“Ta… ta… “ Lâm Lam có chút do dự không biết nên nói cái gì cho phải.
Hai tay Mặc Thư Kỳ khoát lên trên vai hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình: “Lam nhi, chàng nhìn vào con mắt của ta, nói cho ta biết, chàng thật sự thích những món đồ này ư?”
Lâm Lam nhìn vào ánh mắt của Mặc Thư Kỳ có chút né tránh.
“Lam nhi, không nên trốn tránh, ở trên đời này, ta là người gần gũi với chàng nhất, ta yêu chàng, thật ham muốn tình yêu, cho nên đối với ta, chàng không cần có kiêng kỵ. Nếu không phải như vậy, ta sẽ rất khó vượt qua.” Mặc Thư Kỳ chân thành nhìn Lâm Lam.
Đối đầu với ánh mắt của Mặc Thư Kỳ, ở trong đó chứa đầy thâm tình. Lâm Lam cảm giác mình sắp bị nhấn chìm, trong mắt Lâm Lam có chút ướt át: “Mặc, ta không thích, thật sự rất không thích.” Giống như là chờ đợi hình phạt, Lâm Lam cúi đầu không dám lại đi nhìn Mặc Thư Kỳ.
“Ai ~” Mặc Thư Kỳ thở dài một tiếng, ôm Lâm Lam vào trong ngực, đầu cọ cọ ở trên đầu hắn: “Đứa ngốc, không thích thì không cần miễn cưỡng mình.”
“Nhưng là, Mặc, nàng không cảm thấy ta thật kỳ quái ư, chỉ cần là nam tử bình thường đều sẽ thích những son phấn bột nước này. Bọn họ đều muốn mình mặc trang phục thật tốt, để một gương mặt mình đẹp nhất lưu cho người mình yêu. Nhưng là, ta lại không thích những thứ này, hơn nữa, rất kỳ quái, ta chỉ cần đụng vào những thứ đồ này toàn thân sẽ không tự nhiên, như vậy, Mặc không ngại hả?” Lâm Lam căng thẳng nhìn Mặc Thư Kỳ.
“Làm sao biết, Lam nhi như vậy ta mới chung tình, chàng không cần vì ta đi làm chút chuyện mình không thích. Lam nhi chính là Lam nhi, ở trước mặt Mặc Thư Kỳ ta chàng có thể thoải mái không kiêng dè, coi như người của toàn thế giới đều xem thường chàng, ta cũng sẽ không. Vì chàng, ta cam nguyện vào trong địa lao, làm tù binh của chàng.” Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Lam, ẩn tình đưa tình nói.
“Mặc.” Lâm Lam kích động lưu lại nước mắt, hắn gắt gao ôm eo Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ đều bị hắn siết chặt có chút thở không nổi, nhưng cô lại đều không có một câu oán hận.
“Phu nhân, ngài còn có mua son hay không?” Mặc Thư Kỳ bày tỏ thâm tình làm cho Lâm Lam rất cảm động, nhưng là người buôn bán nhỏ chờ ở một bên lại hơi không có kiên nhẫn.
Vốn là người buôn bán nhỏ này nhìn thấy một nam tử bề ngoài xấu xí thế nhưng quần áo hào hoa phú quý đến xem son của mình vẫn còn có chút cao hứng, hơn nữa còn một nữ tử trẻ tuổi theo phía sau tên nam tử này khí chất thoát tục. Mặc dù nữ tử đeo mặt nạ, nhưng là khí chất đó, trang phục kia vừa nhìn liền không phải tiểu thư nhà bình thường. Vốn tưởng rằng có khách lớn tới cửa hàng buôn bán nhỏ nhưng chờ đến khi hai người kia ở nơi nào đến cứ cầm son của mình nói nhỏ liên tục, không hề có một chút ý tứ muốn mua. Bà liền không khỏi không lên tiếng, không mua cũng không thể quấy rầy chuyện làm ăn của mình chứ.
“À, xin lỗi.” Lâm Lam lau lau nước mắt, muốn lấy hộp son từ trong tay Mặc Thư Kỳ muốn đưa cho người buôn bán nhỏ, tay vừa đưa đến một nửa lại bị Mặc Thư Kỳ chặn lại. Lâm Lam không rõ nhìn Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ không nói nhận son, thanh toán bạc cho người buôn bán cái kia: “Bao nhiêu đây có đủ hay không?”
“Đủ, đủ, đủ, đương nhiên đủ rồi, tiểu thư thật sự là thương yêu phu lang nhà ngài, ngài nhìn nơi này còn muốn mua cái gì nữa không?” Người buôn bán nhỏ vội vàng nhận bạc, giống như lo Mặc Thư Kỳ sẽ đổi ý. Người buôn bán nhỏ thầm nghĩ ở trong lòng: ‘Số tiền này có thể đủ cho mọi người trong gia đình bà sinh hoạt thật lâu, nhìn dáng vẻ của Mặc Thư Kỳ cũng không nghĩ tới muốn đem tiền của mình cho bà lấy.
“Không cần, Lam nhi, chúng ta đi thôi.” Trả tiền xong, Mặc Thư Kỳ lôi kéo Lâm Lam rời khỏi quầy hàng. Trước khi đi, người buôn bán nhỏ còn ở sau lưng các nàng nói câu ‘hoan nghênh tiểu thư lần sau trở lại’.
Đi tới một nửa, Lâm Lam dừng bước, hắn cũng ràng buộc kéo Mặc Thư Kỳ ngừng lại: “Làm sao vậy Lam nhi?”
“Mặc tại sao muốn mua cái kia?”
Mặc Thư Kỳ khẽ cười một tiếng, xoa xoa mái tóc của Lâm Lam: “Chờ một chút chàng sẽ biết, đi theo ta.”
Lâm Lam không rõ vì sao, chỉ có thể để Mặc Thư Kỳ lôi kéo.
Hai người đi tới một bên trung tâm thành Kính Hồ, trên hồ có vài chiếc thuyền con ở phía trên chạy chầm chậm. Trên thuyền còn có từng đôi từng đôi tài tử giai nhân ngồi, hai người Mặc Thư Kỳ đi đến chỗ bên hồ có một loạt hàng cây Dương Liễu, trên cây lá cây xanh lục xanh lục, gió còn làm cho những lá liễu kia vung lên rủ xuống, trên không trung xẹt qua từng đường từng đường vòng cung duyên dáng.
“Mặc, nơi này rất đẹp.” Lâm Lam nắm lấy cánh tay Mặc Thư Kỳ, thở dài nói.
“Đúng vậy, rất đẹp, có điều mang Lam nhi tới nơi này không phải vì thưởng thức phong cảnh, có một chuyện quan trọng hơn muốn Lam nhi làm. Này, chàng làm nhanh nhanh đi.” Mặc Thư Kỳ nói xong lấy hộp son vừa mới mua được nhét vào trong tay Lâm Lam.
“Làm gì vậy?”
Hai cánh tay của Mặc Thư Kỳ vòng qua ôm tay Lâm Lam và hộp son một chỗ, cô nhìn mắt Lâm Lam nói: “Lam nhi, hiện tại, ta nói cho chàng biết, ta yêu chàng, chàng có thể không cần e dè tiêu xài tình yêu của ta dành cho chàng. Bởi vì phần tình yêu này là không có giới hạn, cho dù là ta chết đi, lòng ta cũng sẽ dành cho chàng.” Nói đến chết, Lâm Lam có chút ngây người nhìn Mặc Thư Kỳ.
“Đừng nóng vội, Lam nhi, trước tiên hãy nghe ta nói hết. Về sau chàng không cần vì ta đi làm chuyện mình không muốn, dù cho là một chút không tình nguyện cũng không thể. Mọi việc không cần nhân nhượng vì ta, ta nói câu 'ta yêu chàng' kia ý của ta là ta yêu toàn bộ những gì của chàng. Bất kể là ưu điểm hay là khuyết điểm của chàng. Bởi vì chính những tính cách kia tạo nên một Lâm Lam độc nhất vô nhị, cho nên ở trong lòng ta, Lâm Lam cũng là độc nhất vô nhị.” Nói đến đây, Mặc Thư Kỳ ngừng một chút: “Hộp son này giống như là một lần nhân nhượng cuối cùng chàng dành cho ta. Lam nhi, nhìn thấy hồ nước đó không, ném nó xuống, ném xuống tất cả chàng 'vì Mặc Thư Kỳ', làm một Lâm Lam độc nhất vô nhị, được không?”
“Dạ.” Lâm Lam rưng rưng gật đầu lia lịa, hắn đan tay cầm hộp son lên, nghiêm túc cầm ở lòng bàn tay, nâng tay lên, lại nhìn Mặc Thư Kỳ một cái. Mặc Thư Kỳ mỉm cười gật đầu với hắn, hắn nhắm mắt lại, mạnh mẽ vứt hộp son ra ngoài. Hộp son thành hình đường parabol hoàn mỹ nhanh chóng lọt vào trong nước, bắn lên bọt nước tung tóe.
Nhìn thấy động tác của Lâm Lam, ánh mắt của Mặc Thư Kỳ dịu dàng, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, việc mang theo mặt nạ cũng làm mê đảo một đám người lớn. Nhưng là bản thân cô lại không để ý chút nào, đây chỉ là dịu dàng của Mặc Thư Kỳ thuộc về một mình Lâm Lam.
“Lam nhi, muốn đi dạo chơi trên hồ không?” Mặc Thư Kỳ hỏi.
“Có thể không?” Lâm Lam chờ mong nhìn Mặc Thư Kỳ, từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong núi cho nên Lâm Lam từ trước đến nay chưa từng ngồi lên thuyền. Vì vậy đối với thuyền, hắn vẫn là có chút hiếu kỳ.
Mặc Thư Kỳ cong lên một nụ cười tự tin: “Đương nhiên là có thể, chỉ cần là Lam nhi nghĩ tới, Mặc Thư Kỳ bất luận như thế nào cũng sẽ thực hiện.” Nói xong, cô vòng lấy eo Lâm Lam, triển khai khinh công mang Lâm Lam tới chiếc không trên thuyền nhỏ.
Bởi vì sợ hãi cho nên không lưu ý tiếng kêu to bên tai, trong con ngươi ngăm đen của Lâm Lam chỉ có Mặc Thư Kỳ. Y phục trắng y phục xanh, tóc bạc tóc đen, trên không trung dây dưa cùng nhau, giống như trong tiếng lòng Lâm Lam kể ra: ‘Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam cũng không muốn tiếp tục tách ra.’
Vững vàng rơi vào trên thuyền nhỏ, ánh mắt nhà đò tuổi trẻ bị kinh ngạc trước vẻ đẹp đó, Mặc Thư Kỳ chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Nhà đò, đi thôi.”
Mặc Thư Kỳ cho nhà đò tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, nhưng vẫn là si mê nhìn Mặc Thư Kỳ. Nàng chầm chậm vươn mái chèo lên thuyền, di chuyển ở trên hồ.