Chu Cầm đi tới đi lui chợt phát hiện Mặc Vong Trần đi tới, nàng vừa nhìn về phía sau, Mặc Vong Trần cũng nhìn về cách chỗ mình không xa trước quầy hàng có một người nam tử tuổi còn trẻ đứng đờ ra. Chu Cầm vừa nhìn nam tử kia, cũng không phát hiện cái gì không đúng, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mặc Vong Trần: “Làm sao thế?”
Mặc Vong Trần chìm đắm ở trong suy nghĩ của mình bị dọa sợ hết hồn: “Ừ, không có chuyện gì, đi thôi.” Nói xong hắn nhanh chóng chạy đi về phía trước.
Chu Cầm nhìn bóng lưng của hắn trong mắt xẹt qua một tia đau buồn nhàn nhạt.
* * *
“Mặc tiểu thư, những cây trâm còn lại…” Lâm Khiếu Thiên nhìn Mặc Thư Kỳ, chờ lời giải thích của nàng.
“Hừ hừ, còn lại đương nhiên muốn mọi người chúng ta cùng đi tìm rồi.” Mặc Thư Kỳ nhìn bà, nói chuyện đương nhiên.
Lâm Khiếu Thiên sắc mặt lạnh lẽo: “Mặc tiểu thư là đang nói đùa sao?”
Mặc Thư Kỳ ung dung thong thả đặt ly trà xuống, nghiêm mặt nói: “Lâm trang chủ, ngài nhìn dáng vẻ của bản tọa giống như là đang nói đùa sao?”
“Vậy phải làm sao?” Lâm Khiếu Thiên trợn mắt nhìn Mặc Thư Kỳ.
“Lâm trang chủ đừng nóng vội mà, bản tọa tuy không biết những mảnh bản đồ kho báu còn lại ở nơi nào, cũng không biết những cây trâm còn lại kia ở nơi nào, nhưng là Lâm trang chủ hẳn sẽ biết đấy, còn có, người kia phía sau ngài cũng hẳn sẽ biết.” Mặc Thư Kỳ động viên nói.
“Ta biết? Có ý gì?” Lâm Khiếu Thiên trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Mặc Thư Kỳ hơi có thâm ý nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái: “Theo bản tọa biết, hai mươi năm trước cây trâm trúc từng xuất hiện, người kia và Lâm trang chủ ngài quan hệ còn rất thân mật đấy.”
“Là… Lam Huân?” Lâm Khiếu Thiên chần chờ mở miệng.
Kỳ thật người Lam Huân này chính là phụ thân của Lâm Lam, nói cách khác, Lâm Khiếu Thiên chính là mẫu thân thân sinh của Lâm Lam. Mặc Thư Kỳ cũng là lúc trước Chanh đem trâm trúc giao cho mình đi thăm dò lại thân thế của Lâm Lam, tư liệu cũng là buổi sáng hôm đó trước khi tới gặp Lâm Khiếu Thiên mới cầm trên tay biết được. Lúc đó Mặc Thư Kỳ còn cười chính mình, dĩ nhiên đánh bậy đánh bạ liền lấy họ 'Lâm' cho Lâm Lam. Nhưng là cô cũng chưa hề nghĩ tới phải đem chân tướng nói cho Lâm Lam và Lâm Khiếu Thiên biết.
Hai mươi năm trước Lâm Khiếu Thiên còn chưa lên làm Võ lâm minh chủ cùng Lam Huân chính là một đôi, có vẻ như Lâm Khiếu Thiên còn rất yêu y. Thế nhưng giữa quyền lợi và tình yêu trước mặt tình yêu đều sẽ thành một nhược điểm. Vì vị trí Võ lâm minh chủ, Lâm Khiếu Thiên vứt bỏ Lam Huân, mà thành hôn với phu lang hiện tại của bà là Vân Dật cũng chính là phụ thân của Lâm Tố và Lâm Thanh. Vân Dật là một người nam tử rất dịu dàng rất mềm yếu, khi lần đầu hắn nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên liền đơn phương hứa hẹn với bà, Lâm Khiếu Thiên cũng chính là mượn điểm này trở thành hiền tế* của Vân Trung Tử.
(*hiền tế: con rể.)
Tuy rằng thành hôn với Vân Dật thế nhưng trong lòng Lâm Khiếu Thiên vẫn là còn yêu Lam Huân một chút. Sau khi bà nắm giữ quyền lực quay đầu lại đi tìm Lam Huân thì đã không tìm được. Khi đã có quyền lực rồi, Lâm Khiếu Thiên liền dần dần lạnh nhạt với Vân Dật, Vân Dật giống như là phát hiện điều gì, cả ngày buồn rầu uất ức, cho nên sau khi sinh ra Lâm Thanh không bao lâu liền qua đời.
Mà Lam Huân được Lâm Khiếu Thiên ghi nhớ là một người nam tử rất hiếu thắng, hắn cũng từng là một Đại thiếu gia của gia tộc thư hương môn đệ*, chỉ là bởi vì gia cảnh sa sút mẫu thân và phụ thân còn có người thân đều lần lượt qua đời, cho nên hắn mới không thể không đi ra lang bạt. Nhưng là ai nghĩ đến lại gặp người không quen, khi lúc hắn biết Lâm Khiếu Thiên vì quyền lực muốn thành hôn với Vân Dật nên một thân một mình rời khỏi Lâm Khiếu Thiên. Nhưng là sau khi rời đi mới phát hiện mình đã có thai, vốn không có người thân nên hắn rất là chờ mong hài tử kia, nhưng việc mẫu thân hài tử có tội nhưng là hài tử xác thực vô tội. Bởi vậy hắn mai danh ẩn tích đến thôn Bách Gia, ở đó sinh ra Lâm Lam không lâu liền sinh bệnh qua đời.
(*Thư hương môn đệ: con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt.)
Mặc Thư Kỳ không muốn để cho Lâm Lam nhận người mẫu thân này, một mặt là Lâm Khiếu Thiên đối với Lâm Lam cũng không có công ơn nuôi dưỡng, bà chỉ là phụ trách gieo thôi, chăm sóc Lâm Lam chính là phụ thân của hắn - Lam Huân chỉ có chính tên Lâm Lam kia là cùng họ với Lâm Khiếu Thiên. Lâm Khiếu Thiên ngoại trừ có huyết thống là mẫu thân của Lâm Lam thì chẳng là cái thá gì. Mặt khác chính là dựa theo tính cách của Lâm Lam, sau khi hắn biết được mình là nhi tử của kẻ thù Mặc Thư Kỳ nhất định sẽ hổ thẹn với Mặc Thư Kỳ, cứ như vậy cho dù hai người ở bên nhau Lâm Lam cũng sẽ không vui vẻ. Còn Lâm Khiếu Thiên nếu như đồng ý đi tra ra được gì đồng thời có thể nhận được tha thứ của Lâm Lam thì để sau hãy nói.
“Đúng rồi, không nghĩ tới Lâm trang chủ còn nhớ cái tên của nam tử đáng thương Lam Huân kia.” Mặc Thư Kỳ châm chọc nhìn bà.
Lúc này tinh thần Lâm Khiếu Thiên có chút hoảng hốt, bà nhớ lại ngày tháng lúc trước ở bên Lam Huân. Trong lúc đó bà là thiếu niên chí khí, cõi lòng đầy hoài bão, mong muốn làm ra chuyện lớn một phen. Mặc dù mình trải qua ngày tháng ở bên cạnh Lam Huân rất vui vẻ, nhưng là lúc trước trong mắt của mình, nam nhân không có quyền lực nên không quan trọng. Bởi vậy ở giữa tình yêu và địa vị bà lựa chọn địa vị, nhưng là khi lúc chiếm được thứ mình muốn nhưng lại nhớ tới Lam Huân dịu dàng. Nhưng là khi đó đã muộn, người tham lam sau khi chiếm được thỏa mãn, đều sẽ có dấy lên dục vọng mới, đều càng muốn nhiều hơn, Lâm Khiếu Thiên chính là người như vậy.
“Ngươi nói cây trâm trúc ở trên người hắn?” Lâm Khiếu Thiên chớp mắt một cái trợn lên nhìn Mặc Thư Kỳ.
Đối đầu với tầm mắt của Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ gật đầu.
“Nhưng mà, y đã mất tích rất lâu.” Kỳ thật còn có một ý nghĩ, nhưng Lâm Khiếu Thiên không dám nghĩ tới.
Mặc Thư Kỳ thản nhiên nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái nói: “Không phải mất tích, là đã qua đời.”
“Qua… đời… ngươi là nói y đã qua đời?” Kỳ thật đáp án đã rất rõ ràng không phải sao, nhưng mà Lâm Khiếu Thiên chính là không muốn suy nghĩ về khía cạnh kia.
“Đúng vậy, cho nên, manh mối lại đứt đoạn, không biết Lâm trang chủ có biết thân thế của Lam Huân hay không?” Mặc Thư Kỳ hỏi.
Thân thể của Lâm Khiếu Thiên cứng đờ, trong lòng âm u, thân thế của Lam Huân, mình quả thật không biết: “Không biết.”
“Vậy à? Nếu là như vậy, Lâm trang chủ cũng thật là vô tình nhỉ, dù sao cũng là lam nhan tri kỷ của Lâm trang chủ ngài đây. Ai… như vậy liền không có cách nào.” Mặc Thư Kỳ làm bộ hao tâm tổn trí.
“Là, thật sao?” Lúc này tâm tư Lâm Khiếu Thiên rất loạn, bà không có đi phản bác Mặc Thư Kỳ chê cười mình.
“Đã như thế, vậy thì chờ sau khi Lâm trang chủ tìm tới vị trí cây trâm khác thì hãy tìm đến bản tọa đi, bản tọa trước tiên đi nghỉ ngơi.” Sau khi đạt được mục đích Mặc Thư Kỳ lặng yên lùi đi.
Lúc này tâm tư của Lâm Khiếu Thiên đã không ở trên người Mặc Thư Kỳ, bà chìm đắm ở trong trí nhớ của mình, cho nên đối với lời nói từ biệt của Mặc Thư Kỳ bà chỉ tùy tiện trà lời một tiếng: “Ừ.”
Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nhìn bà một cái, sau đó lặng yên rời đi. Trong đại sảnh, Lâm Khiếu Thiên ở lại một mình chìm đắm trong suy tư.
* * *
Sau khi trở lại phòng, Lâm Lam đang luyện chữ, cánh tay thon dài chỉ nghiêm túc cầm một cây bút, một bút miêu tả ra một nét, rất là tập trung, ngay cả Mặc Thư Kỳ đi tới bên cạnh hắn hắn cũng không có phát hiện.
Nhìn hắn vất vả giống như sắp chết Mặc Thư Kỳ lặng lẽ nắm lấy cái tay hắn đang cầm bút kia, tay cầm tay dạy hắn, sau khi viết xong một tờ Lâm Lam xoay người lại nhìn Mặc Thư Kỳ nhợt nhạt nở nụ cười: “Trở về.”
Giọng Mặc Thư Kỳ dịu dàng trả lời hắn: “Đúng vậy.” Cô cầm lấy Lâm Lam viết chữ tinh tế nhìn một lần: “Có tiến bộ, chữ viết của Lam nhi hiện tại chính là càng ngày càng tốt nha.”
Lâm Lam bị nói đỏ mặt trả lời: “Là Mặc dạy tốt.”