Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 58: Chương 58: Hướng dẫn




“Dạ.” Chanh nhận bức thư xoay người muốn rời đi.

“Đúng rồi, gọi một người lại đây hoá trang thành Lam nhi. Còn có… còn có Hồng và các ngươi liền lưu ở bên cạnh họ bảo vệ bọn họ, còn phía ta bên này, gọi Lục và Thanh đến đây đi.” Mặc Thư Kỳ bổ sung nói.

“… Dạ.” Chanh khó khăn phun ra một chữ trong mắt chứa đầy đau thương, nàng cúi người chào Mặc Thư Kỳ xong xoay người bay nhanh rời đi.

Sau khi Chanh rời đi Mặc Thư Kỳ yên tĩnh ngồi ở trên ghế trong phòng: “Lam nhi, xin lỗi, hiện tại chúng ta không thể không tách ra. Thế nhưng chàng nhất định phải tin tưởng ta, chờ ta.” Đáy mắt cô lộ ra ba phần ủ rũ bảy phần vừa vui vừa kinh ngạc, có điều ba phần ủ rũ kia rất nhanh chuyển thành kiên định. Cô đứng dậy đi tới bên bàn đọc sách, cầm bút lên viết viết vẽ vẽ ở phía trên. Sau khi hoàn thành thoả mãn nhìn tác phẩm của mình, lại cầm lấy mực màu đỏ hơn so với phía trên vẽ một quyển nhỏ, chờ nét mực khô Mặc Thư Kỳ đem nó cất đi.

Một hồi tiếng gõ cửa quấy rầy suy nghĩ của Mặc Thư Kỳ, biểu cảm trên mặt của cô nhanh chóng lạnh xuống: “Ai?”

“Mặc tiểu thư, sư phụ nhà ta cho mời.” Người gõ cửa run rẩy nói.

Nghe thấy là Lâm Khiếu Thiên sai người tìm mình thì trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra một tia căm ghét, giọng cô bình tĩnh nói: “Biết rồi, đến liền.” Mặc Thư Kỳ vừa mới nói xong, người ngoài phòng liền gấp gáp rời đi.

Một bên khác, Chanh tìm tới Lâm Lam và Mặc Vong Trần, nói cho bọn họ biết chuyện Mặc Thư Kỳ dặn dò, Lâm Lam do dự một chút liền đồng ý. Mặc dù trong mắt của hắn còn có chút lo lắng, mà Mặc Vong Trần bắt đầu cũng có chút bất mãn, nhưng trải qua Lâm Lam khuyến cáo sau đó cũng đồng ý; mà Chu Cầm lấy danh nghĩa viếng thăm Nam Cung Lạc Trần đi cùng với Mặc Vong Trần và các nàng đi Thanh Cốc, còn mục đích thật sự là gì thì trong lòng nàng rất rõ ràng. Chỉ vì Mặc Vong Trần còn ở trong đội ngũ này.

* * *

“Lâm trang chủ, không biết gọi bản tọa tới là có chuyện gì không?” Mặc Thư Kỳ đi tới gian phòng của Lâm Khiếu Thiên, ngồi ở bên cạnh bàn Lâm Khiếu Thiên hỏi.

“Ha ha, Mặc tiểu thư nói đùa, chẳng lẽ không có chuyện gì Lâm mỗ không thể tìm ngươi được à? Đến đến đến, ngồi, uống tách trà đi.” Lâm Khiếu Thiên mặt tươi cười, tha thiết nhìn Mặc Thư Kỳ.

“Không cần, Lâm trang chủ không chuyện gì nói thì bản tọa nên rời đi trước.” Nói xong muốn đi.

Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ muốn rời khỏi, Lâm Khiếu Thiên vội vàng giữ lại: “Đừng nóng vội mà, Lâm mỗ quả thật có chuyện muốn tìm Mặc tiểu thư, kính xin Mặc tiểu thư ngồi xuống, chúng ta từ từ nói.”

Mặc Thư Kỳ liếc nhìn bà một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế ở gần cạnh cửa. Lâm Khiếu Thiên cầm lấy ấm trà lên rót một ly trà rồi đẩy qua trước mặt cô.

“Mặc tiểu thư còn nhớ chuyện mấy ngày trước nói muốn đi tìm mảnh bản đồ kho báu hay không?” Lâm Khiếu Thiên dẫn đến đề tài.

Mặc Thư Kỳ nâng chung trà lên hớp một ngụm nước trà, giọng điệu không gợn sóng mở miệng: “À, đúng là đã nói như vậy.”

“Vậy Mặc tiểu thư còn nhớ ngày hôm nay là ngày thứ mấy không?” Lâm Khiếu Thiên đón hỏi Mặc Thư Kỳ.

Mặc Thư Kỳ ngẩng đầu nhìn Lâm Khiếu Thiên chờ bà mở miệng, trong lòng Lâm Khiếu Thiên thầm mắng một tiếng ‘hồ ly chết tiệt’ sau đó nói tiếp: “Hôm nay đã là ngày thứ ba, không biết Mặc tiểu thư điều tra chuyện bản đồ kho báu như thế nào rồi?”

Mặc Thư Kỳ đặt ly trà xuống, dừng một chút mở miệng nói: “Kỳ thật mảnh bản đồ kho báu thứ ba bản tọa đã tìm được.”

“Vậy à? Có chuyện như vậy?” Lâm Khiếu Thiên kinh ngạc đứng lên, bà chăm chú nhìn Mặc Thư Kỳ: “Động tác của Mặc tiểu thư thật là nhanh đó. Chuyện khi nào? Sao không thông báo Lâm mỗ chứ, Lâm mỗ sẽ cố gắng có thể giúp đỡ cho Mặc tiểu thư một chút bớt bận bịu.”

“Chỉ là vận may thôi.” Mặc Thư Kỳ thản nhiên nói.

“Vậy… vậy mảnh bản đồ kho báu kia bây giờ ở đâu?” Lâm Khiếu Thiên hỏi.

Mặc Thư Kỳ hơi thâm ý nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái, lấy mảnh bản đồ thứ ba từ trong ngực ra lấy ra. Trong mắt Lâm Khiếu Thiên lóe một loại ánh sáng gọi là kích động, bà vừa định lấy nó thì Mặc Thư Kỳ lại rút tay về. Sắc mặt Lâm Khiếu Thiên khẽ trầm xuống, tức giận nói: “Mặc tiểu thư đây là ý gì?”

“Không có ý gì? Muốn lấy một mảnh bản đồ này kính xin Lâm trang chủ lấy ra thành ý đến, dù sao chúng ta cũng hợp tác đã lâu như vậy, không phải ư?”

“Mặc tiểu thư muốn cái gì?” Lâm Khiếu Thiên hơi hơi cảnh giác nhìn Mặc Thư Kỳ.

“Lâm trang chủ không cần nhìn bản tọa như vậy, dù sao chúng ta bây giờ là người trên một chiếc thuyền, không phải ư? Bản tọa muốn đơn giản chính là thuốc giải của Lam nhi, chuyện này đối với Lâm trang chủ mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

“Chuyện này?” Lâm Khiếu Thiên chần chờ một chút, trong lòng âm thầm suy tư nói: ‘Đối với bà mà nói dùng thuốc giải của Lâm Lam đổi phần bản đồ kho báu này thật sự cũng không có chuyện gì, dưới cái nhìn của bà chỉ là một nam nhân. demcodon-ddlqd Mặc dù Mặc Thư Kỳ yêu thương hắn nhưng trước quyền lực và lợi ích thì tình yêu chẳng là gì, nếu như mình thật sự có nhất định sẽ không chút do dự đưa cho ra Mặc Thư Kỳ làm trao đổi. Nhưng vấn đề là thật sự thuốc giải mình cũng không có.’

“Sao vậy? Lâm trang chủ còn do dự cái gì? Chẳng lẽ ngài không muốn tấm bản đồ kho báu này sao? Đây chính là mảnh thứ ba đó, nếu như lấy được mảnh này ngài sẽ càng đến gần bảo tàng thêm một bước.” Mặc Thư Kỳ mê hoặc nhìn Lâm Khiếu Thiên.

“Ai, không phải Lâm mỗ không muốn đưa cho Mặc tiểu thư mà là thuốc giải này cũng không ở trên người Lâm mỗ. Mặc tiểu thư cũng biết, sau lưng Lâm mỗ vẫn còn một người, độc trên người Lâm công tử chính là nàng ta hạ, còn thuốc giải ư, cũng chỉ nàng ta có.” Lâm Khiếu Thiên chậm rãi nói.

“Thật sao?” Mặc Thư Kỳ cúi đầu rơi vào suy nghĩ.

“Mặc tiểu thư, đưa mảnh bản đồ kia cho ta đi, chúng ta cùng đi tìm bảo tàng, đến lúc vinh hoa phú quý không thiếu gì cả, chẳng lẽ còn không tìm được một nam nhân khác sao?” Lâm Khiếu Thiên thử dò xét nói.

Có vẻ như bà đánh động Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ nhìn bà một cái sau đó nghĩ sau khi có bản đồ kho báu. Thật sự khi chỗ Lâm Khiếu Thiên không nhìn thấy khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, là vì Lâm Lam, cũng là vì vị công công* mình chưa gặp mặt kia. Cô thật sự không nghĩ ra Lâm Khiếu Thiên này rốt cuộc có cái gì tốt, có thể làm cho vị công công kia của mình dành tình cảm chân thành như vậy.

(*Công công: cha chồng.)

Giống như là có suy nghĩ như vậy, Mặc Thư Kỳ khó khăn gật đầu: “Được rồi, Lâm trang chủ nói rất đúng, chỉ cần có bảo tàng thì sau đó muốn nam tử gì cũng sẽ có.”

“Mặc tiểu thư thật thông minh, nghĩ như thế là tốt rồi.” Lâm Khiếu Thiên kích động nói: “Vậy mảnh bản đồ kho báu này….”

Mặc Thư Kỳ chần chờ một hồi cầm mảnh bản đồ kho báu trong tay đưa về phía Lâm Khiếu Thiên, ngay khi Lâm Khiếu Thiên hưng phấn muốn nhận thì Mặc Thư Kỳ lại rút tay về nói bổ sung: “Nếu như tìm được bảo tàng vậy chúng ta nên chia làm sao đây?”

Lâm Khiếu Thiên kiềm chế tức giận: “Đương nhiên là hai chúng ta mỗi người một nửa.”

“Vậy vị phía sau ngài thì làm sao bây giờ? Bản tọa xem ra, nàng không hề làm gì cả, lúc chúng ta chia bảo tàng lại còn phải tính phần nàng ở trong đó, đây có phải là quá không công bằng hay không?”

Lâm Khiếu Thiên âm thầm suy tư, kỳ thật Mặc Thư Kỳ nói cũng có đạo lý, chuyện tìm bản đồ kho báu vẫn luôn là do mình và Mặc Thư Kỳ hoàn thành, ở giữa lại phí hết đại công phu. Người kia chỉ là giật giật miệng lưỡi không hề làm gì cả nhưng phải chia một phần thật lớn, thật sự là quá không công bằng, nhưng là nghĩ đến thân phận của người nọ. . . .

Như là nhìn ra Lâm Khiếu Thiên đang rối rắm, Mặc Thư Kỳ khuyên: “Lâm trang chủ là đang lo lắng thân phận của vị kia ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.