bỏ nói:“ Quả nhiên là mụ nam nhân.”
Doãn Tiểu Đao hiểu rõ ý của hắn. Bời vì thời gian dài huấn luyện, cô đã sớm không còn mềm mại nữ tính.
Lam Diễm thu tay về, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Mãi đến khi hai người cùng lên xe, hắn dựa vào chỗ ngồi phía sau xe, nâng mắt, “ Tôi khuyên cô, ở nhà làm một đứa con gái tốt, đừng có tiếp tay làm việc xấu”
“ Dùng tiền của người, thay người trừ tai họa.”
“ Nếu như không còn mạng, nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.” Hắn bỗng nhiên dừng lại, thay đổi ngữ khí:“ Tôi nói là nói đến, cô nếu như chết rồi, không liên quan tới tôi.”
Doãn Tiểu Đao gật đầu:“ Cảm tạ quan tâm.”
Sau khi Lam Diễm nói xong, hắn tựa vào ghế ngồi ngủ thiếp đi, còn ngáy lên.
Tài xế phía trước vẻ mặt không thay đổi.
Doãn Tiểu Đao nhìn đèn neong đỏ ngoài cửa sổ.
Thành phố lớn này, so với Tây Tỉnh trấn nơi cô sống, môi trường cùng bầu không khí đều khác nhau nhiều lắm.
----
Nơi ở của Lam Diễm, không phải biệt thự lớn. Là một căn ba phòng hai phòng ở.
Sau khi hắn tiến vào liền mở đèn.
Trong phòng khách đồ vật lung lộn xộn, trên bàn ăn bày một đống nồi, chậu, thìa bát.
Trong lòng Doãn Tiểu Đao kinh ngạc. Lam thị ở Thương Thành sản nghiệp đứng nhất nhì, làm sao Nhị thiếu gia đến một người giúp việc cũng không có.
Lam Diễm quay đầu lại, giống như liếc mắt nhìn thấy ý nghĩ của cô, hắn cười giễu cợt:“ Người hầu đã chết hai người. Người khác đều bỏ chạy.”
Khóe mắt nàng nhẹ liếc hắn, rất nhanh lại nhìn thẳng phía trước.
Hắn thấy cô không đáp lời, cũng coi cô như không khí. Hắn tự làm chuyện của mình.
Lam Diễm tắm xong, quấn khăn tắm đi ra. Thấy Tiểu Đao ở trong phòng khách tỉ mỉ kiểm tra gì đó.
Hắn mặc kệ cô, đi vào phòng mặc quần áo, chuẩn bị ngủ.
Vừa nằm xuống, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hắn nắm chăn che đầu.
Tiếng gõ cửa từng cái từng cái, cũng không dừng lại.
“Mẹ kiếp, thật phiền.” Lam Diễm nóng nảy chảy xuống giường, kéo cửa ra không che giấu tức giận:“ Tôi ghét nhất người khác làm phiền lúc tôi ngủ.”
Doãn Tiểu Đao sắc mặt bình tĩnh:“ Tôi có nghĩa vụ bảo vệ ngài an toàn 24h.” Lúc cô ngẩng đầu, trong lòng thoáng kinh ngạc. Tròng mắt của hắn... cũng là màu xanh lam. Giống như ai đó.
“ Bảo vệ bà nội ngươi.” Hắn hướng cô vung tay, làm dáng như muốn đánh cô một trận:“ Mau cút đi ngủ, đừng làm phiền ta.”
“ Bà nội tôi công phu rất tốt, cảm tạ quan tâm.”
Một quyền này của Lam Diễm như đánh vào bông. Hơn nữa nhìn vẻ mặt cô, rất chăm chú, câu nói kia không một chút nào giống chuyện cười.
Hắn nhớ lại lão quản gia từng nói với hắn.
Doãn Tiểu Đao, sinh tại thôn Tây Tỉnh trấn Tây Tỉnh. Thân thủ chính là tốt nhất trong thế hệ.
Liên quan tới Hoành quán này, Lam Diễm không nhớ rõ đến tột cùng có bao nhiêu kiêu ngạo. Ngược lại chính là Lam Thị liên tiếp gần Quỷ Môn quan an bài cho Lam Diễm một cận vệ.
Hơn nữa, còn là một người con gái.
Một người dáng dấp bình thường, mụ nam nhân.
Lam Diễm gãi gãi đầu: “Cô muốn tìm chết tùy cô. Bất quá tôi nhắc nhở cô, không được ngủ giường của tôi.”
Doãn Tiểu Đao nhìn chiếc giường đôi kia:“ Tôi có thể ngủ trên đất được rồi.”
“ Hi vọng sáng sớm mai cô sẽ không bị tôi một cước giẫm chết.”
Lam Diễm nói xong một lần nữa ngã lên giường, kéo chăn.
Doãn Tiểu Đao yên lặng đến phòng bên cạnh ôm chăn, sau đó nằm ở trên thảm.
Cô nhìn trần nhà, tự mình suy tính khả năng ngủ được.
Lam Diễm bắt đầu ngáy. Tiếng ngày này có quy luật mà nhiều tiết tấu, cuối cùng còn mang theo giai điệu.
Doãn Tiểu Dao nhiều năm trải qua huấn luyện, tính cảnh giác khiến cô rất khó ngủ say, huống chi lúc này bên cạnh có âm thanh quấy nhiễu.
Cô nghĩ chấp nhận khả năng ba tháng tới mất ngủ.
----
Lam Diểm ngủ thẳng nửa đêm, đột nhiên thức tỉnh.
Doãn Tiểu Đao trong nháy mắt nhảy lên, mắt lặng lẽ lướt nhanh một vòng gian phòng. Cũng không có gì bất thường.
Hắn đổ mồ hôi, đột nhiên chuyển hướng cô:“ Cô tối hôm qua không tắm?”
Cô cau mày:“ Tôi tắm sáu giờ chiều hôm qua.”
“ Đi ra, đi ra.” Hắn bịt mũi la hét:“ Tôi nói làm sao có mùi lạ. Mùi nam nhân.”
“ Không có quần áo.” Hành lý của Doãn Tiểu Đao còn chưa chuyển lại đây. Chiều hôm qua cô mới đến Thương Thành, đã bị Lam trợ lý đưa đến nơi Lam Diễm mua vui.
Quả thật không dung lại chút nào.
Lam Diễm liếc cô một chút: “Vậy thì cút ra ngoài ngủ, bản thiếu gia không cho phép có thứ bẩn trong phòng.”
“ Tôi rất sạch sẽ.” Cô nghiêng người ra phía trước.
“ Đừng tới đây, thối chết rồi.” Hắn sượt lui về sau một chút, giống như ghét bỏ một con ruồi:“ Cô thích ngủ dưới đất tùy cô. Nhưng làm phiền cô cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt.”
“ Tôi có nghĩa vụ bảo vệ ngài an toàn 24h.” Doãn Tiểu Đao nhắc lại nhiệm vụ của mình.
Lam Diễm cười quỷ dị:“Cô có bản lĩnh bảo vệ thời điểm tôi đại tiện”
“ Ngài không ngại, tôi nhất định đi cùng.”
Hắn khóe mắt vừa kéo, trừng mắt nhìn cô.
Cô vẻ mặt bình tĩnh.
Sau khi đối mặt chừng 10 giây, Lam Diễm buồn ngủ:“ Lăn tới ngủ cạnh cửa đi. Đừng làm cản trở tôi.”
“ Được!” Doãn Tiểu Đao không có dị nghị, ôm lấy chăn, dời đến cạnh cửa.
Hắn nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn bóng lưng cô.
Thời điểm cô an ổn nằm bên cạnh cửa, hắn túm chăn chùm lên đầu mình.
Doãn Tiểu Đao cảm giác cảm giác mình không ngủ được
Lam Diễm không chỉ dừng ngáy ngủ, lần thứ 2 sau khi ngủ say, hắn bắt đầu nghiến răng. Âm thanh rất nhỏ. Có điều Doãn Tiểu Đao thính giác nhạy cảm, có lẽ vì đêm yên tĩnh làm to thêm mấy lần.
Cô ngồi dậy.
Lam Diễm này cùng ai đó trước đây cô quen biết, đặc biệt giống nhau.
Vốn là tướng mạo rất giống, đã là trùng hợp. Một đôi mắt xanh, lại cũng giống nhau như đúc.
Điều này làm cho cô hoài nghi trong đó đến tột cùng là giống nhau hay chính là cùng 1 người.
Lam Diễm thanh âm nghiến răng ngày càng lớn hơn, khách khách khách rồi. Doãn Tiểu Dao đứng dậy chậm rãi đi dạo quanh phòng.
Cô đi không tiếng động.
Cô đi qua phía Lam Diễm, đứng ở đầu giường nhìn hắn.
Hắn ngủ không được tốt. Nhíu mày, đổ mồi hôi.
Cô nghĩ lại chính mình lúc rời khỏi Hoành quán, nhớ lời của cha: “Con làm được”
Mảnh đất Hoành quán, đời đời kiếp kiếp kế thừa xuống, đã có hơn 100 năm lịch sử. Trấn Tây Tỉnh mới quy hoạch, định đem nơi đó thu mua khai phá hạng mục du lịch.
Doãn phụ tự nhiên không đáp ứng, đã cùng lãnh đạo trấn giao thiệp mấy tháng.
Mục đích Lam thị chen chân rất rõ ràng, bọn họ cần sự giúp đỡ của Hoành quán. Nếu như Lam Diễm có thể sống quá mùa thu, như vậy hạng mục du lịch có vướng mắc, Lam thị phụ trách.
Doãn phụ không tin tưởng Lam thị, trùng hợp đệ tử gia tộc và Lam thị có chút giao tình. Có đệ tử đảm bảo, Doãn phụ miễn cưỡng đáp ứng.