Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 34: Chương 34: Giao tâm




Trước khi đi Mặc Thư Kỳ khiêu khích nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái: “Vậy Lâm trang chủ, ngày mai chúng ta gặp lại.” Nói xong nắm lấy tay Lâm Lam cũng không quay đầu lại mà đi.

“Mặc, Thư, Kỳ.” Lâm Khiếu Thiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì. Bà đánh một quyền về phía khung cửa, khung cửa rắn chắn cứ như vậy tan nát.

Thị nữ mang hai người đến một gian phòng bố trí thanh lịch sau đó quay lại chào Mặc Thư Kỳ một cái: “Tiểu thư còn có cần chuyện gì nữa không? Nếu như không có chuyện gì nô tỳ liền đi xuống vậy.”

“Đi đi.” Mặc Thư Kỳ kéo tay Lâm Lam đi vào gian phòng, chờ thị nữ đi rồi, Mặc Thư Kỳ đóng cửa lại, cô mạnh mẽ đến ôm lấy Lâm Lam vùi đầu ở trên vai hắn: “Lam nhi, Lam nhi, xin lỗi, đều là ta không tốt, để chàng chịu oan ức.”

Lâm Lam dịu dàng lắc đầu một cái, hắn cũng vòng tay ôm lấy eo Mặc Thư Kỳ: “Mặc, ta rất nhớ nàng. Sau khi nàng rời khỏi thôn Bách Gia sau ta rất khó vượt qua, buổi tối ngày hôm ấy trơ mắt nhìn nàng rời đi ta lại cái gì cũng làm không được. Sau khi nàng khi rời đi, trong lòng ta trống rỗng, không còn có người dạy ta nói, đánh đàn cho ta nghe.”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Mặc Thư Kỳ chỉ là hung hăng xin lỗi.

“Đã qua, đúng rồi, Mặc, nếu như không phải vì ta, nàng cũng không cần bị Lâm trang chủ kia khống chế. Lúc trước bị các nàng bắt đi, biết các nàng muốn dùng ta để uy hiếp nàng, ta vốn định chết trước, như vậy thì sẽ không mang đến phiền toái cho nàng. Nhưng là Mặc, ta không nỡ, ta không muốn rời khỏi nàng, không muốn một mình đến thế giới không có nàng, Mặc, ta có phải là rất mềm yếu hay không?” Trong mắt Lâm Lam lưu lại giọt nước mắt.

Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng lau cho hắn, cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Lam: “Đứa ngốc, chỉ cần chàng không có chuyện gì, như thế nào cũng được. Chuyện lần này có thể là do ông trời trừng phạt vì ta rời khỏi chàng, ta cam tâm tình nguyện. Lam nhi, ta đã nghĩ thông suốt, sau này cũng không tiếp tục rời khỏi chàng nữa, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta liền thành hôn có được hay không?”

“Thành hôn?” Lâm Lam trợn to hai mắt.

Mặc Thư Kỳ buồn cười nhìn hắn: “Đúng, thành hôn, Lam nhi gả cho ta, làm phu lang của ta có được không?”

“Nhưng là… nhưng là ta…” Lâm Lam gập ghềnh trắc trở nói.

“Không có nhưng là, đồng ý với ta, có được không?” Mặc Thư Kỳ chân thành nhìn Lâm Lam.

“Được, ta đồng ý với nàng. Chúng ta thành hôn.” Lâm Lam nói xong, nghiêng người tựa đầu ở trên vai Mặc Thư Kỳ.

Mặc Thư Kỳ ôm lấy hắn, vui mừng nhẹ nhàng hôn tiếp một cái ở trên trán của hắn: “Lam nhi, không cho đổi ý nha.”

“Không biết.” Lâm Lam ngượng ngùng gật đầu.

Hai người cứ như vậy, lẳng lặng đứng thật lâu cũng không nói gì.

“Đúng rồi, Lam nhi, có đói bụng không?” Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến từ sáng sớm đến bây giờ hai người đều còn chưa ăn cơm, tự mình là không cảm giác, nhưng là cũng không thể để Lam nhi đói.

Lâm Lam vốn định lắc đầu, nhưng là cái bụng của mình lại không hăng hái gọi dậy. Lâm Lam đỏ mặt một hồi, gò má của hắn hồng hồng cúi đầu.

“Đứa ngốc, trước đây đều là chàng chăm sóc ta, hiện tại đến lượt ta. Lam nhi, chàng trước tiên ngồi ở chỗ này, chờ ta.” Mặc Thư Kỳ đẩy Lâm Lam lên ghế ngồi bên trong, một mình đi ra ngoài. Lâm Lam nhìn bóng người nàng rời đi, trong lòng ngọt ngào một hồi.

Rất nhanh Mặc Thư Kỳ bưng một cái khay đi vào, mặt trên phát ra hai tia sáng thức ăn tinh xảo và một chén cháo, để đồ ăn ở trước mặt Lâm Lam xong Mặc Thư Kỳ đưa cho hắn một đôi đũa: “Thử một chút xem, đã lâu không có làm. Tuy rằng không sánh được với chàng, nhưng là cũng không kém.”

Lâm Lam cầm đôi đũa lên ăn một miếng, nhất thời con mắt sáng lên: “Ăn thật ngon.”

“Có thật không, ăn ngon là tốt rồi, sau này chỉ làm cho một mình chàng.” Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Lam dịu dàng nói.

“Được.” Lâm Lam nhìn Mặc Thư Kỳ si mê một hồi.

“Được rồi, đứa ngốc, nhanh ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn có một trận cần phải đánh đây.” Nói tới chỗ này ánh mắt Mặc Thư Kỳ tối sầm lại.

Lâm Lam lấy tay của mình vỗ vỗ lên tay của Mặc Thư Kỳ: “Mặc, ta sẽ vẫn theo ở bên cạnh nàng.”

Lâm Lam làm cho trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng lên một dòng nước ấm, cô xoa xoa tóc của Lâm Lam: “Được.”

Sau khi ăn cơm xong, có thị nữ đưa tới hai bộ quần áo, một bộ nam trang và một bộ nữ trang. Mỗi bộ đều do thợ khéo bất phàm làm ra, nữ trang là màu trắng Mặc Thư Kỳ thường xuyên mặc, nam trang là màu xanh, nhìn này hai bộ quần áo, Mặc Thư Kỳ cúi đầu suy nghĩ: 'Dựa theo tính cánh của Lâm Khiếu Thiên và xem cô như kẻ thù căn bản không thể đưa quần áo lại đây, như vậy người này cũng chỉ có thể là độc thủ vẫn ẩn núp ở sau màn, ả đây là muốn lấy lòng cô à.'

Kỳ thật Mặc Thư Kỳ đoán không sai, người kia chính là muốn lấy lòng cô, ả không phải là Lâm Khiếu Thiên không có đầu óc kia, chỉ là ả hiện tại còn chưa thuận tiện lấy thân phận thật sự đi gặp Mặc Thư Kỳ, cho nên Lâm Khiếu Thiên liền thành cầu nối câu thông hai người.

“Mặc tiểu thư, Lâm công tử, mời theo nô tỳ đi rửa mặt.” Thị nữ đưa quần áo cung kính nói.

“Ừ, Lam nhi, đi thôi.”

Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam đi theo thị nữ đi tới một chỗ suối nước nóng: “Mặc tiểu thư, Lâm công tử, mời dùng thong thả, nô tỳ xin cáo lui.”

Nhìn suối nước nóng kia, Lâm Lam lúng túng một hồi, Mặc Thư Kỳ cũng chẳng có gì, cô đã sớm đoán được sẽ có cảnh này, độc thủ sau màn này muốn lấy lòng mình tất sẽ làm những việc gì: “Lam nhi, chàng đi trước đi, ta ở chỗ này chờ chàng.”

“Được.” Lâm Lam đỏ mặt bước nhanh đi vào suối nước nóng. Mặc Thư Kỳ xoay người, ngồi ở bên cạnh một vườn cây đào, quay lưng về phía Lâm Lam.

Sau khi nghe tiếng ma sát quần áo và tiếng nước phía sau, nhịp tim Mặc Thư Kỳ đập nhanh có chút quá đáng. Cô cảm giác trên người có một cơn khô nóng phun trào, thầm nghĩ, nữ tử thế giới nữ tôn này thật đúng là kém hơn nữ tử thế kỷ hai mươi mốt quá nhiều, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ. Cô nỗ lực đè xuống thân thể xao động, đem tinh lực chuyển đến trên người mình, âm thầm vận khí, phát hiện nội lực sớm bị khóa lại có một tia buông lỏng, tất nhiên là do võ công bí tịch đặt thù của Mặc gia kia trợ giúp mình.

Mặc Thư Kỳ lẳng lặng khoanh chân vận công, quên đi âm thanh nhiễu loạn tâm mình phía sau, thời gian lặng lẽ trôi qua. Trong lúc Mặc Thư Kỳ chuyên tâm vận công, một giọng nói phía sau làm cắt đứt tập trung của cô: “Mặc, ta xong rồi.”

Mặc Thư Kỳ mở mắt ra xoay người về phía sau, Lâm Lam vừa mới tắm rửa xong mái tóc đen thật dài chảy xuống như thủy châu, sắc mặt lộ ra phấn hồng nhàn nhạt, hiện tại sắc đẹp có thể thay cơm, một bộ trường bào màu xanh nhạt rộng lớn làm cho vóc người của hắn càng thon dài.

Mặc Thư Kỳ hơi khô khát, cô nhanh chóng dời tầm mắt của mình, nỗ lực duy trì giọng nói bình tĩnh: “Lam nhi, chàng trước tiên ở chỗ này chờ ta một hồi, ta lập tức sẽ trở lại.” Nói xong Mặc Thư Kỳ bước đi ngổn ngang, gập ghềnh trắc trở đi vào suối nước nóng.

Sau khi rửa mặt xong Mặc Thư Kỳ mặc bộ y phục màu trắng tung bay, mái tóc dài màu trắng thẳng tắp buông xuống eo nhỏ, thỉnh thoảng đong đưa qua lại. Lúc này Mặc Thư Kỳ vẫn mang theo mặt nạ màu bạc, toàn thân có vẻ đặc biệt lạnh lùng, nhưng tầm mắt dịu dàng cô vẫn không quên ở trên người Lâm Lam như cũ.

Lâm Lam đi tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, tay khẽ vuốt mái tóc dài trắng như tuyết của nàng, nghẹn ngào nói: “Mặc… tóc… tóc tại sao lại trắng như thế?”

Mặc Thư Kỳ kéo tay hắn qua: “Không có gì, Lam nhi chú ý sao?” Mặc Thư Kỳ thấp thỏm nhìn Lâm Lam, dù sao đây là ở cổ đại, những người này và thẩm mỹ quan sát không giống mình. Giống như đặt ở hiện đại tóc trắng này gọi là cá tính, nhưng ở cổ đại chính là quái vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.