Phu Nhân, Đừng Chạy!!

Chương 3: Chương 3




Chapter 2:

An Diễm Ninh khá ấn tượng với bạn học Lục Âu này!

Hắn thích tiền đến nỗi, thành lập một băng đảng chỉ chuyên đi cướp bóc của mấy cô gái trẻ đẹp, giàu có.

Tại sao à?

Còn tại sao nữa? Chính là vì con gái dễ bị dụ dỗ.

Chưa thấy tên cướp nào biến thái đến mức, đi cướp tiền nhà người ta bằng ngoại hình, chứ không phải dùng vũ lực.

Ok, theo cô thấy, Lục Âu chính là thích tiền đến phát điên rồi!

Số tiền hắn cướp được mỗi ngày dường như còn nhiều hơn số tiền người ta tham nhũng.

Ừm, hình như quá lời rồi, nhưng dù sao vẫn là rất nhiều!

Bạn học An, bạn định khi nào thì thanh toán cho tôi? Giọng nói của Lục Âu vang lên, hoàn toàn cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Không có tiền, lấy thân báo đáp được không?

Được chứ được chứ! An Diễm Ninh không nghĩ tới Lục Âu lại phản ứng nhanh và dứt khoát đến thế, bản thân có chút hối hận vì đã nói câu cợt nhả như vậy.

Cô dùng hai tay che ngực, ngồi xụp xuống đất, ánh mắt nhìn hắn cứ như vừa gặp phải kẻ biến thái bệnh hoạn: Anh lấy thân tôi làm gì?

Còn có thể làm gì nữa chứ, tất nhiên là đem mổ bán nội tạng rồi! Lục Âu dùng vẻ mặt thản nhiên trả lời cô.

An Diễm Ninh: ... Ô ô mẹ nhà nó, thật sự là có bệnh!

Không được không được, ở gần người có bệnh sớm muộn cũng bị nhiễm bệnh mất, tránh xa ra thì hơn!

Sợ quá sợ quá, nói chuyện với bệnh hoạn thật đáng sợ!

A, nhìn kìa! An Diễm Ninh bất chợt la lên, tay chỉ về phía sau lưng Lục Âu, định đợi hắn quay đầu lại rồi nhanh chóng chuồn đi, vậy mà hắn chẳng thèm quay đầu lại, nhăn nhở cười hỏi ngược lại cô:

Có cái gì thế?

An Diễm Ninh: ... Quả nhiên không theo kịp suy nghĩ của người bệnh hoạn!

Im lặng.

An Diễm Ninh ngồi bệt xuống đất, tay nghịch nghịch ngọn cỏ, suy nghĩ tìm cách thoát thân mà không cần dùng đến tiền, nếu không cô sẽ xót ruột mà chết mất!

Bỗng cô cảm thấy tay áo bị thứ gì đó kéo kéo, nhìn lại mới thấy là tay của Lục Âu, vùng vằng giận dỗi gạt tay ra.

Bạn học, bạn không định chạy à? Lục Âu hạ thấp giọng, khẽ nói nhỏ với An Diễm Ninh.

Ninh Ninh khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó mới phát hiện, đằng sau hắn còn có... Giám thị!!!!!!!!

Chạy! Lục Âu hét một tiếng, thức tỉnh An Diễm Ninh, sau đó lao đầu chạy bán sống bán chết.

An Diễm Ninh cũng ngay lập tức phản xạ, co giò chạy theo hắn.

Hai em kia, đứng lại cho tôi! Thầy giám thị tức giận la lớn.

Có biết bây giờ là mấy giờ không hả? Biết vào lớp được bao lâu rồi không hả? Còn ngồi đây tâm tỉnh cái gì? Dù cho thầy giám thị không đuổi theo, và dù cho cô và hắn đã chạy được một đoạn khá xa rồi, thì sau lưng vẫn không ngừng vang lên tiếng tru tréo của thầy ấy.

Rõ là chua ngoa!

Cuối cùng, hai người vẫn phải thất thểu lết các văn phòng viết kiểm điểm.

Lục Âu, tất cả là tại anh! An Diễm Ninh khuôn mặt bi thương vô cùng, căm phẫn ném chiếc bút về phía Lục Âu.

Sao lại tại tôi? Hắn nghiêng người né tránh, nhún vai trả lời một tràng:

Chị hai à, cho tôi xin đi! Người kéo tôi vào cuộc là chị, người kéo tôi chạy ra sân sau cũng là chị, người ngắm tôi là chị, người không thanh toán sòng phẳng vẫn là chị! Đến cuối cùng vẫn là tôi chịu phạt cùng chị, chị xem, chị không hậu tạ cho tôi, có phải quá không nên làm người rồi không?

Anh...

Tức quá tức quá!

Tức đến nghẹn họng luôn rồi!

Bình tĩnh, không nói chuyện, nén tức giận!

An Diễm Ninh tự điều chỉnh tâm trạng, lấy một chiếc bút khác trên mặt bàn, tiếp tục viết kiểm điểm.

Chị hai, trả tiền cho em đi mà~

...

Thím hai ơi, trả cho cháu đi, cháu nghèo lắm ấy!

...

Bà nội, trả cho con đi mà huhu!

...

Bà cố nội...

Anh im đi! Anh muốn bao nhiêu? An Diễm Ninh tức giận đập bàn, trừng mắt nhìn Lục Âu.

Nãy giờ quả thực phiền đến không chịu nổi, luôn luôn rên rỉ bên tai cô, thực vô cùng khó chịu.

Muốn tiền? Bà trả là được! Dù sao cũng không phải tiền nhà bà!

Hihi, anh biết chị là tốt nhất mà! Lục Âu cười đến muốn đánh đòn, sân si lại đấm bóp hai vai cho cô, miệng tuôn ra không ngớt:

Haizzz, chúng ta vừa mới quen, anh cũng lấy rẻ cho chị thôi! Vừa nãy lúc trên hành lang chị kéo tay anh, anh chỉ lấy 100 tệ, sau đó kéo anh chạy ra sân sau, quãng đường khoảng 50m, anh lấy 5000 tệ, sau đó chị còn ngắm anh, anh định lấy của chị 1000 tệ, nhưng lúc ấy chị ngắm anh vào lúc chưa được cho phép, cũng là lúc anh đẹp nhất, anh thu của chị 2000 tệ, sau đó còn bắt anh chịu phạt cùng, anh lấy của chị 1900 tệ, vậy là tròn 10.000 tệ nhé!

Mẹ kiếp, sao anh không đi cướp luôn đi? An Diễm Ninh trừng mắt tức giận, ném cho hắn một câu chửi thề.

À quên, hắn thực sự là một tên cướp...

Lục Âu chẳng để ý đến An Diễm Ninh, nói một hơi dài, sau đó về chạy về phía đối diện lấy kiểm điểm của mình, vẫy vẫy với An Diễm Ninh.

Chị, em viết xong rồi! Em về trước! Chị không trả là em tính lãi đấy! 10% nhé! Lục Âu nói xong liền mất hút sau cánh cửa, để lại An Diễm Ninh tức giận một đống trong văn phòng.

Mẹ, giờ thì cô đã hiểu, cái gì gọi là không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.