Truyền đến một nửa thì khóe miệng của Mặc Thư Kỳ bắt đầu tràn ra máu tươi, dòng máu đỏ sẫm từ khóe miệng chảy xuống làm da trắng như tuyết hình thành sự chênh lệch rõ ràng. Bởi quay lưng về phía mọi người cho nên bọn họ không nhìn thấy hiện trạng của Mặc Thư Kỳ, duy nhất chỉ có Hứa Giảo ngồi đối diện với Mặc Thư Kỳ lại chìm sâu vào hôn mê. lequydon.com Sắc mặt của Mặc Thư Kỳ đã bắt đầu xanh lên, khóe miệng tràn ra máu tươi càng ngày càng nhiều, máu nhuộm đỏ vạt áo của cô, thân hình của cô cũng có chút bất ổn bắt đầu lung lay sắp ngã. Chanh vẫn nhìn kỹ Mặc Thư Kỳ xem xảy ra chuyện gì không đúng, khứu giác vô cùng nhạy bén nàng ngửi thấy được trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt thì vội vàng đi lên phía trước, lúc này con mắt của Mặc Thư Kỳ đã khép hờ lại.
Tình huống như vậy làm cho Chanh rất là giật mình, ngay lập tức lòng vừa lo lắng vừa uất ức. ‘Vì một người quen biết không lâu có cần thiết phải báo đáp ngay cả tính mạng của mình ư?’ Đây là suy nghĩ trong lòng Chanh. Từ việc Mặc Thư Kỳ đã muốn hôn mê, nhưng Chanh cũng không dám mạo muội đi quấy rầy cô, không dám là trái mệnh lệnh của cô; mà Mặc Thư Kỳ bởi vì cảm giác được có người tới gần bên cạnh mình hơi hơi nâng lên một chút tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Chanh tự trách không đồng ý sau đó trong lòng cô hổ thẹn một hồi. Nhưng như vậy thì có biện pháp gì đây, vì giải độc cho Lâm Lam thời gian của mình đã không còn nhiều, nhất định phải dùng thời gian còn lại hoàn thành chuyện cần làm. Cô khẽ mở môi trắng bệch nói: “Chanh, truyền cho ta thêm chút nội lực.”
Chanh sau khi nghe xong không nói hai lời liền đưa tay khoát lên trên lưng Mặc Thư Kỳ, chậm rãi truyền nội lực của mình vào. Có Chanh gia nhập nên tình trạng của Mặc Thư Kỳ tốt hơn một chút, trị liệu rất nhanh đã kết thúc. Mặc Thư Kỳ vừa mới nhổ ngân châm từ trên người của Hứa Giảo xuống thì té xỉu trên đất, Chanh nhanh chóng đến đỡ cô. Nhưng là bởi vì hao tổn nội lực rất lớn cô hiện tại cũng không còn sức lực chống đỡ nổi. Kết quả thân thể Mặc Thư Kỳ ngã trên mặt đất, Chanh quỳ gối dưới đất, nửa người phía trên của Mặc Thư Kỳ nằm ngang ở trên đầu gối của nàng, đầu vô lực rũ xuống về phía sau, trên khóe môi và trên vạt áo máu tươi rất là chói mắt, tất cả một màn này tạo thành một bức tranh xinh đẹp thê thảm, làm cho người nhìn vì đó mà rơi lệ.
Chu Cầm và Thư Hân Đồng nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ngã trên mặt đất bước nhanh đi tới bên cạnh nàng, mà Hứa U lại đến xem Hứa Giảo.
“Tại sao lại như vậy?” Chu Cầm lo lắng hỏi.
Chanh không hề trả lời, mà là dùng ánh mắt căm hận nhìn về Hứa Giảo và Hứa U, Hứa U tra xét tình trạng cơ thể của Hứa Giảo cũng xác định đã không có chuyện gì ánh mắt lại có chút né tránh, không dám đi nhìn thẳng vào Chanh. Chỉ là có chút khiêm tốn nói: “Xin lỗi.”
Chanh cúi thấp đầu không nói một lời, nhưng là người khác cũng có thể cảm giác được hơi thở trên người nàng lạnh như băng. demcodon-ddlqd Nàng nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau vết máu trên miệng của Mặc Thư Kỳ, đợi thân thể khôi phục một ít khí lực sau đó ôm ngang Mặc Thư Kỳ lên đi. Lúc đi tới cửa, mặt không hề cảm xúc nhìn Hứa Giảo còn đang hôn mê một cái: “Ta mang chủ nhân đi trước, kính xin các vị giữa bảo mật với hai vị công tử, chủ nhân sẽ không hy vọng để cho bọn họ biết được.” Nói xong cũng quay đầu lại rời đi.
Trong sân nhỏ, Hồng lặng yên không một tiếng động đứng ở chỗ đó, xuất thần nhìn Mặc Thư Kỳ trong lòng Chanh không hề tức giận, mất mát trong mắt ngay cả bản thân nàng cũng không có chú ý đến buồn rầu và tức giận.
“Ngươi muốn dẫn nàng đi chỗ nào?” Khi Chanh ôm Mặc Thư Kỳ đi qua bên cạnh Hồng thì Hồng hỏi.
“Về nhà trọ.” Mặt Chanh không hề có cảm xúc nói.
“Tại sao không mang nàng về Mặc các?” Hồng hỏi.
Chanh dừng bước, hơi có thâm ý nhìn Hồng một chút, giọng điệu lạnh lẽo nói: “Vốn ta cho rằng ngươi rất yêu nàng, thế nhưng hiện tại phát hiện là ta nghĩ nhiều rồi. Hồng, ngươi cũng không biết yêu là gì, chủ nhân chính là biết điểm này cho nên nàng mới sẽ không kiêng kỵ lợi dụng tình yêu trong miệng ngươi, so với ngươi, ta càng coi trọng Lâm công tử một chút, chí ít hắn là thật lòng yêu nàng.”
“Tại sao? Tại sao ngươi lại nói như vậy? Tại sao ngay cả ngươi, ngay cả ngươi cũng không thừa nhận ta?” Hai mắt Hồng vô thần lẩm bẩm nói.
“Tuy rằng ngươi và nàng ở chung lâu nhất nhưng là ngươi lại cũng không hiểu rõ nàng.” Chanh thở dài nói.
“Vậy ngươi sẽ hiểu rất rõ hả?” Hồng không phục lớn tiếng chất vấn.
Chanh dừng bước chân một chút, nàng cúi đầu nhìn Mặc Thư Kỳ một cái, nhẹ giọng nói: “Ai biết được.”
Gió nhẹ nhàng thổi, không biết rối loạn tóc ai.
* * *
Nhà trọ, Mặc Thư Kỳ quay lưng về phía Chanh khoanh chân ngồi ở trên giường, Chanh cũng khoanh chân ngồi sau lưng cô, hai chưởng kề sát lưng cô, chữa thương cho cô. Theo thời gian trôi qua sắc mặt của Chanh trở nên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm hột mồ hôi, đợi đến sau khi kết thúc Mặc Thư Kỳ vô lực tựa ở trong ngực của nàng.
Chanh nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của Mặc Thư Kỳ xuống, xoa xoa gò má nhẵn mịn của cô. Khi tay nàng chạm đến con mắt của Mặc Thư Kỳ thì hai mắt đóng chặt kia bỗng nhiên mở ra, sắc bén nhìn Chanh, bờ môi khẽ mở kia giống như hoa mai trắng, lạnh lùng phun ra vài chữ: “Chanh, ngươi vượt qua giới hạn.”
Chanh không có biện minh vì mình, mà là nhanh chóng đi xuống giường, quỳ một chân trên đất, bày tỏ thấp kém nói: “Thỉnh Các chủ trừng phạt.”
“Sau khi trở về tự mình đi Hình đường* nhận năm mươi roi.” Mặc Thư Kỳ không chút lưu tình nói.
(*Hình đường: nhà hình phạt.)
“Dạ.” Khóe miệng Chanh hơi nhếch lên.
* * *
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao còn không hành động?” Hắc y nhân lạnh giọng hỏi Lâm Khiếu Thiên.
“Là Mặc Thư Kỳ, nàng nói cho nàng ba ngày. Hiện tại đã là ngày thứ ba, thuốc giải của Lâm Lam ở trên tay ta, ta nghĩ nàng sẽ không manh động.” Lâm Khiếu Thiên tự tin nói.
“Ba ngày? Xảy ra chuyện gì sao? Còn có tại sao ta đi vào trấn người lại ít như vậy?”
“Trấn Thanh Thủy quãng thời gian trước xảy ra ôn dịch phần lớn người đều đi hết. Hiện tại ngươi thấy chính là còn lại một phần nhỏ, ngày hôm trước ta thấy Mặc Thư Kỳ mang người ở trên đường bốc thuốc, xem bệnh cho những dân chúng kia. Hiện tại ôn dịch đã qua, nói vậy đều là công lao của Mặc Thư Kỳ.”
“Có chuyện như vậy à?” Hắc y nhân hiển nhiên hơi kinh ngạc: “Mặc Thư Kỳ hiện tại đang ở nơi nào?”
“Vừa rồi có đệ tử nhìn thấy nàng đang ngồi thiền ở trong phòng.”