Phu Nhân, Đừng Chạy!!

Chương 7: Chương 7




[ Phu Nhân, Đừng Chạy!! ]

Chapter 6:

Sáng hôm sau đến lượt An Diễm Ninh trực nhật nên cô đến lớp khá sớm. Cũng nhờ đó mà cô mới phát hiện, Khang Hạo cùng Lý Vân Nghi có gian tình!

Ninh Ninh dựng xe xong, chạy lên lớp trực nhật. Bây giờ trời vẫn còn sớm, trên sân trường chỉ lác đác vài bạn học sinh.

Lên đến lớp, cô phát hiện Lý Vân Nghi cũng đã đến, nhưng không thấy người đâu, chỉ thấy balo vứt trên bàn.

Cô nhún vai, xuống cuối lớp lấy chổi đi quét lớp, sau đó vô tình nhìn qua cửa sổ, thấy hai bóng dáng lờ mờ dưới sân thể dục.

An Diễm Ninh nheo mắt, nhìn kĩ hơn, phát hiện đó là Lý Vân Nghi cùng Khang Hạo, hơn nữa còn đang hôn nhau.

Ây dà, không phải cô mới không xuất hiện hơn một tuần thôi à, mức độ tiến triển như vậy, cũng quá nhanh đi?

Cốc!

A! An Diễm Ninh xuýt xoa ôm đầu, oán hận nhìn thủ phạm vừa ra tay với cô.

Nhìn cái gì mà lén lút thế? Lục Âu hất hàm hỏi cô.

Không có gì! An Diễm Ninh tức giận lườm hắn, rời khỏi khung cửa sổ, bắt đầu quét lớp.

Hắn hiếu kì nhòm xuống cửa sổ, xem xong một màn không khỏi khinh bỉ.

Lục Âu cười nhạt, bước đến chỗ An Diễm Ninh đang trực nhật, không nói một lời, lẳng lặng kéo cô vào lòng, môi mỏng trực tiếp áp xuống môi cô.

An Diễm Ninh bị bất ngờ, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết trừng lớn hai mắt nhìn hắn.

Đợi đến khi Lục Âu buông cô ra, Ninh Ninh mới kịp định thần lại, nổi cơn thịnh nộ, quát hắn:

Lục Âu anh làm cái gì thế?

An Diễm Ninh vung chổi lên, định đập cho hắn một trận, nhưng thấy hắn không có ý lẩn tránh, cô cũng không đành lòng.

Lục Âu đứng im một chỗ, ánh mắt uỷ khuất, đáng thương nhìn cô:

Anh tưởng em cũng muốn hôn giống bọn họ...

Anh... Thôi thôi thôi anh mau về lớp đi, thật phiền chết đi được! An Diễm Ninh dùng hai tay đẩy hắn ra ngoài, đuổi về lớp.

Không được bao lâu đã thấy hắn quay lại, đứng trước cửa lớp cô.

Sao anh còn chưa đi?

Anh quên chưa nói với em, lần sau nhớ đợi anh qua đón đi học!

...

Lý Vân Nghi bước vào lớp, sắc mặt còn hơi ửng hồng, nhưng khi vừa nhìn thấy An Diễm Ninh liền trở về trạng thái lạnh lùng ban đầu.

An Diễm Ninh nhún vai, lau bảng xong liền lon ton chạy xuống canteen ăn sáng.

...

Chiều ngày cuối thu, Lục Âu chở An Diễm Ninh đi dạo.

Nghe ra thì có vẻ khá lãng mạn, nhưng thật ra...

Lục Âu, anh làm cái quái gì thế? Anh rốt cuộc có biết đạp xe không vậy? An Diễm Ninh ngồi phía sau nhắm tịt hai mắt, tay bám chặt vào áo hắn.

Lục Âu nhăn mặt, khó khăn điều khiển tay lái, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.

Anh... Anh mới học mà?

Anh mới học còn rủ rê tôi theo làm quái gì chứ? Anh điên sao? Cút, cút xuống! An Diễm Ninh đập vào lưng hắn mấy cái, đuổi hắn xuống, bản thân nhảy lên đèo hắn.

Lục Âu anh ôm chặt thế làm gì? Bỏ tay ra!

Người ta sợ hãi mà? Lục Âu tội nghiệp nói với cô, nhưng vòng tay nơi eo cũng đã nới lỏng ra một chút.

An Diễm Ninh: ... Sợ cái cmn ấy! Thật không nhìn ra anh sợ hãi chỗ nào!!

Đi đâu đây? Ninh Ninh quay đầu xuống hỏi hắn.

Tuỳ em, anh muốn ngủ một chút.

Lục Âu uể oải trả lời cô, đầu gục xuống lưng cô, hai mắt nhắm nghiền.

Sau gáy An Diễm Ninh bất giác xuất hiện ba sọc đen chảy dài. Thế này mà cũng gọi là hẹn hò à? Nhàm chán chết đi được.

Nhưng nhìn hắn ngủ có vẻ rất ngon, cô cũng không lỡ đánh thức hắn, thế là đạp xe lòng vòng, trong đầu nghĩ ngợi vu vơ, chả thèm để ý xem mình đã rẽ hướng nào.

Ngủ một lúc lâu, hắn tỉnh lại, vươn hai vai, ngáp một cái rõ dài.

Tỉnh rồi sao?

Ừm! Lục Âu khịt khịt mũi, trả lời cô, rồi lại hỏi tiếp bằng chất giọng khàn khàn, vẻ ngái ngủ.

Chúng ta đang đi đâu đây?

Chúng ta... An Diễm Ninh đang định trả lời hắn, bỗng nhiên sực ra, phanh kít chiếc xe lại.

Cô quay lại nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, rồi mới trả lời, đầy vẻ bối rối.

Em cũng không biết...

Em đi mà cũng không nhớ đường sao?

Em... Em không để ý!

Được rồi được rồi, ngu chết đi được! Lục Âu thấp giọng cằn nhằn.

An Diễm Ninh nghe hắn mắng mình, còn đang định bộc phát chửi cho hắn một trận thì đã thấy tay của hắn đặt trên đầu cô, xoa nhẹ.

Đợi anh một chút, anh đi hỏi xem.

Một lúc sau, hắn quay lại, vẻ mặt nhìn cô vẻ bất đắc dĩ.

Bà cô của tôi, em thực ra là một con trâu đúng không, sao em đạp xa thế?

---------------------

Giờ tan trường.

Vì An Diễm Ninh là người giữ chìa khoá lớp nên lúc nào cũng là người về cuối cùng.

Chờ cho mọi người ra hết, cô mới bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi.

An Diễm Ninh! Chất giọng lạnh lùng của Lý Vân Nghi vang lên làm cô hơi giật mình.

Cô còn tưởng cô ta định ngồi đó suốt chứ? Mẹ kiếp, nhanh chút nữa thì nhốt được cô ta vào rồi.

Cái... À quên, không được nói chuyện với bọn nam nữ chính này, rước hoạ vào thân thì khổ!!!!!

Lý Vân Nghi đứng dậy, bước đến chỗ An Diễm Ninh, kéo giật cổ tay cô lại.

Nói, cô và Khang Hạo rốt cuộc có quan hệ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.